Sarah Andrews duỗi người ra bên dưới những lớp chăn và mở mắt đón những ánh nắng xuyên qua tấm màn cửa đã bạt màu. Trong một lát cô không thể hình dung được mình đang ở đâu. Căn phòng vẫn còn tối. Không khí có mùi mốc và ẩm ướt, như thể nơi này đã đóng cửa trong một thời gian.
Cô lắng nghe như những gì đã làm trong cả cuộc đời mình. Lắng nghe để khởi đầu một ngày mới. “Hãy nằm yên”, cô tự bảo mình. “Đừng di chuyển. Đừng gây ra tiếng động và bạn có thể nghe thấy cả tiếng chân của bình minh đang rón rén bước vào”.
Bà già Vee, người phụ nữ lớn tuổi đã nuôi dưỡng cô, thì thầm rằng nếu Sarah ngồi yên lặng đủ lâu, cô có thể nghe thấy sự thay đổi của thế giới, những thay đổi trong cuộc sống của chính cô. Cô nhận thấy những thay đổi đang đến, đôi khi cô thề rằng mình nếm được nó, nhưng chưa bao giờ cô nghe thấy bất kỳ thứ gì. Không phải bình minh đi rón rén, hay mùa xuân ngáp dài, hay thời gian lẩn trốn.
Bà Vee đã điên loạn ngu ngốc tin vào những điều đó. Bà đã làm hộ sinh đỡ đẻ để kiếm sống và xem quá khứ trôi đến tương lai. Bà bảo với Sarah rằng bà biết tất cả những thứ mà những người thân thuộc của bà không biết, chỉ bởi vì bà hay để ý đến chúng. Sarah không chắc cô có tin tưởng bà hay không, nhưng lắng nghe đã trở nên thói quen của cô.
Cô duỗi người thẳng ra, tận hưởng sự yên tĩnh. Ngày hôm qua là vô tận. Đầu tiên cô phải chịu đựng trở thành món hàng trong buổi xổ số của cảnh sát trưởng. Sau đó một người đàn ông lạ mặt với mái tóc sẫm màu và đôi mắt đen đã đưa cô đi. Ngài cảnh sát trưởng, những người bạn của cô, thậm trí cả thị trấn đều nhòe đi trong cơn mưa.
Cô nhìn quanh phòng, trong trường hợp người đàn ông có mái tóc sẫm màu ấy trốn trong góc tối. “Không”, cô nói với chính mình. “Mình chỉ có một mình. Thật sự lại bị bỏ rơi một lần nữa”.
Nó đã trở thành cuộc sống của cô. Khi cô được vài ngày tuổi, ai đó đã bỏ cô lại trên bậc thềm của Harriet Rainy. Sarah tưởng tượng mẹ cô là một ai đó, đã ôm cô lần cuối cùng thật gần trước khi bà biến mất. Mẹ cô có thể đã cầu nguyện mong có ai đó bên trong nông trại có thể mở rộng tấm lòng mà đón nhận đứa trẻ này. Nhưng bà đâu biết Harriet Rainy là kẻ không có trái tim.
Bởi khi Sarah lên sáu Harriet đã định nghĩa cô như “một kẻ quá yếu ớt để cần phải cho ăn” và hắn đã gửi cô cho một người hàng xóm mà ai cũng gọi là Bà già Vee. Người phụ nữ lớn tuổi ấy rất tử tế nhưng lại quá nghèo, Sarah thường nói cô không được đói bụng bởi vì cô biết không có đủ thức ăn cho cả hai người. Bà Vee không bao giờ khiến cô cảm thấy như một gia đình mà nó giống như một con mèo bị lạc được bà đem về cho sống cùng.
Vài năm sau Sarah đã nghĩ rằng cuối cùng cô cũng tìm thấy một nơi thuộc về mình khi cô kết hôn với Mitchell Andrews. Cô đã mơ về một gia đình và khả năng có một ngôi nhà của chính cô. Khoảng một năm sau anh ta đã bán nông trại của mình để làm chuyến phiêu lưu đến Miền Tây.
Sarah đấu tranh để không rơi lệ. Mitchell chưa từng hỏi qua ý kiến của cô. Cuối cùng, anh ta nói, nó không phải là của cô.
Một lần trên con đường đi Mitchell đã bị sốt trước khi họ đến được dãy núi Rockies.
