Mục Tiểu Văn khóc một trận rồi vì mệt quá mà ngủ thiếp
đi. Khi tỉnh lại nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt trở nên mờ
mịt. Giật giật ngón tay, cử động một chút thì nàng phát hiện Phương Mặc đang
nằm ngủ gục bên cạnh mình.
- Nàng tỉnh rồi!? – Phương Mặc bị động tác của nàng
làm tỉnh, mới có một lúc không thấy mà trông hắn tiều tụy đi rất nhiều.
- Tiểu Văn, ta đã đem Dực nhi tới đây, tùy nàng xử
trí. – Phương Mặc lại cúi đầu ghé xát tai nàng nói nhỏ. – Nàng ta phá hủy đường
về nhà của nàng, nhất định là nàng rất hận nàng ta. Nếu muốn bắt đầu một cuộc
sống mới thì tốt nhất nên đem chuyện quá khứ xóa sạch đi; có cừa oán thì cứ báo
sau đó để cho mọi chuyện tan thành mây khói. Nàng ta đã bị ta hạ độc, nếu nàng
muốn hôm nay nàng ta chết thì nàng ta tuyệt đối không thể qua đến ngày mai. –
nói xong, Phương Mặc đứng lên kéo Dực nhi bị trói bên ngoài đi vào, giật miếng
vải bịt miệng nàng ta ra rồi đi ra khỏi phòng.
Mục Tiểu Văn khiếp sợ nhìn bong lưng Phương Mặc khuất
sau cánh cửa, đại não bị sự tàn nhẫn của hắn đánh vào một cú thình lình khiến
nàng không thể nào phản ứng kịp. Đợi hắn đi rồi, nàng mới dung ánh mắt không
biết phải làm sao nhìn về phía Dực nhi, nàng biết chính mình không thể nào có
hận ý với Dực nhi được, muốn cũng không thể nào tích tụ nổi, ngoại trừ sự bất
lực thì không còn gì khác.
Ánh mắt Dực nhi cũng phức tạp vô cùng, có chất chứa
nhiều thù hận. Hai người đối mắt nhau trong một khoảng cách không xa, nhất thời
không biết phải nói gì.
Mục Tiểu Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt có chút
xanh sậm của Dực nhi, lòng nàng lúc này nếm đủ năm mùi vị hỗn tạp. Nàng nhất
định là không muốn Dực nhi chết nhưng Dực nhi hận nàng như vậy… Rốt cuộc Phương
Mặc có ý gì đây? Muốn nàng hành hạ Dực nhi cho bỏ tức sao?
Người mà nàng gặp đầu tiên khi tới thế giới này chính
là Dực nhi, người bạn tốt lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc cũng là Dực nhi, nhiều
lần chịu tội rồi gặp chuyện cũng đều là Dực nhi sát cánh.. tất cả.. sao nàng có
thể trừng phạt Dực nhi được chứ? Nhưng mà Dực nhi, tại sao ngươi
lại làm như vậy? Ngươi phát hiện ra mọi chuyện từ khi nào, và bắt đầu từ lúc
nào trong long ngươi mang khúc mắc về ta?
Phương Mặc không rõ chủ ý của Phương Mặc là gì, không
phải hắn nói là giúp nàng tìm về tình bạn sao? Tìm về mà làm cho các nàng hành
hạ lẫn nhau thế này sao?
- Dực nhi… – khó khăn mà mở miệng rồi lại không biết
phải nói gì. Sắc mặt Dực nhi đã tái nhợt, có lẽ phải nhanh gọi Phương Mặc vào
giải độc cho nàng.
- Tiểu thư… – Dực nhi cũng mở miệng và cũng không biết
phải n>Nàng gọi mình là tiểu thư, nàng chịu tha thứ cho mình rồi sao?
- Dực nhi, ngươi nói đúng, ta không phải là tiểu thư
thật sự của ngươi. Ta đến từ một nơi rất xa, một nơi mà ngươi chưa từng biết
đến hay nghe qua. Khi được cứu lên ta đã nói là ta không phải nhưng không ai
tin tưởng cả. Chẳng phải ngươi cũng không tin đó sao?
