Mục Tiểu Văn tỉnh lại,
sau khi mở mắt ra liền thấy đỉnh giường hoa lệ; cố đưa tay lên day day cái thái
dương suy nghĩ thì chạm phải cái trán đau đớn, nhịn không được kêu lên một
tiếng.
- Ngươi tỉnh rồi? – là
Thanh Y.
Thanh Y đứng cách giường
chừngước, quần áo màu xanh bay bay, khuôn mặt lạnh lùng tiêu liễu, ngay cả đôi
mắt đen đồng tú lệ vẫn không hề gợn lên tia sợ hãi, từ trên cao mà nhìn chằm
chằm Mục Tiểu Văn. Sự lãnh đạm này nhìn không ra nửa điểm áy náy.
Mục Tiểu Văn không khỏi
buồn cười, Thanh Y không hổ danh là Thanh Y, luôn luôn mang một bộ mặt núi
băng. E rằng để làm cho hắn cảm động có tình cảm thì phải làm một hành động nào
đó không hợp với phong phạm một thục nữ mới được.
Tay trái Mục Tiểu Văn che trán kêu đau, tay phải cố ý vươn
ra:
- Thanh Y, phiền ngươi đỡ
ta đứng lên được không?
Thanh Y chần chừ một chút
rồi vẫn tới gần, vươn tay ra đỡ lấy Mục Tiểu Văn.
Mục Tiểu Văn bắt được,
kéo hắn gần một chút rồi làm như không đề phòng mà tiếp cận từng chút:
- Thanh Y, vết thương của
ta sao rồi? – vừa mới tới gần, nàng phát hiện khuôn mặt anh tuấn kia chợt biến
sắc. Nàng lại dùng một lực nhỏ kéo hai vai hắn xuống, chưa kịp phản ứng thì
thân thể đã bị đẩy ngã lại giường. Cho dù ngã trên cái chăn khá dày nhưng xung
lực va chạm không nhỏ khiến đầu nàng choáng váng.
Cái này gọi là đùa giỡn
mỹ nam, tự gánh lấy hậu quả!
Có thể đoán trước được
Thanh Y sẽ có phản ứng như vậy nhưng không ngờ lại kịch liệt thế này, Mục Tiểu
Văn ngạc nhiên, không nhịn được cười rộ lên. Cười một trận, tới khi thấy mặt
Thanh Y có điểm tối, nàng mới vội vàng dừng lại.
Cười khúc khích thêm vài
tiếng, nàng mới lên tiếng:
- Ngươi đừng nóng đừng
giận, ta sẽ không bao giờ trêu ngươi nữa.
Thanh Y nhếch miệng, sắc
mặt càng thêm trầm, hắn muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra
lời, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mục Tiểu Văn xuống giường
thì thấy Dực nhi đi tới đỡ lấy nàng:
- Tiểu thư!
- Dực nhi?
- Dạ! – biết Mục Tiểu Văn
muốn hỏi cái gì, Dực nhi liền giải thích. – Người trong cung gọi nô tỳ tiến
cung, nói là tiểu thư bị thương, là vì Thanh Y công tử gây ra. Tiểu thư, sao
Thanh Y công tử lại làm như vậy? – Dực nhi có chút oán giận mà hỏi.
- Không có việc gì, chỉ
là hiểu nhầm thôi.
Trò chuyện một hồi, biết
được sự kiện lần này quả nhiên đã kinh động trong ngày nàng liền bị điều tới
ngự thư phòng phụ giúp quân vương. Hoàng thượng còn có khẩu dụ, nói rằng không
chú ý tới Phương phu nhân hồi lâu, lần này lại có chuyện Phương phu nhân bị
thương, vốn nên tự mình tới thăm, đáng tiếc hôm nay phải mở tiệc rượu mời tân
khách nên không có cách nào tới, mong Phương phu nhân thứ lỗi.
