Mộc Yến Đông cởi một tầng áo phủ ấm người Vưu Minh, đứa nhỏ vừa vớt từ dưới sông lên y phục ẩm ước dễ sinh bệnh. Nghe đến bệnh là Mộc Yến Đông liền nhăn mặt chàu mày, lo thay Vưu Minh. Tuổi nhỏ nhiễm phong hàn dễ để lại biến chứng về sau, tai họa khôn lường nghiêm trọng.
Áo vải mỏng tanh lại rách rưới, mùi thì chắc chắn có nhưng Mộc Yến Đông đã dùng Diên Hương khử bớt mùi. Diên Hương là loài hoa sinh sống ở nơi nhiều cỏ, mùi hương dịu nhẹ, thường đặt trong phòng thông thoáng khử mùi. Đúng lúc khi nãy trên đường tìm sông tắm y tình cờ hái được liền không chờ được phủi ngay cái mùi nồng nặc gay mũi ấy.
Một đường đến chợ, mùi hương từ các quầy món ăn lửng lờ mê hoặc cơn đói phát tán khắc khoải, bụng Mộc Yến Đông đã réo tận mấy lần. Mộc Yến Đông nghĩ trước hết phải lấp cái bụng, bồi đắp dinh dưỡng mới đủ sức khỏe đưa thằng nhóc trôi sông này quay về đoàn tụ gia đình.
Cổ họng Mộc Yến Đông lay động, mùi hương quẩn lấy đầu mũi đâm sâu vào thực quản đến nhức nhối, hiện tại tiền trong túi không có lấy một cắt, bên người còn phải đèo bồng theo một tiểu hài tử, hai miệng ăn, trên người rỗng tuếch nghèo đến đau lòng.
Vưu Minh đảo mắt hiếu kì nhìn quanh khung cảnh chợ sớm nhộn nhịp, những quầy hàng trưng đủ loại bánh kẹo dụ dỗ lòng ham muốn trẻ con, Vưu Minh lay mạnh tay áo Mộc Yến Đông kéo lấy sự chú ý của y.
''Ca ca, đệ muốn ăn kẹo đó.''
Mộc Yến theo hướng ngón tay nhỏ xinh của Vưu Minh nhìn sang, đó là một quầy hàng bán kẹo tò he, trên sạp phô bày đủ mọi hình dạng kẹo đặc sắc khơi dậy lòng thích thú trẻ con như: Bốn thầy trò Đường Tăng, tướng quân uy vũ tay cầm đao, tiên đồng ngọc nữ hay thậm chí là con heo, con mèo, con thỏ có hơi đáng yêu dễ dàng hấp dẫn con nít, nhìn vào thích thú đòi xin người lớn mua cho.
Mộc Yến Đông chưa bao giờ bất lực như hiện tại, từ lúc sinh thời y chưa chịu đói chịu khát ngày nào, lúc nhỏ ăn uống không mấy ngon lành, cơm canh đạm bạc nhưng cũng không đến nỗi khố rách áo ôm đầu đường xó chợ bụng kêu ò è như hiện tại. Về sau y dọn ra ở riêng mới được hưởng thụ lạc thú thực sắc nhân gian. Còn tình hình bây giờ đúng là cách nhau một trời một vực, trong túi trống đến độ mòn rách, thử đem y bán nói không chừng có thể đổi được kẹo.
Trước mắt có cây kẹo cũng không mua được cho tiểu hài tử nói chi xoa xịu cơn đói Mộc Yến Đông cảm thấy có hơi mất mặt, y ấp a ấp úng nói với Vưu Minh:
''Ca ca.... Không, có tiền, để ta nghĩ cách kiếm đã.''
Vưu Minh nới lỏng ngón tay khỏi bàn tay Mộc Yến Đông, hai tay nhỏ mò xuống đôi ủng ướt nhẹp dưới chân, cười tươi:
''Đệ có này, một tiền, hai tiền, ba tiền..... Trăm tiền.''