- Ngươi gọi ta là tiểu thư, luôn miệng hỏi ta làm sao
vậy, ta nói với tể tướng đại nhân thì bọn họ cũng không chịu tin ta. Dực nhi,
ngươi nói xem lúc đó ta phải làm gì chứ? Nhưng.. là ta không đúng, đáng ra ta
phải tiếp tục làm cho mọi người tin tưởng, cho dù có biến thành người điên thì
cũng phải tiếp tục chống đỡ …
- … sao ta có thể hưởng thụ những thứ hạnh phúc vốn
thuộc về Mộc Tiểu Văn chứ? Thật sự là không được!
Mục Tiểu Văn định chống người đứng lên nhưng vì cơ thể
suy yếu nên ngay lập tức té nhào xuống. Không biết làm sao mấy ngày hôm nay
nàng cảm thấy người không có lấy chút lực nào. Dực nhi nhìn bộ dáng của nàng
dường như nét mặt có chút thay đổi.
- Dực nhi, những chuyện tốt đẹp, những gì tri kỷ, tóm
lại là tất cả những gì thuộc về tiểu thư nhà ngươi.. ta trả lại hết cho ngươi.
Rốt cuộc Dực nhi cũng khóc òa lên, giọng nghẹn ngào
nức nở:
- Xin lỗi, tiểu thư, đều là Dực nhi không tốt, Dực nhi
làm cho người chịu nhiều khổ sở như vậy. Trước kia, tiểu thư chuộc tội những
lỗi lầm trong quá khứ thay tiểu thư nhà ta rồi còn chịu những hình phạt đau
đớn, tất cả Dực nhi đều biết nhưng Dực nhi lại…
Dực nhi đứng lên, quỳ gối bên giường Mục Tiểu Văn,
khóc không thành tiếng:
- Tiểu thư, người đúng là tiểu thư của Dực nhi, nếu
lão gia và phu nhân không có tiểu thư thì nhất định sẽ bị thương tâm đến chết.
Là Dực nhi không tốt.. người hãy tiếp tục làm tiểu thư của nô tỳ đi…
Mục Tiểu Văn đờ đẫn nhìn Dực nhi quỳ trên đất, đột
nhiên cảm thấy buồn cười. Tiếp tục làm? Ý là muốn ta tiếp tục ngụy trang? Ai
nói cho nàng biết đi. Cho dù thời gian không dài nhưng cũng là tỷ muội chừng ấy
thời gian, đến hôm nay mới biết thì ra mọi chuyện chỉ là một chuyện không
tưởng.
Dực mở lớn đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên lấy ra một cây
đao từ trong tay áo, nói:
- Nhìn tiểu thư như vậy nhất định là người không chịu
tha thứ cho Dực nhi. Vậy thì Dực nhi xin lấy cái chết để tạ tội! – vừa nói Dực
nhi vừa đâm cây đao xuống người mình.
- Dừng tay! – Mục Tiểu Văn thất kinh, hét lên.
Dực nhi ngừng lại, miệng gọi một tiếng tiểu thư, nước
mắt lại tuô.
Mục Tiểu Văn cố chống người xuống giường đoạt lấy con
đao trên tay Dực nhi ném ra xa; nàng thực muốn đánh cho Dực nhi một bạt tai
nhưng tay giơ lên rồi lại vô lực rơi xuống. Đầu gối nàng mềm nhũn quỳ gục xuống
mặt đất lập tức bị Dực nhi ôm vào ngực.
