Hoàn toàn bất động với hình tượng nhị hoàng tử cẩm y
trù đoạn, lúc này Lý Vân Thượng một thân giả bộ. Bộ dạng giả tạo này cũng làm
cho người ta chú ý, một thân bạch y phiêu dật, minh diệu thắng tuyết; sấn tóc
đen tuyền cùng đôi mắt sáng…
Cảm giác sự tồn tại thực của hắn khiến cho Mục Tiểu
Văn đứng đó cách 10 thước đột nhiên thân không thể di chuyển.
Ánh mắt chán ghét của hắn, lời lẽ hung tợn, lặng yên
không một tiếng động mà né tránh… mọi chuyện lập tức hiện lên trong óc Mục Tiểu
Văn.
Rõ ràng hắn đứng cách nàng 10 thước nhưng sự lạnh lùng
kia vẫn làm cho Mục Tiểu Văn phát run.
Thật kỳ quái, có thể thoải mái bên ngoài miệng mà nói
chán ghét hắn, có thể hạ xuân dược trả thù hắn nhưng trên thực tế thì… nàng lại
sợ hắn tới mức này. Bỏ tù, ngã bệnh, Vu cư, lao dịch…. Mặc dù mỗi thứ Mục Tiểu
Văn đều có nm qua nhưng mỗi lần bị như vậy đều nương theo một thứ cảm giác mất
mát cùng không cam lòng.
Mọi thứ như đóng băng và một bức tường cảnh giác cao
được dựng lên.
Mục Tiểu Văn vẫn chưa đi ra, thân thể vẫn nấp sau cánh
cửa gỗ, bởi vậy Lý Vân Thượng không nhìn thấy nàng nhưng nàng thì có thể thấy
hắn. Song chỉ cách vài bước, Lý Vân Thượng sẽ đi tới, thấy một thân trang phục
của nàng. Hơn nữa, đi qua cách cửa gỗ này chính là nhã gian của Khinh Phong.
Thôi Minh Vũ là bằng hữu của hắn, Khinh Phong lại là
bằng hữu của Thôi Minh Vũ… Như vậy thì…
Trái tim đột nhiên nhảy lên, tựa hồ mọi thứ trước mắt
nhanh chóng bị cướp đi, tựa hồ bình tĩnh cũng bị đánh toán lạc, cuống phong bạo
vũ đã tới chỉ trong nháy mắt. Mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra
chứ không cách nào chống đỡ.
Càng ngày càng gần…
Càng ngày càng gần….
Mắt thấy Lý Vân Thượng chỉ còn cách chừng hai thước,
hai chân Mục Tiểu Văn vốn cứng ngắc nãy giờ chợt cử động được. Dù lúc này chạy
thì cũng bị hắn phát hiện nhưng Mục Tiểu Văn vẫn xoay người chạy đi.
Nhưng… cổ tay lập tức bị giật mạnh, thân thể rơi vào
lòng ngực một người, đầu cũng bị người đó gắt gao đặt trước ngực.
Người kia là Phương Mặc.
Hắn ôn nhu mà gắt gao giữ lấy Mục Tiểu Văn đương run
rẩy, đem nàng ôm chặt trong lòng mình. Bên ngoài thoạt nhìn giống như là đang
an ủi người yêu giận lẫy vậy.
Lý Vân Thượng đi qua cánh cửa, nhìn thấy hai người ôm
nhau, trên khuôn mặt trắng triết tuấn mỹ tràn ngập ranh mãnh cùng kinh ngạc.
- Phương huynh? – Lý Vân Thượng bình tĩnh đánh giá một
phen sau đó mới lên tiếng hỏi.
Mục Tiểu Văn vùi đầu vàoPhương Mặc, cơ thể run lên nhè
nhẹ. Trong lúc cấp bách dường như mọi cảm quan trở nên nhạy cảm dị thường.
Tựa hồ nàng có thể cảm nhận được thân nhiệt của người
đứng sau lưng mình, cảm nhận được ánh mắt đen nhánh của hắn. Thanh âm trầm trầm
có chút khàn khàn như chảy vào tim nàng.. không mang theo chán ghét, không mang
theo lạnh lùng.. khiến cho Mục Tiểu Văn bị mê hoặc.
- Nhị điện hạ. – Phương Mặc ôm lấy Mục Tiểu Văn, mỉm
cười đáp lời.
- Phương huynh hảo bận rộn, mấy ngày không thấy mà
khẩu vị đã thay đổi rất nhiều. – ngữ khí Lý Vân Thượng nồng đậm ý tứ trêu chọc.