Đúng là một quân vương
nhân từ, có hữu lễ, câu trả lời rất thuyết phục! Rồi lại còn lấy cái cớ rất
đường hoàng nào là phụ ta quân vương! Cái này có gì là phụ tá quân vương, mấy
ngày nay bị ngó lơ nhưng thực ra khiến cho nàng hiểu được rất nhiều chuyện, mấy
cái được xem là ý tốt kia thực chất cũng là những kỹ xảo tiểu xiếc dân gian,
cuối cùng chỉ là một vở hài kịch mà thôi.
Mục Tiểu Văn thở dài một
hơi, lại hỏi:
- Phương Mặc biết không?
- Phương công tử không
biết chuyện tiểu thư bị thương.
Mục Tiểu Văn gật đầu:
- Ừm! Đừng nói cho chàng
biết, hiện giờ chàng cũng có nhiều chuyện phiền lòng lắm.
- Tiểu thư, hoàng thượng…
có thật là đối với tiểu thư lạnh tình?
Mục Tiểu Văn cười cười,
nói:
- Cũng không thể nói là
lạnh tình được, chỉ là quan hệ giữa người với người thường tình thôi.
- Nhưng đối với hoàng
thượng mà nói thì đối với tiểu thư tốt mới gọi là bình thường.
Mục Tiểu Văn lại cười:
- Dực nhi, có biết kính
trung hoa, nguyệt trung thủy không? (hoa trong gương, trăng
trong nước). Cuộc sống trước kia chính là kính
hoa thủy nguyệt, bây giờ trở lại với hiện thực, mọi thứ không thể nào chạm tới
bằng tay được.
Toàn bộ mọi thứ đã trở
thành những ký ức.
Ngày hôm sau, quả nhiên
có thánh chỉ tới, Mục tân nhân lập tức vào ở trong Mộc tuyết điện, hầu hạ bên
cạnh hoàng thượng. Mục Tiểu Văn tiếp chỉ, đi theo người trong cung cùng Dực nhi
vào ở trong Mục tuyết điện. Tới đêm, nàng cùng Phương Mặc đi dự tiệc rượu.
Vào cung song chưa từng
gặp qua hoàng thượng. Lần này nhờ phúc của Phương Mặc, rốt cuộc thì cũng có thể
gặp mặt thánh rồi. Sáng sớm, Dực nhi đã tất bật giúp Mục Tiểu Văn mặc quần áo
trong cung. Mặc dù không thành thân nhưng lại trở thành phu nhân của Phương
Mặc, chuyện này là thật, bởi vậy trang phục mặc cũng được trang điểm sao cho
giống một phụ nhân. Dực nhi một bên thoăn thoắt tay, một bên dặn dò nàng những
lễ nghi và thái độ cơ bản.
Mục Tiểu Văn nhất nhất
ghi nhớ, bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, nàng hỏi:
- Dực nhi, chẳng lẽ có
thể tùy ý phong hào cho tân nhân ư?
Dực nhi cũng có chút nghi
hoặc:
- Nghe người trong cung
nói thì phong hào tân nhân của tiểu thư là đặc biệt được phong, nguyên nhân là
tiểu thư được ở lâu trong cung, để tránh dân gian nhàn ngôn vỡ ngữ nên mới làm
như vậy. (ý là nhàn rỗi thì sẽ
nói những lời không hay)
Quay đi quay lại cái gì
cũng rắc rối và phiến phức. Quả thực đây mới là cuộc sống.
Sau khi mặc trang phục
xong, Mục Tiểu Văn đứng lên bước đi thử vài bước; Dực nhi đánh giá cẩn thận,
bất giác hai tròng mắt tỏa sáng:
- Thì ra tiểu thư cũng có
thể có được sắc mặt nghiêng trang, ung dung, đẹp đẽ, quý giá thế này!
