Làm việc ở tửu lâu không có ngày nghỉ cuối tuần nhưng
rất nhàn. Chỉ cần không phải Khinh Phong kiên trì muốn kêu Mục Tiểu Văn tới bồi
chuyện thì nàng có thể nói với ông chủ một tiếng rồi đi dạo bên ngoài với
Phương Mặc.
Ở thế giới này cái chuyện chấm công hay này nọ đều
không đặt nặng lắm cho nên chỉ cần làm xong chuyện của mình thì ông chủ sẽ vui
vẻ cho phép đi chơi.
Đi chơi thật sự rất thú vị, được ăn ngon, được thăm
thú các loại cửa hàng.. nàng thích được đi dạo với Phương Mặc.
Lúc nào thấy mệt thì vào khu vườn nhà Phương Mặc, tìm
một cái đình nào đó nghĩ chân.
Tài văn chương của Phương Mặc rất đáng ngưỡng mộ. Ban
đầu hai người thi thố vì không có chuyện gì làm; sau đó hắn lại không ngừng đề
nghị so tài khiến cho Mục Tiểu Văn nổi giận, hét toáng lên một câu “Ta đúng là
mất trí rồi!”.
Phương Mặc nghe thấy vậy sửng sốt hồi lâu nhưng không
dám ép nàng nữa mà chuyển qua ngắm cảnh lấy hứng làm thơ. Mục Tiểu Văn lúc đầu còn
miễn cưỡng “hứng thú” ngồi nghe hắn thao thao bất tuyệt, được chốc lát thì tựa
lưng hắn ngủ ngon lành.
Phương Mặc không chỉ có tài về văn chương mà cái gì
hắn cũng biết, đúng là tài hoa xuất chúng. Hắn muốn cùng nàng tấu nhạc thì nàng
đành phải dùng cái câu “Ta mất trí nhớ rồi” để né tránh, sau đó lại vô tư nằm
xuống bên cạnh, vừa đổ mấy thứ đồ ăn vặt vào miệng nhấm nháp vừa nằm “thưởng
thức” hình Phương Mặc nhìn nghiêng.. bất tri bất giác lại say ngủ.
Phương Mặc thường mặc quần áo sặc sỡ nhưng sau khi biết
Mục Tiểu Văn thích nam tử mặc trường sam phiêu dật thì phần lớn hắn đều mặc
trường sam màu trắng. Mà cái này kết hợp với khinh công huyền diệu của hắn thì
hợp vô cùng, nhất là vào ban đêm, mỗi lần bay qua bay lại, tà áo trắng lất phất
trong gió cứ như là u linh vậy.
Nhiều lúc cao hứng thì hai người cùng nhau uống rượu;
bộ dáng Phương Mặc thưởng thức ưu nhã bao nhiêu thì Mục Tiểu Văn lại nhăn mặt,
lè lưỡi bấy nhiêu.
Cảm giác thân thiết, gần gũi của những người bạn tri
âm tri kỷ thực làm cho người ta ấm lòng.
Biết chuyện Mục Tiểu Văn bị phạt làm này làm kia thì
phản ứng đầu tiên của Phương Mặc là cười ha hả thật lớn, sau đó vuốt đầu nàng
gọi một tiếng “Nha đầu ngốc”.
Hắn thật sự tò mò tại sao Tể tướng đại nhân lại sinh
ra một thiên kim như thế này? Chỉ cần Mục Tiểu Văn vẫn bướng bỉnh, nghịch ngợm
thế này cũng được, dù sao thì Phương Mặc cũng không phải thật sự quan tâm tới
đáp án.
Mục Tiểu Văn không chấp nhận được cái câu “Nha đầu
ngốc” kia, vì theo nàng cách gọi này rất khó nghe. Nàng cũng không hiểu hai người
bọn họ đã thân mật tới mức xưng hô như vậy chưa?
Nhưng hiển nhiên, nàng càng phản kháng thì Phương Mặc
lại càng lỳ lợm, gọi hoài, goi mãi, gọi không biết chán. Mục Tiểu Văn cảm giác,
càng ngày, cái hành động sờ đầu nàng của hắn càng giống như đang sờ… một chú
chó con mà hắn yêu thích vậy.
