Bước chân Lý
Vân Thượng cũng nhẹ nhàng hơn, hắn đi tới ngự thư phòng xử lý hết đống tấu
chương để giết thời gian nhàn rỗi này. Khi gần đêm, Ngọc Minh Đức trở về, Lý
Vân Thượng vội vàng đứng lên khiến cho Ngọc Minh Đức cả kinh thối lui về sau
mấy bước.
- Thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, vị Mục công tử kia không rõ tung
tích, người cũng không biết đi về phương nào.
- Đi tìm tiếp. – Lý Vân Thượng ngây ngốc nửa ngày mới
hạ lệnh.
- Hoàng thượng…!
- Đi tìm tiếp!
- … Dạ! – Ngọc Minh Đức lui xuống. Lý Vân Thượng đứng
ở ngự thư phòng nhìn hai bên cung nữ đứng im lặng, không hiểu sao hắn thấy
trong căn phòng này chỉ còn có mình hắn, sự thiếu vắng làm cho trái tim người
ta băng giá.
Trở lại tẩm cung, đầu óc không yên mà đợi tới hừng đông,
trên khuôn mặt tuyệt sắc của vị tân hoàng đế không tìm thấy nửa điểm trầm ổn
ngày thường, giống như hắn đã giải phẫu biến thành một người khác.. sợ hãi, suy
yếu tới mức khao khát chút an ủi..
- Hoàng thượng, vẫn là không có người này. – lúc dùng
bữa thì Ngọc Minh Đức trở về, sắc mặt vốn là bất lực lại gia tăng thêm sợ hãi.
Lần đầu tiếp xúc với vị tân hoàng này lão chỉ thấy đây là một người không thể
nào dò ra được tâm ý.
- Đi tìm tiếp!
- Hoàng thượng… – Ngọc Minh Đức chảy mồ hôi ròng ròng.
- Đi tìm tiếp!
- … Dạ!
Người quay trở về lại một lần nữa bị sai đi. Ngọc Minh
Đức cẩn thận nhìn quân chủ càng ngày càng tái nhợt, vẻ mặt âm tình bất định,
lão chỉ biết âm thầm lau một lượt mồ hôi.
Cuối cùng, khi đêm đã khuya, quân vương đứng đó nhìn
ánh trăng tới ngẩn người, Ngọc Minh Đức cũng đành cả gan nói:
- Hoàng thượng, có cần phải phát lệnh truy nã Mộc công
tử kia trên cả nước?
Ánh nến run rẩy một chút, quân vương quay đầu, giống
như vừa tỉnh dậy từ trong một giấc mộng, thở dài:
- Không cần, ngươi lui xuống đi!
- Dạ!
Lý Vân Thượng chìm vào ánh nến, hỏa quang chập chờn
vờn quanh khuôn mặt cô đơn dị thường. Vô thức hắn cười tự giễu, vì muốn gặp lại
một người qua đường Mục Mộc mà tâm hắn đã hoảng hốt không thôi.
Có khi y cũng chỉ là bóng ma, biến mất rồi thì cứ cho
là biến mất đi, hắn cần gì phải cố chấp? Nhưng khi hắn muốn lập tức thực hiện
trách nhiệm của hoàng đế thì dù làm cách nào cũng không thể vực dậy nổi tinh
thần.
Ngày hôm sau, hắn cải trang xuất cung. Đứng trước tửu
lâu hắn do dự rất lâu rồi mới quyết định đi vào.
- Chưởng quỹ, trước kia có một người tên là Mục Mộc
làm việc ở đây, không có tin tức của y nữa sao? – mặc dù rất muốn biết nhưng Lý
Vân Thượng chần chờ mãi mới hỏi ra miệng được.
- Người mà ngài nói có phải là Văn Tiểu công tử? Đã
lâu hắn không có tới đây rồi! – chưởng quỹ nhìn công tử phú gia quen mặt, cung
kính nói.
Văn Tiểu? Lý Vân Thượng ngẩn người một hồi, dở khóc dở
cười. Bây giờ ngay cả tiểu nhị của tửu lâu, khách điếm cũng phải dùng tên giả
sao?
Cái này cũng có điểm giống với tác phong của hắn. Chỉ
là, không biết Mục Mộc là tên thật hay là Văn Tiểu mới là tên thật?
Hắn đi tới nhã gian, ngồi xuống đúng vị trí trước kia,
cánh cửa sổ còn chưa đóng đón gió lạnh ùa vào, hồi ức theo đó cũng nhân tiện
dẫn về chút khí tươi mát.
