Mục Tiểu Văn lui về sau
vài bước, đứng vững lại, tâm trạng kinh ngạc vẫn chưa được bình ổn, một lần nữa
nhìn về phía hắn. Đầu tiên hắn nhẹ nhàng tiến gần tới sau đó dùng ánh mắt đáng
sợ mà nhìn nàng. Mục Tiểu Văn đột nhiên có cảm giác rợn tóc gáy như gặp phải
hai con quỷ hắc bạch vô thường vậy. Chẳng lẽ khi nãy nàng đã gây ra chuyện gì
có lỗi hay sao?
Đức công công nhỏ giọng
thì thào điều gì đó nhưng nhìn bộ dáng hắn vẫn cứ thất thần ngây dại, ra vẻ
không có nghe thấy lời nào. Mục Tiểu Văn mấp máy môi:
- Hoàng…
- Không cần đa lễ. – Lý
Vân Thượng lập tức cắt ngang lời nàng, băng hỏa trong mắt ngút trời, gắt gao
nhìn nàng.
Được rồi, không đa lễ thì
không đa lễ. Mục Tiểu Văn có điểm bất đắc dĩ, Đế vương đúng là hỉ nộ vô thường.
Chỉ là, tâm tình nàng lại một lần bất an đứng lên. Trước kia cùng Phương Mặc
thì có thể làm thoải mái hết thảy, cho dù là tâm tình hay là hành động thì cũng
mông mông lung lung tựa hồ như mọi thứ đã được lên kế hoạch một cách tỉ mỉ chứ
bản thân nàng cũng chưa từng nghĩ tới. Lần này coi như là sống tại nơi này rồi!
Trong lúc nhất thời, cái
ý nghĩa kia khiến nàng thấy kinh hãi, vội vàng nói:
- Muốn đi vào không?
Lý Vân Thượng vẫn không
nói lời nào, trên mặt duy trì cái vẻ muốn ăn nàng không bằng.
Mục Tiểu Văn bật cười:
- Hoàng thượng muốn làm
một hài đồng đứng giữ cửa cho phủ tể tướng sao? – vừa nói nàng vừa hướng trong.
Biết những lời này không hợp với lễ tiết nhưng không hiểu sao nàng lại chẳng
muốn lễ với tiết chút nào. Khi đi tới cánh cửa phụ, nàng xoay người lại nhìn
thì thấy Đức công công lại đang nói cái gì đó, Lý Vân Thượng nắm chặt quyền, từ
từ bình tĩnh lại, hướng tới nhìn nàng. Song cái vẻ bất cần lạnh lùng hình như
không giống với ngày thường chút nào, giữa mày nhăn nhíu như hờn như dỗi. Thấy
thế Mục Tiểu Văn vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy thú vị.
Vào trong phủ, lúc này
nội đường đã không phải không có một bóng người. Cha, nương, Dực nhi, Thôi Minh
Vũ đã quay lại. Mấy người họ ngồi nói chuyện phiếm với nhau một hồi nhưng không
hề đề cập tới những chuyện trước kia, ai cũng cẩn trọng dò xét nét mặt của
nàng.
Mục Tiểu Văn mỉm cười
nói:
- Cha, nương, hoàng
thượng tới.
Sau đó chính là tình
huống trong dự kiến của nàng. Không một gợn sóng sợ hãi.
Vợ chồng tể tướng chỉ
thoáng kinh ngạc, đã sớm biết thời gian trước kia hắn đối không tốt với Mục
Tiểu Văn nên bình tĩnh lên tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nghênh đón
hoàng thượng. Sau một hồi tiếp đón đơn giản, hai người liền mượn cớ mà rời đi.
Lý Vân Thượng đi theo
nàng vào trong, bước lên lướt qua người nàng rồi ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ
đào.
- Hoàng thượng, mời dùng
trà. – Dực nhi cung kính dâng trà.
Lý Vân Thượng dùng khóe
mắt liếc nhìn tới sườn mặt Mục Tiểu Văn, tay nắm chặt, trống ngực đập lợi hại.