Mục Tiểu Văn đắc ý ngẩng
cao đầu”
- Đó là đương nhiên. Một
nửa là phụ nữ, một nửa là cô gái nhưng ta là một chỉnh thể có giáo dục và rất
nghiêm khắc.
Đang lúc nói đùa thì cung
nữ của Mộc tuyết điện chạy tới thông báo là Phương Mặc công tử đến.
Phương Mặc đi vào, thấy
nàng mặc trang phục như vậy, trong mắt cũng sáng ngời. Chờ khi Dực nhi lui ra,
hắn mới đem Mục Tiểu Văn ôm nhẹ vào ngực, cúi đầu nỉ non trên cổ nàng:
- Chúng ta mãi mãi ở bên
cạnh nhau, có được không?
- Ừm! – Mục Tiểu Văn nhẹ
giọng đáp.
Phương Mặc nắm lấy tay
nàng đứng ở bên ngoài điện chờ thông báo.
Trong điện nơi dùng để
tiếp khách lúc này đại khái còn có Khinh Phong và Lý Vân Hạ. Trước kia, một
người vốn là Khinh huynh vẫn luôn sủng nịch của nàng; một người vốn là Đại
hoàng tử lúc nào cũng ấm áp hậu đãi nàng.
Trải qua những âm mưu
cùng đau xót, nhị hoàng tử trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt luân đã trở thành
quá khứ, Khinh huynh và Đại hoàng tử có thể đã không còn giống như trước kia
nữa.
Mục Tiểu Văn đột nhiên
cảm giác hô hấp trở nên khó khăn.
- Phương Mặc và phu nhân
vào tiếp kiến! – thanh âm của công công truyền gọi.
Cơ thể Mục Tiểu Văn khẽ
rùng mình, nàng lập tức cảm giác được tay được Phương Mặc cầm chắc lấy, sự ấm
áp nhanh chóng lan truyền quanh thân. Cơ thể run rẩy cũng bình tĩnh trở lại,
nàng hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong điện.
Khi nàng đi vào, không
hiểu sao, không khí bốn bề vốn đang thoải mái dường như bị đông cứng, ngưng
trệ. Cảm giác như có gì đó nứt vỡ, tiếng cười đùa nói chuyện đột nhiên ngưng
bặt.
Mục Tiểu Văn mở mở tròn
mắt, chớp một cái liền thoáng thấy một thân ảnh màu tím.
Máu tím sáng chói làm cho
người ta lóa mắt, quanh thân như được bao phủ bởi một vầng sáng cao quý khiến
người khác không dám nhìn thẳng. Đầu tiên là bộ y phục dao động, phía trước
được thêu những hoa văn hoa lệ, tóc được thắt bằng dây lụa xõa xuống trước
ngực, khuôn mặt thanh tú tinh khiết. Đợi tới khi chính mình lọt vào cặp mắt
phiếm hơi nước kia, giống như cảm nhận được yêu mị trong đó thì trong đầu Mục
Tiểu Văn nổ ầm một tiếng.
Hồi ức sâu sắc cùng tang
thương ập về, Mục Tiểu Văn hít thở không thông nổi.
Người nam tử đơn thuần
đưa tay xoa đầu nàng, nam tử vì để nàng vui mà tặng những món quà quý hiếm, nam
tử dưới tàng cây anh đào bên bàn đá đưa cho nàng một phong thư, nam tử trong
bóng đêm thấy không rõ mặt bên vách núi.
Kỳ thực, ban đầu người đó
cho nàng vô tận ấm áp, người đó giống như một huynh trưởng yêu thương nàng –
Khinh huynh của nàng.
Nhưng lại yêu thương này
quá mỏng manh, một sự lừa gạt vô tam đã tạo thành một vết rạn nứt vĩnh viễn
không cách nào hàn gắn được. Mà chính nàng cũng chọn lựa trốn tránh, tưởng rằng
sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ lại bất ngờ gặp lại như thế này.
