Ngày thứ hai, Mục Tiểu Văn cùng Dực nhi đi thăm thú
một vách núi nhỏ. Khắp dọc vách núi là những mảng hoa nhỏ màu tím nằm trên nền
cỏ xanh mơn mởn.
Khung cảnh thật tinh xảo xinh đẹp, tự nhiên tươi mát,
cùng với những cơn gió đầu xuân từ từ thổi tới mang lại cảm giác rất thoải mái,
sảng khoái.
Đến gần vách núi, nàng cúi nhìn xuống chỉ lờ thấy được
đáy cốc hun hút thăm thẳm tối đen, bên vực dốc thẳng đứng dựng xuống.
Chính tại vách núi này là nơi mà nàng được cứu lên. Từ
phía bên kia đứng nhìn xuống có thể xuyên thủng qua bên này.
Nếu vậy, có phải hay không đứng từ nơi này nhảy xuống
là có thể trở về? Nhưng phải nhảy thế nào đây?
Trực tiếp nhảy xuống hay là đi tới một khoảng cách
nhất định rồi mới nhảy? Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy một trận
không rét mà run rồi.
Nếu có đi xuống dưới một chút mà nhìn lên thì thậm chí
là quay cuống đầu óc ngất đi ấy chứ. Không có đầu mối, đành từ từ nghĩ cách thôi.
Bây giờ tới nơi hẹn đã.
Gặp lại Khinh Phong, Mục Tiểu Văn có chút kinh diễm.
Hôm qua vốn là quần áo màu tím sậm, hơn nữa hắn luôn lãnh đạm cười, tạo nên một
vẻ hoa mỹ kiều mỵ thần bí.
Nhưng hôm nay lại một thân tím nhạt làm giảm đi vài
phần kiều mỵ, trông hắn thanh thuần và nụ cười tự nhiên hơn.
Nhất cử nhất động của hắn tràn ngập khí tức quý tộc,
phải chăng hắn đúng là một vương tử thần bí đến từ nơi khác?
- Trông ngươi rất đẹp! – tựa hồ bị nụ cười ôn hòa kia
hấp dẫn, Mục Tiểu Văn thốt thành lời, nhưng lập tức phản ứng lại, mặt nóng dần
lên.
- Mục công tử quả thật là rất đáng yêu. – ban đầu
Khinh Phong sửng sốt sau đó mở miệng cười đáp lại.
Đủ rồi, hôm qua cũng dùng từ này mà khoa trương nói,
hôm nay lại tiếp tục. Nàng thực muốn đem đầu giấu xuống dưới gầm bàn a..
- Hình như Mục công tử rất hay đỏ mặt, trông giống như
một tiểu cô nương vậy. – Khinh Phong công tử tiếp tục tấn công.
Mục Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt
thực sự là tinh khiết chân thành, đôi mắt to chớp khẽ, bộ dáng hắn đơn thuần
nghi mà nghi hoặc giống như vô tội vậy.
Trong lòng thầm hoảng lên, nhất định là người này cũng
đã nhìn ra được mình là một nữ tử nhưng vẫn cố tình giả trang làm một người vô
tội không biết gì. Cái gì mà lạnh nhạt, giả tạo hết!
- Bởi vì Khinh Phong công tử rất đẹp cho nên tại hạ
không thể không đỏ mặt.
Khinh Phong thản nhiên mỉm cười nhưng Mục Tiểu Văn
nhìn ra là hắn đang đỏ mặt a. Ha ha, hắn cũng biết đỏ mặt? Cái gì mà ưu nhã,
cái gì mà giả trang bình tĩnh, thẹn thùng thì cứ nhận là thẹn thùng đi.
Người xưa nói thế nào nhỉ, à, là sồ nhi ! Ha
ha, sồ nhi chính là sồ nhi, giả trang thằng nhóc thành lão làm cái gì chứ? Mục
Tiểu Văn nhịn cười, nàng rất có hứng thú khi xem vẻ mặt biến hóa của hắn.
Tình cảnh này giống hệt đang tán tỉnh rồi. Thanh y nam
tử đi theo Khinh Phong giống như bị hù dọa, mặt nghệt ra gắt gao nhìn, còn Dực
nhi thì làm vẻ lo lắng.
