“Quý Tử Ngôn, ta đã tới!” - Giọng Khinh Phong vang
lên bên ngoài.
Mục Tiểu Văn lo lắng nhìn ra ngoài nhưng làm cách nào
cũng không thấy được gì, trong lòng tự nhủ:
“Nếu có thể thoát ra ngoài thì tốt rồi.”
Vừa dứt lời thì chỉ thấy Lý Vân Thượng vuay lên, bóp
một cái gì đó, hàng rào lập tức mở ra.
Mục Tiểu Văn trợn mắt há mồm:
“Cẩn thận quan sát một chút sẽ phát hiện. Quý Tử Ngôn
đại khái cũng không có tâm vây khốn chúng ta trong này, mau chóng rời khỏi đây,
Khinh Phong đã tới rồi.
Phát hiện sao không nói sớm? Hắn cố tình hả?
Nhưng mà không thảnh thơi nghĩ nữa, Mục Tiểu Văn vội
vàng chạy ra ngoài. Quý Tử Ngôn lạnh lùng nhìn nàng một cái, không thèm để ý mà
quay đầu nhìn không với ánh mắt sắc bén. Quả nhiên đúng như Lý Vân Thượng nói,
mục đích của hắn đã đạt được thì sẽ không quan tâm tới nàng nữa.
Khinh Phong nhìn thấy Mục Tiểu Văn, trong mắt loé lên
tia sáng rồi lại nhanh chóng cau mày:
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi. Nơi này để cho
ta.”
Lý Vân Thượng đi ra theo sát, khoác tay qua vai Mục
Tiểu Văn, thản nhiên nói:
“Tiểu Văn, bây giờ là chuyện của bọn hắn. Chúng ta nên
cách xa chút, đừng cản trở bọn họ.”
Mục Tiểu Văn gật đầu, theo Lý Vân Thượng đi ra xa. Lý
Vân Thượng tùy tiện ngồi xuống, Mục Tiểu Văn lặng đi một chút rồi ngồi xuống
theo.
… Giống như đang theo dõi hiện trường vụ án vậy.
Trời đã mờ sáng, khí tức trộn lẫn trong cơn gió tươi
mát. Trong ánh sáng mặt trời, Lý Vân Thượng mặc bạch y như bao bọc bởi một
luồng sáng bình tĩnh, khuôn mặt nhu hòa, lộng lẫy. Tóc dài bay bay theo gió,
đôi mắt nghiêm túc nhìn phía trước, thuần khiết động lòng người. Thoáng cái Mục
Tiểu Văn cảm giác trống ngực mình nảy lên liên hồi.
Ánh mắt Khinh Phong vẫn đuổi theo nàng, nhất cử nhất
động của nàng đều rơi vào đáy mắt. Bất giác một ngọn lửa giận dâng lên từ đáy
lòng, ánh mắt băng lãnh rời tới phía Quý Tử Ngôn:
“Hoàng đệ tốt của ta, rốt cuộc ngươi còn muốn nháo tới
khi nào hả? Không phải ta đã nói với ngươi rồi, ngươi vĩnh viễn không thắng
được ta! Ngươi không thể thắng được ta trong sự của phụ hoàng, trong việc chiếm
được ngôi vị hoàng đế. Ngươi không thể lấy được bất cứ thứ gì từ ta.”
Quý Tử Ngôn nhìn hắn, trầm mặc. Hồi lâu, hắn rút kiếm
ra:
“Vậy sao? Vậy ngươi cũng biết, Mục đệ của ngươi là do
ta tự mang vào kỹ viện?”
Trong mắt Khinh Phong cơ hồ phát hỏa:
“Ta biết!”
“Vậy ngươi cũng biết thiếu một chút nữa nàng bị điểm
ố? Nàng biết mọi chuyện đều liên quan tới ngươi nhưng lại hoàn toàn không nói
với ngươi. Nàng hận ngươi, càng nhìn càng rõ bộ mặt của ngươi. Lần này ngươi
cũng dám nói ngươi thắng sao?”
Ngữ khí của hắn bình tĩnh nhưng lại kinh thiên chi
lôi. Khinh Phong khó có thể tin mà quay đầu nhìn về phía Mục Tiểu Văn, Mục Tiểu
Văn thản nhiên nói:
“Chuyện cũ rồi. Hơn nữa đó là ân oán giữa ta và hắn
khi đó, ngươi không cần thay ta báo thù. Cứ giải quyết ân oán giữa ngươi và hắn
là được rồi.”