Mộc Yến Đông ngoác mồm tròn đủ nhét một quả trứng gà, lòng nói tắm thôi cũng nhặt được vàng, cơm được ngày nào lo ngày ấy, hiện tại lão thiên gia thiên vị y, phước lành ban y một cây ATM chạy bằng cơm khác nào cứu y thoát khỏi nạn đói năm 1945 ở Việt Nam thân yêu. Thường nghe ''Một nắm bằng một gói đói thì khi no'', một trăm tiền hình như còn hơn cả gói không chừng có thể sánh ngang nồi lẩu thập cẩm size XXL ở thế kỷ XXI.
''Đệ lấy đâu ra nhiều tiền thế? Có phải lấy của phụ mẫu không?'' Mộc Yến Đông thừa nhận y thực rất ao ước có được bữa ăn ngon lành nhưng việc dụ dỗ trẻ em chưa đủ 18 y thực không làm được, tội lỗi, tội lỗi a!
Vưu Minh phũ sạch nước ẩm ướt trên mấy đồng bạc lẻ, nói với chất giọng non nớt hồn nhiên:
''Tiền mừng tuổi của đệ đó, còn nhiều lắm! Đây chỉ là số ít thôi. Phụ thân nói có tiền bên người phòng thân sẽ dễ sống hơn, cho nên đệ liền cân nhắc, không ngờ lúc cần lại có chỗ dùng.''
Mộc Yến Đông gật đầu tán thành với cách làm của phụ thân Vưu Minh, thật biết dạy con, nề nếp lối sống không phải các bật phụ huynh đều có thể làm tròn nghĩa vụ.
Dắt tay Vưu Minh đến quầy kẹo, trước quầy có vài hài tử vây quanh thậm chí còn có vài đứa lóc chóc như muốn đu lên sạp cũng may lão chủ quầy nhỏ nhẹ khuyên răn mới ngăn được hành động quá quách của mấy đứa này, bốn phía toát lên ánh mắt sáng ngời mong mỏi thành quả tạo hình kẹo đặc sắc trông đôi tay lão luyện của chủ quầy.
Mộc Yến Đông khom lưng đối diện Vưu Minh hỏi:
''Đệ muốn cây nào?''
Vưu Minh ra bộ trầm ngâm di chuyển con ngươi dạo mấy vòng qua những cây kẹo to he được cắm trưng bày. Mộc Yến Đông thấy mỗi lần Vưu Minh nhìn một cây kẹo là lắc đầu, có lẽ nhóc con không vừa ý.
''Đệ muốn nặn một cây kẹo theo ý thích.'' Vưu Minh phồng má, lông mi rung rinh khoáy đảo trên cặp mắt to tròn
Trái tim bé bổng Mộc Yến Đông như được lông hồng gảy nhẹ đến tê người, hài tử đúng là chất dẫn dụ người lớn cưng nựng, dễ thương hết chỗ chê, Mộc Yến Đông miết nhẹ hai bên phúng phính đôi nét trẻ con của Vưu Minh.
Mộc Yến Đông cười tươi với Vưu Minh:
“Vậy đệ muốn nặn gì thì hãy nói rõ cho ông chủ nghe, tả theo ý thích của đệ.''
Vưu Minh vuốt cằm ra chiều suy nghĩ biến bản thân thành ông cụ non làm Mộc Yến Đông bên cạnh nhịn cười muốn ná thở. Mộc Yến Đông khom lưng nâng cằm bé chờ câu trả lời.
''Đệ nghĩ ra rồi.''
Đợi Vưu Minh nghĩ xong những hài tử xung quanh đã tản dần, Mộc Yến Đông không chần chừ dắt tay Vưu Minh đến trước sạp. Đôi tay gầy guột hằn đầy vết nhăn năm tháng của lão nhân chuyển động tinh tế trong mấy chốc đã tạo ra kiệt tác xuất sắc trong mắt mấy đứa hài tử, tay lão nhanh thoăn thoắt vừa làm vừa trò chuyện mà còn không quên hỏi han các khách hàng nhỏ mới đến.
