Nàng không dám mắng to, chỉ biết hạ mi ủy khuất, hàng
mi khẽ chớp động vài cái, nàng lên tiếng dò xét: “Hoàng thượng, ngươi có biết
một năm qua ta sống như thế nào không?”
Lý Vân Thượng đứng trơ như đá, một lúc lâu sau thanh
âm không yên mà đáp: “Ta. . .”
“Chỉ một câu nói của Hoàng thượng người mà ta và với
Phương Mặc phải gửi thân nơi vách núi, Hoàng thượng có từng hối hận hay không?
“
“Ta là. . .”
“Bị ngâm mình trong thùng dược, muốn sống không được,
muốn chết cũng không xong, Hoàng thượng ngươi có biết ta rất hận ngươi hay
không?”
“Ta biết. . .”
“Hoàng thượng biết cái gì? Người hoàn toàn bị thù hận
che mắt, không hề quan tâm xem có thương tổn đến người khác hay không, chỉ dựa
vào một cây quạt mà đã định tội chết cho người ta, làm như vậy, ngài nghĩ mình
là minh quân sao?”
“. . .”
Mục Tiểu Văn lúc đầu chỉ là muốn xả giận phát tiết,
nhưng hàn ý trong thanh âm lại càng ngày càng nặng. Lúc đầu Lý Vân Thượng còn
muốn nói gì đó, nhưng sau chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng, dường như là quá
phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia càng ngày càng tái nhợt. Thấy vậy,
mọi người chung quanh đều không dám lên tiếng.
Đến khi Mục Tiểu Văn ngừng lại, lạnh lùng nhìn Lý Vân
Thượng, ngược lại hắn chậm chạp cười ôn nhu, hít nhẹ một hơi muốn giải thích gì
đó: “Ta. . .”
Nhưng hắn chưa nói hết, Mục Tiểu Văn đã giơ tay lên
ngăn lại, thở dài nói: “Quên đi, chuyện quá khứ không nên nhắc lại nữa. Hoàng
thượng đã không giết ta, lại ban cho ta kim bài miễn chết, ta cũng không phải
là người không biết tốt xấu. Chuyện trước kia hãy bỏ qua đi. Lần này Hoàng
thượng đến, nếu không phải vì muốn giết ta, vậy thì rốt cuộc có chuyện gì ?”
Lý Vân Thượng muốn nói nhưng lại bị ngăn lại nên có
chút buồn bã. Khi nghe nàng hỏi, hắn dường như có chút khẩn trương, lại có chút
mờ mịt, môi mấp máy: “Tể tướng đại nhân giờ tốt lắm.”
Mục Tiểu Văn lơ đễnh gật đầu: “Uh!” Nàng đã đi thăm
cha mẹ tể tướng của nàng và biết được tình hình của bọn họ.
“Hoàng huynh cũng tốt lắm.”
Cái này nàng cũng biết.
“Dực nhi. . . Dực nhi cũng tốt lắm.”
Mục Tiểu Văn rốt cục nhíu mi, Lý Vân Thượng bị làm sao
vậy? Hắn cà lăm hay là tâm thần bị loạn?
Lý Vân Thượng bị ánh mắt của nàng hù dọa, lại càng
khẩn trương, Mục Tiểu Văn thấy hắn vậy mà tim đập hồi hộp hơn. Nếu như Lý Vân
Thượng thực sự có âm mưu, vậy đến tột cùng là gì chứ, nàng thực sự đoán không
ra a. Nếu đây là phản ứng tự nhiên của hắn, hẳn là trái tim hắn có chỗ nào đó
không bình thường rồi. Thật không biết đường đường nổi danh hoàng đế sao lại
tới đây?
Mạng của nàng và người nhà đều tùy thuộc vào hắn, nàng
không thể làm càn quá mức. Vừa rồi trước mặt mọi người nàng làm mất mặt hắn,
xem ra cũng có chút khẩu khí rồi. Nàng thật sự rất sợ hắn sẽ giận dữ mà làm hại
đến những người khác, cuối cùng đành hoà hoãn một chút mà hỏi: “Hoàng thượng,
kim bài miễn chết này sử dụng được cho bao nhiêu lần vậy?”
Thấy nàng thay đổi đề tài, Lý Vân Thượng có chút sửng
sốt rồi nhanh chóng đáp: “Không hạn chế số lần”
“Nếu vậy, có thể miễn tội chết thay cho người khác
chứ?”. Thật sự là không hạn chế sao, Mục Tiểu Văn kinh hỉ (kinh hỉ: kinh ngạc + vui
mừng = niềm vui bất ngờ), ánh mắt có chút chờ mong.
