Lý Vân Hạ đi tới nhẹ nhàng nâng nàng dậy rồi quay sang
lạnh lùng quát lớn Lan phi:
-Ngươi đang làm cái trò gì vậy? Diêu Lan, ngươi thật
to gan, dám đánh nhị hoàng tử phi?
Lan phi tự biết mình sắp gặp nạn, thân thể run rẩy một
trận, đầu cúi càng thấp. Chúng nha hoàn quỳ bên
cạnh cũng im phăng phắc chôn đầu xuống đất thật sâu.
-Cho dù có chỗ dựa là nhị hoàng tử thì các ngươi cũng
không có quyền làm chuyện này. Các ngươi là muốn chính mình đi nhận phạt hay là
để bản điện báo với nhị hoàng tử để hắn trực tiếp phạt các ngươi? – xem Lan phi
tựa hồ không để ý, Lý Vân Hạ cười lạnh một tiếng nói. – Lan phi có phải là rất
tự tin vào địa vị của mình, hay là không tin bản điện không có năng lực?
-Lan phi sẽ tự mình tới chịu phạt, không dám làm phiền
đại điện hạ. – Lan phi đơ người chốc lát rồi cắn môi đáp.
-Khoan! Ta có thể nói một câu không? – mắt thấy hai
người nói chuyện hình như đã xong, Mục Tiểu Văn cẩn thận mở miệng. – Cũng không
có gì phải làm ầm ĩ mọi chuyện lên, cứ thế bỏ qua đi có được không? Dù sao ta
cũng không có bị thương chỗ nào. – nếu cứ để cho Lan phi bị ăn một trận phạt
thì trái tim nàng không có đành lòng.
-Tiểu thư….Dực nhi lại muốn lên tiếng ngăn lại. Trong
mắt nàng, tiểu thư đã bị mạo phạm như vậy, có trừng phạt nàng ta cũng là quá
nhẹ rồi.
-Im lặng! – Mục Tiểu Văn quay sang phất tay ý bảo Dực
nhi đừng nói gì. Dực nhi này, thật sự là e sợ cho thiên hạ bất loạn sao?
-Thật sự là không có bị thương chỗ nào, hay là thôi
đi. – so với những gìMục Tiểu Văn làm trước kia thì đây hẳn là việc quá nhỏ
rồi. Huống hồ, cứ coi như đây là cơ hội vận động thân thể đi, mồ hôi ra rồi tắm
rửa không phải là rất thoải mái sao? Trước kia ở mà một mình, chẳng có người
nào chịu vận động thế này với nàng.
-Vậy thì ta xem như không có chuyện gì. Nhưng tuyệt
đối không có lần thứ hai. – Lý Vân Hạ nhìn Mục Tiểu Văn chăm chú, thấy nàng vẫn
kiên quyết như vậy đành quay đầu đi, thanh âm lạnh lùng dội về phía Lan phi.
-Dạ! – Lan phi run lẩy bẩy đứng lên, mang theo mấy nha
hoàn rời đi.
Trước khi đi Lan phi còn hung hăng liếc Mục Tiểu Văn
một cái, Mục Tiểu Văn cũng không chịu thua, đáp lễ nàng bằng một ánh mắt đầy
thách thức, nghĩ nàng ta không biết ý nên nhân tiện so đo ngón út luôn. Ánh mắt
hai người như tóe khói, xem như là lời tuyên chiến chính thức rồi đây. Thế này
còn hơn là phải nhìn cái vẻ ưu nhã đầy châm chọc khiêu khích của Lan phi, sắp
tới dù có chuyện gì xảy ra thì Mục Tiểu Văn nhất định sẽ thoải mái mà đấu đến
cùng. Oán hận thì oán hận a…..
Lan phi đi, Mục Tiểu Văn quay đầu lại, không thể không
thừa nhận, cái hình tượng ôn nhu của đại hoàng tử mấy ngày nay xem như là bị
ngâm nước nóng hết rồi. Bất quá nàng không phải giả bộ ôn nhu nữa, còn cái vụ
nói chuyện phẩm trà thì….. có muốn thô lỗ cũng thô lỗ tận tình vậy…
Lý Vân Hạ dường như hiểu được lòng nàng đang nghĩ,
tinh tế nhìn nàng chăm chú một hồi, đột nhiên không nhịn được “Khì khì” hai
tiếng cười bật ra. Đến khi Mục Tiểu Văn nhìn hắn, hắn lại lắc đầu mang theo ý
cười vài phần thần bí khó lường mà rời đi.