Khinh Phong giật mình, tâm lý mất mát và tức giận khó
hiểu, hồi lâu mới cười lạnh đáp:
“Ai muốn báo thù cho ngươi chứ?” - Lời nói vừa dứt,
hắn giống như là muốn phát tiết, đột nhiên rút kiếm chém về phía Quý Tử Ngôn.
Hai kiếm rất nhanh tương giao. Trong sơn động trống
trải tiếng kiếm rít lên. Lúc này kiếm thế của Quý Tử Ngôn bình tĩnh sắc bén,
mỗi đường chém ra đều ổn định, tựa hồ tâm cảnh bình thản. Còn Khinh Phong thì
lại vội vàng, nóng lòng muốn chiếm thế thượng phong.
Trong khi hai người giao tranh thì Thanh Y và Thôi
Minh Vũ cũng chạy tới. Không hề mang theo người khác, hai người tiêu sái đi
tới. Thấy Lý Vân Thượng và Mục Tiểu Văn đã thoát, Thanh Y gật đầu xem như một
tiếng chào hỏi. Sau đó y cũng lui tới một bên, lẳng lặng quan sát hai người kia
quần đấu.
Còn Thôi Minh Vũ không như bình thường đi tới gần Lý
Vân Thượng, xa xa đứng chung một chỗ với Thanh Y, thậm chí hắn còn không thèm
liếc mắt nhìn qua bên này một cái.
H người quần đấu long trời lở đất. Thực sự Mục Tiểu
Văn muốn cười phát ngất. Đúng là đang diễn ra một trận ẩu đả sinh tử nhưng nàng
thấy mình giống một khán giả ngồi coi kịch. Vì nhưng lời
Quý Tử Ngôn nói khi nãy mà trong lòng nổi lên nghi hoặc, mơ mơ hồ hồ nghĩ tới
cái gì đó nhưng lại không thể nắm bắt được. Theo tiềm thức nàng quay đầu nhìn
Lý Vân Thượng, trải qua một đêm miễn cưỡng chịu chung hoạn nạn, thâm tâm nổi
lên ý niệm ỷ lại hắn rất nhiều:
“ Quý Tử Ngôn muốn giết Khinh Phong sao?”
“Khó nói.”
Nhìn đánh nhau cũng không hiểu thêm được gì, Mục Tiểu
Văn quay sang hỏi Lý Vân Thượng về ân oán của Quý Tử Ngôn và Khinh Phong. Lý
Vân Thượng dĩ nhiên là biết rất rõ. Vì lúc đầu hắn cùng với Khinh Phong bày mưu
tính kế nên tất cả mọi khả năng, bí mật của địch nhân đều được tìm hiểu và nghe
thấy.
Nghe Lý Vân Thượng giải thích, hàng mày Mục Tiểu Văn
khẽ cau lại. Đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó:
“Hoàng thượng, có cách nào làm cho người ta giả chết
không? Bây giờ bọn họ càng đấu càng hung, nếu chúng ta di chuyển động thủ thì
sẽ không bị phát hiện...”
Khuôn mặt trắng trợt không còn chút máu của Lý Vân
Thượng chậm rãi tràn ra một ý cười thưởng thức.
Quý Tử Ngôn vững vàng một lần lại một lần cầm kiếm
trong tay vung tới. Hắn phòng ngự khá cẩn trọng, tiến công cũng dũng mãnh, dứt
khoát. Còn Khinh Phong là hoàng huynh tốt của hắn, trước sau như một không mảy
may đụng được tới hắn. Từ nhỏ hắn đã chuyên tâm luyện học võ công kiếm thuật,
hoàng huynh sao có thể so được với hắn chứ? Đúng thế, cái này không tính là hắn
thắng sao? Nhưng tại sao hắn cảm giác được chính mình mới là người thua.
Tựa như lúc này, rõ ràng hắn đã chiếm được ưu thế
thượng phong nhưng sao hắn không cảm giác được một chút mùi vị chiến thắng? Rốt
cuộc là vì sao?
Khinh Phong vội vàng tiến công quên bẵng đi phòng thủ.
Quý Tử Ngôn vẽ trên người hắn từng đường kiếm không trí mạng nhưng thoạt nhìn
thành những vết thương rất kinh khủng. Tử y của Khinh Phong nhuốm đầy máu tươi,
dần dần sáng rỡ, máu đông tụ lại thành những đóa hoa ám sắc.
Ngay cả như vậy thì hắn là người thắng. Chỉ cần một
tiếng ra lệnh thì Thanh Y sẽ cứu hắn, sẽ có ngự y tốt nhất điều trị cho hắn, sẽ
có người vây quanh hắn hỏi han.