Có nàng lẳng lặng bên người thì thế giới ồn ào, náo nhiệt bên ngoài kia chỉ có
thể phảng phất trôi đi.
Nhưng hắn có chút bất an.
Có phải vợ chồng tể tướng đã biết hết mọi chuyện rồi hay không? Họ không hỏi
hắn lý do, không có nhạ ý, có phải đã nhìn ra rồi? Trong khi hắn cố gắng giấu
diếm mọi thứ vào thật sâu thì kỳ thực mọi người bên ngoài đã nhìn thấy mọi việc
ư?
Đức công công nhìn ánh
mắt của hoàng thượng, trong lòng biết hắn lại đang suy nghĩ miên man nên lão
nhanh chóng thay đổi đề tài khác:
- Hoàng thượng, đều do
tiểu nhân lắm miệng kia, dám nói tể tướng đại nhân đổ bệnh nên người mới vội
vàng tới đây. Trở về nhất định phải trừng trị tiểu nhân kia một trận!
Mục Tiểu Văn kinh ngạc,
ngẩng đầu nhìn Lý Vân Thượng rồi lại nhanh cúi xuống, không nói chuyện thêm
nữa.
Không gian trở nên tĩnh
lặng lạ thường, đột nhiên Lý Vân Thượng mở miệng phá tan bầu im ắng:>- Ta sẽ
ở lại.
Mục Tiểu Văn mở tròn hai
mắt. Cái gì? Ở… Ở lại? Có đùa không thế?
Đức công công thầm kêu
khổ, nhưng biểu hiện thì không một điểm hoang mang:
- Hoàng thượng lo lắng
cho t tướng đại nhân nên muốn ở lại nơi này, có gì không
được chứ?
Mục Tiểu Văn buồn bực
nói:
- Bẩm, thân thể của cha
thần rất tốt!
- Tể tướng đại nhân là
trụ cột của quốc gia, vẫn luôn vì ta mà cúc cung tận tụy. Mà hoàng thượng và
Thôi đại nhân trước đó cũng có nhiều hiểu lầm, không thể thông hiểu được; đợi
tới bây giờ quốc thái dân an đướng nhiên người muốn nhân cơ hội này đền bù thật tốt. Nghe nói tể tướng đại nhân bệnh nên
người vội vàng chạy tới, mặc dù thấy sắc mặt tể tướng đại nhân rất tốt nhưng
đời người có nhiều chuyện không ngờ tới được, hoàng thượng không dám chắc chắn
trước cái gì, bởi vậy người không đành lòng rời đi. Văn nương nương cũng nên
thông cảm với tâm tư của hoàng thượng.
- Không dám, không dám. –
Mục Tiểu Văn một bên đáp, một bên nghi hoặc nhìn chằm chằm chủ tớ hai người
kia, tâm trạng lại càng thêm buồn bực. Ngươi cũng đâu phải ngự y, có ở lại nơi
này cũng có giải quyết được gì đâu. Thích đến thì đến, thích đi thì đi, hoàng
thượng thì làm cái gì mà chẳng được, lại còn mượn cớ đạo này cớ lý kia, cứ làm
như nàng là người không hiểu chuyện hả?! Cái cách Đức công công này nói đúng là
khiến cho người ta phát bực mà.
Nói ở lại đúng là ở lại
thật!
Mấy ngày nay sự quan tâm
của Mục Tiểu Văn lúc nào cũng đặt trên người Phương Mặc nên không cảm giác được
không khí trong phủ gần đây có gì quái dị. Chỉ là, nàng thấy hạ nhân trong phủ
làm việc cẩn trọng hơn, không khí có điểm cứng ngắc. Nhưng mà hắn là hoàng
thượng, mọi người không thể nào lập tức quen ngay được, điều đó không thể tránh
khỏi.
Khi trở về cùng Dực nhi
thì thỉnh thoảng nàng gặp hắn đang ngồi tán dóc ở hoa viên, xa xa gật đầu một
cái, coi như là một lời chào hỏi bắt chuyện rồi lập tức rời đi.
