Được
Thôi Minh Vũ đưa về tới phủ Tể tướng, nàng vốn định ổn định lại tâm trạng mới
đi vào, nhưng vừa kịp đứng trước cửa thì đã có một gã sai vặt mắt the thé chạy
vào thông báo; Mục Tiểu Văn đành phải lau nước mắt, mạnh mẽ lộ ra vẻ mặt tươi
cười.
Rất nhanh cha mẹ đã ra đón. Không ngờ khi trở về nhà
thăm cha mẹ lại vui mừng tới mức không biết phải làm sao.
Người mẹ xinh đẹp tao nhã nước mắt chảy dài, vừa vuốt
ve gương mặt gầy gò của Mục Tiểu Văn vừa oán trách:
“Con gái đúng là không còn cần tới cha mẹ nữa, lâu như
vậy mới chịu về nhà một chuyến.” Còn Mộc Minh thì chấp tay sau lưng, khẽ mỉm
cười, thoáng run rẩy mà gật đầu.
Thời gian ở nơi này tuy không dài nhưng đây chính là
nơi khiến nàng thấy an tâm nhất. Nha hoàn và sai vặt đã sớm đi xuống bếp chuẩn
bị mấy món điểm tâm mà Mục Tiểu Văn thích ăn. Vương Uyển ngữ dắt tay Mục Tiểu
Văn kéo vào chính đường ngồi xuống. Mộc Minh thì bắt chuyện với Thôi Minh Vũ.
“Thôi đạu nhân, xin mời, bên này.”
Thôi Minh Vũ không động tĩnh gì, qua môt hồi đành đáp
lễ một cách cứng ngắc:
“Làm phiền tể tướng đại nhân!”
Đó chỉ là một tiếng đáp lễ cho có lệ nhưng đã khiến
Mục Tiểu Văn thấy lạ, giật mình quay đầu nhìn hắn thì thấy hắn có điểm không
được tự nhiên. Bình thường đôi mắt hoa đào kia kiêu ngạo coi rẻ thiên hạ chúng
sinh đã có chút hạ xuống. Cũng khó trách, hắn vốn vân đạm phong thanh phi
thường kiêu ngạo, chỉ nghe lời mỗi Lý Vân Thượng, đâu thèm chờ đợi, hạ mình
dưới kẻ khác. Nhưng lần này đại khái cha mẹ nàng làm lễ đón khá chu đáo nên hắn
cũng không quen mấy.
Mộc Minh đã nhìn ra nên mỉm cười nói:
“Thôi đại nhân không nên câu lễ, thoải ái là được rồi.
Trong phủ này tuy không bằng hoàng cung nhưng hoa viên cũng đáng để nhìn.” -
Sau đó ông cho nha hoàn tới đi trước dẫn
Thôi Minh Vũ cũng không có chối từ, gật đầu rồi lui ra
ngoài.
Trong phòng chỉ còn một nhà ba người, nói chuyện phiếm
một hồi thì trái tim vốn ảm đạm của Mục Tiểu Văn cũng dịu đi nhiều. Sau đó Dực
nhi cũng chạy về, người trong phủ làm tiệc nghênh đón nàng trở về nhà, vô cùng
náo nhiệt.
Mục Tiểu Văn cay cay sống mũi, nhìn mọi người bận bận
rộn rộn chỉ biết thở dài một hơi rồi đi tới hoa viên.
Bóng đêm dần buông xuống, trong hoa viên mờ mờ ảo ảo.
Mục Tiểu Văn tìm một chiếc bàn đá dưới tán cây ngồi xuống, một chiếc lá rớt
xuống, ngẩng đầu vừa nhìn lên thì thấy tư thái Thôi Minh Vũ đẹp tựa tiên
nghiêng người dựa trên cây. Thân ảnh của hắn ẩn hiện dưới lùm lá càng có vẻ yêu
mị.
“Hôm nay đa tạ ngươi!” - Mục Tiểu Văn khẽ cúi đầu,
nói.
“Hừ!” - Cái hừ lạnh của hắn đã nhu hòa đi ít nhiều,
giống như đang thanh minh rằng hắn không có ý khinh thường nàng.
Tâm tình Mục Tiểu Văn tốt lên nhiều vì vậy ý tứ tích
trêu đùa nổi lên, ngẩng đầu, chống nạnh hỏi:
“ Thôi Minh Vũ, tại sao lúc nào ngươi cũng không vừa
mắt với ta hả? Chẳng lẽ là...”
Trong bóng đêm, Thôi Minh Vũ đứng từ trên cao nhìn
xuống liếc nàng một cái, không lên tiếng.
“Chính là ngươi thích hoàng thượng cho nên không muốn
ta quá gần gũi với hắn, bây giờ ta đã không còn quan hệ với hắn nữa vậy tại sao
ngươi vẫn cứ lãnh đạm với ta? Khi nãy ngươi nhìn thấy ta và Phương Mặc gặp lại
nhau, giờ lại lạnh lùng đối với ta. Chẳng lẽ ngươi cũng thích Phương Mặc, nên
nhìn thấy ta và hắn thân thiết thì ghen tỵ?”
Dường như kinh ngạc vì giờ phút này nàng còn có tâm
trạng lôi Phương Mặc ra mà trêu đùa, Thôi Minh Vũ quay đầu lại nhìn nàng.
“Ngươi không thừa nhận thì ta coi như ngươi đồng ý với
ý kiến của ta rồi.”
Trong đôi mắt hoa đào của Thôi Minh Vũ rốt cuộc cũng
hiện lên một thứ “phẫn nộ gì đó, hồi lâu hắn lại trở về cái vẻ vân đạm phong
tanh của mình, không thèm quay đầu, chậm rãi mở miệng:
“ Phương Mặc không cần ngươi nữa, cho dù ngươi có mạnh
mẽ tỏ ra tươi cười vui vẻ thì có thể chống đỡ được bao lâu chứ?”
Được lắm, đâm vào chỗ hiểm!
Nháy mắt, đau đớn trong lòng ập tới, Mục Tiểu Văn cố
đè chúng xuống, nén giọng cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc:
“Ta đã tính rồi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta nên
ta không so đo với ngươi nữa.”
Bầu trời nổ đùng một tiếng sấm vang, Mục Tiểu Văn
ngẩng đầu, lẩm bẩm nói:
“Trời sắp mưa rồi.”
Đúng là nói thiêng, lời vừa dứt thì mưa to trút xuống.
Thôi Minh Vũ phản ứng khá nhanh, thi triển khinh công bay nhanh lại đứng dưới
mái hiên, miễn cưỡng xem cảnh Mục Tiểu Văn chật vật chạy về. Vì mắc mưa nên ướt
nhẹp, quần áo dán chặt trên người, hơi phát lạnh. Vương Uyển Ngữ cầm một bộ áo
váy dệt bằng tơ tằm đưa cho Mục Tiểu Văn thay, trong khi đó Dực nhi hấp tấp
chạy tới báo:
“Tiểu thư, mưa to rồi!”
“Trời mưa thì sao?”
Dực nhi ấp úng:
“Phương... Phương công tử ở bên ngoài.” - Nói rồi nàng
ngẩng đầu nhìn Mục Tiểu Văn một cái và nói tiếp. - “Đã đứng lâu lắm rồi ạ. Ngài
ấy nhờ gã sai vặt thông báo, nô tỳ ngăn không cho vào nhưng ngài ấy vẫn đứng
đó. Tiểu thư, bây giờ trời mưa, có muốn gọi ngài ấy vào hay không?”