- Tại hạ mới tới kinh thành liền cùng Thôi công tử
nhất kiến như cố (=gặp một lần mà như quen
lâu lắm rồi..). Cũng may được Thôi công tử giới
thiệu nên cũng đã du lãm được nhiều nơi, lại còn được quen biết với Mục đệ. –
vừa nói, Khinh Phong vừa quay đầu nhìn về phía Mục Tiểu Văn, lúc này nàng đã
muốn thất thần.
Phương Mặc cũng không đáp lời mà chỉ mỉm cười, xem như
là lời đáp. Thừa dịp người bên ngoài không chú ý, Phương Mặc tiến tới gần Mục
Tiểu Văn, ghé sát mặt, nhẹ giọng cười nhạo:
- Mộ đệ!?
Lời hắn vừa dứt khiến Mục Tiểu Văn giật mình, theo
phản xa mà quay đầu lại nhìn hắn. Mặt nàng vừa mới nghiêng qua, liền phát hiện
không biết tự lúc nào mà Phương Mặc đã tiếp cận gần sát khiến khuôn mặt gần
trong gang tấc… Mục Tiểu Văn không kịp phản ứng, đôi thần cánh hoa đã nhẹ nhàng
đảo qua môi Phương Mặc.
Mục Tiểu Văn giật nảy mình, vài giây sau mới hoàn hồn,
nàng thét lên một tiếng chói tai, nhảy dựng lên, lấy tay không ngừng chỉ chỉ
vào Phương Mặc, câu nói ngắc ngứ tại cửa miệng:
- Ngươi… ngươi…
Đúng là một tên hạ lưu mà, cố ý trêu nàng, khiến cho
nàng làm ra chuyện xấu hổ như vậy! Cho dù trước kia nàng từng có bạn trai, đây
cũng không phải là nụ hôn đầu tiên của nàng, nhưng… Nhưng hai người mới chỉ gặp
mặt nhau có hai lần, nàng đối với hắn một chút cảm giác cũng không có… Như vậy
có phải là quá mức thân mật rồi không…?
Một bên, Thôi Minh Vũ cùng Khinh Phong mặc dù đang
chăm chú nói chuyện phiếm nhưng mọi người vây quang ngồi như một bữa tiệc, có
điểm gần gũi quá.. hay là lại phát sinh chuyện gì?
Khinh Phong lại đỏ mặt một lần nữa, ngữ khí dẫn theo
một chút chất vấn:
- Phương công tử có phải đã có chút quá đà rồi không?
– hai người nam tử, loại chuyện này không thể tùy tiện mà đem ra làm trò đùa
được.
Một bên Thanh Y đã có chút khác thường, thậm chí là
kích động, nắm tay siết chặt rồi lại lập tức buông ra.
Thôi Minh Vũ vẫn là một người bình tĩnh nhất, miễn
cưỡng hỏi:
- Phương Mặc, ngươi lại vừa uống rượu rồi phải không?
Hay là vừa quên tặng lê vật cho nữ tử nào đó mà bị phạt uống rượu vậy?
- Không phải vậy! – Phương Mặc đáp liền, mỉm cười ngửa
đầu nghiêngMục Tiểu Văn. – Vốn là tới thăm một nữ tử mà
không thấy đâu nên muốn mượn rượu giải sầu.
Thì ra là hắn uống rượu.
Lúc trước nàng có dựa vào gần như vậy nhưng không có
ngửi thấy mùi rượu; sắc mặt cũng trắng triết như cũ, không thấy đỏ bừng. Nhưng
nhìn kỹ ánh mắt hắn lại có chút men say, trong đáy mắt đó giấu ý trêu chọc.
Tới giờ phút này, cảm giác của Mục Tiểu Văn đã không
thể dùng xấu hổ cùng tức giận để mà hình dung nổi.. Nàng không phải vì hắn là
hoa hoa công tử mà tạo khoảng cách bởi vì đã là bằng hữu thì sẽ không để ý tới
điểm này.. Nhưng mà Phương Mặc hiển nhiên xem nàng như một con mồi nhét vào
phạm vi của hắn tùy ý mà đùa giỡn…
Mục Tiểu Văn siết chặt nắm tay, không nói một lời..
đột nhiên nắm lấy cổ tay Phương Mặc, lôi hắn một mạch ra khỏi nhã gian.
Nàng kéo hắn xuống dưới lầu, lôi đến nội viên, tìm đến
một thân cây khá lớn khuất tầm.. Sau khi xác định nhã gian trên lầu không nhìn
thấy gì phía này, nàng mới lạnh lùng nhìn về phía Phương Mặc.
Phương Mặc khoanh tay ôm ngực tựa vào thân cây, tự
tiếu phi tiếu mà nhìn Mục Tiểu Văn. Mỹ nam tử tuấn nhã này vốn từ nhỏ đã lớn
lên thuận buồm xuối gió, có mọi người vây quanh tràn đầy hạnh phúc; hắn chưa
từng rời xa cha mẹ, chưa từng phải rời xa thế giới của chính mình.. như nàng.
