Ads
Tư Mã Nhuệ không nói, hắn biết tổ mẫu quả thật là
không tán thành chuyện của Tư Mã Triết cùng Hồng Ngọc năm đó, vẫn hy vọng Tư Mã
Triết có thể thú Vân Tuệ, nhưng hai người chính là không có cảm giác với nhau,
gặp mặt, so với huynh muội ruột thịt còn thân hơn, chính là không có nam nữ tư
tình.
“Hồng Ngọc đối với ta, liền giống như người nhà của
ta, tỷ như mẫu thân của ta, tỷ muội của ta, nhưng Mộ Dung cô nương đối với ta,
là trân quý, là một loại mong muốn mà không thể thành. Nay, tại đây, đến cũng
thanh tĩnh, có thể yên lặng hồi tưởng một chút chuyện có liên quan đến Mộ Dung cô
nương trong trí nhớ của ta, tối thiểu, giờ phút này nhớ tới, lúc nàng sinh
bệnh, người giúp nàng là ta mà không phải ngươi, ngươi lúc ấy còn tại Nguyệt
Kiều các, mà ta đã vì bệnh tình của nàng phái người truyền thư cho Hồng Ngọc,
làm cho nàng mang dược trở về, cuối cùng vô sự. Nay nghĩ đến, đây là việc làm
cho ta vui vẻ nhất.“ Tư Mã Cường mỉm cười, thần thái bình thản, đến cùng ngày
xưa bất đồng.
“Bất luận nàng ở nơi nào, đã đều là chúng ta mong muốn
mà không thể thành.” Tư Mã Nhuệ hơi hơi cười khổ, nhìn trời mà rơi nước mắt,
nơi nào có thể thấy được thân ảnh của Phong nhi?
Ánh mắt Tư Mã Cường có chút dại ra, một câu cũng không
nói.
“Tiểu Mẫn, điện thoại.” Thanh âm của chị dâu đột nhiên
vang lên, Bạch Mẫn chỉ cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ bị cái gì rút
trở về trong giây lát, vừa mở mắt, ngoài cửa sổ đã là hừng đông, mặt trời lên
thật cao, chị dâu đem điện thoại giao đến trong tay nàng, “Là vị lãnh đạo mới
kia của em đấy, đã muốn gọi vài cuộc điện thoại, thật vất vả mới đánh thức được
em, ha ha, sợ là đang muốn mời em ra ngoài. Xem ra, chờ ba mẹ trở về, hẳn là
mời hắn lại đây ngồi nói chuyện một chút mới được.”
Bạch Mẫn nhíu nhíu mày, Đoạn Chi Sơn này, thực sự có
chút phiền.
Nâng mắt, nhìn Đoạn Chi Sơn, Bạch Mẫn không biết làm
thế nào, người này, vì cái gì cố tình thích nàng, nàng nhưng là tuyệt không
nghĩ thích người này.
“Công bằng một chút, được không, em không cần luôn
nhìn tôi ngẩn người, dường như xem tôi không tồn tại bình thường.” Đoạn Chi Sơn
ở trước mặt nàng dường như chính là người không có tức giận, chính là mỉm cười
năn nỉ.
Bạch Mẫn tận lực ôn hòa cười, không nói chuyện.
“Thật giống như là có tâm sự, từ lần đầu tiên gặp mặt
chính là như vậy, có chuyện gì sao? Tôi có thể giúp được em không?” Đoạn Chi
Sơn nhìn cô gái này, cũng không phải tiểu cô nương còn trẻ tuổi thanh xuân, có
nét ngây thơ đáng yêu của tiểu cô nương, cũng có vẻ nội liễm ôn nhu của người
phụ nữ thành thục, khí chất ở trên người nàng dường như tuyệt đối mâu thuẫn,
nhưng lại dung hợp với nhau đến hoàn hảo.
“Tôi suy nghĩ đến kiếp trước của tôi, là cái bộ dáng
gì?” Bạch Mẫn lười biếng nói.
“Kiếp trước? Có thể có tôi không?” Đoạn Chi Sơn trêu
chọc nói, “Nếu là nghĩ không ra, vẫn là chỉ cần kiếp này đi, lại yêu lại hận,
cũng không quay trở về được, làm gì khó xử chính mình.”
“Tôi chỉ là muốn xem kiếp trước của tôi bộ dáng ra
sao, làm gì liên tưởng phong phú như vậy.” Bạch Mẫn mỉm cười, không cho là đúng
nói, “Kiếp trước là bao nhiêu năm trước, tôi đã ở qua cuộc sống cổ đại? Lại có
chuyện xưa như thế nào phát sinh?”
“Có lẽ đếm rõ số năm, đây là kiếp trước của em nhớ
lại, khi đó, tôi chính là người mà em tưởng niệm, nói không chừng, em cũng sẽ
như vậy nâng mắt nhìn tôi nói, “Tôi suy nghĩ kiếp trước của tôi, là cái bộ dáng
gì?” Đoạn Chi Sơn cười đến thực vui vẻ, đã bao lâu rồi, không có cùng một cô
gái thoải mái nói chuyện phiếm như vậy, Bạch Mẫn, chính là một cô gái đơn giản,
không có tâm cơ, làm cho người ta vui vẻ mà thoải mái.
Bạch Mẫn bất đắc dĩ cười cười, nói đến cũng thật sự là
đủ kỳ quái, người xuất sắc như thế ở trước mặt, nhưng nàng chính là một chút
cảm giác động tâm cũng không có.