Mục Tiểu Văn cố giãy dựa không ra, chỉ thấy Dực nhi
gắt gao ôm lấy mình, bên tai vang lên tiếng khóc của nàng:
- Tiểu thư, ngươi không sao là tốt rồi! Dực nhi quả
thật ngu ngốc cứ mãi thương nhớ tiểu thư khổ mạng trước đây nhưng nghe Phương
công tử nói tiểu thư bị tổn thương rất nặng, lòng Dực nhi đã mềm rồi. Cứ nghĩ
vết thương lòng của tiểu thư một phần là do Dực nhi gây ra nên tự trách chính
mình rất nhiều, Dực nhi đã muốn lấy cái chết để tạ tội với tiểu thư. Nhưng..
hôm nay nhìn thấy tiểu thư vẫn tốt như thế này, Dực nhi mới biết trong lòng
mình tiểu thư quan trọng như thế nào. Tiểu thư, nhất định người không thể có
chuyện gì được, nhất định không thể có chuyện được…
Mục Tiểu Văn muốn cười nhưng nước mắt cứ chảy ra. Tại
sao giờ cứ động một chút là lại khóc, chẳng lẽ chuyện không thể trở về nhà thật
sự đả kích lớn như vậy sao?
Dực nhi đi rồi, Phương Mặc tiến vào đem nàng đỡ tới
bên giường, đáy mắt đều là thương tiếc. –
- Tiểu Văn, ta nói với Dực nhi là nàng có bệnh nặng,
nha đầu kia nghe xong liền nhận ra tâm ý chân thật của mình. Nàng cũng buông
tha hận ý của mình đối với nàng ta rồi phải không? Nàng yên tâm, nàng ta không
có bị hạ độc, nàng ta rất tốt! – Phương Mặc vỗ về bờ vai nàng rồi nói tiếp. –
Ta nói rồi, chuyện nàng muốn làm ta đều giúp. Lòng của nàng đóng lại thì ta
thay nàng mở chúng ra.
Thì ra là như vậy! Quả nhiên là Phương Mặc đều quan
tâm tới hết thảy. Hắn muốn giúp nàng xóa bỏ những khúc mắc, mâu thuẫn để cho
nàng bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng chính nàng cũng không biết những khúc
mắc, mâu thuẫn này từ đâu mà ra.
Nàng nghĩ muốn nằm xuống nhưng Phương Mặc lại dung sức
Phương Mặc lại dùng sức ôm chặt lấy nàng, thì thào nói, trong giọng nói tràn
đầy đau thương:
- Tiểu Văn, không biết vì sao ta cảm giác ta đã mất đi
nàng rồi. Mặc dù chưa bao giờ có được nàng nhưng loại cảm giác hụt hẫng, trống
trơn này là lần đầu tiên ta cảm nhận được. Tiểu Văn, nàng phải rời khỏi ta sao?
Rời đi? Rời đi thì có thể đi đâu?
Chờ Phương Mặc đi rồi Mục Tiểu Văn mua một bầu rượu,
vô thức lại nhớ tới phủ nhị hoàng tử. Tìm đường tới khu rừng phía tây viên,
nàng ngồi xuống một chiếc bàn đá rồi bắt đầu uống từng ngụm từng ngụm rượu. Sự
hỗn loạn trong lòng không tài nào sắp xếp lại được, đợi cho tới khi rượu vào
trong bụng thì đầu bắt đầu ngây ngất bay bổng, không có cách nào làm cho mọi
thứ trở nên sáng sủa rõ rang, đầu nàng chỉ loáng thoáng qua một tia giải thoát.
Tây viên này mặc dù cũng là một mảnh vườn bị vứt bỏ
nhưng cây cối ở đây lớn lên vô cùng tươi tốt. Mục Tiểu Văn lảo đảo, hoàn toàn
giống bộ dáng của một gã say rượu, đâm trái đâm phải, bất ngờ hăng hái lên một
phen.
- Trước rượu nên hát, Đời người bao lâu, Giống
như sương sớm, Ngày qua khổ đau (Đối tửu đương ca, Nhân sinh kỷ hà? Thí như
triêu lộ, Khứ nhật khổ đa). – uống rượu
không phải là nên đọc những bài thơ kiểu này sao?
