Không lâu sau Nguyệt Cơ
quay về, khép lại cánh cửa, nàng xoay người lại, sắc mặt có chút làm khó:
-Công tử! Người đó vốn là
Văn nương nương!
-Không gặp! – sắc mặt Lý
Vân Thượng lạnh lẽo, vẻ chan ghét chợt lóe ra.
-Không gặp?
-Không gặp!
Một cánh tay bên ngoài
đang muốn đẩy cánh cửa ra chợt dừng lại. Đúng rồi, chính là cái thanh âm này.
“Không gặp”. Biết rõ hắn ghê phiền nhưng nàng vẫn không để ý tới thân phận nhị
hoàng phi mà giả nam trang chạy đến kỹ viện, chỉ là nàng si ngốc muốn gặp mặt
hắn. Biết rõ hắn xem mình như người xa lạ, lạnh lùng nói “Không gặp!”. Biết rõ
hắn vĩnh viễn sẽ không vì mình si tình mà đả động, chỉ là cảm giác nàng quấn
lấy hắn, bám chân hắn. Nhưng.. vì sao nàng lại muốn đến, cho dù là chốn kỹ
viện? Dù biết rõ sự chân thành nhiệt tâm của nàng không thể có được hắn, không
được hắn đáp lại sẽ rất đau lòng nhưng.. vì sao lần này laaij đau đớn như vậy,
đau tới tê tâm liệt phế?
Mộc Tiểu Văn chậm rãi thu
hồi tay, đứng yên, giống như không cảm giác. Phía sau có hai người nhìn mặt
nhau, không biết nên làm cái gì bây giờ. Một người phất phất tay làm một khẩu
hình “Đi xuống, đi xuống!”, hết thảy mọi người liền khôi phục bình tĩnh.
Bên trong cánh cửa cũng
yên ắng rồi chợt vang lên tiếng cười vui vẻ. Nghe được thanh âm Lý Vân Thương,
tay Mộc Tiểu Văn giơ lên không tự chủ được mà muốn đẩy cửa nhưng một tia ngập
ngừng, nàng không có động. Tại sao lần này không có dũng khí đẩy cửa ra? Có lẽ
là do câu “Không gặp” kia, sự lạnh lùng làm cho người ta chết lặng rồi.
Vốn là vận mệnh chi luân
đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo…
Mộc Tiểu Văn ngơ ngác
xoay người đi. Đi về nơi nào? Đi làm cái gì? Nàng không biết. Nàng cưỡi ngựa,
phóng ngựa, bất tri bất giác mà đi, hay là tới những nơi có liên quan với hắn?
…
Vách núi phía nam ngoại
thành, năm nàng 15 tuổi, đây là nơi lần đầu tiên nàng gặp hắn.
Ngày ấy, vì nghe theo lời
đại ca dụ ngọt rằng có nơi trên mặt đất đầy sao, nàng cùng nha hoàn Dực nhi giả
nam trang phóng ngựa tới thành nam. Ngày xuân, khắp nơi cây cỏ một mảnh thanh
thanh hành hành, một rừng hoa tím rực rỡ ngập vào tầm nhìn của các nàng. Ánh
mặt trời hạ dần, chợt lóe chợt lóe, không phải sao thì là cái gì? Nàng cùng Dực
nhi vui vẻ nhảy xuống ngựa, vừa cười vừa chạy tung tăng trên cỏ. Lại gần tới
vách núi, chầm chậm bước tới ngó nhìn xuống dưới liền phát hiện ra một cây nhỏ
trồi ra từ một gốc cây giữa không trung. Làm thế nào mà nó có thể bám vào mặt
đất đá như vậy?
-Ta muốn xuống đó! – khóe
miệng Mộc Tiểu Văn vung lên một đạo cười nhẹ. Sự hiếu kỳ của tiểu thiếu niên
nổi lên, nếu không gặp được chúng thì mình chỉ có thể mãi là một cô gái vô ưu
vô lo mà thôi.
Lúc đó tò mò, nhất tâm
muốn đi nhìn cái cây kia nhưng lại không để ý rằng lòng bàn chân bước hẫng trượt
té xuống núi. Nghe được tiếng Dực nhi kinh hô nhưng chính nàng cũng bị hù dọa
không biết nên làm sao, tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, hồn vía bay biến
đâu hết. Đột nhiên trong nháy mắt nàng cảm giác mình tiếp xúc với một thân
người ấm áp, hơi thở tươi mát của nam tử lập tức phả vào mặt nàng.
Nàng mở mắt chống lại đôi
con ngươi ôn nhu. Throng ánh mắt có quan tâm, có ôn nhu lại mị hoặc như muốn
làm cho người ta đui mù.
-Tiểu thư là muốn thuận
gió mà đi sao? Thật sự là rất hăng hái! – nam tử vung lên khóe miệng.
Mộc Tiểu Văn không phải
là đẹp khuynh nước khuynh thành nhưng lại tú nhã tuyệt tục, là một cô gái hèn
mọn thô thiển, da thịt mềm mại, thần thái nhàn nhã tự có một cỗ nhẹ linh khí,
song đứng trước nam tử này lại cảm thấy tự ti mặc cảm. Có thể nói, nếu không
phải là nhật nguyện thì ai có thể tranh phát sáng với người này?
Dù chỉ mới gặp có một lần
và là lần đầu tiên mà Mộc Tiểu Văn liền yêu nam tử này. Yêu, đó là cả đời. Bởi
vì hắn hứng thú với nữ tử biết múa ca, nàng liền lặng lẽ khổ luyện vũ đạo dị
tộc. Bởi vì hắn thích nơi có đầy hoa thơm cỏ lạ yên bình, nàng liền làm cho
biệt uyển cuả mình đủ đầy các loại hoa. Hắn thích nữ tử nhược không thắng y,
nàng liền cả ngày không ăn cơm.. tất cả chì vì trông mong có một ngày hắn có
thể lần nữa cười với nàng. Nhưng là tại sao? Tại sao hắn say mê vui đùa mọi
chốn, oanh oanh yến yếnchưa bao giờ đồng ý vì nàng mà dừng lại?
Mộc Tiểu Văn nghĩ mà muốn
khóc lớn lên nhưng chỉ biết làm mặt đầy đau thương, không có cách nào lên tiếng
được. Ruột gan nàng như đứt thành khúc đoạn, vô kế khả thi. Thôi, nếu nàng tồn
tại chỉ làm cho cha mẹ thêm khó, làm cho hắn ghê phiền, tốt hơn hết là biến
mất. Nghĩ như vậy, Mộc Tiểu Văn lại cảm thấy tâm như được giải thoát dễ dàng
hơn, khóe miệng lộ mạt cười thê thảm, mắt trông về phía xa xa. Nếu nàng chết đi
thì hắn có điểm thương tiếc không? Hắn sẽ ôm nàng? Ánh mắt sẽ vì nàng mà chăm
chú dừng lại nhìn? Giống như đã nghĩ thông suốt, nét mặt nàng thất thần như bị
thôi miên, ánh mắt trống rỗng nhưng lại mang một tia mừng rỡ địa nhìn về phía
vách núi, chậm rãi ngã xuống. Không có sợ hãi, ngược lại có một tia mong chờ,
khóe miệng khẽ vung lên một nụ cười.
“Điện hạ! Nếu có kiếp
sau, hy vọng người có thể yêu ta!”