Mặc dù ở Lưu Vân quốc này chuyện nam tình không có thịnh hành nhưng trong hoàng
thất quý tộc cũng có người này người kia yêu thích, mọi người hỉ hảo, cũng
không có ai nhiều lời qua lại bàn tán. Chỉ là chưa từng nghĩ tới, Phương Mặc
vốn danh xưng hoa hoa công tử lại cũng thuộc vào số kia.. thật sự là chuyện lạ
a.
- Lý huynh đúng là làm cho người ta được mở rộng tầm
mắt nha. Nghe nói mấy ngày trước đây bị nha hoàn trêu đùa, mấy ngày cũng chưa
có xuống giường được. – Phương Mặc đã thay đổi xưng hô. Đúng là sức mạnh của
mồm miệng nhân gian có khác, nghe nói mấy ngày trước nhị hoàng tử bị hạ xuân
dược còn Lan phi bị hạ thuốc xổ, thế mà vẫn chưa tìm ra được nha hoàn xấu che
mặt kia… Đúng là chuyện lần đầu mới nghe thấy.
Lý Vân Thượng cũng không có đối đáp lại, chỉ mỉm cười
rồi lách người đi qua.
Im lặng hồi lâu, mãi tới khi Phương Mặc cúi xuống nói
nhỏ bên tai Mục Tiểu Văn là “Hắn đã đi xa rồi” thì nàng mới ngừng run rẩy,
ngẩng đầu lên.
- Các ngươi là bạn bè? – Mục Tiểu Văn rời khỏi lòng
ngực Phương Mặc, mắt nhìn xuống dưới đất, cúi đầu, đặt câu hỏi.
Trong mấy tiểu thuyết xuyên qua đều đề cập tới những
âm mưu chính trị, hoàng tử mặc dù không nhất định là lên làm hoàng đế nhưng có
một địa vị cao cao tại thượng… Vậy thì sao có thể dùng một thứ ngữ khí bình
thường ngang ngang mà nói chuyện?
Hơn nữa, các nam nhân vật chính rất ít khi xuất hiện
cùng nhau hoặc tức giận hoặc vui vẻ.. tất cả mọi cảm xúc dều đổ lên đầu nữ chủ.
Khi thống khổ, sẽ có rất nhiều người đau lòng; khi vui vẻ, sẽ có nhiều người
vui vẻ theo.
Cái cảm giác ấm áp khi được mọi người vây quanh coi là
trung tâm có thể khẳng định thêm chắc chắn sự tồn tại của mình những lại là sự
cảnh báo cho những đau đớn sau này.
Nhưng mà nàng…
Không biết vì sao.. nàng không dám ngẩng đầu nhìn
Phương Mặc. Rốt cuộc là nàng đang sợ hãi chuyện gì đây? Bàn tay rộng lớn của
Phương Mặc ôn nhu vỗ lên vai nàng, một thứ hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang
làm cho Mục Tiểu Văn nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên. Thoáng chốc cơ thể
có chút run rẩy.. vài giây trôi qua… nàng lấy lại được bình tĩnh thì mới ý thức
được rằng mình lại bị sàm sỡ rồi.
Mặc dù đã nhiều lần bị đụng chạm nhưng mặt Mục Tiểu
Văn vẫn nóng rần lên.
Được rồi, nàng coi hắn là huynh đệ, vả lại nàng là
người hiện đại thì không cần quá để ý tới chuyện này. Xem như đây không phải là
Trung Quốc, mà đây là ngoại quốc.. mà người ngoại quốc thì rất cởi mở…
Ôi!
Mục Tiểu Văn vừa thầm mắng chính mình ngu ngốc vừa cố
né khỏi tay của Phương Mặc, ngược lại, Phương Mặc mỉm cười, kéo nàng đi ra phía
khu vườn.
- Ngươi lại muốn làm gì nữa? – Mục Tiểu Văn không chút
khách khí trừng mắt nhìn hắn.
Phương Mặc như làm một trò ảo thuật, từ sau lưng lấy
ra một món đồ. Mục Tiểu Văn vươn tay giật lấy thì thấy đó là chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ trắng bóc, vừa có vẻ yêu mị lại vừa có vẻ
thanh thuần, hơi giống với mấy cái mặt nạ nàng thường thấy ở các tiệc rượu đêm
trong các bộ phim truyền hình. Mục Tiểu Văn thử đeo mặt nạ lên mặt và đánh giá
chất liệu hình như rất tốt, không biết là làm từ gì mà có cảm giác mềm mềm ấm
ấm. Chiếc mặt nạ chỉ che phần trên của khuôn mặt, từ môi tới cằm thì để lộ,
không ảnh hưởng tới việc ăn uống và nói chuyện.. hết sức tiện lợi. Mục Tiểu Văn
tò mò chơi thêm một lát nữa rồi mới gở xuống, ánh mắt khó hiểu đánh về phía
Phương Mặc.