Mục Tiểu Văn một kích thành công liền chiếm thượng
phong, tiếp tục hăng hái mà nhìn chằm chằm Khinh Phong. Khinh Phong tiếp tục
giả lạnh nhạt, thanh y tùy tùng kia cũng trầm mặc không nói, Dực nhi muốn nói
lại thôi. Nhất thời không khí trở nên quái dị.
- Khách quan, đây là trà của ngài. – thấy tiểu nhị
bưng trà lên làm cho Khinh Phong thở phào nhẹ nhõm.
- Mục công tử, mời dùng trà!
- Ồ! – Mục Tiểu Văn bị chén trà hấp dẫn. Đây là lần
đầu tiên nàng được uống trà trong một trà lâu cổ đại, thật sự là lần đầu tiên
đó.
Ngồi trên lầu hai, nàng hướng nhìn ra xa ngoài cửa sổ,
hít một hơi thật sâu, miệng mỉm cười rồi dùng tay phải cầm lấy chén trà, thổi
đi một lớp lá trà vụn lượn lờ trên mặt chén, thưởng thức một chút nước gợn,
cuối cùng, uống một hơi cạn sạch.
Sai rồi!
Nước trà vừa mới vào miệng, Mục Tiểu Văn nhân tiện
thoáng phun hết ra. Thanh y tùy tùng tay mắt lanh lẹ ma cúi người tránh nhưng
rất không may bị bắn nước lên mặt. Y mặt không đổi sắc, cung kính nói tới:
- Công tử! Ta đi đổi lại quần áo. – rồi y cứng ngắc
xoay người rời đi. Mục Tiểu Văn cảm giác được trong ánh mắt của y không hề có
lấy một tia hảo cảm, nàng lại gây xích mích rồi a..
- Xin lỗi, Khinh Phong công tử, thật sự ta không phải
cố ý. Xin lỗi, thực xin lỗi. – thấy lại tinh thần, Mục Tiểu Văn vội vàng xin
lỗi.
- Không sao. Nhưng thật ra Mục công tử rất thú vị.
Không biết tại sao Mục công tử lại đem chén trà mà uống một hơi cạn sạch như vậy?
– Khinh Phong mỉm cười không hề có lấy một tia lạnh nhạt, thanh âm sang sảng và
ranh mãnh.
- Vừa rồi cái chén này cầm lên không hề nóng, sao ta
biết được là nước trà lại nóng như vậy, cũng không có thấy bốc khói lên. Hơn
nữa sao các ngươi lại dùng cái chén nhỏ thế này mà uống trà, cũng không phải
dùng để uống rượu được. Đều là do chủ quán, cố lộng huyền hư. – Mục Tiểu Văn
rất không nhân đạo, thẹn quá hóa giận, đổ lỗi lên người chủ quán. Xa xa, chủ
quán đang đang chăm chỉ tính toán liền cảm giác có một ánh mắt không vừa ý dõi
tới, bất giác đánh cái rùng mình.
- Mục công tử chưa từng uống trà ư? – Khinh Phong ngạc
nhiên hỏi.
- Ừ! Bình thường cũng có uống chút đồ uống hoặc là
nước suối. – về phần trà thì đ được thay thế bằng cà phê rồi.
- Đồ uống chính là những thứ nước dùng để giải khát
còn nước suối chính là nước nằm trong các tầng địa chất đặc biệt có chứa chất
khoáng, nó đúng nghĩa là nước thiên nhiên. – thấy Khinh Phong lộ ra vẻ khó
hiểu, Mục Tiểu Văn liền giải thích.
- Mục công tử quả nhiên rất đáng yêu. Đồ uống cũng
không xem như là tục vật, cử chỉ lại ân cần đôn hậu, thật sự là làm cho người
ta khó có thể nhìn thấu. – Khinh Phong thư thái nhận xét.
Đôn hậu ân cần? Ta có phải là đại gấu mèo đâu.
Chủ quán vừa mang lên một thứ rượu gọi là Trúc Diệp
Thanh, nghe nói rượu này có vị ngọt đã làm cho nhiều người say mèm tới phát
nghiện nó luôn, hơn nữa sắc rượu có chút xanh biếc cho nên mới lấy tên là Trúc
Diệp Thanh.