“Hai ngày nay chơi vui vẻ sao?” Đổng Vi Vi ghé sát vào
mặt Bạch Mẫn, cười đến quỷ dị, “Tớ nhưng là nghe chị dâu nói, thật giống như
cậu cùng một người dễ nhìn nhất từ trước đến nay cùng một chỗ, chơi suốt hai
ngày, ha ha, tiến triển thần tốc nha, ngày hôm qua trở về, tớ gọi điện thoại,
thế nhưng cậu không ở nhà.”
Bạch Mẫn cơ thể giật giật, xem như cười cười, không để
ý tới nàng.
“Trọng sắc khinh bạn.” Đổng Vi Vi làm bộ không vui
nói, “Hiện tại có người dễ nhìn theo đuổi, cậu cũng trở nên không để ý tới
người ta, bất quá, tớ nhưng là phải nhắc nhở cậu, người dễ nhìn giống như hắn,
nhất định có nhiều chuyện xưa hơn, cậu cần phải cẩn thận cái nhóm hồ ly tinh cũ
mới xuất hiện.”
“Ha ha.” Bạch Mẫn cười gượng hai tiếng, nửa thật nửa
giả nói, “Nếu không cậu cũng làm hồ ly? Tuyệt đối là cấp bậc Ðát Kỉ.”
“Đáng tiếc tiểu tử kia chính là cái ánh mặt trời ca
ca, không phải Trụ vương, nếu không dụ hoặc hắn một chút, ngại gì.” Đổng Vi Vi
vui tươi hớn hở nói, một bộ vô tâm không phế bộ dáng.
Bạch Mẫn thật sự là nhịn không được, nở nụ cười.
“Chuyện gì vậy, cười đến vui vẻ như thế?” Đoạn Chi Sơn
không biết từ chỗ nào xông ra, nhìn hai cô gái cười đến ánh mặt trời sáng lạn,
ngồi ở bên người Bạch Mẫn, hắn dường như cũng không hiểu được kiêng dè, thích
chính là thích, thích bá đạo như thế.
“Uy, Đoạn Chi Sơn, chúng tôi hiện tại nhưng là tại
thời gian nghỉ giải lao, hai chị em ngồi tâm sự, ngài đột nhiên hiện ra, tính
cái chuyện gì nha.” Đổng Vi Vi cố ý bất mãn nói, “Hai ngày nghỉ đã cho ngài
chiếm được hết , chẳng lẽ đi làm, cũng không buông tha?”
Bạch Mẫn nhìn Đoạn Chi Sơn khuôn mặt tươi cười sáng
lạn như ánh mặt trời, đột nhiên nhớ tới hai chữ Trụ vương, Trụ vương trên ti vi
dường như không phải cái dạng này, nếu hắn là Trụ vương, Đổng Vi Vi thật là Ðát
Kỉ, nhất định có náo nhiệt để xem, nghĩ đến đây, nhịn không được bật cười, hơn
nữa càng cười càng sáng lạn, cười đến Đổng Vi Vi cùng Đoạn Chi Sơn đầy mặt hồ
nghi nhìn nàng.
“Bạch Mẫn, sao cậu cười mà trong lòng tớ không yên?”
Đổng Vi Vi biểu tình nghiêm túc nói.
Bạch Mẫn bám vào bên tai nàng, thật vất vả nhịn cười,
hạ thấp thanh âm nói: “Tớ suy nghĩ, hắn nếu là Trụ vương, cậu nếu là Ðát Kỉ,
nhất định thiên hạ đại loạn, rốt cục hiểu được như thế nào là hồng nhan họa
thủy, ha ha, chỉ sợ là….”
“Cậu muốn chết phải không….” Đổng Vi Vi giả đánh Bạch
Mẫn một chút, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười, tiếp theo lời nói của
Bạch Mẫn, nói, “Tốt, ngày đó cậu không cần hắn, tớ xem như hắn là Trụ vương, dụ
hoặc hắn một chút, nhìn xem có thể hay không thu về mình dùng.”
Bạch Mẫn một bên cười một bên lắc đầu.
Đoạn Chi Sơn tâm tình tốt nhìn hai cô gái cười đến vui
vẻ này, có thể gặp được Bạch Mẫn, với hắn mà nói, là một chuyện rất may mắn, cô
gái đáng yêu chân thật như thế, là khả ngộ mà không thể cầu.
Nàng có lẽ bình thường, nhưng nàng thật sự là phong
phú.
Bên trong phủ Tứ thái tử, Lệ phi nhẹ nhàng đi vào,
nhìn Tư Mã Nhuệ im lặng, trong lòng chua xót, nam nhân này, nhẫn nại như thế,
vì sao, chỉ có nàng biết, Tư Mã Nhuệ võ công cực cao, nhưng bởi vì mệnh lệnh
của tổ mẫu, cho nên hắn trong lúc tinh thần bối rối mà trúng “độc”, ngoài ý
liệu của mọi người, hắn không nháo không tranh, thậm chí không có phản ứng gì,
cơm khó nhọc nuốt xuống, cứ một ngụm lại một ngụm cứng rắn nuốt xuống, đêm khó
nhọc nằm xuống giường, mở to mắt một đêm đến hừng đông, cứ như vậy chịu đựng
một ngày lại một ngày, chịu đựng dung nhan tiều tụy, chỉ là vì một sự kiện: Một
người tâm đã muốn chết!
Mộ Dung Phong rời đi, chẳng khác nào, Tư Mã Nhuệ chính
là một cái xác không hồn, hắn chính là dùng biện pháp im lặng bình thường làm
cho chính mình rời đi, đến một cái thế giới khác đi làm bạn với Mộ Dung Phong.