Địa điểm là tại một cây cầu nhỏ bên ngoài thành, đó là
nơi mà Mục Tiểu Văn và Phương Mặc từng tới. Khi đó bị Quý Tử Ngôn đuổi giết,
hai người cùng đường nên chạy tới đây. Trong rừng cây rậm rạp, chỉ cần nhìn
thoáng qua thì những ký ức xưa ùa về khiến lòng vui vẻ
Mục Tiểu Văn vội vã chạy ra ngoài phố chợ, thuê một cỗ
kiệu. Phương Mặc bảo có chuyện muốn nói với riêng nàng nên nàng không cho Dực
nhi theo. Mượn được phu kiện, nàng nhanh chóng đuổi theo tới nơi đó, ngồi im
lặng trong kiệu mà nàng nghĩ miên mang không biết Phương Mặc định nói cái gì.
“Chờ một chút” - Thoáng thấy cái gì đó, Mục Tiểu Văn
nói kiệu phu dừng lại. Nàng vén rèm lên nhìn quanh quất khu chợ ồn ào náo
nhiệt. Lúc rèm cửa bị thổi lên thì nàng nhìn thấy một thân ảnh hắc y nhân,
nhưng lập tức biết mất. Chẳng lẽ là Quý Tử Ngôn ư? Hay là do nàng hoa mắt?
Buông rèm xuống, nàng cho kiệu phu đi tiếp, trong lòng
bất an như đang dự báo điều gì đó. Quý Tử Ngôn này xuất quỷ nhập thần, nếu là
hắn thì có khả năng rất lớn. Lần trước may mắn là nàng thoát khỏi tay hắn, bây
giờ lại xuất hiện là muốn giết nàng hay sao? Kỳ thực nếu nhớ lại thì mỗi lần
Quý Tử Ngôn đều muốn nói giết nàng nhưng hắn chưa có làm gì với nàng cả. Mặc dù
là vì có người cứu nàng nhưng nếu hắn thật sự muốn nàng chết thì đừng hòng nói
nhiều, chỉ một kiếm đâm xuống không phải là xong việc rồi ư? Cần gì hắn phải
chần chừ đợi người tới cứu nàng? Nghĩ như vậy, nàng cảm gaíc chuyện này còn có
ẩn tình gì đó.
Kiệu phu đi nhanh, chốc chốc đã đưa nàng tới khu rừng
kia. Trong khu rừng ẩm mát khoan khoái, nhìn tới tảng đá nơi đó khiến nàng nhớ
lại vài chuyện. Khi Phương Mặc đưa nàng trống khỏi Quý Tử Ngôn tìh hai người đã
trốn sau tảng đá kia, vừa lo lắng vừa hồi hộp nhìn chằm chằm Quý Tử Ngôn đuổi
theo sát...
Hy vọng hôm nay không diễn ra chuyện tương tự.
Đi thêm vài bước thì mọi người tới ngay bên bìa rừng.
Nhìn lại sau thì thấy bên khe suối nhỏ vẫn là một bãi cỏ xanh rờn. Phương Mặc
đứng cạnh khe suối nhỏ, hình như đang chăm chú nhìn cái gì đó. Hôm nay hắn mặc
một bộ hoa phục màu xanh, được tắm rửa bằng thứ ánh mặt trời càng thanh lệ
không nói nên lời.
“Tiểu Văn.” - Hình như Phương Mặc nghe thấy tiếng động
nên vội vàng xoay người lại, trong mắt không còn vẻ bình thản tự nhiên mà bao
phủ một tầng sầu bi.
“ Phương Mặc!” -
Phương Mặc đi tới phía nàng, dường như muốn lại gần
hơn. Nhưng Mục Tiểu Văn khẽ mỉm cười, lui về sau từng bước. Khi nàng đến đây đã
chuẩn bị tinh thần, luận thế nào thì lần này nàng nhất định sẽ kiên quyết mà cự
tuyệt.
“Tiểu...”
“ Phương Mặc, chúng ta không thể tiếp tục nữa rồi.” -
Không đợi Phương Mặc gọi ra tên của mình, Mục Tiểu Văn dứt khoát nói, cắt ngang
lời hắn.
