Lý Vân Thượng còn chưa có hỏi tiếp, chỉ nhìn chằm chằm
Mục Tiểu Văn. Cái loại không giận tự uy này còn khiến cho Mục Tiểu Văn ngày
càng khẩn trương hơn.
Phải nói cái gì đây?
Bàn tay phải của Lý Vân Thượng đặt trên cổ Mục Tiểu
Văn có chút thô ráp, có lẽ là vì luyện kiếm nên mới như vậy. Nhiệt độ nơi lòng
bàn tay khá nóng làm cho mặt Mục Tiểu Văn có chút nóng lên; một nửa vì khẩn
trương, một nửa có thể là vì lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi da thịt thế này.
Ánh mắt hắn vẫn lãnh đạm, cao ngạo mà nhìn xuống.
Nhưng kỳ quái là hắn không có động thủ với chiếc mạng che mặt của Mục Tiểu Văn,
đây chính l điều may mắn duy nhất của nàng.
Rốt cuộc phải nói thế nào đây? Bị bắp tại trận, phải
nghĩ cách gì để chạy thoát đây? Đại não trống rỗng, cái sự thông minh nhanh trí
thường ngày đột nhiên hôm nay một điểm cũng phát huy không được.
Hay là chấp nhận chờ hắn bóc cái khăn che mặt ra, đến
lúc đó thừa nhận là do mình ghen, vừa hay biết có người muốn trêu Lan phi nên
cố ý chạy tới coi chuyện náo nhiệt? Mà lúc đó mình lại chủ động đi vào nhà lao
là được rồi. Về phần là ai muốn trêu Lan phi, nếu tùy tiện giá họa cho ai đó
thì không được. Chỉ là mong đậu, không phải đại sự, giá họa không phải là hèn
hạ lắm sao? Nếu có tra ra chân tướng thì cùng lắm là ngồi trong lao thêm mấy
ngày thôi.
Không có gì to tát mà phải sợ!
Nghĩ vậy, Mục Tiểu Văn nén lại sự hốt hoảng, ngẩng
đầu, dùng ánh mắt “không sao cả” đối mặt với Lý Vân Thượng.
Ánh mắt Lý Vân Thượng tối sầm lại, trên tay dùng chút
lực. Hô hấp của Mục Tiểu Văn cứng lại, đại não trống rỗng… Sao, hắn muốn đánh?!
Song, bàn tay đặt trên cổ kia lại không dùng lực nữa
nhưng nhiệt độ có chút khác thường, hơi run run, nóng… giống như một sa mạc
trên cổ Mục Tiểu Văn vậy. Phát hiện thấy Mục Tiểu Văn hô hấp khó khăn, bàn tay
kia cũng buông lơi ra chút. Lúc này Mục Tiểu Văn mới thở phào nhẹ nhõm, chậm
rãi nhìn qua.
Ánh mắt Lý Vân Thượng càng thêm tối, mơ hồ trong đó có
chút phức tạp thống khổ, như đang cố gắng ức chế cái gì đó, giật mình nhớ tới,
đừng nói là xuân dược kia có tác dụng rồi chứ?
Trời ơi! Bây giờ đối diện với nàng không phải là một
nam nhân đáng ghét bình thường mà chính là một nam nhân đáng ghét mất khống chế
về sinh lý! Hơn nữa, nàng chỉ là một người thị nữ bình thường, đối phương bây
giờ vì Lan phi mà nhẫn nại.. nhưng nói không cho phép phóng thích cái tâm ma
kia ra là điều không thể rồi.
Sợ càng thêm kích thích đối phương, Mục Tiểu Văn không
dám phản kháng quá mức, nín thở, một tay vươn ra lấy ấm trà, một tay mở nắp ấm
trà ra.. Thừa dịp Lý Vân Thượng còn đang mải mê đấu tranh tư tưởng.. nàng vung
mạnh hắt ấm trà tới.
Nước trà hãy còn nóng, Lý Vân Thượng đại khái không
nghĩ tới một người thị nữ nho nhỏ dám phản kháng lại mình nên chỉ kịp hô nhẹ
một tiếng rồi buông tay ra nhưng vẫn bị dính nước vào mặt.
Trong tích tắc, Mục Tiểu Văn nhảy dựng lên, hướng phía
ngoài cửa mà chạy trốn. Chạy được vài bước thì nàng nghe thấy phía sau lưng
truyền đến tiếng chén trà rơi xuống vỡ nát, không tự chủ được nàng bước chầm
chậm, nhìn lại phía sau.
Lý Vân Thượng tựa hồ không chút khí lực, ngã gục từ
trên bàn xuống, một tay vô lực chống đỡ trên mặt đất.