Hắn nhớ rõ lúc Mục Mộc xông vào vì Văn nương nương mà
cực lực tranh luận. Một người nam tử lại nổi giận thay cho một nữ tử không hề
có quan hệ khiến cho người ta thấy kỳ lạ.
Lúc ấy vẻ mặt hắn hoàn toàn xa cách nhưng đáy lòng lại
không biết chính mình đối với nàng cũng có ít nhiều chú ý.
Y nhìn hắn rồi lộ ra vẻ kinh diễm cùng si mê làm cho
hắn cảm giác như mình bị mạo phạm, sau này tất cả như thành thói quen và lần
đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy tự hào về dung mạo của mình. Kiến thức của y
không hề giống một người thường, kiến thức của y chính
là nguyên nhân khiến hắn cố ý không cho tiền boa để khiến y có bộ dáng không
cam lòng.
Phương Mặc đối với y rất tốt, ngay cả Khinh Phong cũng
gọi y là Mục đệ, còn bản thân hắn đối với y thì sự sủng nịnh cứ tự nhiên mà gia
tăng.
Kỳ lạ, thì ra một nam tử yếu đuối lại còn muốn học
người ta hành hiệp trượng nghĩa cứu người.. Nghĩ lại cảm giác muốn bật cười.
Càng ngày càng kỳ lạ, bất tri bất giác hắn tìm kiếm
thân ảnh y, tựa hồ như vậy sẽ làm cho những áp lực nặng nề thuyên bớt và không
khí xung quanh như phát sáng.
Hắn còn nhớ lúc mình đi lại gần phía cửa sổ nhìn xuống
thì thấy động tác của y và Phương Mặc, không hiểu sao trong lòng hắn nổi lên
chút chua xót, không làm sao mà nhịn xuống được.
Cảm giác chua xót này, rốt cuộc là tại sao.. chính bản
thân hắn cũng không hiểu lắm.
Hai người ầm ĩ nhốn nháo, khi đó mọi người còn trêu
gọi bọn họ là “long dương chi hảo”, bây giờ nghĩ lại, nếu Phương Mặc vụng trộm
yêu Văn nương nương thì sao có thể có chuyện đùa kia được?
Nhớ lại thời điểm ở Túy Oanh các, hai người bọn họ bị
hạ xuân dược, tình cảnh lúc đó thật sự khiến cho người ta không nghĩ trong sáng
được. Lúc ấy, chính hắn thấy mình có điểm ghen ghét, hắn không muốn học cái bộ
dáng của Phương Mặc nhưng hắn lại muốn vuốt đầu của y.
Nghe y nói thích Dực nhi, nghe y biện hộ cho Văn nương
nương, chính hắn cũng bắt đầu nhìn kỹ người con gái kia, hắn dần dần thấy rằng
người con gái kia cũng rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ vì nàng ấy làm bằng hữu với y cho nên mới có
thể thay đổi như vậy? Nói vậy, Mục Mộc có mối quan hệ bằng hữu khá rộng và sâu
sắc.
Văn nương nương có quan hệ khá tốt với một nam tử xa
lạ , chuyện này vốn không được cho phép nhưng không biết sao hắn không dám
trách cứ hoặc là tránh né Mục Mộc, ngược lại thoáng thấy cay đắng rồi cố mà
nhịn xuống. Hắn chỉ mong có một ngày y đối với hắn cũng thân mật giống như với
Phương Mặc vậy.
Sau khi tự nhủ với chính mình phải kiên nhẫn, rốt cuộc
y có thể đối với hắn mà mở rộng lòng dạ.>Dạy y cưỡi ngựa, mỉm cười với y, và
y cũng bắt đầu có thiện ý với hắn.
Cảm giác khoảng cách giữa cuộc đời của chính mình thực
xa xôi trong hắn bất ngờ bị y xông vào kéo gần lại, xua tan đi, lòng hắn tràn
đầy vui vẻ.
Sau đó còn bị y bưng kín mắt đùa giỡn trong phủ của
Phương Mặc, lúc ấy lất phất bên mũi hắn cảm nhận được một mùi hương man mát làm
cho người ta sinh nghi y là con gái.
Lúc y bị bắt, tâm trạng hắn hoàn toàn rối tung vội vã
đuổi theo, may mà Phương Mặc bị giữ chân nên hắn mới có cơ hội để hai người ở
chung một chỗ.
Bảo vệ y, hắn tình nguyện làm chính mình bị thương.
