Ngày mai đã là đại hôn rồi, mọi người ở thành Thiên
Lạc cũng đã tới phủ tể tướng đầy đủ.
Lúc nghe được tin này thì òn nằm ngủ trưa. Sau khi Dực
nhi đánh thức nàng dậy thì ngay cả hài nàng cũng chưa thèm đi, chạy chân trần
tới đại đường. Mới vọt vào phòng, nhìn khắp xung quanh đầy người, Mục Tiểu Văn
kích động không biết nói như thế nào nữa, sau một hồi lâu run run thì mới chạy
tới trước mặt Thiên Hương, nghẹn ngào:
“Thiên Hương...”
Thiên Hương xinh đẹp khuynh thành nhưng lại lãnh đạm,
Phỉ Mính tính quái mà xinh xắn cùng Khởi Chi Điêu. Mục Tiểu Văn ngồi bịch
xuống, khoát lấy khuỷu tay Thiên Hương, dường như nhìn chưa đủ nên một lần lại
một lần đánh giá hết mọi người.
Nhìn hồi lâu, nàng mới sực nhớ:
“Ơ, sư phụ đâu?”
Thiên Hương lạnh lùng thu tay về:
“Ngươi còn nhớ tới sư phụ sao? Thế mà người vẫn còn có
thể nhớ kỹ mấy người chúng ta, thật không ngờ!”
Mục Tiểu Văn hiểu nên nhất thời giật mình. Nhìn lại
mấy người đứng ở phía sau thì nàng mới phát giác ra một thứ không khí đối đầu
nghèn nghẹt. Phỉ Mính cười cười, vẫn đẹp nhưng có gì đó cổ quái. Khởi Chi Điêu
thì mím môi gắt gao, đem ánh mắt hướng đi nơi khác.
Mục Tiểu Văn nóng nảy:
“ Thiên Hương, làm sao vậy?”
Thiên Hương lạnh lùng nói:
“Lâu như vậy rồi người có từng nghĩ tới chuyện báo tin
về thành Thiên Lạc chưa?”
Cho dù ngữ khí lạnh nhạt nhưng vẫn lộ ra vẻ ân cần
quen thuộc. Bấy giờ Mục Tiểu Văn mới thở phào nhẹ nhõm, cười đáp:
“Thiên nhai chỉ thước. Chỉ cần muốn gặp thì dĩ nhiên
sẽ được gặp thôi. Hơn nữa, cũng không có chuyện gì to lớn... À không, bây giờ
mới có đại sự nên mới lập tức thông báo với mọi người...”
Thiên Hương cắt ngang lời nàng:
“Là “Chỉ thước nhiên nhai mới đúng!”
Mục Tiểu Văn lúng túng không nói ra lời. Rốt cuộc Phỉ
Mính cũng không nhịn được mà bật cười ha hả:
“Tiêu Văn công tử bị tiểu thư Thiên Hương bắt nạt rồi.
Sư phụ có việc gấp nên tới muộn, ngày đại hôn nhất định sẽ đến kịp.”
Dực nhi đã chuẩn bị trà nước và điểm tâm đưa lên, thấy
Mục Tiểu Văn đi chân trần thì la lên:
“Tiểu thư, sao người lại có thể như vậy? May mắn lúc
này lão gia và phu nhân đang bận rộn nhiềy chuyện nên không nhìn thấy bộ dáng
lúc này của người, bằng không thì...”
Phỉ Mính tò mò đánh giá Dực nhi:
“Công tử ở Vi tiếu đường lúc nào cũng thế. Người chính
là Dực nhi, người đã phá hủy đường trờ về nhà của công tử?”
Vốn là những câu nói vô tình nhưng một khi nói ra thì
kích khởi hàng vạn con sóng. Mục Tiểu Văn nghĩ lại, mình chưa từng chính thức
đưa mọi người ở thành Thiên Lạc về giới thiệu, Dực nhi cũng nghe từ miệng nàng
nên mới biết bọn họ chứ chưa từng thấy qua. Thế mà, trong lần đầu gặp mặt đã
phang một câu kinh thiên động địa như vậy.
Sắc mặt Dực nhi lập tức ảm đạm xuống, khi Thiên Hương
và Khởi Chi Điêu đánh giá nàng cũng có nhiều phần tò mò, thú vị.
Đúng lúc đó cha mẹ cũng đi vào, mới ào tới cửa đã làm
một tràng “Thất lễ! Thất lễ!”, sau đó một trận trò chuyện huyên náo nổ ra. Vợ
chồng tể tướng là người chính trực, dễ gần, thoải mái nên khiến cho mọi người ở
Vi tiếu đường rất có hảo cảm. Còn đám người Thiên Hương vì có những yếu tố của
một thương nhân nên vợ chồng tể tưởng cũng được đại khai nhãn giới.