Tuy nhiên, phần lớn là
Mục Tiểu Văn cố ý. Trốn được thì trốn, mà không trốn được thì cố tìm cách mà
trốn. Khi đi cùng hướng trong dãy hành lang, nhìn thấy xa xa, Mục Tiểu Văn sẽ
làm bộ như nhớ mình quên mang theo đồ vật gì đó, “A” lên một tiếng rồi xoay
người đi trở lại. Từ trong phòng đi ra gặp hắn ngồi trong đại đường, Mục Tiểu
Văn lén lén lút lút đi sát chân tường y hệt một con chuột và chuồn nhanh ra
cửa>Có hẳn ở nhà, không thể nghi ngờ là tâm tình nàng có chút khẩn trường
nhưng nó hoàn toàn khác với sự khẩn trương như khi đối mắt với Phương Mặc.
Dạo này Mục Tiểu Văn
thường đi tới bờ sông đúng hẹn để gặp Phương Mặc.
Sau khi chờ hắn tới, hai
người nói vài thứ lung tung nhưng tuyệt không đề cập tới hai chữ “Sanh nhi”.
Nhiều khi hai người chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên nhau.
Loại cảm giác này có gì
đó vừa áp lực vừa bi thương.
- Phương Mặc…
- Hửm?
- Không có gì!
Mục Tiểu Văn nghĩ muốn đề
cập tới chuyện Thạch Diêu từng làm với mình nhưng bất giác thấy sợ hãi khi
mường tượng về tình huống ngay sau đó. Với tính tình của Phương Mặc, với cục
diện ngày hôm nay thì cho dù Thạch Diêu có làm sai chuyện gì thì cũng có sao
đâu.
Mục Tiểu Văn không biết
phải nói như thế nào, cuối cùng vẫn im lặng đi xuống.
Nàng nhìn mặt sông:
- Phương Mặc, chàng nhớ
không? Ta không phải là người của thời đại này. Ta xuyên không mà tới đây, là
thành toàn một mối quan hệ bình đẳng với chàng.
Phương Mặc giương mắt
nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy sự khó tin và kinh ngạc.
Mục Tiểu Văn mỉm cười:
- Chàng hãy nghe ta nói
hết đã.
Đôi mắt Phương Mặc ảm đạm
xuống, hồi lâu mới rầu rĩ mà ừ một tiếng.
Mục Tiểu Văn lại nói
tiếp:
- Trước kia vốn sống
trong cảnh thua kém nhưng lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Bây giờ mọi thứ đã
tốt hơn nhiều lắm nhưng lại phát hiện ra một sự thật có thể khiến ai đó tổn
thương.
- … Trước kia không nghĩ
tới tương lai nhưng cho dù nhớ tới một cách mờ ảo, mông lung thì cảm giác vẫn
rất tuyệt vời.
Phương Mặc không lên
tiếng, chỉ lẳng lặng mà nghe.
- .. Phương Mặc, ta chỉ
chấp nhận một vợ một chồng.
Phương Mặc giương mắt
nhìn chăm chăm nàng.
- Chàng có nhiều thê
thiếp như vậy nhưng ta chưa từng gặp qua họ lần nào. Sau khi chàng phân tán họ
đi mỗi người một nẻo thì Thạch Diêu lại sinh hài tử. Các nàng hẳn biết tới sự
tồn tại của ta, có lẽ sớm đã coi ta là địch nhân. Cho dù chàng có đem họ vứt bỏ
đi thì sao chứ? Ở thời đại này, các nàng vốn là những nữ tử phụ thuộc vào
chàng, chàng không cần thì họ cũng bị từ bỏ như một món đồ không đáng một đồng.
