Mục Tiểu Văn suy trái
nghĩ phải dò xét một phen, biết được Lý Vân Thượng có tâm ý thân mật với Thủy
Tâm công chúa và hắn cũng biết được ý tứ của nàng ấy. Tính cách hắn luôn ẩn
nhẫn, làm việc gì cũng chu mật (chu toàn + cẩn mật) tới
từng chi tiết, nhất định phải nắm chặt vài phần mới động thủ, ngay cả với
chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ. Nghĩ lại, có duy nhất một ngoại lệ là cùng
chính nàng dây dưa một phen.
Còn Thủy Tâm công chúa
cho dù ngụy trang không có ác ý nhưng cũng đường đường chính chính nói ra thực
tâm với nàng.
Tính cách hai người này
xem ra cũng xứng đôi vừa lứa, tráng không khỏi chuyện phát sinh hiểu lầm, quan
trọng là xem nàng giải quyết vấn đề và xúc tiến tình hình như thế nào. Bỗng
nhiên Mục Tiểu Văn cảm giác gánh nặng đè lên vai thêm gia tăng.
Thở dài, tự an ủi cái vai
mình, nàng hướng bên ngoài ngự thư phòng mà đi. Hôm nay hình như có rất nhiều
chuyện, đêm đã khuya mà hoàng thượng vẫn nằm sấp án lật xem tấu chương.
- Mục tân nhân? – phía
sau, Lý Vân Thượng lên tiếng.
- Dạ! – Mục Tiểu Văn vội
xoay người lại.
- Vì sao Mục tân nhân lại
đi?
Đi? Mục Tiểu Văn nhìn
cung nữ đồng sự đã lui ra, có chút khó hiểu, Không phải hắn nói có thể lui ra
sao? Tại sao nàng không thể đi? Bỗng nhiên nàng như tỉnh ngộ lại, đại khái theo
lời “Lui ra” chỉ làm cho một người lui ra, còn người có trách nhiệm thì ở lại.
Tấu chương nhiều như vậy, chỉ e muốn xem hết thì phải tới khuya. Hành động này
của nàng cũng không hợp với quy củ lắm, cuối cùng chỉ đổ thừa cho chốn cung
đình này lắm cái quy củ vớ vẩn.
Mục Tiểu Văn vội vàng “À”
một tiếng rồi lại trở về đừng trong phòng.
Lý Vân Thượng mỉm cười:
- Giúp ta mài mực.
Mục Tiểu Văn dạ vang, đi
lên , cách hắn một quãng, dừng lại bên cánh tay phải của hắn. Mài mực cũng là
một loại công việc cần nhiều thuần thục, kể ta cũng không hết được.Taynắm phải
dùng một lực đạo vừa phải, sau đó mài thật nhanh để cho mực đen đặc. Nàng đẩy
khiên mực tới phía hắn rồi đứng ngẩn người. Đêm cũng khuya rồi, ở cổ đại này
nàng sớm đã dưỡng thành thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm, nên lúc này không tránh
khỏi có chút buồn ngủ. Đầu gật gù, trong mơ mơ hồ hồ, hình như có vài lần đụng
phải người Lý Vân Thượng rồi nàng lại hoảng hốt đứng vững trở lại.
- … Tấu chương phê sửa đã
gần xong rồi, Mục tân nhân bồi trẫm nói chuyện , thế nào?
Mục Tiểu Văn mơ mơ màng
màng ừ một tiếng, liền nghe có tiếng cười nhẹ nhàng, bản thân dường như bị quan
sát một trận. Trong mơ hồ biết được người trước mặt là hoàng thượng, nàng lại
vội vàng mở to hai mắt; thấy hoàng thượng vẫn cắm cúi phê sửa tấu chương, nàng
lại buông lỏng người làm cho cơn buồn ngủ tập kích lại đây, tạo nên một điệu bộ
ngủ đứng.
- Mục tân nhân cảm giác
hoàng thượng như thế nào?
- Đại mỹ nhân!