Lý Vân Thượng như bị thôi miên, đồng tử đều không cách
nào tập trung, lơ đãng mà gật đầu.
Ây da!
Tánh mạng đã được an toàn, giờ thì để xem hắn muốn làm
gì a. Thích làm gì thì cứ làm đi.
Sự lo lắng trong lòng nãy giờ đã bay sạch, Mục Tiểu
Văn thoải mái vươn tay ra: “Hợp tác vui vẻ.” Khi thấy tay Lý Vân Thượng chậm
rãi vươn ra, Mục Tiểu Văn chỉ là chạm qua đầu ngón tay rồi nhanh chóng rụt tay
trở về. Khóe miệng nàng cong lên thành một nụ cười – bộ dạng bất cần đời y như
Phương Mặc, sau đó xoay người rời đi. Đi được một đoạn xa như nhớ lại điều gì,
nàng liền lớn giọng phân phối: “Không dễ gì mà Hoàng thượng mới đến đây, mọi
người hãy tiếp đãi hắn vài ngày đi”.
Những người còn ở lại thất thần nãy giờ mới tỉnh lại,
sau đó Phỉ Mính liền đi an bài cho bọn họ, Hác tiên nhân quay về phòng tiếp tục
chơi đùa cùng với ngũ tử kì (một trò gì đó mà MTV chỉ cho lão hén) của hắn, Khởi Chi Điêu bối rối mà xem bọn hắn xoay
người rời đi, còn Thiên Hương thì chuẩn bị dẫn đường.
Lý Vân Thượng nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Mục Tiểu
Văn đã đi xa, nụ cười ôn nhu trên mặt nàng tựa như tiên nữ, mơ hồ như có như
không, đầu ngón tay bất giác nắm lại. Thiên Hương do dự không mở miệng như thế
nào thì hắn chợt quay đầu lại, gương mặt tuấn tú lạnh lùng tuy không giận nhưng
vẫn uy nghiêm, cho dù có xinh đẹp mấy thì cũng khiến người ta lạnh toát, đánh
cái rùng mình.
“Có chuyện gì?” Lý Vân Thượng hỏi.
“Hoàng thượng, xin mời đi bên này.” Thiên Hương cúi
đầu cung kính nói. Thấy hắn vẫn không đứng đó nhìn theo không có ý định đi,
nàng đành lên tiếng: “Công tử nói sau khi cùng người bàn bạc xong chuyện gì đó
thì thường nắm tay nhau để biểu đtạ thành ý và phép lịch sự, bây giờ ở thành
Thiên Lạc đều sử dụng cách này”.
“À?” Lý Vân Thượng nhướn mày,
không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nghĩ tới cái gì đó hắn lại hỏi: “Sao lại gọi
là công tử?”
“Vì tiểu văn thường mặc nam trang, nên mọi người hay
gọi là công tử”.
“Tiểu Văn?” Lý Vân Thượng nhẹ nhàng gọi lại, trên mặt
hiện ra vài phần bất mãn, bực bội giống như một thứ gì đó của mình vừa bị người
ta cướp mất; Thiên Hương thấy vậy thì lấy làm khó hiểu.
“Hoàng thượng xin mời đi bên này.” Nàng không dám chậm
trễ làm phiền hắn nghỉ ngơi.
Thôi Minh Vũ cũng đi theo sau cách Lý Vân Thượng vài
bước. Ở đằng sau, mọi người đều không biết hắn đang nhắc lại tên nàng: “Tiểu
Văn, Tiểu Văn” với nét mặt đầy nhu tình…
Câu nói kia chỉ là “Nhân tiện chiêu đãi hắn ở vài
ngày” thôi, nhưng cũng một tuần rồi, Lý Vân Thượng chẳng những không rời đi,
ngược lại còn nảy ra ý định muốn sống tại thành Thiên Lạc, mà còn là sống lâu
dài nữa. Hắn là thiên tử, Lưu Vân Quốc này ở đâu mà không phải là của hắn, cần
gì phải có ý định sinh sống chứ?