“Nếu vậy... tại sao nàng còn tặng ta những thứ kia?”
“Ta muốn chàng vui vẻ.”
“Vui vẻ?” - Phương Mặc cười khổ. - “Ta vui vẻ nổi
sao?”
“Chàng còn có Sanh nhi, một ngày nào đó chàng sẽ quên
được ta, quên đoạn tình cảm này.” - Mục Tiểu Văn nhanh chóng nói sang chuyện
khác. - “Lần này chàng hẹn ta tới đây là có chuyện gì?”
Phương Mặc vì sự cự tuyệt của nàng mà trở nên trầm
mặc. Qua một hồi lâu, sắc mặt hắn từ từ ngưng trọng lên:
“Nghe nói nàng từng xuất cung muốn tới Phương phủ?”
Mục Tiểu Văn kinh ngạc:
“Sao chàng lại biết? Việc này ta không cho phép được
nhắc tới rồi kia mà.”
“Thật sự có chuyện này ư?”
“Đúng thế”
“Vậy tại sao không tới?”
Mục Tiểu Văn có chỗ khó nói. Phương Mặc chỉ biết một
chút, đừng nói là nàng không cho phép mình được nói với hắn, cho dù có nói thì
cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng Phương Mặc lại ép sát tới từng bước:
“Thạch Diêu đã làm gì với nàng phải không?”
“Nàng... thực ra còn có một người chủ mưu, đó chính là
hắc y nhân Quý Tử Ngôn...” - Sau lưng đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh cả
người, Mục Tiểu Văn mở miệng, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy cànhá đu đưa.
“Rốt cuộc thì nàng ta làm gì với nàng chứ?” - Ánh mắt
Phương Mặc thực đáng sợ, tuyệt không chú ý tới tiếng động di chuyển kỳ lạ khi
nãy.
Mục Tiểu Văn quay đầu lại nói:
“ Phương Mặc, không nên truy cứu nữa.”
Tâm trạng Phương Mặc có điểm kích động:
“Có phải nàng cho rằng ta không thể bảo vệ nàng?”
“Không phải...”
Một âm thanh âm hiểm vang lên:
“Ta muốn giết nàng, vì thế đã hợp tác với Thạch Diêu
để vạch mưu kế.” - Ngay sau đó một bàn tay vô thanh vô tức duỗi nhanh tới sau
Mục Tiểu Văn bóp cổ nàng rồi lập tức nhảy về sau vài bước.
Phương Mặc kinh hãi kêu lên:
“Tiểu Văn!”
Mục Tiểu Văn bị bóp cổ, mặc dù chưa tới mức tắc nghẹn
không nói nên lời nhưng vẫn rất khó chịu. Quả nhiên là Quý Tử Ngôn đã đi theo
nàng. Mặc dù cái sự âm thầm này khiến người ta nổi cả tóc gáy nhưng cũng may là
đã vài lần giao đấu với Quý Tử Ngôn nên Phương Mặc vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Phương Mặc không chút nghĩ ngợi liền rút kiếm ra:
“Ngươi mau thả nàng ra!”
Quý Tử Ngôn thoáng dùng sức, sắc mặt Mục Tiểu Văn lập
tức khó chịu hơn.
Phương Mặc khẩn trương:
“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn dẫn nàng đi”
“Mang nàng đi đâu?”
Quý Tử Ngôn cười lạnh, ngang nhiên kéo Mục Tiểu Văn
đi, Phương Mặc vội vàng đâm kiếm tới. Vì kiếm thuật sẽ không hơn được Quý Tử
Ngôn, đồng thời lại sợ sẽ làm bị thương tới Mục Tiểu Văn nên mới qua được vài
chiêu Phương Mặc đã rơi vào thế hạ phong. Mục Tiểu Văn kẹt trong một luồng bóng
kiếm, nguy hiểm cận kề.
Nét mặt Quý Tử Ngôn đột nhiên hiện lên một nụ cười quỷ
dị:
“Phương Mặc, Thạch Diêu sẽ nhanh chóng tới thôi, còn
mang theo Sanh nhi.” - Hắn dừng một chút rồi nói tiếp. - Ta kêu nàng tới.