- Cái này dùng để làm gì?
- Hôm nay ta mới được rằng ngươi không hề si mê hoàng
tử. Có điều, sự si mê của ngươi đã biến thành sự sợ hãi, từ một thứ cảm giác
này biến thành một thứ cảm giác khác chứ chưa hề buông tay. – Phương Mặc cười
đáp.
Trong lòng Mục Tiểu Văn nảy lên một trận nghi hoặc.
Phương Mặc tiếp tục nói:
- Nhị hoàng tử thường xuyên ở đây nên từ nay về sau
chắc chắn ngươi sẽ gặp hắn nhiều, cho nên ta chuẩn bị cho ngươi chiếc mặt nạ
này. Đeo nó lên thì ngươi có thể lấy diện mạo một người khác để đối diện hắn.
Đeo mặt nạ? Lấy diện mặt người khác đối diện với hắn?
Mục Tiểu Văn khẽ run sợ.
Phương Mặc thở dài, xoa xoa đầu nàng, đem cái tâm trí
thẩn thơ của nàng kéo trở về thực tại sau đó đưa cho nàng một viên thuốc.
- Đây là viên thuốc có thể làm thay đổi giọng nói
trong ngày, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi một viên. Ăn nó thì nhị hoàng tử sẽ không
nhận ra được ngươi.
Mục Tiểu Văn chớp mắt mấy cái, trợn mắt há mồm, hô hấp
dương như ngưng lại trong giât lát. Ý hắn nói là giấu đi bộ mặt của Mộc Tiểu
Văn mà quay trở về làm Mục Tiểu Văn sao? Không phải là thiên kim tiểu thư của
tể tướng, không phải là Vứt đi nương nương mà chỉ là một Mục Tiểu Văn vô tình
xuyên qua tới nơi này?
Từ đáy lòng một cảm giác mừng rỡ nảy lên, lan dần lên
trên, tạo nên một thứ cảm giác an toàn. Tuy nàng biết đó chỉ là một cái mặt nạ
mà thôi nhưng tim vẫn đập liên hồi vì hồi hộp, tưởng chừng cả cơ thể sẽ nổ tung
ngay lập tức. Một viễn cảnh lờ mờ hiện lên trước mắt nàng, một cuộc sống mới
mẻ, một linh hồn tự do; nàng có thể là chính mình, vui vẻ tự tại .. thật không
thể kiềm chế được cảm xúc hứng khởi này.
- Ngươi… ngươi thật sự cam đoan rằng ngày mai sẽ cho
ta viên thuốc đó chứ? Và mỗi ngày đều có?
- Đúng vậy! – Phương Mặc cười nói.
- Vậy ngươi cũng cam đoan là không đem chuyện của ta
nói ra ngoài chứ?
- Đúng vậy! – Phương Mặc tận lực mỉm cười lần nữa.
Vậy thì trên thực tế nàng hoàn toàn là một người mới
rồi. Chẳng có gì để lo sợ nữa rồi.
Không hề chần chờ, Mục Tiểu Văn đưa tay nhận lấy viên
thuốc, ngửa đầu, nuốt ực một cái. Sau đó vui vẻ mà đội mặt nạ lên.
Ly hôn thì rất phiền toái, chạy trốn sẽ liên lụy tới
nhiều người, còn nếu cứ phải giả bộ khanh khanh ta ta với người khác thì không
tránh khỏi giận dỗi. Cứ theo cách này đã, không cần để ý tới chuyện khác nữa,
chỉ cần làm công việc của mình thôi. Có khó khăn thì tìm cách vượt qua, có trở
ngại thì sẵn sàng giải quyết, nàng nhất định sẽ dũng cảm mà đối diện với hết
thảy.
Phương Mặc nhìn bộ dáng kiên định của nàng nhịn không
được mà bật cười, nói:
- Lúc này trông Tiểu Văn đắc ý tới khác người nha.
Mục Tiểu Văn không tức giận, ngược lại, xuyên qua lớp
mặt nạ, dùng ánh mắt nghịch ngợm mà nhìn hắn, tiếp đó hít một hơi thật sâu, làm
một ký hiệu tay chữ V đối với Phương Mặc. Nàng làm một bộ hùng hùng hổ hổ hiên
ngang nhưng không giấu nổi chút chột dạ mà đi lên trên lầu.