Lý Vân Hạ nghe cũng hiểu
được đại khái vấn đề, khóe miệng vung lên một độ cũng:
-Nhìn bộ dáng này ta nhìn
không ra được đây là nữ tử si tình vì yêu mà tự vẫn trong lời đồn.>-Ta đã
sống lại rồi. - Mục Tiểu Văn cười nghịch ngợm.
-Chỉ giáo cho.
-Mộc Tiểu Văn trước kia
không còn tồn tại nữa, bây giờ đứng trước mặt điện hạ chỉ là một nữ tử khát
vọng tự do mà thôi. - Mục Tiểu Văn cười yếu ớt nói. - vì yêu mà hại người hại
mình, khoảng thời gian điên điên cuồng cuồng ấy không còn nữa, đã tới lúc nên
tỉnh ngộ rồi. Tiểu Văn đã là một con người hoàn toàn mới, tuyệt không quay trở
lại như ngày xưa nữa.
Nàng nói rất bình thản,
ánh mắt kiên định, mặt mày nhẹ khoái, gương mặt giương lên lộ ra hy vọng trông
giống như đang đón đợi những ngày xuân tốt đẹp phía trước.
Lý Vân Hạ có chút ngạc
nhiên, nữ tử này tựa như linh hồn đã được thay đổi mang theo một luồng khí tươi
mát hoàn toàn mới mẻ, mấy lời đồn hình tượng trước kia dường như bị quét sạch
đi hết rồi. Dực nhi cũng không khỏi bất ngờ, những hành vi của tiểu thư gần đây
không phải là của một nữ tử khuê các, suy nghĩ của tiểu thư làm cho nàng không
thể đoán ra được, cũng không thể chạm tới được.
Lý Vân Hạ mỉm cười, đứng
thẳng lưng, cả người cao dài, toát ra khí tức ôn hòa quý tộc khiến phòng giam ẩm thấp này chợt tươi mát
một chút, ánh mắt y như nhìn Xuyên thấu Mục Tiểu Văn thật sâu thật lâu. Đột
nhiện khóe miệng lại cong lên lần nữa, mi mắt tựa hồ cũng mang theo ý cười.
“Không phải thế này tốt hơn sao?”
Tôn quý đại hoàng tử tới
đây không chỉ là thăm hỏi nàng mà còn mang theo vài thứ khác, rất nhanh phòng
giam Mục Tiểu Văn rực rỡ hẳn lên. Xem ra bây giờ phòng giam giống một nhã gian
hơn.
Lý Vân Hạ nhìn Mục Tiểu
Văn hãy còn kinh ngạc, mỉm cười nói:
-Vậy thì từ bây giờ ta sẽ
tới nơi này, ngồi trò chuyện với ngươi.
-Điện hạ. .. - Mục Tiểu
Văn kinh ngạc, chuyện này không tốt lắm đâu.
-Dực nhi, nếu có chuyện
gì thì có thể đến phủ của ta. - Lý Vân Hạ không đề ý tới vẻ dị nghị của nàng,
nói với Dực nhi.
-Dạ! – Dực nhi cao hứng
liền đáp.
-Ðiện hạ... - mơ hồ thấy
được chuyện này không hợp tình lý chút nào, Mục Tiểu Văn lấy
Dũng khí đi về phía
trước. - Điện hạ, sợ rằng như vậy không tốt lắm, Tiểu Văn tới đây là để nhận
trừng phạt.. huống hồ lại là điện hạ, Tiểu Văn nhận không nổi.
-Bản điện hạ thích như
vậy. - tuy Lý Vân Hạ tươi cười ôn hòa nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm giác được vị
đại điện hạ trước mặt này cũng là một người có tính cách bá đạo.
Ngày tiếp theo, Lý Vân Hạ
vẫn đến phòng giam. Hai người ngồi đối mặt với nhau, trên bàn còn có thêm phẩm
trà và một số dụng cụ.
-Trà này có tên là Lam
Tử, tương truyền rằng một vị hoàng phi của Thương quốc vì che chở cho đất nước
mà hóa thành một cây trà có màu tím . Hậu nhân vì muốn tưởng niệm nàng nên mới đặt tên cho
loại trà này là Lam Tử. - Lý Vân Hạ đưa tay lấy trà, động tác pha trà oonn nhu
như nữ tử rồi tiếp tục nói. - Nước ta không có loại trà này, đây là do một vị
hoàng từ của Thượng quốc tặng cho ta.
-Ồ! - Mục Tiểu Văn vừa
nhìn y pha trà vừa gật đầu. Nàng đến từ thời hiện đại, dĩ nhiên không biết về
quan niệm cấp bậc của thời xưa cho nên thẩy hành động của y không có gì là
không ổn. Song Dực nhi đứng bên cạnh thì thất kinh, tương lai người này sẽ trờ
thành hoàng thượng, vậy mà lại vì tiểu thư nhà mình pha trà trà, chuyện này
thật quá vô lý tới mức khó tin rồi..