Người đang úp sấp trên án
phê tấu chương hình như nhịn không được ý cười.
- Sau khi thành thân, Mục
tân nhân hy vọng sẽ có bao nhiêu hài tử?
- Ba, hai nữ một nam. –
Mục Tiểu Văn nhắm mắt đáp lại không cần nghĩ ngợi.
Người ngồi trên án ngừng
bút, chăm chú tự hỏi, nhẹ nhàng phụt ra một tiếng, không biết lại ảo tưởng cái
gì đó:
- Nỗ lực cố gắng, rất dễ
sẽ làm được!
- Mục tân nhân muốn cùng
người mình yêu làm chuyện gì nhất?
-Chuyện gì cũng được.
…
Mục Tiểu Văn ngái ngủ
giống hệt người say rượu, cũng y như người bị thôi miên, tất cả những chuyện
trong lòng cứ thế nói ra không chút phòng ngự. Mà cái người ngồi trên án kia
dờng như đã đoán được điểm này, khẽ mỉm cười rồi hỏi từng câu từng câu một.
Bóng đêm thanh tĩnh, bên ngoài phòng tiếng gió êm hòa, bên trong phòng một
người ngu núc ních đứng, trên khuôn mặt tuyệt sắc của người còn lại lộ ra nụ
cười ngọt ngào, hạnh phúc làm say lòng người. Cái sự hạnh phúc này giống như
trộm tới vậy.
- Mục tân nhân… – người
hỏi có chút do dự nhưng dường như nhịn không được, thì thầm đặt câu hỏi. – ..
thích hoàng thượng không?
Đương nhiên nàng không
trả lời, cho dù biết khi nàng ngái ngủ thì ý thức giảm đi rất nhiều nhưng cũng
không dám mạo hiểm để tránh làm lộ chân tướng. Trong sự yên tĩnh này, hạnh phúc
cứ như bị một thứ ma pháp đánh cho quay về nguyên hình, từ từ yếu bớt đi.
Trong không khí chầm chậm
sinh ra một cỗ tịch mịch.
Không biết qua bao lâu,
trong mơ hồ Mục Tiểu Văn lại nghe thấy tiếng nói:
- Giúp ta đem những tấu
chương này đi. – thanh âm này vang lên mấy lần thì Mục Tiểu Văn mới ý thức lại
vươn tay dò xét thử. Chỗ chạm đến không có cảm giác thô ráp của tấu
chương mà là bóng láng nhu nị, sờ thêm chút nữa.. hình như là ngón tay.Tay người nào mà được chăm sóc tốt như vậy? Đúng rồi, là
hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng có luyện kiếm, tay người sử dụng kiếm cũng có
thể được chăm sóc tốt như vậy sao? Nhất định hôm nào phải hỏi cách chăm sóc mới
được.
Mục Tiểu Văn còn đang mơ
mơ màng màng, đột nhiên giật mình. Hoàng thượng?! Cả kinh, nàng hoàn toàn tỉnh
táo, hướng ngón tay nhìn lại thì thấy tay phải mình đang nắm lấy tay hoàng
thượng. Mà bên trái cơ thể tựa như hoàn toàn sát bên người hắn.
- Nô.. nô tỳ đáng chết! –
Mục Tiểu Văn vội vàng đứng vững lại, bất giác tâm trạng khổ sở, sao lần trước
là hôn hắn, bây giờ lại còn sờ hắn?Chuyện không ra thể thống gì nàng cũng làm
hết rồi. Tuy nói hắn vì Phương Mặc mà không còn chán ghét nàng nhưng nếu kích
động hắn làm hắn nhớ lại chuyện trước kia thì cảm giác căm ghét sẽ khó mà tránh
khỏi được.
Sắc mặt Lý Vân Thượng vẫn
thản nhiên, nhìn không ra là đang tức giận, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục phê
sửa tấu chương. Mục Tiểu Văn cẩn trọng quan sát sắc mặt hắn, thấy hắn hình như
không có để ý, lúc này nàng mới thầm thở phào trong lòng. Có lẽ hắn nghĩ nàng
vì mệt quá mới như thế cho nên rất quân tử mà không tức giận.