Mục Tiểu Văn xa xa mà
nhìn hắn, thấy không rõ được vẻ mặt của hắn lúc này.
- Tham kiến hoàng thượng.
– trong lúc nàng còn hoảng hốt thì Phương Mặc kéo nàng xuống hàng lễ, đánh vỡ
cái không khí quỷ dị tĩnh lặng này, đồng thời làm cho Mục Tiểu Văn khôi phục
lại tinh thần.
- Phương Mặc, vì sao
người luôn đa lễ như vậy? – thanh âm Lý Vân Thượng ôn hòa không mất thanh lệ,
đối với Phương Mặc rất hữu hảo. – Ngươi không nên câu lễ, ngồi xuống đi.
- Dạ! – Phương Mặc vẫn
không quên lễ tiết sau đó đưa Mục Tiểu Văn cùng ngồi xuống. Chờ Mục Tiểu Văn
ngồi xuống sau chiếc bàn dài, không còn phải thảng thốt, nàng mới có thể đánh
giá xung quanh một chút, lúc này nàng mới phát hiện ở đây không chỉ cóKhinh
PhongLý Vân Hạ, Thôi Minh Vũ, còn có vị Thủy Tâm công chúa, thậm chí Nguyệt Cơ
và Thạch Lan cũng ngồi hai bên sườn Lý Vân Thượng.
Nhiều cố nhân như vậy, cứ
thế mà dễ dàng gặp lại rồi.
Vị Thủy Tâm công chúa kia
ngồi đối diện với nàng, một thân trang phục cô nương xinh đẹp, khiến Mục Tiểu
Văn càng giống một phụ nhân hơn. Tư thái hai tay bưng chén rượu uống thật là
động lòng người, thỉnh thoảng còn trộm nhìn Mục Tiểu Văn bằng hai mắt tròn xoe,
tò mò.
Bên phải chính là Khinh
Phong, cảm giác khi nãy cứ như là ảo giác, lúc này hắn thậm chí còn không thèm
nhìn Mục Tiểu Văn một cái. Bên cạnh đó là Lý Vân Hạ, khuôn mặt ấy vẫn ấm áp
bình thản như xưa, chỉ là hắn cũng chưa từng nhìn Mục Tiểu Văn lấy một lần.
Phương Mặc ngồi bên cạnh
nàng, bên phải hắn là Thanh Y, tiếp đó là Thôi Minh Vũ.
Thạch Lan và Nguyệt Cơ
ngồi bên cạnh Lý Vân Thượng nhưng lúc nào cũng liếc nàng. Thạch Lan vốn không
thèm kiêng nể gì mà tỏ ra khinh miệt nàng, không hề giấu địch ý của nàng ta,
còn Nguyệt Cơ thì vẫn giữ ánh mắt ưu nhãn cao quý, ánh mắt đứng từ trên cao
nhìn xuống mà đánh giá người khác cứ như khẳng định được địa vị ưu việt của
chính mình. Ánh mắt hai người này không còn giống như trước, ngược lại làm cho
Mục Tiểu Văn sinh ra vài phần cảm giác thân thiết nhưng thật ra sự thật không
đúng hoàn toàn như vậy.
Chỉ là nàng không khỏi
thấy buồn cười, cho dù các nàng ấy có địch ý thì đáng nhẽ phải dùng cho Thủy
Tâm công chúa chứ. Chẳng lẽ địch ý cũng có quán tính, thói quen? Hay là mị lực
của Thủy Tâm công chúa lớn vô cùng làm cho các nàng phải bỏ vũ khí đầu hàng
rồi?
Thức ăn lần lượt được
mang lên, rượu cũng qua ba mươi lượt thì Lý Vân Thượng mới lên tiếng:
- Nghe nói Phương phu
nhân và hoàng đế của Thương quốc từng có tình nghĩa thân thiết, vì sao không
kính nhau hai chén nhỉ?