Chờ tới khi Mục Tiểu Văn len lén chạy về phòng đi hài
vào th không khí đã nóng hôi hổi. Thấy Dực nhi buồn buồn đứng
một bên không lên tiếng, trên mặt lại như đang ai oán, Mục Tiểu Văn vội vàng
tới gần nhẹ giọng an ủi:
“Dực nhi, Phỉ Mính vốn là người vô tâm nên mới nói
vậy, ngươi đừng để bụng nha!”
Dực nhi ngẩng đầu thì lại phát hiện không biết từPhỉ Mính
đã đi tới. Bản tính Phỉ Mính thẳng thắn, tính cách thì tinh quái nên che miệng
cười một trận, đột nhiên nói:
“Ta so với Dực nhi thì công tử thích người nào hơn?”
Thật đúng là e sợ thế giới không loạn nhiễu mà. Mục
Tiểu Văn vội tìm cớ rồi nhanh chóng chuồn mất.
Bên kia Thiên Hương đã trình lên lễ vật mang tới từ
thành Thiên Lạc. Từ quần áo tới trang sức, chẳng những có giá trị mà còn tinh
xảo hoa mỹ, có thứ vốn là vật phẩm được nhiều người biết, có thứ lại là độc
nhất vô nhị, vì đại hôn mà gấp gáp chuẩn bị, hoàn thành. Theo lời Thiên Hương
nói, nếu không phải đại hôn diễn ra quá gấp thì lễ vật sẽ còn tốt hơn nữa.
Nhưng thế này đã đủ khiến cho tất cả nữ tử kinh thành hâm mộ, ao ước rồi.
Thiên Hương hỏi thăm một số chuyện rồi dứng dậy cáo
từ.
Mục Tiểu Văn chạy lên, ngăn phía trước:
“Muốn đi đâu vậy?”
Thiên Hương lạnh nhạt nói:
“Không phải còn có Nguyệt Cơ sao? Không sợ nàng quấy
rối ngày cưới à?”
Mục Tiểu Văn kinh ngạc:
“Làm sao ngươi biết được?”
“Cái gì ta cũng biết hết!”
“Nhưng đã có hoàng thượng lo rồi!”
“Hắn cứ an tâm làm một chú rể đứng nhìn là được rồi.”
- Nói xong, Thiên Hương hướng về phía vợ chồng tể tướng cáo từ rồi đi ra cửa mà
không hề quay đầu lại.
Mục Tiểu Văn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của nàng,
qua một hồi lâu mới thấy Thiên Hương và Nguyệt Cơ nhất định sẽ thành đối thủ
hoặc là có xung đột rồi. Không nhịn được, nàng kêu lên một tiếng tán thuởng vẻ
“đẹp trai” của Thiên Hương: Oa, thật là ga-lăng!
Cái gì cũng biết hết, điều này có thể xem như nàng
luôn quan tâm tới đ tĩnh ở bên này, có phải không nhỉ? Một Thiên Hương vẫn luôn
ân cần với mọi người, một Thiên Hương vẫn là trái tim, là trung tâm của Vi tiếu
đường...
Nghĩ tới cái gì đó, nàng kéo Phỉ Mính đi ra ngoài:
“Chuyện Phương Mặc...”
Trước kia mở ra Vi tiếu đường là vì chờ đợi Phương Mặc
nhưng hôm nay lại... Mục Tiểu Văn thấy nên giải thích nhưng tức thì thế này
khiến nàng không biết nên lên tiếng từ đâu.
Phỉ Mính cười cười, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy
trấn an:
“Chuyện đó cũng đã biết. Chỉ cần công tử tốt thì hết
thảy đều tốt.” - Khởi Chi Điêu đứng bên kia cũng nhìn lại đây, trong lòng Mục
Tiểu Văn cũng nóng lên.
Mọi người trong Vi tiếu đường khiến cho người ta có
cảm giác rất muốn cười, cười mãi.
Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều chuyện, chỉ có nàng
chuẩn bị làm tân nương thì chẳng có việc gì làm. Vì vậy nàng ngồi trong phòng,
nhìn những món lễ vật tới xuất thần. Đột nhiên nàng có cảm giác như mình đang
được đoàn tụ, đồng ý hôn sự này cũng là chuyện tốt.
Thư của ca ca từ biên cương cũng về tới, vì quá gấp
nên không thể trở về, chỉ có thể tiếc nuối. Nhưng ca ca nói nàng và hoàng
thượng có thể đi tuần tới biên cương, lúc đó nhất định mọi người sẽ vô cùng náo
nhiệt nghênh đón hai người.
