Ads
Nàng tỉnh lại trong ánh mặt trời sáng lạn của một ngày
mới, khuôn mặt tươi cười đôn hậu của cha mẹ cùng nụ cười ấm áp của Đoạn Chi Sơn
xua đi những bất an cùng bi ai trong lòng Bạch Mẫn. Chỉ là một câu chuyện lúc
xưa, vĩnh viễn không có khả năng làm cho nàng không thiết sống được.
Nàng cùng Đoạn Chi Sơn đi dạo phố, Đoạn Chi Sơn chính
tay chọn cho nàng một chiếc nhẫn vô cùng xinh đẹp.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Đoạn Chi Sơn
liếc nhìn dãy số khẽ cau mặt không tiếp. Nhưng chuông điện thoại vẫn không
ngừng reo vang, gieo vào lòng hai người chút rối loạn.
Bạch Mẫn khẽ cười, nói: “Nghe máy đi.”
Đoạn Chi Sơn mỉm cười ngượng ngùng tiếp điện thoại,
câu đầu tiên chính là: “Cô muốn giở trò gì?”
Trong điện thoại vang lên thanh âm của Nguyệt Lạc cùng
tiếng nức nở: “Anh lập tức đến hoặc chờ nhặt xác tôi đi.” Sau đó lập tức ngắt
máy.
Bạch Mẫn giả như không nghe thấy, Đoạn Chi Sơn chau
mày nói: “Tôi đi thăm một người bạn, lập tức sẽ quay lại. Em tùy tiện đi dạo
một chút, chờ tôi trở về.” Nói xong, vội vàng xoay người đi mất.
Đổng Vi Vi nói không sai, điều kiện của Đoạn Chi Sơn
tốt như vậy tránh không khỏi nhiều người nhòm ngó, kẻ cũ người mới cũng thật
nhộn nhịp, ở cạnh nam nhân như vậy chính là phải chuẩn bị tư tưởng cho thật
tốt.
Ngẫm lại thấy thật chẳng thú vị gì. Tìm đến quán cà
phê ở tầng cao nhất của trung tâm bách hóa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Thấp thoáng như nghe được thanh âm có người đang khóc
thủ thỉ.
“Tiểu thư, Xuân Liễu rất nhớ người, người chừng nào
mới có thể trở về đây?”
Hẳn là giọng nói của tiểu nha đầu kia, Bạch Mẫn bây
giờ nghe mãi cũng thành quen, không còn sợ hãi những nhân ảnh cùng những thanh
âm đột nhiên xuất hiện nữa. Nàng chỉ im lặng ngồi đó uống cà phê lắng nghe
thanh âm xa xôi kia giống như linh hồn của nàng đang phiêu lãng nơi đó, là linh
hồn nàng đang nhìn thấy đang nghe thấy chứ không phải là nàng vậy.
“Xuân Liễu có nhiều lời muốn nói cùng người, người rốt
cuộc là đang ở đâu? Nô tỳ vốn không tin là người đã chết, người nhất định là đã
bị nước cuốn trôi tới một nơi nào đó. Người tốt như vậy tự nhiên sẽ gặp việc
tốt lành. Tiểu thư, người yên tâm, chỉ cần một ngày người chưa trở lại, nô tỳ
nhất định sẽ không cho bất cứ kẻ nào bước chân vào phòng người nửa bước, cho
nên nô tỳ đã thiêu đi gian phòng của người. Dù sao Tứ thái tử cũng không quản,
thiêu đi xem ai còn dám bắt nạt người.”
Bạch Mẫn hoảng sợ, nha đầu kia không chỉ có chém
giường mà cả phòng cũng thiêu rụi? Tứ thái tử ngoài dự đoán lại không đuổi nàng
đi?
Mãi cho đến tối, Đoạn Chi Sơn không xuất hiện mà cũng
chẳng gọi điện, dường như đã phát sinh ra chuyện gì đó, Bạch Mẫn cũng không vì
thế mà tức giận. Cái tên Tư Mã Nhuệ kia đòi chết đòi sống, nói biến mất là cứ
thế biến mất nữa là một người đàn ông nàng mới quen. Nguyệt Lạc kia còn dám lấy
cái chết để uy hiếp nhất định là cùng hắn có quan hệ sâu đậm. Nàng lười cũng
không muốn vì loại sự tình này mà so đo. Từng này tuổi với nàng mà nói chuyện
tình cảm chỉ có thể tùy duyên, chính là câu người xưa vẫn nói, có duyên gặp
chính là số mệnh vậy. ( nguyên văn: chi ngô hạnh, thất chi ngô mệnh => ta
hem hỉu nên phóng đại..haizz à muội biết thì giúp ta vs).
Nàng gọi điện thoại cho Đổng Vi Vi, nói: “Vi Vi, đã
lâu chưa đi ăn tôm hùm, mời cậu một bữa thế nào?”
“Haha, cô thế nào lại có thời gian mời tôi, ánh dương
ca ca của cô đâu?” Đổng Vi Vi trong điện thoại cười ngặt nghẽo, “Đầu tiên tôi
phải nói cho rõ, tôi chính là rất thích ăn tôm hùm, nhưng lại không thích làm
bóng đèn, nêu hắn không có ở đấy, tôi có thể bổ khuyết vào nhưng có thì xin buông
tha cho tôi. Đang ở trên mạng tám chuyện với một vị tự xưng là trai đẹp, đang
nghe hắn ba hoa đây.”
Bạch Mẫn cười hì hì: “Cho cậu hai mươi phút, không đến
không thèm quan tâm cậu nữa!”