Nhưng khi hắn xuất hiện ở tại Vi tiếu đường, Mục Tiểu
Văn đã biết là có chuyện xảy ra rồi. Lần đầu tiên khi hắn nói “hợp tác vui vẻ”,
gương mặt hắn có chút đỏ, còn tay của Mục Tiểu Văn thì như bị hắn bóp nát. Mặt
nàng không đổi sắc mà rút tay lại, lần sau khi thử lại thì nàng có cảm giác lực
đạo này cứ như tràn ngập lực đạo oán hận, phẫn nộ vậy. Thật sự nàng nhìn không
ra năm ngón tay thon nhỏ của hắn lại mang oán ý nặng nề như thế. Lần thứ ba
nàng cố ý làm tay nàng dính đầy bụi bẩn, hắn chỉ hơi nhăn mặt một chút rồi
không do dự nắm lấy tay nàng, đến khi nàng lạnh lùng mà hất tay hắn ra thì hắn
mới bỏ cái ý định muốn nắm tay nàng.
Buổi tối khi đi ngủ, nàng cảm giác được bên cạnh có
người. Khi mở mắt ra thì xung quanh chỉ là một mảnh trống vắng, nàng sai Khởi
Chi Điêu canh bên ngoài, nhưng vẫn không thấy có gì xảy ra cả. Mấy ngày liên
tục như vậy làm tinh thần nàng xuống dốc trầm trọng.
Nghe người ta nói dùng sương sớm tốt cho dung mạo nên
sáng sớm liền thức dậy đi tìm lá cây đựng những hạt, ai ngờ gặp hắn đi tới nói
rằng “Ta biết cách làm cho da trắng hồng, trong cung, nữ tử cũng là sử dụng
cách này để dưỡng da”, thấy nàng cố nén giận mà liếc nhìn, mặt hắn có chút đỏ
rồi khẩn trương nói “Nàng từng hỏi ta việc này, cho nên ta mới nhớ” . Mục Tiểu
Văn cố giữ mặt bình tĩnh, gượng cười một chút rồi mới rời đi. Khi vừa quẹo qua
con hẻm phía trước liền hiện ra vẻ tức giận bị kìm nén nãy giờ.
Hắn muốn châm chọc nàng không đẹp bằng cung nữ, hay là
muốn nhắc đến chuyện quá khứ lúc nàng giả trang lừa gạt người?
Đến tột cùng là tại sao hắn lại làm như vậy? Chẳng lẽ
hắn đối với nàng bất mãn hay là lỡ ban kim bài miễn chết không giết được nàng
nên giờ tìm cách khác để xả giận?
Nàng đi tìm hiểu kĩ về công dụng của kim bài miễn
chết, đồng thời đọc mấy cuốn sách, tìm vài người cố vấn thêm. Lúc nàng biết từ
nay sẽ không cần lo lắng bị mất đầu, tâm trạng thoải mái không ít.
Bây giờ nàng có thể vô tư cùng sư phụ cãi nhau ầm ĩ,
cùng Thiên Hương đấu võ mồm, thoải mái mà xoa đầu Khởi Chi Điêu, không cần lo
lắng sẽ vô cớ mà mất đầu. Những lúc bất đắc dĩ phải đi dạo phố với Lý Vân
Thượng, nàng luôn tìm cách chạy trốn, khiến hắn lộ ra dáng vẻ thiên tử, đợi cho
mọi người vây lại xem, nàng liền nhanh chóng mà chuồn mất. Khi bị hắn có ý đồ
khích bác nàng lộ ra dáng vẻ khuê phòng thục nữ trước mặt mọi người thì nàng
lại cố ý cầm lấy đùi gà mà gặm một miếng thật to khiến cho mỡ dính khắp miệng.
Đây là nàng đang im lặng mà phản kháng cho hắn biết.
Nhưng chỉ tiếc hắn lúc này lại như là quân tử, không hề lừa gạt hay gì gì đó mà
luôn tươi cười thỏa mãn những yêu cầu của nàng. Khi thấy miệng nàng đầy mỡ hắn
liền ôn nhu mà lau cho nàng, sự ôn nhu của hắn như từng chút một đánh đổ bức
tường trong tim nàng. Ngay cả Thôi Minh Vũ, người từng hại nàng cũng mỉm cười
như cũ, làm ra bộ dạng quân tử, không khỏi làm cho người ta có chút tâm tàn ý
lạnh.
Nàng trốn hắn, ngồi trong phòng, cùng mọi người nói xem
sẽ ăn tết như thế nào, ai ngờ hắn lại mò đến. Mọi người trong phòng đành phải
cung kính mà nhường chỗ cho hắn ngồi, không khí ấm áp vui vẻ bị phá hỏng mất.