- Xanh xanh áo ai, Lòng ta bồi hồi, Chỉ vì ai
đó, Trầm ngâm đến nay (Thanh thanh tử khâm, Du du ngã tâm, Đãn vị quân cố, Trầm
ngâm chí câm, Đoản ca hành kỳ – Phong hà khúc u – hình như
của Tào Tháo.. – cả hai đoạn trên dưới là một bài nhé – ta tìm lại
coi sao hì hì)
- Tóc trắng ba nghìn trượng, Vì buồn, dài lạ sao!,
Trong gương thật chẳng hiểu, Sương thu vào lối nào (Bạch phát tam thiên trượng,
Ly sầu tự cá trường, Bất tri minh cảnh lý, Hà xứ đắc thu sương! – Thu
phố ca kỳ 15 – Lý Bạch).
… …
Nhớ được cái gì đọc cái đó, không hề theo một trật tự
nhưng tất cả đều là những câu hay nhất mà nàng thấy hợp cảnh. Búi tóc thực nặng
đầu, đơn giản chỉ một cái phác tay, cả mái tóc rơi xuống. Như thế này mới tốt,
thật thoải mái. Cả ngày cứ phải ra dáng tiểu thư công tử, thật phiền toái chết
đi được!
Mục Tiểu Văn tóc tai bù xù mà lượn lờ ở trong khu
vườn, mọi mơ hồ, khúc mắc dường như bị vứt lại phía sau, nàng sung sướng mà tự
do (cẩn
thận có người nói tỷ tỷ bị điên a ka ka ka ka). Chỉ một con bướm bay
qua cũng làm nàng lăng đầu lăng não mà nhìn chăm chú hơn nửa ngày, sau đó còn
ngồi phịch xuống đất quan sát một chú sâu xanh, mắt to trừng mắt nhỏ. Cuối
cùng, nàng xoay người nằm xuống đất, mặt hướng lên nhìn bầu trời một màu lam
cao rộng.
Trên một cây lớn bên cạnh hình như có người, bình thản
mà nằm trên cành cây lớn nhìn chằm chằm nàng. Mục Tiểu Văn đột ngột đứng lên
lảo đảo đi qua cầm một nhánh cây nhỏ chỉ vào người kia, cười hắc hắc:
- Ta biết, ngươi là Thôi Minh Vũ, có đúng hay không?
Thôi Minh Vũ, yêu nghiệt mắt đào hoa. Dù mỗi ngày gặp mặt nhưng cũng không nói
chuyện được với ngươi, ngươi cao lớn như vậy lại dễ nhìn có thể làm người mẫu
đó chứ nhưng đáng tiếc là…
Thôi Minh Vũ nắm lấy góc quần áo của mình bị nàng túm
được, giãy tay nàng ra rồi nói:
- Tửu lượng của ngươi không tốt!
Mục Tiểu Văn ngửa mặt lên trời cười ha h
- Tửu lượng của ta kém thì sao? Nếu không thì sao có
cái để mà gọi là say rượu? – nói xong người nàng lại một trận lảo đảo đương ngã
xuống, nàng nhanh tay vơ víu cuối cùng nắm được tay áo của hắn, giật người một
cái đứng thẳng, trong mơ màng nàng xác định cái mũi của Thôi Minh Vũ rồi chỉ
chỉ, hung hăng quát. – Trong lòng ta có chuyện không vui, lòng ta loạn, uống
chút rượu cũng không được sao?! Sợ ngươi cái quái gì chứ? (t chém tiếp câu cuối..)
Mục Tiểu Văn trừng tròn mắt nhìn rồi quay mặt qua chỗ
khác. Nhưng Mục Tiểu Văn vì uống rượu nên rất cao hứng, bất thình lình nhéo
mạnh tay áo kéo hắn từ trên cây té xuống, một bên lảo đảo kéo hắn đi, một bên
mơ mơ màng màng nói:
- Cùng là người chịu nhiều thiệt thòi, thấp thế, ta
biết tâm lý ngươi cũng không thoải mái đâu. Đi, theo ta uống rượu!