Điều Phương Mặc làm được thì hắn cũng làm được. Hắn mở lòng đem chuyện cũ kể
lại cho y nghe, vốn tưởng rằng y sẽ sợ hãi mà giả bộ đồng tình, vậy mà y không
cần nghĩ ngợi gì liền tỏ ra gay gắt bất mãn thay hắn, sau đó lại thư thái mà nở
một nụ cười, rồi mơ mơ màng màng ngủ say giấc.
Trong mộng, y cúi xuống hôn môi hắn, mộng ảo đúng là
làm cho người ta say mê đắm chìm mãi trong đó. Ngày hôm sau tỉnh lại trái tim
hắn vẫn còn nhảy nhót, hắn hoảng loạn không biết có phải hắn phải lòng nam nhân
hay không nhưng may mà khi trên giường cùng với Nguyệt Cơ thì tiểu đệ của hắn
vẫn có phản ứng bình thường, lúc đó hắn mới chịu an lòng xuống. Những chuyện đó
người bên ngoài không một ai biết.
Hắn muốn làm cho y vui vẻ nhưng đáng tiếc kinh nghiệm
và kỹ xảo không bằng Phương Mặc, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc hắn nghĩ tới kỹ
viện.
Nghe nói đây là chỗ y thường lui tới, nếu vậy nhất
định là rất thích rồi. Hắn làm bộ lơ đãng đề nghị Khinh Phong đi kỹ viện sau đó
lại do Khinh Phong mở lời nói với y.
Đưa y tới Liên nguyệt uyển, giới thiệu Nguyệt Cơ với
y, nhìn bộ dáng kinh diễm vui vẻ của y, trong lòng hắn vừa thỏa mãn vừa mất
mát.
Hắn và Nguyệt Cơ không có gì, lần nọ trên giường là
muốn kiểm tra thử tiểu đệ, mặc dù có thích nhưng chỉ thế mà thôi.
Những điều này, không một ai biết được. Sau đó y và Phương
Mặc tách riêng ra, có người nói Phương Mặc muốn dùng sức mạnh, mặc dù cảm giác
chuyện này không thể nhưng hắn vẫn nóng lòng mà đuổi tới, đập vào mắt hắn chính
là cái bộ dáng mập mờ, mà y thì hết lần này tới lần khác bao che thay cho
Phương Mặc.
Lúc bị đuổi đi, hắn cố ý bỏ quên túi tiền, khi quay
lại thì thấy hai người bọn họ đang hôn nhau thân mật. Ngay lúc đó, rõ ràng làm
hắn cảm thấy khiếp sợ, phẫn nộ; nhất thời hắn có một suy nghĩ, nếu Phương Mặc
có thể thì hắn đây cũng có thể nhận y làm nam sủng. Nhưng cuối cùng, hắn yên
lặng rời đi.
Cảm giác không vui hỗn loạnđầu bị hắn đem dẹp sang một
bên và quên đi.
Tâm tư hắn đối với y lúc đó khó có thể mở miệng mà nói
ra được, chôn giấu thật kỹ; nhưng bây giờ.. y đang ở nơi nào..? Y liệu có biết
Phương Mặc đã chết và hận hắn thấu xương hay không?
Chính hắn chưa bao giờ hỏi qua thân phận của y, y muốn
tránh nên hắn làm cách nào cũng tra không ra được. Hắn cũng coi y như một vị
khách qua đường, những ký ức này tốt nhất nên bị che đi, đừng lôi ra nữa.
Hết thảy đều đã kết thúc rồi!
Hắn đi tới phủ nhị hoàng tử ngày trước, đi tới hinh
viên, bước tới bên hồ nhìn phía bên kia xa xa tựa hồ hắn có thể nhớ lại ánh mắt
của Văn nương nương lúc quay về. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đá rồi nhớ lại tình
cảnh đêm đó tình cờ gặp Mục Mộc.
Hắn khẽ cười, sau khi chậm rãi đi tới hòn non bộ, đây
chính là chỗ mà Mục Mộc tỏ ra bộ dáng thâm tình đại nghĩa nắm lấy tay Dực nhi
kéo đi ra.
Khoan đã, Dực nhi? Đúng rồi, Dực nhi! Y có nói rằng y
và Dực nhi lưỡng tình tương duyệt , nếu vậy Dực nhi hẳn biết tung tích của y.
Trong lòn dấy lên một chút hy vọng, hắn xoay người
chạy tới Vu cư. Thoáng mắt liếc thấy một món đồ quen mắt, cước bộ hắn đình chỉ,
Ngọc Minh Đức hiểu ý vội chạy tới nhặt món đồ kia trình lên cho hắn.