Nàng là người hiện đại, hành động này có thể xem như
một điều sỉ nhục vô cùng lớn, đương nhiên là phải phản kháng lại rồi!
Nàng giúp hắn bưng trà rồi cố ý đổ lên người nhưng hắn
chỉ tủm tỉm cười, hoàn toàn không có cái bộ dáng chịu nhục. Thất bại!
Nàng hóa trang mặt quỷ hù dọa hắn, nhưng vừa mới chụp
tới bả vai, ai ngờ hắn xoay người lại.. khiến cho nàng phải hét lên. Thì ra hắn
đã sớm biết. Định hù dọa hắn một phen, ai ngờ nàng lại bị hắn hù chết khiếp;
sau đó còn bị hắn chế nhạo nữa chứ. Thất bại!
Nàng theo hắn tới kỹ viện, vốn định hạ xuân dược hắn
nhưng kết quả hắn tự tiếu phi tiếu đá mắt khinh thường; hắn lại còn mắng nàng
là không biết xấu hổ. Thất bại!
Ngồi trong quán trà xem sách, Mục Tiểu Văn vừa nhìn
chằm chằm Phương Mặc vừa nghĩ cách làm thế nào để trêu chọc hắn cho bỏ tức.
Phương Mặc thản nhiên dùng vẻ mặt tươi cười mà đối lại nàng, ánh mắt hứng thú
như đang mong chờ được xem trò xiếc của sủng vật vậy.
Mục Tiểu Văn đang do dự có nên nhéo hắn hai cái hay
không thì người nữ tử đột nhiên đi tới trước mặt Phương Mặc, vừa khuất thân vừa
ngượng ngùng nói:
- Vị công tử đây, có thể cùng tiểu nữ hợp tấu một khúc
không?
Lưu Vân quốc này hòa bình, hưng thịnh nên lắm dâm sĩ
phong lưu, phong cách của người ở nơi đây cũng mang đậm vài phần phiêu dật hào
hiệp. Tửu lâu, quán trà, chỉ cần đồng ý thì có thể cùng một người nào đó hợp
tấu một khúc nhạc để thể hiện hoặc để chiều lòng mọi người.
Nữ tử này mặt trắng môi hồng, dáng vẻ nhu nhược liễu
yếu đào tơ; cử chỉ rụt rè nhút nhát đúng là của một nữ tử chốn kinh thành; đồng
thời có khí chất gì đó của một nữ tử giang hồ hào hiệp. Nàng đang tìm một người
bạn tấu cũng nên đã mạnh dạn đi xuống đề nghị Phương Mặc; dĩ nhiên là nàng ấy
nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ mọi người bên cạnh.
Phương Mặc mỉm cười, không hề do dự mà cầm tay nữ tử
dắt tới bên bàn. Lúc này xung quanh hắn bắn ra vô số tia điện của một công tử
phong lưu khiến Mục Tiểu Văn nổi cả da gà.
Phương Mặc đánh đàn cầm, nữ tử kia gảy đàn tỳ bà, tầm
mắt đan vào nhau, và thanh âm bắt đầu tương hợp.
Nam tử bạch y phiêu dật, dung mạo đắc ý nhẹ nhàng. Nữ
tử nhu mỵ, vài phần anh khí lộ ra càng tôn vẻ không giống người bình thường của
nàng. Xa xa nhìn lại, quả thật là một bộ đôi cực kỳ ăn ý. Người đi qua đường bị
hấp dẫn, cuối cùng chọn nghỉ chân tại quán để nghe khúc hợp tấu kia.
Tiếng đàn thanh thúy lưu loát, tỳ bà lanh lảnh nhẹ
nhàng, một khúc nhạc trầm nhẹ vọng khắp cả quán trà. Toàn khúc yêu thương không
ngừng, mỵ mà không tầm thường, người nghe như đang nếm thử một mùi vị ngọt ngào
rồi lại chuyển qua chút buồn bã ưu thương.
Đoạn khúc cuối cũng đã vang lên nhưng dư âm vẫn còn
quanh quẩn bên tai mọi người.