Chàng yêu ta như vậy, ta rất cảm động nhưng không có lý do nào biến các nàng
thành những thứ vứt đi, những người bên ngoài cuộc được. Có thể chàng trêu đùa
các nàng, cho dù trước kia chàng không hiểu chuyện nhưng các nàng đã trở thành
người của chàng. Quãng thời gian tốt đẹp của mọi người mỗi một đoạn đều quan
trọng và không thể nào thay thế, mỗi một đoạn không thể vì sự xuất hiện của ta
mà xóa nhòa đi được. Chàng đối với ta rất tốt, ta rất muốn báo đáp nhưng mà ta
muốn bằng một cách khác chứ không phải bằng con đường tình cảm này. Phương Mặc,
có lẽ ngay từ đầu chúng ta… không nên… ở bên cạnh nhau.
Mục Tiểu Văn nói xong câu
cuối thì trong lòng cảm thấy dễ dàng và nhẹ nhõm vô cùng. Có lẽ tận thâm tâm
nàng không biết từ khi nào đã muốn nói ra những lời này rồi. Nhưng nàng bị áp
lực, áp lực bởi chính tính tình và bản chất con người của mình nên nàng không
muốn tổn thương Phương Mặc.
Phương Mặc luôn an ủi
những lúc nàng khó khăn nhất, luôn ở bên cạnh nàng trong những đoạn gian nan
nhất, là người từng cấp tự tin cho một con người đầu tự ti như nàng, từng vì
nàng trong khi nguy cấp nhất mà cản một mũi kiếm. Hắn vì nàng không để ý tới
tính mạng, vì nàng mà lao đầu vào chỗ chết, vì nàng mà chấp nhận từ bỏ gia
đình, thân nhân và vợ con.
Đối với nàng thì Phương
Mặc chính là người ấm áp nhất, tốt đẹp nhất.
Nàng từng thề với lòng
mình, cả đời này nhất định phải báo đáp Phương Mặc, mãi mãi ở bên cạnh hắn,
vĩnh viễn bất ly bất khí. Chỉ cần nghĩ tới chuyện rời khỏi Phương Mặc thì nàng
lại nghĩ tới hai chữ “phản bội”. Hai chữ này ép nàng không thở nổi, thậm chí
khiến nàng không có cách nào chống đỡ cho dù đã tưởng tượng ra đủ loại sự tình.
Nhưng mà bây giờ nàng mới
phát hiện, thì ra lời thể khi đó có hai chữ “báo đáp”. Vì báo đáp nên mới có
thể muốn vĩnh viễn ở bên cạnh chăm sóc hắn; vì báo đáp nên nàng mới muốn bất ly
bất khí với hắn. Là người hiện đại, nàng vốn tôn sùng sự tự do trong tình cảm,
lúc nào cũng mong muốn được ở cạnh người mình yêu thương. Nhưng chính vì nàng
là người hiện đại, sống trong cái thế giới thành thị con người ta lạnh lùng,
ganh ghét nhau thì khi gặp được một thứ ân tình cao thượng không cần hồi báo
thì nàng lại muốn lấy một thứ ân tình đồng dạng để báo đáp lại. Cái này đè lên
cái kia, tận sâu trong linh hồn nàng đã chế tạo ra một thứ tình cảm yêu đương
giả tạo với hắn, quyết định ở cùng hắn nhưng một sự báo ơn.
Rồi cũng phải tỉnh ng
nàng không thương hắn. Đại khái, ngay từ lúc biết hắn có thê thiếp thành đàn
thì nàng đã biết, chỉ do nàng không chịu thừa nhận thôi.
Hôm nay gặp được Sanh
nhi, nàng vừa cảm thấy thất vọng vừa cảm thấy một sự giải thoát khó, nhẹ nhõm
khó hiểu. Phương Mặc có công danh rồi, Phương Mặc có gia đình rồi, cho dù nàng
có cự tuyệt Phương Mặc thì Phương Mặc cũng sẽ được an ủi đôi phần.
Nghĩ vậy mà nàng phát
hoảng, vì sự ích kỷ của bản thân khiến nàng thấy bất an. Phương Mặc vì sự tồn
tại của hài tử kia mà đau khổ, khó xử nhưng nàng thì chỉ âm thầm thở dài một
hơi.