''Hai tiểu công tử muốn tạo hình gì nào? Thiên đường ở đây có hết, đừng ngại khát khao?''
Mấy đứa nhỏ được khen cái là mừng rơn, Mộ Yến Đông tâm nói lão đúng là biết khoáy động ham muốn hài tử, hay cho tài mồm mép giỏi giang, không bán được cũng uổng.
Đuôi mắt Vưu Minh cong vút sáng ngời, bé lảnh lót nói:
''Ông nặn cho cháu cây kẹo hình người được không ạ?''
Lão nhân mỉm cười hòa ái: ''Chuyện nhỏ, cháu muốn hình người ra sao?''
Vưu Minh chuyển ngón trỏ hướng sang người đang nắm tay bé: ''Huynh ấy.''
Mộc Yến Đông sững người, quay ngắt sang nhìn đứa nhỏ: ''Đệ nỡ lòng ăn huynh sao?''
Sóng mắt Lưu Minh lưu động phản chiếu ánh sáng lung linh, ngọt ngào nở nụ cười, xua tay: ''Dạ không, đệ đâu nỡ ăn ân nhân chứ, đệ ngắm thôi.''
Dưới tán cây bằng lăng, bóng lá ngợp góc nhà, sắc tím bạc ngàn luyến lưu ngửa mình trên gió, ánh nắng gắt gao xuyên qua kẽ lá một đường đổ xuống bước chân, dưới rợp mái lá Vưu Minh thẹn thùng nuốt chửng từng miếng bánh thơm nức mũi, ngồi cạnh là một tiểu hài tử dứt khoát cắn xé bánh bao ăn đến thỏa mãn.
''Đông ca, huynh đang xấu hổ sao,?'' Ngón tay hài tử chỉ vào má mình ám chỉ ''Má huynh đỏ lắm.''
Mộc Yến Đông mở to mắt, hai má bành ra, hòa dịu cất giọng: ''Đâu có, trời nóng quá mà, đỏ là bình thường.''
Vưu Minh gật đầu, giọng điệu thủ thỉ như làn gió tưới mát qua tai: ''Cũng phải, do da huynh trắng quá mà.''
Đàn ông đàn ương da trắng quá mức khiến một số người nhìn vào cảm thấy không được mạnh mẽ cho lắm, trước kia da hắn trắng nhợt nhạt mang đậm sắc bệnh trạng cũng là một trong số lí do khiến bạn bè xung quanh chỉ chỏ xa lánh cộng thêm lời đồn đã có từ lâu về căn bệnh và thân phận bạc bẽo của y. Nhớ lại chuyện trước kia, bồi hồi chẳng có chỉ thấy nhạt nhẽo đến đau lòng Mộc Yến Đông rũ mắt nhìn chăm chăm một điểm trước mặt, quai hàm chuyển động như cái máy nhai nhưng hồn lại biệt tăm biệt tích.
''Nhưng rất mĩ lệ.''
Chất giọng non nớt bay bổng bên tài như kéo Mộc Yến Đông thoát khỏi giấc mộng xa xăm, y nghiêng mặt nhìn sang khóe môi cong vểnh khen ngợi đầy kiêu căng của tiểu hài tử, xao động tâm can xoa đầu Vưu Minh, nâng nhẹ khóe môi mỉm cười: ''Mĩ lệ là dùng cho nữ nhi không thích hợp cho nam nhân, nhóc đần.''
Vưu Minh bậm trán bị búng ngang, mếu mỏ nói: ''Người khác thì không được, còn huynh thì khác, huynh là độc nhất, mắt đệ thấy rõ, đệ thấy sao nói vậy, đệ không nịnh đâu, lời này là thật lòng.''
Mộc Yến Đông tức quá hóa cười chịu thua trước vẻ mặt kiên trì làm sáng tỏ đến của của nhóc con, chính thức đầu hàng: ''Được rồi, đế thấy sao thì vậy đi.''