Quyết định này rất vội vã nên Mục Tiểu Văn không có
kịp chuẩn bị gì, chỉ lựa chọn một trò diễn duy nhất, đó chính là dùng quả đậu!
(tớ chịu không biết tỷ ấy chơi trò gì…bản QT ghi là “mong đậu”… nhưng tớ…híc,
bó tay…cứu tớ với…)
Cái này không có đả thương người mà chỉ vừa đủ cho Lan
phi chịu được. Nghĩ tới bộ dáng Lan phi ôm bụng vô cùng đau đớn mà vẫn cố duy
trì cái hình tượng thục nữ, Mục Tiểu Văn vừa thấy thoải mái lại vừa thấy mình
có hơi ác liệc…
Dực nhi cũng đi chuẩn bị
đậu cho nàng, thật khó tin khi Dực nhi lại không một lời phản đối, chỉ là kinh
ngạc nhìn chăm chú Mục Tiểu Văn một hồi rồi lẩm bẩm trong miệng: “Tiểu thư thay
đổi thành một người khác rồi”, sau đó xoay người rời đi.
Tuy nhiên những lời này lại làm cho Mục Tiểu Văn cả
kinh. Nếu Dực nhi biết…biết nàng không phải là Mộc Tiểu Văn kia, nàng ấy sẽ thế
nào?
Trong lòng thình lình dựng lên một cỗ bất an nhưng đầu
óc Mục Tiểu Văn rất nhanh liền hoạt động hết công suất. Cho dù chỉ là một kế
hoạch nho nhỏ nhưng mỗi chi tiết đều phải được chuẩn bị chu đáo, nhất định phải
biến nó thành một kiệt tác.
Trước tiên nàng giặt cho xong đống quần áo chất đống
trước mặt kia sau đó chạy qua chạy lại một hồi, chạy qua nơi nào nàng cũng đều
ghé mắt nhìn qua. Trong lú chạy liền làm bộ không cẩn thận ngã một cái, đau tới
mức không đứng dậy nổi, kết quả nàng bị đuổi về Vu cư. Thế là ở đây không hề có
mặt nàng xuất hiện.
Tiếp đó tìm một gã nô làm trong nhà bếp của phủ hoàng
tử, thông qua hắn tìm cách tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn cho Lan phi. Nguyên
liệu nhiều như vậy dĩ nhiên lợi dụng lúc không ai để ý tới chút đậu, hơn nữa
nếu là gia nô trong phủ có tự tiện ra vào cũng không làm cho Lan phi sinh nghi.
Cho dù một ngày nào đó có tra cứu thì nàng cũng có ít nhiều một cái lý do chính
đáng.
Cuối cùng là bất ngờ phóng ra làm ngã nha hoàn hầu hạ
bữa tối của Lan phi, nhanh chóng thay quần áo của nàng, đeo thêm một tấm lụa
mỏng che mặt; ăn chút dược tạm thời làm khàn tiếng…từng bước một cẩn thận tới
chỗ ở của Lan phi.
Mọi chi tiết dù là nhỏ nhất cũng đã được hoàn thành
trong thời gian ngắn nhát, điều này khiến cho Mục Tiểu Văn có cảm giác rất tự
hoà về mình. Tâm lý theo đó thập phần cao hứng và tò mò đón chờ cái phong thái
sắp tới của Lan phi.
Nương Nương!
Bóng đêm buông xuống dày đặc. Lan phi đương ngồi trang
điểm trước gương thì nha hoàn mang bữa tối đến. Lan phi quay đầu lại nhìn, thấy
nha hoàn này có chút quái dị, mày liễu cau lại:
- Ngươi là nha hoàn ở đâu, ở trước mặt nương nương sao
dám đeo khăn che mặt?
Nương nương thứ tội, mấy ngày gần đây nô tỳ bị nhiễm
một căn bệnh lạ, khuôn mặt biến xấu xí và thanh âm rất khó nghe. Mong nương
nương tha thứ. - thanh âm khàn khàn phát ra từ phía sau chiếc khăn lụa che mặt.
Lan phi nghe được hai chữ “bệnh lạ” đương muốn nổi
giận liền hạ xuống, nàng cảm thấy có điều gì đó rất kỳ quái.
- Khuôn mặt xấu xí, thanh âm khó nghe? - Lan phi hừ
lạnh, buông một tiếng cười chế giễu. - Là khổ ngươi rồi. Đều là nha hoàn thì có
bộ mặt như nhau cả thôi. Chẳng lẽ là do người thần cộng phẫn chi mạo?
- Nương nương nói phải. Nô tỳ cũng thật khổ não. - Nha
hoàn che mặt ôn hoà cung kính đáp. - Vốn cũng là hảo hảo rồi nhưng không may
lại dính phải một tên tiểu tử, phiền não kéo đến không thôi. Tiểu tử kia ăn
uống no say cho nên thường xuyên tới gây chuyện với nô tỳ. Nô tỳ không biết
phải làm sao nên chỉ biết bồi hắn vui vẻ. Gần đây nó nhàn rỗi nên lại bắt đầu
quay sang quấy rối nô tỳ, nó ra ngoài chọc chó dại khiến nô tỳ bị liên luỵ…Cho
nên mấy ngày hôm nay nô tỳ không biết phải làm sao ra ngoài gặp người. (đoạn nì
tỷ tỷ đang chửa xéo mụ Lan phi ná…>”