Còn Quý Tử Ngôn, cho dù bây giờ có thắng thì sau này
cũng là thua.
Dục vọng muốn chiến thắng trong lòng đột nhiên tăng
vọt. Quý Tử Ngôn muốn nhìn thấy ánh mắt hối hận của hoàng huynh.
Chợt tốc độ trường kiêém của Quý Tử Ngôn nhanh hơn, kiếm
vũ che kín không kẽ hở.
Thanh Y một bên lên tiếng:
“Hoàng thượng...”
Khinh Phong khun ra một ngụm máu tươi, cắn răng nói:
“Không cần ngươi nhúng tay!”
Quý Tử Ngôn cười lạnh, một chiêu một chiêu đem Khinh
Phong bức tới mức không kịp trở tay. Đúng vậy, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể
khiến cho hoàng huynh chết dưới kiếm của hắn. Kiếm lại đâm tới một lần nữa,
bỗng Khinh Phong không thể nào nhúc nhích, kiếm đâm thẳng tới ngực hắn.
Biến cố bất ngờ này khiến hai người cũng ngây người.
Thời gian như ngưng trệ lúc này.
Khinh Phong vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, khó có thể
tin mà cúi đầu nhìn xuống ngực mình, sau đó té ngã về sau. Kiếm theo đó rút ra,
Quý Tử Ngôn ngơ ngác mà nhìn theo mũi kiếm đầy máu, hồi lâu không lên tiếng.
Lý Vân Thượng thu tay về, thấp giọng nói với Mục Tiểu
Văn:
“Một kiếm này không thể nào Khinh Phong chết được. Là
ta dùng thạch tử điểm trúng huyệt khiến hắn hôn mê thôi.”
Mục Tiểu Văn bất giác vỗ vỗ tay hắn tán thưởng. Lý Vân
Thượng cười vui vẻ. Hai người nhanh chóng đi tới bên cạnh Thanh Y, nhỏ giọng
nói cho y biết chân tướng sự việc. Còn Quý Tử Ngôn thì đứng ngây ngốc một chỗ,
tuyệt không chú ý tới xung quanh. Nhưng nhìn kỹ thì có thể nhìn ra hắn không
thật tâm muốn giết Khinh Phong.
Thanh Y, yên tâm đi, Khinh Phong không có việc gì cả.
Thanh Y quét mắt nhìn nhẫn ngọc trên tay Lý Vân Thượng
và Mục Tiểu Văn, thản nhiên gật đầu, im lặng.
Bên kia, Quý Tử Ngôn đã buông kiếm xuống, lui lại sau
từng bước. Sắc mặt hắn trắng bệt giống như thiếu dưỡng khí, không cách nào hít
thở được, thâm tâm tràn ngập ngơ ngẩn, không thể tin nổi. Sao có thể như vậy?
Sao có thể chết đi dễ dàng như vậy?
… Hoàng nhi, ngươi phải giết chết Quý Tử Khinh, ngươi
phải kế thừa ngôi vị hoàng đế!
Như bị nguyền rủa, thanh âm vẫn hàng đêm hành hạ, ám
ảnh hắn lại vang lên bên tai. Ánh mắt cừu hận trước khi chết của mẫu hậu hiện
lên trước mắt. Hắn đã sớm đè nén xuống, hắn đã sớm không còn ý định báo thù cho
mẫu hậu. Dù sao cho tới bây giờ mẫu hậu chưa bao giờ yêu thương hắn nhưng mà
sao lúc này hắn lại nghĩ tới nhưng lời đó?
Đúng rồi, bản thân hắn vẫn muốn giết Khinh Phong, cho
nên lúc này chính là ngày hắn được đền bù.
Không đúng! Nếu thật sự muốn giết hắn, sao giờ hắn
không có thấy một chút vui sướng? Tại sao hắn lại hy vọng hoàng huynh có thể
tỉnh lại chứ?
Trong đầu Quý Tử Ngôn hỗn loạn một mảnh, tâm quặn đau,
hắn thậm chí không dám tiến lên coi thử tình trạng ủa Khinh Phong. Hắn hy vọng
có người đến nói cho hắn biết tại sao. Trong bóng tối, làm thế nào mới có thể
nhìn thấy ánh rạng đông chứ?!
“ Quý Tử Ngôn, Khinh Phong đã chết, ngươi vui chứ?” -
Một giọng nói tỉnh táo vang lên bên tai.
Quý Tử Ngôn thống khổ lắc đầu. Hắn không vui, một điểm
cũng không vui.
“Tại sao?”
Quý Tử Ngôn hỗn loạn:
“Ta không biết, ta không biết.”