Mục Tiểu Văn ngừng hẳn cước bộ, có cảm giác kỳ quái,
trong lòng tự hỏi, xuân dược làm cho người ta mất đi khí lực sao? Trong đầu
chuyển nhanh một tia đánh giá, nếu vậy thì Lan phi hẳn… mạnh mẽ lắm..?( xấu xa
a, chị nghĩ anh yếu kìa, phải để gái chủ động đó…>.Bên ngoài cửa
truyền đến tiếng bước chân, Mục Tiểu Văn nhanh chóng dừng động tác lại. Người
ngoài cửa chỉ cố hết sức gọi một tiếng “Điện hạ” rồi lại vội vã chạy ra mất.
Lúc này Mục Tiểu Văn mới thở phào buông tâm.
Sau khi chuẩn bị hết thảy mọi chuyện đâu vào đó, Mục
Tiểu Văn kéo Lý Vân Thượng đang nằm trên mặt đất lên, mặt hướng chính mình. Lý
Vân Thượng sớm đã thống khổ không chịu nổi, thở hỗn hển, toàn thân run lên.
Khi hắn trợn mắt nhìn Mục Tiểu Văn, ngọn lửa nồng đậm
trong ánh mắt khiến cho Mục Tiểu Văn phải lui về sau vài bước, cách xa hắn một
chút.
Hừm, bây giờ phải trêu hắn thế nào cho vui đây? Hiện
giờ tâm tình Mục Tiểu Văn cực kỳ tốt, nhảy nhót vài cái, chợt kêu lên một tiếng
“À” rồi đem kéo một cái ghế lại, ngồi xuống, bắt chéo chân, tay chống cằm, chăm
chú xem xét biểu lộ túng quẫn của Lý Vân Thượng. Trong ánh mắt nàng ngập tràn ý
cười tinh nghịch, khoái trí.
- Lý Vân Thượng, ta nói cho ngươi biết, không phải ai
cũng thích ngươi. – Mục Tiểu Văn đứng lên, dùng ánh mắt của người trên, giáo
huấn người ngồi dưới mặt đất kia. Cơ hội này là ngàn năm có một.
- Đừng tưởng rằng chính mình lớn lên đẹp trai, có gia
thế tiền của thì mọi người sẽ vây quanh xua nịnh ngươi! Trước kia là như vậy
nhưng sau này chưa chắc là như vậy! Cho dù người đời ngoài mặt thích ngươi
nhưng trong lòng chưa chắc là thật sự thích ngươi! Mấy nha hoàn bình thường
trước mặt ngươi thẹn thùng sợ sệt kia, mấy nữ nhân bị ngươi đùa giỡn kia, còn
có cả Văn nương nương gì đó nữa… chắc chắn là không có thích ngươi! – trong khi
có thể ăn nói ba hoa, Mục Tiểu Văn thầm nghĩ vì chính mình mà nói vài câu nhưng
cũng không dám nói rõ ràng, tránh bị nhìn ra mánh khóe.
- Mọi chuyện đều có thể thay đổi, nhất là về tình cảm,
rất dễ bị thất vọng và đả kích! Ngươi lạnh lùng như vậy, trừng phạt người không
ghê tay cho nên người không thương ngươi vẫn sẽ không thương ngươi, còn những
người thương ngươi cũng sớm không thương ngươi nữa! Còn nữa, ngươi tự cho mình
là duy nhất, đúng là đồ siêu cấp tự đại, siêu cấp tự kỷ, đồ đầu heo..!
…
Mục Tiểu Văn cũng không có để ý người ngồi dưới đất
kia có nghe vào không mà chỉ đem toàn bộ những gì nghĩ trong bụng nói cho bằng
hết. Phải biết rằng có được cơ hội tốt như hôm nay không phải là dễ.
Nói xong miệng cũng khô khốc rồi, thật sự nghĩ không
ra cái gì để nói nữa, Mục Tiểu Văn cảm thấy mỹ mãn vô cùng, ngồi xổm xuống vỗ
vỗ lên mặt Lý Vân Thượng trông cứ như vỗ về một chú cún nhỏ, rồi chuẩn bị rời
đi.
Nhìn sự khó chịu đến thất điên bát đảo của hắn một
hồi, nàng đi ra ngoài lấy một chút nước lạnh dội lên người hắn, thấy thần sắc
hắn hơi hơi thanh tỉnh nàng mới mở cửa đi ra.
Khi đi ra tới vườn lớn, Mục Tiểu Văn xoay người lại
liếc mắt một cái thấy phía trên cổng vòm có ba chữ thật lớn “Hữu Lan cư”
Hữu Lan? Làm bạn với Lan phi?
Mục Tiểu Văn nhìn một cái nữa rồi cũng không thèm quay
đầu lại nữa, hướng vào bóng đêm mà chạy, qua cây cầu nhỏ, qua Hinh viên, qua
vài gian nhà, trở lại Vu cư nho nhỏ của chính mình.