Thì ra nàng là một con
người ích kỷ như vậy sao?
Nhưng dù có trách tự mình
thế nào cũng được, nàng vẫn cảm giác như đang trút bớt được gánh nặng rồi.
Mấy ngày nay nàng suy
nghĩ rất nhiều, nghĩ tới sự trốn tránh của nàng, nghĩ tới những áp lực trong
đầu. Rốt cuộc thì bây giờ đã nói ra được.
Mục Tiểu Văn lại nhìn
thẳng vào mặt Phương Mặc:
- Phương Mặc, chúng ta
chấm dứt đi. Ân tình ta nợ chàng ta sẽ dùng cách khác để hoàn trả lại. Chỉ là,
chuyện tình cảm này ta không có cách nàochấp nhận nổi.
Phương Mặc vẫn duy trì
cái tư thế nhìn thẳng vào nàng, hồi lâu không hề động đậy, dường như đã hóa đá
rồi. Không biết qua bao lâu, hắn đứng lên, lảo đảo bước đi. Đi được vài bước
thì quay đầu lại nói:
- Nàng là một người vô
tình! – nói xong vài chữ này hắn lại xoay người, lung lay, lảo đảo trở về.
Không gian chết lặng, Mục
Tiểu Văn một mình ngồi lại thật lâu.
Trở lại phủ tể tướng,
nàng liền cầm một bầu rượu, một mình trốn ra ngoài hoa viên. Cũng không biết đó
là thứ rượu gì nhưng say được là tốt rồi. Một chén lại một chén rót đầy, cổ họng càng
ngày càng cay xè, đầu cũng ngất ngất choáng nhưng vẫn còn chút tỉnh táo.
Trong cơn nửa tỉnh nửa
say, nàng thấy Phương Mặc quay đầu lại nói với mình: “Nàng vô tình, nàng thiện
biến, nàng nói cho ta cơ hội nhưng chưa được vài ngày nàng lại đổi ý. Nàng chưa
từng yêu ta nhưng lại cho ta hy vọng. Nàng luôn đáp ứng những chuyện mình không
làm được, và nàng luôn ứng phó”.
Mục Tiểu Văn dở khóc dở
cười, cười rồi khóc, khói rồi lại cười. Đột nhiên nàng biết mình thiện biến (dễ dàng thay đổi) nhưng
nàng không muốn một cuộc sống như thế, dù một chút nàng cũng không muốn uộc
sống gò bó. Nàng muốn được sống tự do, nàng không muốn sống trong sự áy náy,
cắn rứt và áp lực.
Trong hoa viên, sắc trời
dần dần tối đi. Mấy hôm nay vì Lý Vân Thượng và Thôi Minh Vũ ở chỗ này thích an
tĩnh nên hạ nhân cũng chỉ lòng vòng quanh quẩn bên cạnh. Hôm nay bọn họ không
có ở đây nên Mục Tiểu Văn mới có thể một mình uống rượu tiêu sầu.
Cảnh đẹp, gió mát, rượu
cũng ngon!
Mục Tiểu Văn vốn không
phải là người ưa rượu, tửu lượng cũng không tốt, chỉ mới uống nửa bầu đã ngất
ngất, choáng váng. Nhưng mà nàng vẫn muốn uống nữa. Tại sao càng uống thì đầu
óc lại càng tỉnh táo, rõ ràng chứ? Một điểm nàng cũng không hiểu được vì sào
mình vẫn còn tỉnh. Nàng chỉ muốn mình say mèm, say rồi thì chuyện gì cũng quên
đi được, thật tốt biết mấy.
- Tiểu thư, tiểu thư! –
sắc trời nhanh tối sầm nhưng Mục Tiểu Văn vẫn chưa trở về khiến Dực nhi sốt
ruột. Lão gia và phu nhân rất yên tâm về tiểu thư, lại biết có một số việc
không thể giúp ích gì nên hai người không muốn đi làm phiền nàng cho nên mấy
ngày này cũng để nàng tự do thoải mái đi lại, chỉ dặn dò Dực nhi phải chăm nom,
săn sóc cẩn thận.