Đó là một kiện trường sam của nữ tử, cực kỳ thô tháo,
có chút mốc meo dường như đã bị bỏ quên nơi này lâu rồi. Mà
nơi này rất bí mật, không chủ ý quan sát thì sẽ không thể nào phát hiện.
Trong đầu hắn đột nhiên có cái gì đó tiến vào. Văn
Tiểu, Mục Mộc? Phương Mặc và Mục Mộc vốn là “long dương chi hảo”, Phương Mặc
yêu Văn nương nương? Khinh Phong gọi y là Mục đệ, Khinh Phong quỳ gối bên vách
núi hối hận…
Sắc mặt hắn nhanh chóng tái nhợt, hô hấp chợt dồn dập:
- Minh Đức, đi Vu cư!
- Dạ!
Tây viên hoang vu làm cho người ta kinh hãi, xa xa đã
thấy Dực nhi đang quét dọn trước sân. Hắn bước nhanh tới, nghĩ tới chuyện đổi
bài biển hắn không khỏi chăm chú nhìn thoáng qua.
“Mục Mộc cư!”
Nhất thời, toàn thân hắn lạnh ngắt, không thể nào động
đậy nổi. Ngây người nửa ngày hắn mới vội vã bước về phía trước. Tới trước mặt
Dực nhi, ngón tay chỉ vào trường sam trong tay rồi lại chỉ vào bài biển, vẻ mặt
đầy ngập khiếp sợ và nghi hoặc, hắn nói không thể nên lời.
Dực nhi chưa có hành lễ, vẫn chầm chậm quét sân, không
đợi hắn hỏi, một thanh âm lành lạnh vang lên vạch trần chân tướng làm cho người
ta bất ngờ không kịp phòng ngự:
- Bài biển là nô tỳ tự mình treo lên vì ở bên ngoài
tiểu thư dùng tên giả là Mục Mộc, trường sam cũng là của tiểu thư. Tiểu thư vốn
muốn nhìn người nhưng lại sợ hoàng thượng không cho nên đành giả làm Mục Mộc
len lén mà nhìn người. Lúc nào không làm nam tử nữa thì lại mặc thêm trường sam
bên ngoài, cất đi mặt nạ và lại biến thành tiểu thư như cũ. Lần nọ tiểu thư
không dám gặp mặt ngài vì vậy mới lấy thân phận là Mục Mộc mà tới gặp, vì đi
vội vàng nên cũng quên không mang theo trường sam.. cho nên bây giờ nó đang nằm
trên tay hoàng thượng.
Dực nhi nhìn lướt qua Lý Vân Thượng như bị sét đánh
ngang tai mà ngây người, thanh âm của nàng vẫn lạnh lạnh như trước:
- Hoàng thượng, người cứ ngồi xuống trước, bây giờ
đang là mùa đông, Dực nhi khơi một ấm lò giúp người. Tiểu thư sợ lạnh mà căn
phòng này lại rách nát chung quanh đều bị dột, ấm lò là thứ rất cần thiết. Nếu
không, hoàng thượng, người có thể học tiểu thư một chút. Tiểu thư nói nếu chạy thì
sẽ không lạnh nữa.
- Ngươi…. – ánh mắt Lý Vân Thượng gần si, chữ nói ra
cũng khó khăn. – Văn nương nương chính là Mục Mộc?
- Đúng vậy! – thanh âm Dực nhi nhẹ tựa như nghe không
thấy nhưng lại giống như tiếng sét giáng xuống khiến mọi thứ nổ tung.
- Từ … khi nào?
- Bắt đầu từ khi rời khỏi địa lao biến thành Vứt đi
nương nương. Tiểu thư không có bạc lại không muốn nói cho lão gia và phu nhân
biết nên đành tự mình đi ra ngoài kiếm vài điểm bạc để lo cho sinh hoạt hàng
ngày, thuận tiện mướn thêm người giúp giặt quần áo. – mặt Dực nhi không chút
thay đổi ngồi đó đẩy ấm lò, ngữ khí dù nhẹ nhưng lạnh thấu xương.
Lý Vân Thượng ngồi phịch xuống chiếc ghế đá bên cạnh,
hồi lâu không thể nào động đậy. Trong mơ hồ, ngực hắn lại bắt đầu đau đớn.
Sao có thể như vậy?
Sao có thể như vậy?
- Hoàng thượng, người mau sưởi tay vào ấm lò này đi,
người tôn quý đừng để long thể nhiễm lạnh. Không giống như tiểu thư nhà nô tỳ,
giặt quần áo, làm tiểu nhị, tay đã sớm thô ráp xấu xí rồi, ngoại trừ việc được
sưởi ấm thì cũng chẳng còn muốn để ý tới cái gì khác.
