Hôm nay đang cùng Dực nhi chơi một trò chơi thú vị gần
giống đánh cờ thì nàng nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến. Một chuỗi âm
thanh leng keng vang lên, Mục Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe được một trận
cười lạnh.
- Ta đang thắc m vì sao Vứt đi nương nương có thể an
phận thủ thường ở nơi địa lao tăm tối này lâu đến như vậy, thì ra địa lao sớm
đã đổi thành sương phòng rồi. – Lan phi đứng bên
ngoài cửa lao, âm dương quái khí nói, bên cạnh là Lệ phi. Hai người vốn nghĩ
đến xem bộ vẻ thê thảm của Mục Tiểu Văn, không ngờ lại chứng kiến được một cảnh
nhàn nhã vô tư vô tự thế này.
Mục Tiểu Văn chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn các nàng một
cái rồi lại cúi đầu tiếp tục loay hoay với con cờ trong tay.
Lan phi đợi hồi lâu mà không thấy hồi âm liền hừ lạnh
một tiếng.
- Vứt đi nương nương thật to gan, ngươi đừng quên,
hiện tạ ngươi chỉ là một nương nương vứt đi, trong lòng điện hạ ngươi còn không
bằng một cái nha hoàn bình thường. Dù ngươi có là thiên kim của tể tướng thì
xuất giá phải tòng phu, ngươi là thê tử của nhị hoàng tử vậy mà lại làm những
chuyện trơ trẽn tại nơi này, đáng bị trách phạt.
- Đạo lý, đạo lý.. Ta biết rồi. – Mục Tiểu Văn nhịn
không được mà một bên khoát tay một bên tiếp tục đánh cờ. Thật không biết nữ
nhân này nói một chuỗi dài đạo lý là có ý tứ gì, nàng cũng không có tâm tình mà
tiếp chuyện loại phụ nữ ghen tuông a.
- Tốt lắm, nếu Vứt đi nương nương biết được đạo lý này
mong rằng lần gặp mặt sau Vứt đi nương nương có thể dựa theo nghi lễ đối với
muội muội ta hành lễ. – Lan phi cố tình nhấn mạnh hai chữ “Vứt đi”, nói xong
còn bồi thêm một cái cười châm chọc. Nha hoàn đứng phía sau cũng che miệng cười
rộ lên.
Mục Tiểu Văn ấn hạ Dực nhi xúc động đương muốn đứng
bật dậy, đặt xuống một quân cờ, chậm rãi nói:
- Theo ta được biết, danh hiệu Vứt đi nương nương chỉ
do một mình Lan phi ngươi nghĩ ra, không hề có công văn hay thánh chỉ chính
thức ban ra, nếu thế chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Bởi vậy, ta vẫn là một
chính phi nương nương, thê tử của điện hạ, vô luận thế nào thì cũng là Lan phi
ngươi phải hướng ta mà hành lễ mới đúng.
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Đây là chuyện nhà
của phủ nhị hoàng tử, nếu trong tâm điện hạ coi ngươi như vứt đi thì ngươi
chính là Vứt đi nương nương, cần gì phải có thánh chỉ?
- Ồ? Nếu vậy chi bằng hướng mọi người mà tuyên bố ta
là Vứt đi nương nương để danh chính ngôn thuận hướng Lan phi ngươi hành lễ? Sau
đó đợi cho chuyện này truyền đến tai hoàng thượng, người ta sẽ nói cho ngài
biết đây vốn là quy củ trong phủ nhị hoàng tử không có bất kỳ quan hệ nào với
quốc pháp, thế nào? Không biết hoàng thượng có cảm giác được, chỉ bằng một nhị
hoàng tử phi nhỏ bé thì cũng có thể thay đổi được cả quốc pháp? Chuyện này sẽ
rất hoang đường đây.. – nhìn sắc mặt Lan phi có chút hổ thẹn, Mục Tiểu Văn bồi
thêm. – Lan phi, ngươi vốn không làm gì được ta. Việc ngươi làm được chỉ lài
miệng của mình để mà chiếm tiện nghi thôi.
- Hảo, Vứt đi nương nương. Đáng tiếc, dù ngươi có nói
thế nào thì cũng không thay đổi được chuyện điện hạ không yêu thương gì ngươi.
Ngươi yêu điện hạ lại bị điện hạ chán ghét thậm tệ, thật khó tưởng tượng được
là ngươi còn có thể đắc ý như vậy. – Lan phi cười lạnh nói.
Nàng ta nói như vậy mục đích chính là muốn chọc vào
vết thương lòng của Mục Tiểu Văn, nếu là trước kia, đây hẳn là một đòn hiểm
rồi. Nhưng Lan phi lại không biết, Mục Tiểu Văn trước mặt mình đây đã không còn
là một nữ tử ngu ngốc ngày xưa nữa. Cho nên, Mục Tiểu Văn chỉ làm một mặt đầy
bất cần không thèm quan tâm.
Lan phi tức giận đến run cả người, đột nhiên buông nắm
tay ra, khẽ cười một tiếng, hướng bên phía sau nói:
- Gọi người tới mở cửa lao ra rồi làm cho phòng giam
này trở về bộ dáng nó vốn có.
Một nha hoàn nhanh nhẹn lên tiếng gọi ngục tốt tới mở
cửa lao rồi đi vào mang các thứ ra ngoài – nào bàn, nào trà cụ ,
thậm chí cả cái chăn. Dực nhi nghĩ muốn ngăn lại nhưng là ngăn không được.
Mục Tiểu Văn cũng không có ngăn trở, chỉ làm một bộ
không sao cả hướng Lan phi nói:
- Nếu làm như vậy khiến ngươi thấy vui vẻ thì xin cứ
tự nhiên. Dù sao những thứ này mang ra ngoài rồi cũng có thể mang trở vào.