Không chỉ Phương Mặc khựng lại mà Mục Tiểu Văn cũng
chấn động. Sanh nhi, nàng sẽ nhìn thấy Sanh nhi sao? Tại sao Quý Tử Ngôn lại
làm như vậy? Trong lúc hoảng hốt, ánh mắt Phương Mặc càng thêm thâm thúy, u
đen, chiêu chiêu mang teo sát khí.
“Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Quý Tử Ngôn vẫn lạnh lùng cười, không đáp nhưng trên
mặt có chút mờ mịt hiện ta. Luận võ công, nói về sự tàn bạo khát máu thì Phương
Mặc đều không bằng hắn. Bây giờ hắn hoàn toàn có thể mang Mục Tiểu Văn chạy đi
nhưng hắn vẫn muốn đứng lại chờ Thạch Diêu đến.
Trong gió rít lên tiếng kiếm chém vào nhau nghe buốt
óc, trừ lần đó ra Phương Mặc và Mục Tiểu Văn không nói với nhau thêm lời nào,
tựa hồ như một sự yên lặng trước một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra. Rốt cuộc
tại sao Quý Tử Ngôn lại phải làm như vậy?
Vì muốn làm đối thủ của Phương Mặc nên Quý Tử Ngôn nơi
tay nắm lấy cổ tay Mục Tiểu Văn. Lực đạo khá lớn khiến Mục Tiểu Văn không thể
không di chuyển theo động tác của hắn. Lúc này tâm trạng Mục Tiểu Văn hoàn toàn
yên tĩnh, chuyện gì tới sẽ tới, chuyện với Quý Tử Ngôn cũng nên giải quyết rồi.
Mà thực ra hắn muốn như thế nào đây?
“Phụ thân!” - không biết qua bao lâu, trong tiếng động
đao kiếm vang lên một giọng nói thanh thanh. Ba người cùng ngừng lại.
Tâm Mục Tiểu Văn run lên, dường như gấp gáp, hoảng hốt
quay đầu nhìn chỗ giọng nói vừa phát ra. Một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài
xuất hiện trước tầm mắt nàng, một thân hoa phục nhỏ xinh càng tôn thêm nước da
trắng nõn. Đôi mắt đen láy to tròn hấp háy, tràn đầy sự hồn nhiên, tò mò không
chút phòng ngự. Bộ dáng của đứa bé... ngũ quan của đứa bé... cực kỳ giống
Phương Mặc.
Thì ra đây chính là hài tử của hLà đứa con mà Thạch
Diêu sinh cho hắn.
Ánh mắt của Phương Mặc lúc đầu mới nhìn thấy tiểu nam
hài thì đong đầy hạnh phúc. Lúc còn hắn bên cạnh nàng, khi hắn đang ngắm nhìn
một món đồ nhỏ muốn tặng cho Sanh nhi, lòng có bao nhiêu thấp thỏm... Hôm nay,
cho dù Mục Tiểu Văn không nghĩ cũng có thể giải thích được tâm tình của hắn
rồi.
Bây giờ vẻ mặt của hắn có bao nhiêu yêu thương mà nhìn
Sanh nhi...
Nếu như nàng sớm nhìn thấy đứa bé này thì có lẽ đã kết
thúc sơm hơn rồi.
Có Sanh nhi, nhất định Phương Mặc sẽ hạnh phúc.
Tâm trạng chợt có vẻ bình thản trước nay chưa từng có,
có điểm vui mừng.
Thạch Diêu ôm Sanh nhi đứng cách đó không xa, nhìn Mục
Tiểu Văn một cái rồi lại nhìn tới Phương Mặc, thần sắc bỗng nhiên bối rối:
“Tướng công...”
Quý Tử Ngôn lạnh lùng mở miệng:
“Tốt lắm. Mọi người đều tới đầy đủ rồi. Phương Mặc,
Văn nương nương và mẹ con Thạch Diêu, ngươi đồng ý bảo vệ bên nào?”