Một hồi lâu im ắng… tiếp theo đó là tiếng vỗ tay vỡ òa
trong đám người xung quanh, một trận tiếp một trận. Phương Mặc đứng trên đài ưu
nhã mỉm cười, nữ tử đứng sau lưng hắn nơi khóe mắt đã dẫn theo vô vàn tia
ngưỡng mộ. Phương Mặc nghiễm nhiên được mọi người tung hô, hắn đánh mặt về phía
Mục Tiểu Văn, một cử chỉ hết sức kiêu ngạo nhưng ưu nhã, huyền diệu.
Có cái gì mà đắc ý chứ?
Phương Mặc đứng trên đài một lát rồi quay lại nói với
nữ tử kia vài câu gì đó; khi quay đầu lại thì không thấy bóng dáng Mục Tiểu Văn
dưới đài. Bước xuống khỏi đài, Phương Mặc đang định đi ra ngoài tìm người thì
chợt tiếng của tiểu quan trên đài vang lên:
- Tiếp theo đây Mục cô nương xin được biểu diễn.
Trên đài xuất hiện ba cô nương, hai người đứng ôm tỳ
bà nở một nụ cười yếu ớt; xem y phục và trang sức thì biết đây vốn là nữ tử
phong trần chuyên phục vụ ở tửu lâu.
Một người đứng giữa, khuôn mặt ẩn sau lớp lụa mỏng nên
không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Nàng tiến đến phía trước ngồi xuống,
khuôn mặt như ẩn như hiện; nhìn hình dáng thì không thể nói là khuynh quốc
khuynh thành nhưng sâu lắng tựa như lòng sông mùa thu, êm đềm.. đạm mạc.. ưu
thương.. khiến cho nàng có vẻ phá lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Gió nhẹ thổi qua lớp lụa mỏng, cô nương như bị gió
quấy nhiễu mà nhẹ nhàng quay đầu lại, tựa hồ muốn đón lấy làn gió tươi mát kia.
Phương Mặc giật mình.
Mục Tiểu Văn giấu mặt sau tấm lụa mỏng, âm thầm tính toán
xem sẽ kiếm được bao nhiêu bạc; một phần vì đang quen mặc nam trang, giờ đột
nhiên đeo thêm một đống nữ trang vào nên có điểm khó chịu. Lén nhìn Phương Mặc
qua lớp lụa bị gió thổi tung bay lên, thấy bộ dáng thất thần của hắn nàng nén
không nổi mà cười thầm trong lòng.
Tiếng tỳ bà vang lên, tỏng trẻo nhưng lạnh thấu tới
tim gan. Mà hai cô nương đứng hai bên hợp tấu kia mặt vẫn mang một nụ cười yếu
ớt, một cái cười hắt ra, ngẩng đầu quyến rũ rồi lại cúi đầu xấu hổ cùng với
tiếng đàn tiết tấu nhanh này hoàn toàn tương phản, thực làm cho người ta không
khỏi lo lắng.
Tiếng đàn lẳng lặng vang lên, mọi người chung quanh
khẽ rùng mình tận đáy lòng. Họ bắt đầu đắm chìm trong tiếng ca, đây không phải
tiếng khóc cũng không phải lời than thở nhưng trong không khí cứ vất vưởng sự
đau thương.
Cô cái đeo mạng che mặt cứ như đắm chìm trong thế giới
của chính mình, không quan tâm tới thế sự, không để ý tới tình ái; cho dù có
người nào đó muốn yêu thương thì cũng không đành lòng hoặc không dám chạm vào
thế giới riêng tư, bình yên đó.
Sự không đành lòng cùng không dám này không hiểu từ
đâu mà đến và dường như cũng không thể nào lên tiếng được.
Cô gái nhẹ nhàng mở miệng; mọi người nín thở lắng
nghe.
“Ngó sen hạt ngọc nhạt
hồng
Màu thu man mát hương
nồng dần phai.