Mục Tiểu Văn ngồi khoanh ta dựa lưng vào trên chiếc ghế khắc hoa đệm da hổ,
không nhúc nhích, một bộ hất hàm vênh mặt như người đứng trên mà sai khiến kẻ
khác.
Dù sao tánh mạng nàng cũng đã được bảo toàn thì cần gì
phải sợ hắn.
Lý Vân Thượng vẫn đi đến ngồi xuống cạnh nàng. Trời
đông nàng mặc nhiều đồ như vậy nhưng là vẫn không thấy mập. Nhìn thấy chủy thủ
đặt trên bàn, có chút nghi hoặc mà cầm lên, nhìn hồi lâu, Lý Vân Thượng đột
nhiên mở miệng nói, thanh âm có tia run rẩy: “Cái này. . . là trước kia ta đưa
cho ngươi.”
Mục Tiểu Văn kéo dài tùy tiện lên tiếng.
Lại muốn làm gì đây, lễ mừng năm mới ư, muốn khơi gợi
nhớ lại chuyện cũ trước kia sao?
Lý Vân Thượng vẫn đang kích động, chẳng lẽ thanh chủy
thủ này rất đáng quý sao? Thanh trủy thủ này chính là vật chứng duy nhất lúc
nàng và Phương Mặc gặp nhau lần đầu. Nhớ tới Phương Mặc, nàng đối với Lý Vân
Thượng lại trở nên tức giận. Đột nhiên vươn tay đoạt lại chủy thủ từ trên tay
hắn, rút ra quơ qua quơ lại vài đường rồi lẩm bẩm chê cùn, thanh âm vừa đủ để
hắn nghe, vẻ mặt nàng căm ghét mà đem cây chủy thủ đó ném ra xa, chỉ nghe
“keng” một tiếng cũng không biết đã bay đến nơi nào.
Hừ, quý thật sao, bị người khác coi như hạt bui, phỏng
chừng hắn sẽ không coi nó là quý báu nữa.
Nàng có chút ác ý nghiêng đầu, muốn nhìn thấy vẻ mắt
xấu hổ của hắn khi bảo vật bị quăng đi, kết quả đúng như nàng dự đoán, nhưng
lát sau lại có chút thay đổi, sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ. Thấy mọi người cũng
đang trợn mắt nhìn, nàng liền quay đầu lại xem thử.
Đúng là nàng ném đi nhưng là ném trúng vào một cái lọ…
lọ này nước trong trong. Đây là thứ mà sư phụ nàng vừa nghiên cứu ra, có thể
hòa tan sắt… Thanh chủy thủ bị nàng vứt vào đó lập tức tan ra thành bọt trắng,
nháy mắt thanh chủy thủ biến mất vô tung vô tích.
Quay đầu nhìn vào ánh mắt của Lý Vân Thượng, nàng thấy
hắn chỉ mấp máy môi, vẻ mặt thất vọng.
Tất cả mọi người đều thấy được nàng vừa rồi là. . . là
trước mặt người khác vũ nhục hắn, vũ nhục một hoàng thượng a.
Sợ hãi cùng thẹn thùng khiến nàng không nói được cái
gì nên lời, nàng chỉ ngơ ngác mà nhìn hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Vân Thượng đi ra tới cửa, đứng tựa vào cánh cửa, trong
mắt ánh lên sự mất mát. Thôi Minh Vũ theo hắn đi ra, bắt gặp bộ dáng này của
hắn, cười nhạt một tiếng: “Đường đường là hoàng thượng mà cũng có ngày bị hạ
nhục thế này, việc này nói ra là chỉ sợ chém đầu cả nhà cũng không hết tội.
“Ngươi bây giờ đã ứng với câu: “Hổ lạc bình nguyên bị khuyển khi” ( anh hùng
tới hồi mạt vận, hoặc đang lúc chưa gặp thời, đem thân ở chốn xứ lạ quê người,
dễ bị kẻ chẳng ra gì rẻ rung ~~ hổ mà rơi xuống đồng bằng thì cũng bị chó
khinh thường”), tự tạo nghiệt.”
Ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa lất phất rơi, Thôi Minh Vũ
thở dài. Dường như nghĩ đến điều gì mà nói: “Tửu lượng của nàng kém, khi say
thì ai cũng nhận là bằng hữu, nếu ngươi còn muốn nghe câu nói kia thì hãy thử
một lần nữa.”