Mục Tiểu Văn cẩn thận liếm một chút rượu liền cảm thấy
đầu lưỡi cay xè, nàng lè lưỡi trợn mắt, ngọt gì chứ? Dực nhi bị hành động bất
nhã của tiểu thư nhà mình dọa tới cuống quít cả người, Mục Tiểu Văn giả bộ như
không thấy. Bây giờ nàng đang giả nam trang thì không có ai biết nàng là ai cả.
Ngược lại, Khinh Phong cảm thấy thú vị mà nói:
- Xem ra Mục công tử không thường uống rượu.
Mục Tiểu Văn không có ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng
rồi tiếp tục “chiến đấu” với chén Trúc Diệp Thanh kia.
Thanh y tùy tùng đã quay về, thấy thái độ Mục Tiểu Văn
tán mạn không có cung kính, trên mặt y có chút phẫn muộn.
Y đương định lên tiếng giáo huấn thì vẻ mặt Khinh
Phong trầm xuống, thanh y tùy tùng bất đắc dĩ mà nuốt những lời muốn nói vào
trong.
Một lúc sau tiểu nhị lại mang lên điểm tâm trông thực
ngon mắt làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn.
Một bên tiểu nhị đứng giới thiệu, nào hồng đậu xào,
nào tảo bùn tô, nào bánh bao… o.
Mục Tiểu Văn trông nhỏ con vậy mà ăn uống khá nhiều
làm cho Khinh Phong đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Dực nhi vừa sợ lại vừa giận, sợ là sợ nàng ăn nhanh
quá bị nghẹn còn giận là giận nàng không hề có bộ dáng nhu mì nhã nhặn của một
tiểu thư khuê các chút nào.
Thực khách bên cạnh cũng tò mò hướng bên này mà liếc
mắt một cái. Công tử này rõ ràng quần áo quang tiên, khí chất bất phàm sao lại
nhìn như chưa bao giờ được ăn nhiều như thế?
Khinh Phong cười đạm, ánh mắt có tia sủng nịnh mà nhìn
hắn. Hắn cứ chăm chú ăn, tựa hồ món ăn bình thường cũng biến thành món ngon vật
lạ vậy, tâm tình thật tốt đẹp. Bất giác trong lòng y dâng lên một loại nhu tình
yêu thương.
Mục Tiểu Văn ăn với tốc độ kinh người, không mất nhiều
thời gian, đồ ăn trên bàn đã bị bốc hơi. Khinh Phong phất tay ra hiệu, tiểu nhị
lại bưng lên không ít món ăn nữa.
- Trời ạ, ăn không vô nữa rồi. – Mục Tiểu Văn cực kỳ
bất nhã xoa xoa bụng thành thật nói mà không hề để ý tới một vài đôi mắt bên
cạnh. Bụng đã no căng không thể ăn thêm được nữa, nhưng nhìn thấy đồ ăn để
trước mặt kia, nhịn không được liền muốn bỏ vào miệng “thưởng thức”.
Vừa rồi nàng chú tâm ăn uống mà không để ý tới những
người khác, lúc này nàng mới chú ý tới bên cạnh, thực khách vội quay mặt đi làm
như đang nói chuyện phiếm, thấy vậy nàng thầm nghĩ trong đầu “Bọn họ không ăn
mà thích ngồi nói chuyện sao?”
Khinh Phong kiến thức bất phàm nhưng khi trò chuyện
với Mục Tiểu Văn lại luôn phải bất ngờ. Vị Mục công tử này tuy lời nói có điều
khó hiểu hình như chỉ là tiện miệng nói ra song lại là độc câu tuệ nhãn làm cho
ngươi ta lấy làm lạ.
Có lúc tỏ ra thông tuệ đối đáp sắc sảo, có lúc lại làm
vẻ ngây thơ không biết gì, thực khiến người ta không biết nên khóc hay cười
nữa. Nhìn hắn ăn no muốn chết rồi mà vẫn cố chấp bỏ thức ăn vào miệng, này hoàn
toàn là bộ dáng của một tiểu nhi , Khinh
Phong ngạc nhiên, khóe miệng câu dẫn một tia cười ấm áp.