- To gan! – Ngọc Minh Đức lo lắng khi thấy mặt Lý Vân
Thượng cả kinh không một tia huyết sắc, rốt cuộc nhịn không được quát lên khiển
trách Dực nhi. – Một nương nương tử tù há có thể luận ngang với hoàng thượng
sao?
Dực nhi vẫn không chút thay đổi gật đầu:
- Công công, ta đương nhiên biết điều này, tiểu thư và
hoàng thượng vốn chỉ như đám mà bùn sình thôi. Tâm tư hoàng thượng có ai đoán
được, mà tiểu thư nhà nô tỳ lại ngốc nghếch vô cùng. Khinh Phong công tử nói
tiểu thư giả nam trang liền lừa gạt nàng, hắn để cho tiểu thư chuyển giao bức
thư kia. Thôi công tử đoạt vòng cổ của tiểu thư rồi tặng lại một cây quạt coi
như quà đáp lễ. Tiểu thư không biết cách phòng bị với người khác liền bị người
ta lợi dụng, có trách cũng không thể trách người ta được.
- Nàng…
- Tiểu thư.. nàng ấy quả thực rất ngốc nghếch! – Dực
nhi lạnh lùng nói xong một câu liền đi vào phòng trong không có trở ra nữa.
Trái tim Lý Vân Thượng quặn đau, một câu cũng nói
không xong. Hắn nhớ rõ, hắn nhớ rất rõ! Này đôi mắt, này mái tóc, này nụ cười
tươi sáng.. từng thứ cứ trào về trong đầu hắn.
… Nàng chính là Mục Mộc, là người gần ngay trước mắt
khiến cho hắn cảm nhận được chút ấm áp của tình người! Nhưng hắn thì sao, chẳng
những cự tuyệt tình cảm ấm áp ấy mà còn dồn nàng vào vực sâu, ép nàng tới đường
chết!
Nhưng mà, đã chậm rồi, quá muộn rồi! Quá muộn rồi! Hắn
đã mất đi nàng! Bởi vì hắn lạnh lùng, hắn vô tình, nàng sẽ không bao giờ quay
về nữa! Sự hối hận giống như hồng thủy vỡ đê, mãnh liệt đánh tới; như đại dương
mịt mờ khôn cùng, đen kịt nặng nề vây quang khiến cho hắn không cách nào hô hấp
được.
Hoàng
thượng, ngươi nhất định sẽ cô độc cả đời!
Hoàng
thượng, cho dù sau này ngươi có yêu người khác thì nàng cũng tuyệt đối không
yêu ngươi!
Hình ảnh nàng mỉm cười thản nhiên rồi ngã mình xuống
vách núi hiện lên trong óc hắn, giống như bị nguyền rủa làm cho người ta không
thể nhúc nhích. Đột nhiên Lý Vân Thượng phun ra một ngụm máu tươi, so với lần
trước còn diễm lệ quái dị hơn; Ngọc Minh Đức kinh hoảng vội vàng chạy lên đỡ. Lý
Vân Thượng gạt hay tay lão đi, nhịn không được ho “khụ khụ” hai tiếng, thanh âm
khàn khàn rống lên:
- Người đâu!
- Hoàng thượng! – Ngọc Minh Đức cuống quít quỳ xuống.
- Tiếp tục tìm người cho ta. Sống phải thấy người,
chết phải thấy xác.
Cho dù không nói tìm người nào nhưng Ngọc Minh Đức
cũng đã rõ ràng; chưa bao giờ lão nhìn thấy tân hoàng có bộ dáng thê lương thế
này, lão không dám chậm trễ vội vàng làm theo.
Tuyết rơi đầy trời, Lý Vân Thượng vẫn đứng chờ nơi
vách núi, mặc kệ các đại thần đau khổ khuyên ngăn, hắn vẫn nhìn chằm chằm xuống
dưới vực núi sâu thẳm.
Có người đi lên, thần thái hắn thoáng chốc giãn ra
nhưng khi nghe thấy tin tức vẫn không có tiến triển gì, thần sắc lại lập tức ảm
đạm xuống. Thôi Minh Vũ khuyên mấy lần, đám người Thạch Lan cũng khuyên vài
trận nhưng làm cách nào cũng không thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý.
Tìm rồi lại tìm, thi thể không còn sót lại một chút gì…
Trong trời đông giá rét, người mất đi cũng không thể
nào tìm trở lại được!