Rốt cuộc công sự cũng
xong xuôi, Mục Tiểu Văn có thể trở về nghỉ ngơi rồi. Khi đi qua một hành lang
thật dài trên đường về, liếc thấy phía trước có bóng người, khuôn mặt người nọ
giấu ơt trong bóng tối nên chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hắn mặc quần áo màu xanh.
Trong cung người đến người đi, hơn phân nửa cũng có người đi đây đó cho lãng
mạn, đại khái là trong đám người đó nên Mục Tiểu Văn cũng không thèm để ý.
Nàng có chút mệt mỏi rã
rời, thấp đầu vội vàng đi qua người kia. Ai ngờ người kia duỗi chân ngáng
đường, Mục Tiểu Văn không hề phòng bị mà ngã về phía trước, tuy có tay chống
nhưng đầu cũng sinh đau.
Trong nháy mắt có cảm
giác không thể tin được. Còn có người trẻ con vậy sao?
Nếu là một tiểu hài tử
thì chuyện này bỏ qua cũng không sao. Nhưng cái người kia lại là một người lớn,
so với nàng còn cao hơn cả cái đầu nữa là. Mục Tiểu Văn bình thường cũng rất
hiểu quy củ trong cung, giữ lễ không đắc tội với người khác, lúc này cũng không
nhịn được lửa giận hừng hực. Quay đầu trừng mắt nhìn lại, người nọ so với nàng
còn kinh ngạc hơn, tay vốn đang ở tư thế duỗi ra, trong con ngươi xinh đẹp
phảng phất một tầng sương mù ngạc nhiên, khuôn mặt trắng triết lúc này mới lộ
ra dưới ánh sáng.
Khinh Phong!
Nếu nói khi nãy trong
người Mục Tiểu Văn chỉ toàn lửa giận hừng hực thì bây giờ chính là nộ phát
trùng quang rồi.
Hắn thay đổi xiêm y, nửa
đêm canh ba trốn ở trong bóng tối, chờ nàng đi qua rồi c một cước sao? Ngươi là
muốn gây thù chuốc oán với ta, có gì cứ làm trước mặt, hoặc là cách giải quyết
của những người thực thụ với nhau, sao phải dùng cái loại phương pháp này chứ?
Mục Tiểu Văn nghẹn khí:
- Ngươi biết khi nãy là
ta?
Khinh Phong rút tay về,
thu hồi kinh ngạc, khôi phục vẻ tự mãn không quan tâm, lạnh nhạt nói:
- Biết!
- Ngươi cố ý ngáng chân
ta? – thanh âm Mục Tiểu Văn đề cao tám độ.
Nhờ chút ánh sáng, Khinh
Phong nhìn thấy trán Mục Tiểu Văn sưng đỏ, kỳ lạ hắn không phản bác, chỉ khẽ hừ
một tiếng:
- Đúng thì sao?
Một hồi lâu trôi qua, Mục
Tiểu Văn mới phun ra vài chữ:
- Được lắm, được lắm,
ngươi được lắm. – nàng khẽ cắn môi, phất tay áo xoay người rời đi. Nhẫn nại nữa
thì cũng có một ngày sẽ bộc phát, nàng đã nghiến răng nghiến lợi nhịn nhục lâu
lắm rồi. Nàng cũng không tin, có kim bài miễn chết, Khinh Phong có thể làm gì
được nàng! Này lương tử, kết thì nhân tiện kết đi!
Xoa xoa cái trán phát
đau. Bên trái bị thương chưa tốt thì bên phải đã bị một vết thương mới. Trông
giống như người có hai cái sừng vậy. Mới sàm
sỡ người ta bị phát hiện lại bị người ngáng ngã một cú, đêm nay đúng là xui xẻo
tận mạng!