- Khinh Phong công tử, ta có thể đổi lại cách xưng hô
với ngươi không? – Mục Tiểu Văn ngừng tay đột nhiên hỏi. – Bốn chữ thì dài quá,
muốn gọi cũng phiền toái lắm.
- Hảo hảo! Không biết Mục công tử muốn xưng hô thế
nào? – Khinh Phong bật cười thành tiếng.
Gọi Khinh Phong huynh đi, ba chữ, hay là vẫn dài? Gọi
đại ca thì nghe như là người giang hồ ấy. Phong huynh? Phong ca? Mục Tiểu Văn
cau mày khó nghĩ.
- Gọi Khinh huynh, thế nào? – suy nghĩ một lúc, nàng
quyết định.
- Được được! –
Khinh Phong nghe mà thấy cách xưng hô này có chút kỳ lạ song vẫn cười đáp. –
Vậy ta đây gọi Mục công tử là Mục đệ, thế nào?
- Được! – Mục Tiểu
Văn làm mặt tươi cười sảng khoái, trong lòng thì hồi hộp không thôi.
Người lạ mới chỉ có gặp qua mà hắn đã xưng huynh gọi
đệ, không có tìm hiểu thân phận xem người ta là người thế nào, hắn có ngốc
không?
Đừng nói là ta không phải người ở thời đại này, hắn
cũng không hay biết thân phận ta vốn là thiên kim của tể tướng, là phi tử của
nhị hoàng tử, nhân tiện, ngay cả ta là nay nữ chưa chắc hắn đã biết.
Thứ nhất, dù sao ai cũng không biết ta là ai. Thứ hai,
hy vọng hắn chỉ là một người bình thường, có như vậy thì ta có là thiên kim
tiểu thư của tể tướng hay là vợ của nhị hoàng tử cũng không có quan hệ.
Về phần ta là nữ nhi , nếu có thể dấu được tới lúc nào
hay lúc đó, giả nam trang thuận lợi hơn rất nhiều. Chỉ là, mong rằng đến lúc
biết được chân tướng, hắn đừng có tức giận.
Nói gì thì nói, quan trọng là nàng đã có huynh đệ rồi.
Ha ha ha ha! Mặc dù không có cắt máu uống rượu ăn thề,
không có kết bái đại lễ trước thiên địa, hơn nữa đối phương có khả năng đối
phương chỉ xem nhẹ đây là một cách xưng hô.. nhưng cảm giác gọi một người là
huynh đệ thực rất vui và mới mẻ.
Nếu như ở Thượng Hải, và nếu Mục Tiểu Văn là một nam
tử vậy thì nhất định không sớm thì muộn nàng cũng sẽ biến thành một tên côn đồ
hung hăng, suốt ngày chỉ biết khao khát kết bè kết phái quá..
- Không huynh, nếu chúng ta hữu duyên tương ngộ vậy
thì có thể tới kỹ viện chúc mừng được không? – Mục Tiểu Văn thản nhiên đề nghị,
nàng đã xém chết một lần thì còn sợ cái gì nữa. Đã sớm có ý định dạo chơi ở kỹ
viện, nhân tiện được xuyên qua thế này phải biết chớp thời cơ, nhất định phải
đi một lần cho biết nơi đó thế nào.
Cho dù là nam nhân, cho dù đó là điều bình thường
nhưng giữa bao nhiêu người thế này, nàng có thể nói tránh đi một chút là được
rồi.. thế mà, Mục Tiểu Văn lại oang oang nói thẳng toạc ra, vẻ mặt lại bình
thản như không.. thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười a. Dực nhi ở một bên
đã muốn bỏng mặt, nhăn nhở nhìn nàng không biết phải nói cái gì để mà cứu vớt
nữa..
- Ha ha.. Không biết Mục đệ thường lui tới nơi nào? –
Khinh Phong mỉm cười hỏi.
- Túy oanh các, Đắc Tiên
viện đều là những nơi rất có tiếng.
– mỗi ngày nàng đều được nghe Dực nhi lẩm bẩm nên tự nhiên nhớ được chút chút.
- Được! Vậy chúng
ta tới Đắc Tiên viện.