Ca ca còn nói, thật sự khó mà tin được, nàng và hoàng
thượng lại nhanh như thế, đúng là ngoài dự liệu của mọi người.
Mục Tiểu Văn cười. Ai cũng nói như vậy, ngay bản thân
nàng cũng thấy mình như đang nằm bồng bềnh trên mây. Nhưng mà sao hôn lễ mà
được đi tuần thì đúng là một ý kiến không tồi. Không biết hắn là vua của một
nước có thuận tiện không? Mặc kệ, cùng lắm thì một mình nàng chuồn đi. Đi gặp
ca ca thì không phải là không được?
Qua đêm nay, thật sự nàng sẽ lập gia đình rôì. Nàng sẽ
trở thành thê tử của hắn, ẽ làm bạn cùng hắn đi hết cả cuộc đời.
Trời đã sáng, mệt nhọc mấy ngày nay đều đã qua đi, Mục
Tiểu Văn mặc ho hoàng hậu ngồi trong phòng. Lúc này không gian tĩnh lặng tới
mức nghe được từng tiếng động dù là rất nhỏ.
Bên ngoài có thần tử đi tới tuyên đọc thánh chỉ của
hoàng đế:
“Tư sách chi nữ của tể tướng đương triều Lưu Vân quốc
làm hoàng hậu, mạng khanh chờ cầm lễ dân tặng sách trong bảo khố, hành dâng
tặng nghênh lễ!”
Nương nghe thánh chỉ mà vui sướng nghẹn ngào, nắm lấy
tay nữ nhi dẫn tới phượng liễn.
Đoàn nhạc tốt cổ nhạc nghênh thân, tiếng động vang lên
đinh tai nhức óc.
Phượng liễn có thị vệ mang võ trang mở đường, uy vũ
trang nghiêm; phía sau có cung nữ giữ y phục, hoa đoàn cẩm đám. Xe thủy mã
long, rộn ràng náo nhiệt, hạnh phúc quý giá lan rộng khắp một khu phố.
Được dìu xuống khỏi phượng liễn, đi vào trong hoàng
cung nàng nghe thấy trăm quan tề hô “Vạn tuế”. Không biết qua bao lâu, trải qua
đủ loại lễ tiết, khi nhìn thấy một cánh tay duỗi tới thì Mục Tiểu Văn run rẩy
không thôi.
Đó là tay hắn. Lòng bàn tay thô ráp vì luyện kiếm nhưng
mu bàn tay thì ôn nhuận như ngọc.
Mục Tiểu Văn vươn tay, trịnh trọng đặt tay mình vào
lòng tay hắn, hắn trở tay nắm chặt lấy.
Sau đó hắn nắm tay nàng tiến vào động phòng.
Đi qua đoạn trải thảm, xuyên qua một chướng mạn thì
tới trướng giường long phượng hạnh phúc. Phía trước giường có treo “Bách tử
trướng”, bên cạnh có thả “Bách tử bị”, đầu giường có thắp hai cây nến long
phượng song hỉ thật lớn, hồng quan sáng chói, không khí vui mừng, ấm áp.
“Tiểu Văn!” - Lý Vân Thượng nhẹ gọi, thanh âm rất thấp,
vì khẩn trương mà có hơi run run. Nghe vào trong tai Mục Tiểu Văn thì khiến tâm
nàng cũng run lên theo.
Được hắn dìu ngồi xuống giường sau đó vén khăn che mặt
ra. Động tác rất thong thả, một khắc thoáng thấy ánh sáng, Mục Tiểu Văn nhìn
tới bộ hỉ phục của Lý Vân Thượng có cảm giác mắt bị một thứ ánh sáng chiếu xạ
không tài nào mở mắt ra được nữa
Đột nhiên nàng không dám nhìn hắn.
Hắn đi tới rót rượu, đưa cho nàng một chén. Mục Tiểu
Văn biết đây là nghi thức “hợp cẩn lễ”. Nàng nâng khuôn mặt nóng ran lên mà
nhận rượu, cùng hắn giao bôi, cũng chẳng biết là rượu có mùi vị gì cứ thế nuốt
xuống.
“Tiểu Văn...”
Lúc này Mục Tiểu Văn cảm thấy nhiệt độ cơ thể chợt
tăng cao đột biến. Ngay cả đầu nàng cũng không dám ngẩng lên, cố đoán chừng mà
bối rối nói với hắn:
“Ta... chúng ta tiếp tục uống rượu đi.”
Dường như Lý Vân Thượng nhẹ giọng cười một tiếng, nghe
lời cầm bầu rượu lên rót cho nàng.