Mục Tiểu Văn bị ba nữ tử
kia dòm ngó đã bắt đầu thấy da đầu tê dại, đột nhiên lại bị gọi tên đành phải
rót một chén rượu, rời khỏi chỗ ngồi đi tới trước mặt Khinh Phong. Nàng nhìn
Khinh Phong đã hơi say, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nếu nàng cũng say thì tốt
rồi, chỉ tiếc rượu này nhạt nhẽo mà vô vị, không có một chút gọi là vị rượu,
thế nên muốn say cũng không được.
Khuôn mặt trắng triết của
Khinh Phong hơi ủng đỏ, đáy mắt phiếm hồng, thêm màu tím hoa phục càng tôn thêm
xinh đẹp. Đột nhiên Mục Tiểu Văn không biết nói chuyện, nàng nên gọi hắn là gì
đây?
Khinh huynh, chỉ sợ là
khó có thể gra miệng; mà cũng không thể gọi hẳn tính danh của hắn được; nếu gọi
hắn là hoàng thượng thì lại càng không ổn.
Suy nghĩ một chút, Mục
Tiểu Văn nói:
- Khinh Phong công tử,
lần trước ở vách núi... từ biệt vẫn chưa có gặp lại nhau; lần này gặp mặt thật
sự rất vui mừng. Ta đây xin kính Khinh Phong công tử một chén. – vừa nói nàng
vừa đưa chén rượu lên miệng uống môt hơi cạn sạch.
Kiểu nói chuyện này vừa
khách sáo vừa rỗng tuếch, rất không được tự nhiên; nhưng đại khái cũng không
chê vào đâu được.
Khinh Phong mỉm cười, đôi
mắt đơn thuần tràn đầy chân thành:
- Đúng vậy, chúng ta lại
gặp nhau rồi.
Đúng thế, gặp lại, chỉ
tiếc không còn là Khinh huynh và Mục đệ nữa.
- Mục đệ! – Khinh Phong
mở miệng gọi.
Mục Tiểu Văn nao nao.
- Mục đệ! – Khinh Phong
lặp lại một tiếng nữa.
Thanh âm của Khinh Phong
nhẹ nhàng, nỉ non thấu vào trong đáy lòng Mục Tiểu Văn. Thâm tâm xúc động không
thể kìm nén, hốc mắt Mục Tiểu Văn ươn ướt, giọng nói hơi nghèn nghẹt:
- Khinh huynh!
Sau khi thương hải tang
điền, chúng ta vẫn là Khinh huynh và Mục đệ ư?
Mục Tiểu Văn cúi người
xuống, giúp hắn rót một chén rượu, sau đó tự rót cho mình một chén nữa, đang
muốn nâng chén lên thì Khinh Phong đưa tay xoa xoa đầu nàng, khẽ cười giống như
một đứa trẻ đơn thuần trước kia.
Bất giác lệ chảy xuống,
Mục Tiểu Văn nân chén lên:
- Khinh huynh, ta kính
ngươi một chén!
Khinh Phong gật đầu, thu
tay về nhưng lại không cẩn thận chạm vào chén rượu trên tay Mục Tiểu Văn khiến
rượu đổ hết vào người nàng. Mục Tiểu Văn ngạc nhiên rồi lại bật cười khúc
khích, mỗi lần gặp Khinh huynh thì mọi chuyện cứ luôn rối lên như vậy.
Nàng mỉm cười rồi lại rót
thêm một chén khác, đưa cho hắn:
- Khinh huynh!
Khinh Phong mỉm cười vươn
tay ra tiếp nhưng tay lại không yên, không sao tiếp được, toàn bộ chén rượu lại
đổ hết lên người Mục Tiểu Văn.