“Được rồi, tớ đi mà!” Đổng Vi Vi vội vàng nói, “Không
cần đến hai mươi phút nhiều lắm là mười lăm phút, tớ đi rồi đây, cậu đến trước
chọn bàn, gọi món, tớ đến có thể ăn liền. Đã lâu chưa ăn, nghĩ đến liền thèm
chảy nước miếng.”
Chưa đến mười lăm phút, Đổng Vi Vi đã có mặt, ăn mặc
qua loa xem ra thực sự đang ở nhà online, trên mặt còn chưa hết bất mãn. “Ai,
nói thật nếu không phải cô dùng mỹ thực dụ tôi, có mời tôi cũng không đến. Trên
mạng thực sự rất náo nhiệt còn xưng tụng tôi vào hàng tứ đại mỹ nhân. Ai, Đoạn
Chi Sơn đâu, sao không thấy hắn bên cạnh, tự nhiên lại thấy có chút không quen
nha!”
“Hắn bận đi ứng phó người cũ rồi.” Bạch Mẫn cười nói,
“Người mới như tớ tạm thời cho nghỉ.”
Đổng Vi Vi sửng sốt nhíu mày, “Nhanh như vậy đã xuất
hiện một hồ ly tinh?”
Bạch Mẫn cười sảng khoái, “Xin cho, tôi mời cô đi ăn
cơm, không phải mời cô đến điều tra làm công tác tư tưởng.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu không nói tớ khẳng
định là ăn không vô.” Đổng Vi Vi không hợp tác nói, “Cậu cũng không phải không
biết tính tớ, nếu muốn tớ yên ổn ngồi ăn thì đừng làm cho tớ phải đoán già đoán
non.”
Bạch Mẫn chỉ cười: “Vần đề là tớ cũng không biết đã
xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là hôm nay lúc đến cửa hàng, hắn nhận được một cuộc
điện thoại nói rằng nếu hắn không đến thì chờ nhặt xác người ta đi. Sau đó hắn
liền đi rồi tớ gọi cậu ra đây.”
“Cậu không tức giận ư?” Đổng Vi Vi vừa ăn tôm hùm vừa
tranh thủ hỏi.
“Có mới là lạ.” Bạch Mẫn dịch ra một chút, trong lòng
ảo não thở dài, “Mọi người ai chẳng thay lòng đổi dạ, hắn như vậy mới là bình
thường. Không phải chính cậu cũng nói sao, hắn như thế nhất định có rất nhiều
cố nhân tìm đến quấy rầy. Hiện tại chỉ mới có một người, tớ đã muốn tức giận
vậy con đường dài sắp tới làm sao mới có thể bước tới được.”
“Ha ha, ăn cơm, ăn cơm, chờ tiểu tử kia xử lý xong sự
vụ quay về lại nghe hắn giải thích.” Đổng Vi Vi lại hi hi ha ha. “Tôm hùm này
thực sự là quá ngon đi.”
Bạch Mẫn thấy trong lòng mình vốn rất tức giận, chỉ
cần nghĩ đến tên Tư Mã Nhuệ kia liền cảm thấy rất bực mình, nghĩ đến hắn như
thế nào lại có thể quên ngay Mộ Dung Phong liền thấy căm tức. Cho nên, cố ý
không muốn lại tiếp tục ảo giác nữa, lúc nào cũng mang bùa hộ mệnh trên người,
căn bản là không cho mình có thời gian suy nghĩ về chuyện này nữa. Kỳ thật,
chính nàng cũng không hiểu chuyện xưa giữa Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong, chỉ
biết, Tư Mã Nhuệ mất đi Mộ Dung Phong hơn nữa lại phi thường tưởng nhớ.
Biết được tin tức của Đoạn Chi Sơn đã là giữa trưa
ngày hôm sau, là lãnh đạo công ty để lộ ra, nghe nói là bị thương đang ở bệnh
viện chữa trị.
“Bạch Mẫn, cậu đi xem hắn thế nào?” Đổng Vi Vi nhỏ
giọng hỏi.
Đoạn Chi Sơn theo đuổi Bạch Mẫn cơ bản là không có
kiêng dè ai. Người ở công ty biết họ đang quen nhau cũng không ít. Trước mắt,
tình hình có chút kỳ quái. Nếu Bạch Mẫn nói không biết Đoạn Chi Sơn bị thương
nghe có chút không hợp tình hợp lý. Nếu nói là biết nàng căn bản lại chẳng biết
gì, Đoạn Chi Sơn sau khi rời đi cũng không liên lạc lại với nàng.
“Vậy đi thăm hắn một chút.” Bạch Mẫn mỉm cười. Đối với
chuyện của Đoạn Chi Sơn nàng thật sự chẳng có cảm giác gì nhiều. Đột nhiên có
một anh chàng đẹp trai nói thích mình chính là ngoài dự kiến nên không sao cả,
“Không bằng chúng ta cùng đi.”
Đổng Vi Vi lắc đầu như trống bỏi, “Thôi, thôi, cô tha
cho tôi. Người hiện tại hắn muốn gặp nhất chính là cô. Hơn nữa, tin tức hiện
tại đã truyền đi khắp nới không chừng mọi người đã bắt đầu tìm cách thể hiện
lấy lòng lãnh đạo, tôi lại không muốn dự phần nào nhiệt.”
Bạch Mẫn cũng không miễn cưỡng, muốn bắt Đổng Vi Vi
làm chuyện cô không muốn làm so với lên trời còn khó hơn. Hơn nữa, cô ấy có thể
không đi nhưng mình lại không thể không tới.