Mục Tiểu Văn uống hết chén này tới chén khác chỉ mong
sao đầu óc mình không còn thanh tỉnh, không còn khẩn trương nữa. Nếu không, làm
sao qua được ngày cưới này chứ?
Lý Vân Thượng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn
nàng, uống cùng nàng. Qua một hồi, hắn bắt lấy chén rượu, ngăn không cho nàng
uống nữa. Tối nay nàng có thể mơ hồ một chút cũng không sao nhưng mà nàng cũng
phải còn tỉnh táo đủ biết biết hôm nay làm cái gì.
Lý Vân Thượng đỡ lấy vai nàng, để mặt nàng đối diện
với chính mình:
“Tiểu Văn, nàng có biết ta chờ đợi ngày này bao lâu
rồi không?”
Mục Tiểu Văn giương mắt nhìn hắn. Bị men rượu khiến
cho tầm măt mờ mịt hẳn lên, nàng phát hiện cả người hắn cứ ảm mộng như một
thiên sứ tuấn tú không thể nào chạm tới.
“Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi!”
Nháy mắt, mặt Mục Tiểu Văn lại đỏ bừng lên. Oái oái,
có thể nói một câu mị hoặc như vậy hả?
“Giúp ta cởi y sam!”
Mục Tiểu Văn thoáng giật mình, trong đầu chỉ muốn bỏ
chạy cho nhanh. Đây... đây là Lý Vân Thượng sao?! Hôn cũng chưaừng có sao có
thể thay đổi một cách nhanh chóng, vội vàng như vậy chứ? Họ Lý kia, chúng ta
còn chưa có giấy chứng nhận kết hôn thì ngươi cũng đừng có làm gì quá mức nhé!
Chỉ tiếc, những lời này không biết nói ra có bao nhiêu xấu hổ, thế nên nàng chỉ
biết cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm:
“Không!”
“Giúp ta cởi y sam.” - Thanh âm vẫn ôn nhu nhưng có
phần kiên trì.
Mục Tiểu Văn giương mắt ai oán nhìn hắn nhưng lại
không hề ý thức được rằng bộ dáng mình lúc này cứ như làm nũng vậy. Mặt khác,
mặc dù Lý Vân Thượng kiên trì nói những lời này nhưng nhìn qua rõ ràng phát
hiện được hắn cũng khẩn trương không kém. Mục Tiểu Văn đột nhiên nhớ tới những lời
Dực nhi nói qua, Lưu Vân quốc có một phong tục chính là trong ngày động phòng
này thì nữ giới là người chủ động. Mặc kệ, cởi y sam cũng được hay làm cái khác
cũng được, tóm lại chỉ có thể như thế thì sau này mới có thể viên mãn, tự do
được.
Cái gì mà phong tục chứ!
May mắn vì có men rượu lâng lâng nên bản thân nàng
cũng không còn lo lắng như trước. Vì vậy, nàng không tình nguyện mà chậm rãi
đứng lên, duỗi khớp tay giúp hắn cởi sam y. Động tác, không khí, thậm chí cả hô
hấp cũng cực kỳ chậm chạp, tời gian cứ thế lẳng lặng chảy xuống.
Lý Vân Thượng cũng giúp nàng cởi xuống la sam, đợi tới
khi hai người chỉ còn mặc độc nội sam màu trắng thì sự khẩn trương lại bắt đầu
bùng lên, bao phủ khắp phòng.
Mục Tiểu Văn đi trước, tới môt bên góc giường ngồi quỳ
xuống, sau đó Lý Vân Thượng cũng ngồi lên giường, cùng nàng tương hướng, quỳ
ngồi cách nàng chừng hơn một thước. Sự lo lắng kỳ lạ khi nãy nhanh chóng tán
đi, hai người lại giống như hai tiểu hài tử luống ca luống cuống. Cả hai cùng
cúi đầu, xấu hổ tới mức không ai dám di chuyển, động đậy trước.
“Nàng...”
“Chàng...”
Hai người đồng thời lên tiếng rồi lại đồng thời im
lặng, một lần nữa cúi đầu.
Lý Vân Thượng nâng mắt nhìn qua, nhìn không thấy mặt
Mục Tiểu Văn, chỉ có thể thấy đôi môi đỏ của nàng đang mím lại, tựa hồ có chút
ảo não. Một nỗi sợ hãi mãnh liệt bất chợt tập kích Lý Vân Thượng, hắn sợ nàng
đột ngột đổi ý. Đối với nỗi sợ hãi vô cớ thình lình này hắn lập tức vươn tay ôm
thân thể cứng ngắc kia vào lòng.
Một đêm xuân thật dài!