Thôi Minh Vũ giật lại áo vuốt vuốt, vừa định ngồi
xuống ghế đá thì lại bị Mục Tiểu Văn kéo ngã vào bãi cỏ dại rậm rạp. Bị nàng
kéo chắc không tha, cuối cùng hắn cùng bình yên ngồi dậy khỏi bãi cỏ, hai tay
chống giữ ở sau lưng, vẫn còn nguyên một bộ dáng nghiêm nghị.
Mục Tiểu Văn choáng váng lắc lắc đầu, mắt nhíu lại
nhìn người bên cạnh, không biết nàng nhớ ra được chuyện đen đủi gì mà cười hắc
hắc nói:
- Lần trước, cám ơn ngươi đã cứu ta. Nói thật, rốt
cuộc ngươi là ai vậy? Là thị vệ thân cận bên Lý Vân Thượng hay là.. hay là nam
nhân của Lý Vân Thượng, nam sủng (coi như trai bao đi.. ha ha ha)?
Cảm giác hình như đã có người muốn phát hỏa, Mục Tiểu
Văn lại vội vàng lảng sang chuyện khác:
- Chuyện đó.. xin lỗi… người ngươi thích đó, Nhược Di
ấy.. Nàng, nàng thế nào rồi? Hai người các ngươi… lúc nào thì chịu xinh một
nhóc tỳ hả?
- Giang hồ, thật đúng là hỗn tạp không tốt chút nào.
Không, cũng không phải. Là ta sẽ không hỗn. Ngươi nói xem, tại sao lại phức tạp
như vậy? Ngươi nào thích người nào, người nào không thích người, ai là ai của
ai hả?
- Đi con đường nào đây, haizzzz, đi con đường nào đây?
Uống hết một bầu rượu, nàng nằm phịch xuống bãi cỏ,
miệng bắt đầu ca hát:
- Đến cũng vội vã, đi cũng vội vã. Sao không đến để
gặp lại nhau? Đến cũng vội vã, đi cũng vội vã, tất cả rồi cũng cuốn theo gió
bay đi…
- Nghe rất được… – lần đầu tiên Thôi Minh Vũ nheo mắt
và khen ngợi một câu khi Mục Tiểu Văn cất tiếng hát.
- Trăng sáng có tự khi nào, cầm chén rượu hỏi trời
xanh, không biết là cung điện trên trời đêm nay là năm nào? Ta muốn cưỡi gió
đi, lại sợ trên lầu quỳnh ngọc điện, nơi cao ré không chịu nổi, Đứng lên múa,
bong trăng theo người, có gì vui hơn ở dưới cõi đời? … (bài Thủy điệu ca đầu –
Trung thu – Tô Thức – Trung Quốc)
Một khúc lại một khúc, cứ thế nàng hát, nhớ tới đâu
hát tới đó, mãi tới khi cổ họng khô rát, khàn khàn thì cuối cùng Thôi Minh Vũ
cũng mới chịu mở miệng nói.
- Nếu đem những lời này nhớ kỹ rồi viết hoàn chỉnh thì
có thể bán với một cái giá khá cao.
Mục Tiểu Văn cười khì khì, vươn tay đến:
- Chia cho ta một nửa! – nhớ tới cái gì đó, nàng lại
đem bầu rượu đưa qua. – Ta nói muốn mời ngươi uống rượu, không uống không được.
Thôi Minh Vũ im lặng một chút, nhận lấy bầu rượu, uống
một ngụm rồi lại đưa qua, Mục Tiểu Văn cầm lấy, uống nốt mấy giọt cuối cùng,
sau đó đem bầu rượu ôm chặt vào trong ngực.
- Ngươi nói về ba mươi sáu kế.
Mục Tiểu Văn nhắm mắt lại bắt đầu bấm ngón tay:
- Một, dối trời qua biển; hai, vây Ngụy cứu Triệu; ba,
mượn đao giết người; bốn, …. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách (trong ba mươi sáu kế thì
chạy là thượng sách.. ha ha ha)
Mục Tiểu Văn vừa kể ra vừa khóc thút thít:
- Ta nhớ mẹ! – trong đầu đầy ngập nỗi nhớ khiến cho
Mục Tiểu Văn hít thở cũng không thong. Thì ra có khổ sở thế nào, có khó chịu
thế nào thì không bằng chuyện không thể trở về nhà. Vô thức, nàng nắm chặt lấy
tay áo người bên cạnh, dùng sức đem mặt chon chặt vào bên trong như muốn tìm
kiếm một chút ấm áp.