Mục Tiểu Văn nhíu nhíu hàng mày. Suy nghĩ một chút,
nàng lại đặt câu hỏi:
“Ngươi từng muốn giết Văn nương nương, là vì nàng là
bạn tốt của Khinh Phong chứ không phải sao?”
“... Ta không biết...”
Mục Tiểu Văn chậm rãi nói ra vài chữ:
“Nếu vậy... bởi vì ngươi cô độc sao?” - Nhìn hắn độc
lai độc vãng, nói không chừng sẽ thành công. Hoàng cũng đại viện, không được
sủng ái, một hoàng tử không quyền thế, cô đơn cũng là điều bình thường.
Quý Tử Ngôn gật đầu. Cô đơn, sao lại không cô đơn cho
được? Cô đơn như phụ tủy chi giòi, như ảnh tương tùy theo.
“Khinh Phong nói ngươi muốn thắng hắn, kỳ thật ngươi
căn bản không muốn thắng hắn, có đúng không?”
Quý Tử Ngôn đình chỉ bấn loạn, trong lòng như có tia
chớp xẹt qua, chiếu sáng nơi nào đó.
Đúng rồi, thì ra là thế... Hắn chưa từng muốn thắng
hoàng huynh. Hắn chỉ muốn hoàng huynh có thể quay đầu nhìn hắn một lần.
Ngươi mà, sao có thể được? Chuyện đó từ khi còn bé,
hoàng huynh đã sớm không còn là hoàng huynh. Hắn cũng không còn là hắn nữa.
Nhưng tại nơi sâu nhất tận đáy lòng vẫn còn một tiểu hài đồng nho nhỏ, đứng đó
chờ hoàng huynh dắt tay hắn, nói một tiếng “ta thích đệ”.
Bên tai lại vang lên một thanh âm lo lắng:
“Chi bằng rời đi, tiêu sái đi tới cùng trời cuối đất.”
Thần chí Quý Tử Ngôn tỉnh táo lại, nhìn Mục Tiểu Văn
vừa nói. Lúc này Lý Vân Thượng đi về phía trước, giải huyện đạo cho Khinh
Phong. Khinh Phong tỉnh lại, hơi choáng, vế thương nhợt nhạt trước ngực đã sớm
được Thanh Y thượng dược, lúc này máu đã đông lại.
Quý Tử Ngôn ngơ ngác nhìn mọi chuyện trước mắt, đột
nhiên ngửa mặt lên trời cười to:
“Hay cho một câu chi bằng rời đi!” - Hắn lúc nào cũng
bí ẩm, mặc hắc y trông có vẻ âm trầm; lúc này cười lên dường như quét sạch mọi
bóng đêm đang bao phủ. So với trước kia giống như hai người, ngay cả một thân
phục trang hắc y cũng không còn u ám, ngược lại chỉ càng làm cho hắn thêm vài
phần tuấn lãng,
Hắn nhặt lên kiếm, lưu luyến nhì qua Khinh Phong, khẽ
cau mày nghi hoặc rồi rời đi mà không một lần quay đầu lại.
Mục Tiểu Văn không nói gì. Mọi thứ giải quyết đơn giản
thế này sao? Thâm tâm nàng cảm giác có chút không cam lòng. Cho dù những chuyện
hắn làm ra là có nguyên nhân nhưng không lý nào khiến cho người khác gánh chịu
một mình chứ? Trước kia vì hắn mà chịu tội không ít, sao không tính cho được.
Tiến thêm vài bước, muốn nói gì đó nhưng nhất thời nàng nghĩ không ra. Chốc
chốc, nàng nhìn bóng lưng sắp rời xa, hô lên:
“ Quý Tử Ngôn, ngươi cô độc cái gì chứ? Ân oán giữa ta
và ngươi còn chưa tính rõ ràng đó, còn có rất nhiều chuyện nghe chưa hả?!” -
Lời nói ra nàng cảm giác là lạ.
Bóng lưng đi xa chợt dừng lại một chút, dười như muốn
quay đầu nhìn lại nhưng sau đó liền biến mất trong rừng.
Mục Tiểu Văn mặc dù không rõ lắm sự tình nhưng tâm lý
vẫn thấy nhẹ nhõm nhiều. Khi muốn trở về thì Lý Vân Thượng đột
nhiên giữ tay nàng lại, ngữ khí ôn nhu, vẻ mặt vô cùng chăm chú:
“Tiểu Văn, hôm nay cũng tới lúc giải quyết chuyện của
chúng ta rồi. Lần nay ta sẽ không tránh né, chần chừ nữa.”