- Xin lỗi, áo quần của
người toàn là rượu, sao có thể để thế này. Khinh Phong vội nói đỡ, cái bộ dáng
khiêm cung hữu lễ này chưa bao giờ nhìn thấy trên người hắn. Mục Tiểu Văn kinh
ngạc nhưng rồi lại thư thái như cũ, nhìn thấy mọi người chung quanh cứ nhìn
chăm chú mình khiến nàng hơi nghi hoặc, sắc mặt Phương Mặc lại càng tối sầm.
Nàng vội cười một cái với hắn rồi bỏ đi sự nghi ngờ trong đầu.
- Không sao, chờ ta giúp
Khinh huynh rót một chén rượu này thì thay quần áo cũng chưa muộn. – Mục Tiểu
Văn lại thay hắn rót một chén nữa nhưng lại vì hắn không tiếp được mà rượu lại
đổ lên người nàng.
Càng rót thì càng đổ.
Không khí chậm rãi ngưng
trệ, lòng Mục Tiểu Văn co rút, đánh bạo ôm một tia hy vọng cuối cùng mà rót
rượu. Rượu đưa qua, chờ khi hắn vươn tay ra tiếp, ai ngờ một lực động khá mạnh
chạm vào cái chén, rượu bắn tung tóe ra, toàn bộ rượu đều hất vào mặt Mục Tiểu
Văn.
Mục Tiểu Văn vội càng
nhắm mắt lại, chỉ thấy trên mặt có cảm giác ươn ướt, dinh dính, sau đó thì nghe
tiếng hô lớn của Khinh Phong:
- Ai da, Phương phu nhân,
sao ngươi lại không cẩn thận như vậy? Ta còn chưa tiếp được sao ngươi lại rời
tay đi, may mà ta nhanh tay, nếu không thì toàn bộ chén rượu đều đổ lên người
ta rồi!
Đây là sỉ nhục.
Mục Tiểu Văn khó có thể
tin được.
Phía sau, Phương Mặc sớm
đã nắm chặt tay đứng bật lên, lúc này hắn sải bước đi tới bên cạnh ôm Mục Tiểu
Văn vào lòng, thanh âm lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác như ngồi trong
hầm băng:
- Khinh Phong công tử,
ngươi làm vậy là có ý gì?
Khinh Phong trát lên một
vẻ mặt tràn đầy cao quý, xen lẫn là một chút mờ mịt:
- Phương công tử, ngươi
nói vậy là có ý gì chứ?
Phương Mặc định nói gì đó
nhưng Mục Tiểu Văn ở trong lòng hắn khẽ giật nhẹ ống tay áo của hắn, thì thào:
- Phương Mặc, chúng ta
đi! – trên mặt toàn rượu, quần áo cũng ướt đẫm, nàng ở trước mặt mọi người lại
thê thảm như vậy nhưng cũng không muốn phản bác hay báo thù, nàng chỉ muốn mau
mau rời khỏi nơi này, mau mau trở về.
Trước mắt nàng hiện lên
một màn khi nãy, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng sợ, mọi thứ không thể nào nắm
bắt được nữa. Nàng chôn mặt trong lòng Mục Tiểu Văn không hề nhìn mọi người
xung quanh thêm lần nào nữa; che hai lỗ tai lại để không nghe thấy bất kỳ một
âm thanh nào, nàng chỉ mong Phương Mặc nhanh mang nàng>Phương Mặc nắm lấy
bàn tay đang che tai lại của nàng rồi nhỏ giọng nói bên tai:
- Tiểu Văn, chúng ta đi!
Vừa nói xong thì thân thể
nàng được Phương Mặc ôm lấy; nàng ôm chặt lấy cổ Phương Mặc, dùng sức mà chôn
trong lòng hắn, theo hắn đi ra ngoài.
Muốn cùng Khinh huynh hòa
hảo, muốn trò chuyện vui vẻ nới Hạ Huân
vương gia, đáng tiếc hào hứng đối với yến hội vừa mới bắt đầu thì đã nhanh
chóng chấm dứt.
Sao có thể ngờ được tình
cảnh gặp lại nhau lại thế này?