- Các ngươi đang làm cái gì đó? – một thanh âm lạnh
lung vang lên.
Lý Vân Thượng mang Khinh Phong đi dạo quanh phủ, không
hiểu sao nghĩ tới chuyện Văn nương nương mấy ngày hôm nay như giấu hắn chuyện
gì đó, bất giác trong lòng có điểm quái dị, vô thức mà đi dạo tới khu vườn này.
Vừa mới đi tới thì lọt ngay vào tầm mắt là một cảnh tượng không thể nào chịu
nổi, trong lòng hắn phát hỏa, lạnh lung lên tiếng.
Mục Tiểu Văn ngẩng đầu, mơ mơ màng màng mà liếc hắn
một cái, vừa khóc vừa đi tới.
Lý Vân Thượng từng thấy qua rất nhiều khuôn mặt của
nàng nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy cái bộ dáng không để ý tới lễ
nghi như thế này, tóc tai thì bù xù. Bất giác trong lòng hắn run lên lại còn
muốn đi lại gần xem thử. Nhưng hắn vứa chỉ đi được vài bước thì Mục Tiểu Văn đã
lâng lâng tựa đầu mà ngã gục vào trong lòng hắn rồi.
Trong cơn say, Mục Tiểu Văn cảm giác có gì đó rất vui
vẻ như được chơi một trò chơi thú vị vậy, nàng vừ cười vừa dùng sức cọ cọ nước
mũi nước mắt vào trong ngực Lý Vân Thượng. Thấy Lý Vân Thượng có dấu hiệu muốn
đẩy mình ra, Mục Tiểu Văn vội vàng ôm lấy hắn, sau khi say rượu giọng nói dường
như cũng nhỏ nhỏ, mềm mại như một chú mèo con đang làm nũng vậy:
- Ta thích ngươi!
Một cảm giác khác thường lan khắp toàn thân Lý Vân
Thượng, hắn sửng sốt không thể động đậy. Sau một lúc lâu, thấy người trong lòng
không còn cựa quậy nữa, hắn cúi xuống thì phát hiện nàng đã ngủ.
Lúc này, Khinh Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, đợi tới
khi Lý Vân Thượng nghi hoặc nhìn về phía mình thì hắn lại thay vào một bộ mặt
trầm tĩnh, nói:
- Điện hạ bận rộn, ta cáo lui trước! – vừa nói hắn vừa
vung tay áo xoay người rời đi. Tấm lưng kia nhìn qua thật sự rất lạnh, lạnh tới
cực điểm.
Lý Vân Thượng quay đầu sang hỏi Thôi Minh Vũ:
- Nàng uống bao nhiêu?
- Không nhiều lắm nhưng tửu lượng của nàng kém! – Thôi
Minh Vũ lắc lắc bầu rượu.
Lý Vân Thượng trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là đẩy
nàng ra, tự mình đứng lên, thản nhiên phân phó:
- Đỡ nàng về phòng! – nói xong hắn cứ thế bước đi.
Thôi Minh Vũ lắc đầu, miễn cưỡng đứng lên rồi đem Mục
Tiểu Văn nằm ngã dưới đất nâng dậy. Đột nhiên từ cổ nàng rớt ra một vòng trang
sức bằng bạc, hoa văn kỳ lạ hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Mắt đẹp chớp chớp
hai cái, tay nhanh chóng gỡ sợi vòng cổ kia xuống, động tác không hề có nửa
điểm là của bộ dáng trộm cắp, sau đó đem chiếc vòng bỏ vào trong tay áo.
Tiếp đó, Thôi Minh Vũ phải mang Mục Tiểu Văn trở về
phòng với một đoạn đường khá dài.