Mấy người còn lại đồng thời quay sang nhìn hắn.
Phương Mặc cau mày nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Võ công của ngươi không bằng ta, cho dù cao hơn ta
thì cũng không có cách nào đồng thời bảo vệ nhiều người được. Nhưng ta có thể
cho ngươi một lựa chọn, nếu ngươi nguyện ý giữ lại mẹ con Thạch Diêu thì ta sẽ
buông tha cho bọn họ, giết Văn nương nương. Nếu ngươi nguyện ý giữ lại Văn
nương nương thì vợ con ngươi lập tức được xuống hoàng tuyền. Ngươi chọn bên
nào?”
Ngữ kí của hắn hoàn toàn bình thản, Thạch Diêu nghe
được mà một thân đổ mồ hôi lạnh. Mặt mày nàng ta xám như tro tàn, tay ôm chặt
Sanh nhi; Sanh nhi tựa hồ cảm nhận được gì đó thì một tiếng gọi bé con đầy sợ
hãi bật
“Mẹ!” - Một tiếng gọi này khiến cho Phương Mặc nhịn
không được mà nhìn lại.
Mục Tiểu Văn khó tin trừng mắt nhìn Quý Tử Ngôn:
“Ngươi muốn làm cái gì chứ?”
Quý Tử Ngôn lạnh giọng nói:
“Buộc hắn chọn ngươi, không tốt sao? Người hắn yêu
chính là ngươi.”
Mục Tiểu Văn giận điên quát:
“Hắn yêu ai thì liên quan gì tới ngươi chứ?”
Nói xong nàng lại hướng Phương Mặc nói:
“Phương Mặc!”
Phương Mặc lập tức lo lắng quay đầu nhìn nàng:
“Tiểu Văn...”
“Thạch Diêu đã làm một việc với ta nhưng bây giờ không
còn quan trọng nữa. Sanh nhi không thể không có nàng. Nàng đối với ta không tốt
nhưng lại thật lòng yêu thương chàng. Tất cả mọi việc nàng làm với ta chỉ vì
quá yêu càng mà thôi. Lúc chàng không có ở đây, nàng đã một mình sinh và nuôi
dạy Sanh nhi, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết được nàng nhất định chịu không ít
đau khổ. Chân tình khó có được, huống gì nàng là chính thê của chàng, chàng
không thể bỏ nàng được. Cho dù bây giờ chàng không thương nàng ấy nhưng lâu
ngày cũng sẽ sinh tình, biết đâu một lúc nào đó rất gần nàng sẽ trở thành một
phần quan trọng của tính mạng của chàng; dù có thiếu đi thì cũng không có một
ai có thể thay thế được vị trí của nàng. Chàng, Sanh nhi và nàng, ba người mới
là một chỉnh thể duy nhất. Chàng rất thiện lương, chàng phải có trách nhiệm cho
nên chàng sẽ là một người cha tốt.”
…
Mục Tiểu Văn không đế ý tới vẻ cứng ngắc của Phương
Mặc mà quay đầu nói với Thạch Diêu:
“Thạch Diêu, nếu ta nói từ bỏ thì nhất định sẽ từ bỏ,
điểm ấy ngươi yên tâm. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi đi, nhưng sau này nếu ngươi
một chút khiêu khích đối với ta thì ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Mục Tiểu Văn đi tới gần Thạch Diêu, mặt Thạch Diêu
đong đầy nước mắt ôm chặt lấy Sanh nhi, lo lắng nhìn về phía nàng.
Mục Tiểu Văn mỉm cười:
“Sanh nhi rất dễ thương.”
Sau đó nàng nói với Quý Tử Ngôn:
“Không phải ngươi muốn giết ta sao? Nếu vậy thì tìm
một chỗ khác đi.”
Nói rồi nàng tự xoay người rời đi. Quý Tử Ngôn sửng
sốt, vội vàng chạy đuổi theo. Đi được vài bước thì hắn liền ôm nàng, thi triển
khinh công hướng xa xa bay đi. Phía sau truyền tới tiếng Phương Mặc gọi da
diết, từ từ, dần dần cũng không còn nghe thấy nữa.