Đưa tay vén nhé áo dài
Bước lên thuyền sóng nào
ai sát kề
Nhìn mây ngũ sắc trời tê
Mà mong thư cẩm gửi về
nơi đâu
Sang canh lúc nhạn quay
đầu…
Trăng vàng cũng ngập Tây
lâ tương tư
Nhớ nhung một mối tâm
thu
Kết thành sầu nhớ hai bờ
nghĩ suy
Tình tràn lên ướt bờ mi
Làm sao ngăn được lấy gì
làm khuây
Giật mình khé nhíu đôi
mày
Bao nhiêu giữ lại nơi
này trong tim…
Bao nhiêu giữ lại nơi
này tương tư…”
(Đây là bài Nguyệt Mãn Tây Lầu do Đổng Lệ trình bày, bài hát rất hay và ý nghĩa)
Điệp khúc cuối cứ lặp đi lặp lại và mọi người như đang
đắm chìm trong đó không thể quay trở về thực tại.
Mục Tiểu Văn đã sớm rời khỏi đài, tháo chiếc mạng che
mặt xuống rồi nhẹ nhàng tiến tới từ phía sau Phương Mặc, bất ngờ vỗ một cái:
- Phương Mặc!
Phương Mặc xoay người lại. Trước kia, người này không
khác nào một tên tiểu tử nghịch ngợm, vụng về nhưng sau khi thay nữ trang vào
thì lại thanh lệ thần kỳ. Nàng bật cười khúc khích, vài sợi tóc rối tung thả
chảy xuống bờ vai, đôi mắt lóe ta quang mang ranh mãnh… trông nàng có vẻ nhẹ
nhàng, thư thái động lòng người.
Phương Mặc lại đứng thất thần.
Mục Tiểu Văn thấy hắn không nói lời nào liền đứng sát
lại người hắn, đắc ý hỏi:
- Sao, bị bổn cô nương mê hoặc rồi ư?
Phương Mặc lập tức bừng tỉnh, trong mắt không giấu nổi
một tia bối rối, vụng về đáp:
- Chỉ là chưa bao giờ thấy ngươi mặc y phục nữ mà
thôi. Ta có thê, ngươi cũng đã là thê của người khác, đừng có nói tới những
điều này một cách dễ dàng như vậy. – nói xong, Phương Mặc thụt lùi từng bước,
thậm chí cố tráng mặt nàng.
Mục Tiểu Văn sửng sốt.
Có ý gì chứ? Chỉ là nói đùa một chút thôi mà, cần gì
phải phản ứng như vậy? Chẳng phải trước kia khi đùa giỡn với nàng thì hắn cũng
đâu có nghĩ tới chuyện thê chuyện thiếp?
Khẽ nheo hai tròng mắt, Mục Tiểu Văn bức lại gần hắn
hơn:
- Thật sự là ngươi không bị ta mê hoặc?
Phương Mặc không né tránh nữa, nhìn thẳng vào nàng,
một điểm ý tứ phối hợp cũng không có, ngược lại thanh âm có lãnh ý:
- Đương nhiên không có.
Vừa nói, Phương Mặc vừa quay đầu đi chỗ khác, trên mặt
lướt nhanh qua vẻ bối rối cùng ảo não. Thấy phía trước có chỗ trống, hắn né
người bước qua nàng và đi thẳng.
Mục Tiểu Văn ngơ ngác nhìn hắn vội vã đi qua mình, nụ
cười trên mặt đành đối diện với bóng lưng của hắn. Một hồi lâu sau nàng mới
bừng tỉnh đại ngộ.
Nhất định là biểu hiện của nàng vừa rồi quá xuất sắc,
hắn sợ làm vị mỹ nữ kia mất hứng cho nên mới nói nặng lời với nàng! Bạn bè biểu
diễn mà không hề vui vẻ, ngược lại còn trách nàng chọc hắn nổi giận.. thật đúng
là chuyện hay mà. Quả nhiên là hoa hoa công tử thuần chủng!
Đang định đi tới phía trước chất vấn Phương Mặc thì vô
tình nàng thoáng thấy trong góc có một đôi con ngươi lạnh liệt và chủ nhân của
đôi con ngươi này là một hắc y nhân, ngũ quan cân đối, xinh đẹp đồng thời toát
ra khí tức chết người. Nhất thời da đầu Mục Tiểu Văn tê dại, nàng không thể cử
động.