- Phương Mặc, ngươi biết ta là ai sao? Biết ta tên gì,
đang ở nơi nào, là thê tử của ai? – thanh âm trầm thấp từ miệng Mục Tiểu Văn
truyền ra.
- Ta có đi tìm ngươi nhưng rất kỳ quái là tra không ra
ngươi là ai. – Phương Mặc mỉm cười đáp lại.
- Vậy ngươi thấy trêu đùa ta tốt lắm sao?
- Vì sao ngươi lại cho rằng đây là trêu đùa? Sao không
nghĩ là ta nghiêm túc. – Phương Mặc nhẹ giọng nói, trong nụ cười kia dường như
có chất đầu độc.
Mục Tiểu Văn quay đầu đi chỗ khác, thở dài một hơi sau
đó quay đầu lại, lẳng lặng nói:
- Ta mặc kệ ngươi là nghiêm túc hay là vui đùa, tóm
lại, ta nhận không nổi. Có lẽ ngươi sẽ cảm giác được vui đùa một người cũng sẽ
nghiêm trọng thế nào, khó tránh khỏi chuyện bé xé ra to. Nhưng là, nếu cứ mãi
gượng ép, bức thúc mọi thứ cùng một chỗ thì không phải là chuyện tốt.. ngươi
không nghĩ đó cũng là những thứ đáng để bảo vệ đối với tương lai ư?
Một người là nhị hoàng tử đã khiến nàng chịu không
nổi, nàng không muốn lại bị người ta trêu đùa, ăn hiếp. Duy trì tâm tình ổn
định, chuyên chú vào chuyện nên làm trước mắt, đó mới là chuyện quan trọng
nhất.
Cái sự vui đùa này ờ thời hiện đại nhưng đây là cổ
đại, hôn một người trước mặt mọi người đủ để kinh thiên động địa. Người khác
không biết nàng vốn là nữ tử nhưng Phương Mặc biết, hắn làm như vậy.. Hắn thật
sự muốn biến nàng thành mục tiêu kế tiếp sao?
- Phương Mặc, ta không thú vị cũng không thông minh,
thật sự ngươi không cần lãng phí thời gian vì ta. Huống hồ, ta cũng quyết sẽ
không bao giờ thích một người như ngươi. – Mục Tiểu Văn chăm chú nhìn về phía
hắn.
- Không, ngươi rất đặc biệt!
Mục Tiểu Văn cười khổ một chút, bởi vì nàng không phải
là người thuộc thế giới này.
- Rốt cuộc ngươi là ai? – Phương Mặc hỏi.
Ta là ai? Ta là Mục Tiểu Văn, đến từ một thế giới
khác.
Mục Tiểu Văn hít một hơi thật sâu, ánh mắt chăm chú:
- Ta vốn gọi là Mộc Tiểu Văn, là chính thế của đương
kim nhị hoàng tử. Trước kia gọi là Văn nương nương, bây giờ bị gọi là Vứt đi
nương nương. Trước kia vì nhị hoàng tử mà sống rồi từng tự sát, bây giờ vì
chính mình mà sống.
Mục Tiểu Văn thản nhiên nhìn về phía Phương Mặc, một
lần nữa nàng đối diện với vết sẹo đau đớn kia.
Ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Phương Mặc biến hóa, dần
dần sâu sắc, có tia kinh ngạc, có tia nghi hoặc khó có thể tin được. Cánh tay
ôm trước ngực cũng buông xuống, đồng tử u ám phức tạp, nhìn thẳng Mục Tiểu Văn
ngay trước mặt.
Một trận gió thổi qua, những cánh hoa trên cây bay lả
tả xuống, rơi đầy trên người hai người. Giờ là đầu mùa xuân, hoa dĩ nhiên là
tình cờ mà rơi xuống rồi.
Không khí lãng mạn thế này có lẽ không thích hợp làm
thời cơ để thổ lộ chân tướng đáng chán đáng ghét kia.
Mục Tiểu Văn lại cười khổ một lần nữa.
Hồi lâu, Phương Mặc cúi đầu mở miệng:
- Nói vậy là thật sao?
- Không thể là giả được! – Mục Tiểu Văn mỉm cười. –
Cho nên, ngươi ngay cả vui đùa cũng không nên dùng trên người ta nữa..
Phương Mặc chuyển ánh mắt đi, không hỏi lại, cũng
không có động tác gì.
Mục Tiểu Văn thở dài một tiếng.. Mộc Tiểu Văn thật có
danh. Vốn nghĩ là Phương Mặc cũng không biết người này thì nàng còn có thể nói
tốt vài lời; nhưng không ngờ Phương Mặc lại biết.
Những ấn tượng ngày trước đã thành thâm căn cố đế,
bằng mấy lời của nàng, có thể thay đổi được ấn tượng của Phương Mặc về nàng
sao?
Không nhìn Phương Mặc, Mục Tiểu Văn quay đầu rời đi.