Mà hoàng thượng và Thôi
đại nhân gần đây coi phủ tể tướng cứ như nhà mình, ngồi trong ngự hoa viên uống
rượu ca hát, không biết là có ý tứ gì nữa. Còn tiểu thư thì lại bận rộn với
chuyện Phương công tử, tình cảnh ở chung quái dị thế này khiến cho người ta cảm
giác có bình an vô sự. Dực nhi đã sớm thành thói quen nhưng sao hôm nay mãi mà
vẫn không thấy tiểu thứ trở về!?
Dực nhi gọi quản gia
trong phủ:
- Phúc bá, có thấy tiểu
thư không?
- Lão nô không thấy! –
Phúc bá trả lời.
- Vậy hoàng thượng và
Thôi đại nhân đâu?
- Lão nô cũng không gặp!
Dực nhi dậm chân một cái,
la váng lên:
- Ngài tốt xấu gì cũng là
quản gia của phủ, sao hỏi việc gì cũng không biết vậy!?
Mặt Phúc bá bất đắc dĩ:
- Dực nhi cô nương cũng
không phải không biết. Hoàng thượng giá lâm phủ tể tướng, tuy nó lão gia và phu
nhân phân phó mọi chuyện cho đáo nhưng thực tế thì nào ai có dám làm gì. Có thể
ở chung như đó vẫn là những người ở trên, hạ nhân như chúng tôi nào có biết nội
tình, nhìn bộ dáng lạnh lùng kia đã kinh hãi lắm rồi chứ đừng có nói là hầu hạ,
làm việc. Rất muốn đối đãi với Hoàng như bình thường, việc nên làm thì làm,
việc không nên làm thì không làm,cần hầu hạ chu đáo nhưng nói thì nói thế thôi.
Còn lão gia và phu nhân thì lại cư xử khác, thế nào cũng có phần cung kính,
ngược lại Hoàng thượng và Thôi đại nhân làm như không có chuyện gì. Biểu hiện
bên ngoài thì có vẻ đơn giản, bình lặng nhưng người khổ chính là hạ nhân chúng
tôi đây. Không bên cạnh, không hỏi han , không thông hiểu thì làm sao có thể
đối đãi cho đủ đầy được. Đối đãi với hoàng thượng như một khách nhân, lúc nào
cũng đứng ở một bên nơm nớp nhưng hết lần này tới lần khác hoàng thượng chỉ im
lặng, từ chối không cho chúng tôi gần người, chúng tôi chỉ có nước làm theo
thôi. Bây giờ tiểu thư cũng không thấy bóng, như vậy thì hỏi thử làm sao ta
biết bọn họ đang ở đâu?
Dực nhi ngẩn chút rồi bật
cười:
- Phúc bá, ngài oán giận
như vậy nhưng thật ra nói rất có đạo lý, thuyết phục.
Phúc bá vội nói:
- Nào có dám! – sau đó
lão lại hỏi. – Sao, hôm nay tiểu thư vẫn chưa trở về ư?
- Đúng thế. Tìm mãi trong
phủ mà vẫn không thấy, chỉ có hoa viên nhỏ bên kia là chưa đi tìm thôi.
Phúc bá cũng cười nói:
- Dực nhi cô nương không
dám tới gần hoa viên nhỏ đó phải không?
Hai người đang đàm luận
thì Lý Vân Thượng và Thôi Minh Vũ đi vào, theo sau là Đức công công.
- Hoàng thượng! – Dực nhi
và Phúc bá cung kính hành lễ.
- Ta đã nói rồi, nơi này
không phải hoàng cung, không cần đa lễ. – Lý Vân Thượng nói nghiêm túc.
- Dạ!
Phúc bá vái chào rồi lui
xuống, còn Dực nhi thì đánh tiếng hỏi:
- Hoàng thượng, người có
thấy tiểu thư không?