Mục Tiểu Văn ngẩn ra, trong miệng cũng không quên lẩm
bẩm: “Cái gì mà dối trời qua biển, vây Ngụy cứu Triệu, mượn đao giết người, bịa
đặt…. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng kế”. Nàng chậm rãi suy một kế không ít.
Bản thân nàng không phải là cố ý lộ vẻ dao động, chỉ
là hồi trung học, từng được chứng kiến qua cái loại phương pháp dùng kỹ xảo
này, ba mươi sáu kế trùng hợp lại được lấy làm ví dụ.
Đệ tử đương nhiên sẽ học tập rất nhanh và vân vân cm
thấy hứng thú; ba mươi sáu kế đọc lên cứ thấy quen miệng cho nên nhất thời hảo
chơi đùa. Sau này cũng nhớ rất lâu, bởi vậy lúc này có thể thuận đà mà nói ra
vài chữ.
Bây giờ chợt nhìn thấy ba mươi sáu kế kia, trong lòng
nghi ngờ không biết lịch sử có đúng hay không. Cứ coi như lần này là vì muốn
chứng thực mà hao tổn chút đi.
Yêu nghiệt nhíu mày không hề giấu sự kinh ngạc của
hắn.
Nói cách khác, Mục Tiểu Văn đã có sự so sánh chuẩn xác
rồi, này ba mươi sáu kế chính là ba mươi sáu kế mà thôi.
Từ nghi hoặc tới lúc chứng thật, Mục Tiểu Văn có chút
hoảng hốt. Thời đại này nàng hoàn toàn không biết rõ được lịch sử nhưng hiểu sơ
sơ, nếu vậy, bộ ba mươi sáu kế kia vốn là từ đâu tới? Nội dung giống nhau sao?
Rốt cuộc nó cũng xuyên qua tới một thế giới như thế nào đây?
Không tự chủ được, nàng muốn đi tới tiếp cận xem nội
dung của cuốn sách kia là gì nhưng lại không nghĩ sẽ cùng yêu nghiệt kề cận
hơn. Yêu nghiệt dường như hiểu được ý đồ của Mục Tiểu Văn nên mỉm cười, đem
sách khép lại, miễn cưỡng nói:
- Tiểu nhị ca, ngươi là có quan tâm sao?
Mục Tiểu Văn cả kinh ngẩng đầu, hai tròng mắt lại chạm
ngay yêu nghiệt. Tưởng rằng hắn nhắc nhở chính mình chú ý thân phận, không nghĩ
tới ánh mắt kia tự tiếu phi tiếu, hoàn toàn không có ý tứ cười nhạo hàm xúc.
Như vậy là tốt rồi, nếu như khách nhân không hài lòng,
hẳn là nàng nên chuẩn bị nghe mắng từ chưởng quầy đi. Dĩ nhiên sẽ không đạt
được tiêu chuẩn tuyển người mới.
Nàng đứng nghiêm lại, âm thầm ghi nhớ bài học lần này,
đương muốn lui xuống thì yêu nghiệt lại lên tiếng:
- Mọi thứ đơn giản đều từ cái vốn có của nó, tiểu nhị
ca có thể nói ra suy nghĩ và hiểu biết của mình.
Hiểu biết sao? Vốn là không có. Tại trước kia, đối với
mấy cái triết lý này, đầu óc tư tưởng sớm đã bị người ta nhồi nhét vào hàng tá
cách lý giải rồi.
Suy nghĩ một chút, Mục Tiểu Văn nhớ tới người bạn cùng
phòng với mình trước kia có nói tới phương pháp lạt mềm buộc chặt, trên mặt bất
giác hiện ra ý tươi cười. Sực nhớ yêu nghiệt kia hãy còn đang chăm chăm nhìn
mình, Mục Tiểu Văn lẫm lẫm nói:
- Tiểu địa thích phương pháp lạt mềm buộc chặt hơn.
ắt” và “Túng” vốn là một đôi mâu thuẫn (túng = thả).
Trong quân sự, ‘bắt’ vốn là mục đích, ‘túng’ vốn là thủ đoạn. Ngươi bức ép
người ta thì nhất định người ta sẽ tập trung toàn lực phản kháng ngươi, cùng
lắm là ngư tử võng phá (=cá chết lưới rách.. hai bên cùng bị tổn thất), đồng
quy vu tận (=
cùng đi vào chỗ chết). Chi bằng tạm thời phóng hắn một con ngựa làm cho
địch nhân mất cảnh giác, sau đó đánh úp hắn, từ sau lưng phóng ra lãnh tiễn,
lén lút diệt hắn…
Chăm chú nghiêm túc vừa nghĩ vừa nói, Mục Tiểu Văn
càng ngày càng muốn bật cười. Vất vả lắm nàng mới nhịn được cười để nói cho hết
câu; còn yêu nghiệt thì có chút mỉm cười, nghiêm túc đánh giá nàng.
Loại hiểu biết này là nàng tùy tiện lục tìm lại trong
trí nhớ của mình, chỉ cần một lát thôi thì có được cả đống. Nhưng Mục Tiểu Văn
cũng không có quên, sách này chỉ có ở một thời đại có lẽ cũng không thường
thấy.
Mặc dù yêu nghiệt có vẻ tùy ý mà cầm sách tới tửu lâu
này ngồi xem nhưng ngôn hành cử chỉ cùng biểu hiện của hắn làm cho nàng đoán được,
sách này đối với hắn nhất định là một bảo bối.
Yêu nghiệt kia hẳn là người có địa vị rất cao, mà
người có địa vị cao lại xem một cuốn sách là bảo bối thì thường nhân có thể tùy
tiện nhìn tới sao?
- Ta là….. nghe được từ một vị bằng hữu… – không muốn
liên quan tới mấy cái chuyện huyền diệu tinh thông hiểu nhầm kia, đồng thời
tránh rước lấy phiền toái, Mục Tiểu Văn vội lên tiếng giải thích.
Yêu nghiệt không có phản ứng.
- Tiểu địa xin lui xuống trước. – Mục Tiểu Văn cúi
người rồi vội vàng muốn rời đi nhanh.
“Hả!”, vừa xoay người lại nàng liền đụng vào một
người. Thình lình xảy ra xung lực làm cho thân hình Mục Tiểu Văn thoáng một cái
thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Một bóng người lập tức đỡ lấy nàng, tiếp theo mà
một tiếng kinh hỉ.
- Mục đệ!
- Khinh huynh?! – Mục Tiểu Văn cũng phát ra một tiếng
kinh hỉ. Mặc dù bản thân nàng mới tới đây được vài ngày nhưng trong lòng đã xem
một vài người là thân thiết.
Người kia chính là Khinh Phong – một người mà nàng nợ
chi ân. Hắn mang tử y như trước, trên mặt vẫn là cái vẻ tươi cười sủng nịnh
cùng ôn hòa. Nhưng nghĩ tới chuyện biến thành Vứt đi nương nương, Mục Tiểu Văn
chợt cảm thấy giữa mình với hắn tựa hồ có một khoảng cách không thể nào vượt
qua nổi.