Khi đi qua tàng cây nơi hắn đứng được vài bước thì hắn lại mở miệng ở phía sau:
- Ngươi thật là Mộc Tiểu Văn sao? – thanh âm vốn là
lạnh lùng.
Mục Tiểu Văn ngạc nhiên quay đầu lại.
- Ta biết tính tình Mộc Tiểu Văn không phải thế này.
Cho dù là chỉ nghe lời đồn, nhưng ngươi và nàng rất khác nhau. Có thể tự sát,
có thương tâm nhưng tính tình có thể thay đổi sao? – dưới tàng cây, ánh mắt
Phương Mặc ám trầm, hắn lại nhẹ nhàng mở miệng. – Ngươi thật là nàng sao? Hay
là.. chỉ có cái danh của nàng?
Mục Tiểu Văn giật mình mở to hai mắt. Nàng giấu được
cũng không tốt, một điểm cũng không giống như Mộc Tiểu Văn trước kia nhưng tại
sao cha mẹ nàng nhìn không ra, Dực nhi nhìn không ra, Lý Vân Thượng nhìn không
ra? Nếu là tính tình Mộc Tiểu Văn trước kia thay đổi thì tại sao hắn lại có thể
nhìn ra? Vì hắn là người xa lạ cho nên người đứng ngoài thường sáng suốt hơn ư?
Vốn là người xa lạ, không biết Mộc Tiểu Văn thật sự nên có thể nhìn ra được
bằng trực giác?
Cách giải thích này có thể có phần tin được nhưng
trong lòng.. không hiểu sao lại có sự rung động..?
Hai người cứ đứng đối mặt với nhau. Một người ám trầm,
một người kinh ngạc. Không có gió nhưng vẫn có vô vàn cánh hoa bay xuống. Một
cánh hoa rớt xuống, rơi trên đỉnh đầu Mục Tiểu Văn.
Phương Mặc đột nhiên bật cười, đi tới bên cạnh Mục
Tiểu Văn, vươn tay lấy cánh hoa trên đầu nàng, thần sắc khôi phục lại sự nhẹ
nhàng, cúi đầu, cười, nhìn nàng chằm chằm:
- Đương nhiên là ta nói giỡn rồi. Nghe nói Văn nương
nương mất trí nhớ, tính tình thay đổi rất nhiều, không nghĩ mọi chuyện lại là
thật. Sao ngươi có phản ứng như vậy? Cảm giác lời nói của ta rất khó tin ư?
Mục Tiểu Văn ngơ ngác mà lắc đầu.
Phương Mặc mỉm cười:
- Cho nên, nếu ngươi đã thay đổi thì coi như ngươi và
Mộc Tiểu Văn trước kia không có quan hệ đi. Huống hồ vừa rồi ta có không làm
ngươi tổn thương cái gì, có gì cần phải so đo? Vả lại, ta cũng không phải là
lương gia công tử gì nên cũng không quan tâm ngươi có phải là thê tử của người
khác hay không. Chỉ cần có hứng thú thì ngươi cũng giống như vật nằm trong bàn
tay ta thôi.
Mục Tiểu Văn phản ứng lại, bị hắn nói vậy nàng giận
không nhẹ, một quyền vung lên đấm tới nhưng Phương Mặc nhẹ nhàng khéo léo tiếp
được, khóe miệng vung lên cao cao:
- Tiểu Văn đã học được cách liếc mắt đưa tình a..
Hai cánh tay Mục Tiểu Văn bị hắn nắm chặt, tức giận
trào lên, chân co lên giẫm lần nữa Phương Mặc lại nhẹ nhàng né tránh được,
phong tư tuấn nhã phiêu dật, mỉm cười:
- Công tử ta cũng là một trong những cao thủ a.
Rốt cuộc Mục Tiểu Văn không thể nhịn được nữa, cúi
đầu, hung hăng cắn trên tay Phương Mặc một cái. Thừa dịp hắn buông tay kêu thảm
thiết, nàng lại hung hăng tiến lên giẫm hắn một cái, tức giận xoay người rời
đi.
Sau lưng, Phương Mặc bị đau tới nhe răng trợn mắt
nhưng vẫn giả bộ ý cười, nói với theo:
- Vi phu nhất định sẽ hảo hảo giữ ái chi ước này.
Mục Tiểu Văn bịt lỗ tai, oán hận rời đi. Còn tưởng
rằng Phương Mặc có tuệ nhãn nhìn ra được chân tướng mọi chuyện, chính bản thân
nàng lại còn có điểm cảm động… Thật sự là uống lộn thuốc rồi!
Ông trời ơi, nếu ông có thương nàng, muốn tìm một
người làm bạn chọc cười nàng, giúp nàng vượt qua được cái kiếp sống nương nương
vứt đi khó khăn này thì cũng van cầu người tìm cho ta một người thủy chung, tốt
đẹp chút.
Đừng có kiếm những kẻ thê thiếp hàng đàn, nhìn thấy đã
biết ngay loại hoa hoa công tử rồi!