Thậm chí cả đứa bé cô sinh ra trước khi anh ta chết cũng không ở lại trên thế gian này với cô. Đứa con gái bé bỏng của cô chết trước khi Sarah kịp đặt cho nó một cái tên.
Vài tuần sau đó Harrison tay cụt đã đuổi cô cùng hai người phụ nữ khác ra khỏi đoàn xe ngựa để tiếp tục cuộc hành trình đi tìm nền văn minh. Nhưng khi ở Texas vài tuần, Sarah cảm thấy chắc chắn rằng nó khác xa với một thế giới văn minh.
Bây giờ người chồng mới của cô, người đàn ông có cái tên Sam Gatlin, đã bỏ rơi cô trong căn phòng khách sạn tồi tàn này.
Trời mưa khi họ dừng lại tối hôm qua, nhưng cô đã thấy đây là một thị trấn nhỏ. Một vài cửa hiệu, một khách sạn hai tầng, một quán rượu và một tiệm bán phục trang. Khi cô hỏi người nhân viên tên của nơi này, anh ta nói chưa có ai từng bận tâm đặt cho nó một cái tên. Những cư dân địa phương trao đổi hàng hóa với những thợ săn trâu rừng và những chuyến xe chở gia súc. Về sau tất cả mọi người đều gọi nó là “Nơi ẩn cư của người Scốt-len”. Nhưng không ai nghĩ nó là một cái tên phù hợp.
Trườn ra khỏi giường, Sarah quan sát căn phòng. Chồng cô đã lấy đi mọi thứ, kể cả cái váy ướt cô đã thả xuống sàn cạnh giường ngủ. Chỉ còn đôi giày tả tơi, đầy bùn và cái gói nhỏ đựng những món đồ cần thiết mà cô đã dùng cái khăn tay cũ của Mitchell giữ lại là còn ở nguyên. Một miếng xà phòng hương kim ngân. Một cái lược. Một gói thảo mộc mà Bà Vee luôn khẳng định rằng sẽ giảm bớt cơn đau.
Cô nhận ra cô không có nhiều nhưng tất cả trong cái gói đó là của cô. Cô đã dùng dây buộc nó quanh eo bộ quần áo lót của mình.
Sarah không thể yên lặng và lắng nghe những thay đổi của cuộc sống. Họ sẽ đuổi cô ra sáng nay. Hoàn cảnh của cô có thể đã trở nên tốt hơn trước khi cô chết. Cô không phải được chôn cất chỉ với bộ váy lót đã sờn với quá nhiều lỗ vá, đường viền trông như dải buộc rẻ tiền.
“Mình chỉ việc tự tử là xong”. Cô lầm bầm cái điệp khúc ưa thích của Harriet Rainy. Nhưng cô không có súng cũng chẳng có con dao nào, Sarah sẽ phải nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai, kéo theo bản thân xuống lầu, hết lần đến lần khác, trước khi độ cao hơn 12 mét làm gãy cổ của cô.
Harriet Rainy thỉnh thoảng lại thêm vào “Nhưng nếu tao tự tử, ai sẽ là người chăm sóc mày đây?” ông ta nói như thể việc đưa cho Sarah một tấm mềm cũ là một gánh nặng lớn lắm vậy.
Sarah đi lại trong phòng. Tối qua Sarah đáng lẽ phải bắn gã cao bồi đã kết hôn với cô trong khi cô giữ khẩu súng lục của anh ta trong tay. Loại đàn ông gì mà lại chọn vợ trong nhà ngục chứ? Anh ta đã thật sự phạm phải một sai lầm, hay anh ta kích động đến mức quá ngu ngốc. Nếu cô bắn anh ta khi họ đang đi trong cơn bão, người thân của anh ta có thể nghĩ rằng đó là do sấm sét gây ra. Cô có lẽ nên trốn đi cùng với súng của anh ta và bán chúng đi. Hay đi cướp nhà băng, cô cho rằng có thể tìm thấy một cái trong thị trấn từng được gọi là “Nơi ẩn cư của người Scốt-len” này. Bây giờ cô thấy bản thân mình đang đứng trên con đường của một tên tội phạm, Sarah thấy không cần gì phải dừng lại.
Cô cố gắng nhớ xem Sam Gatlin trông như thế nào. Cao, rất cao, Và mạnh khỏe. Anh ta đã vác cô lên như thể cô được làm từ rơm. Cô quyết định nó là như thế. Anh ta dứt khoát có ngoại hình hơn mức trung bình. Đôi mắt quá đen khi chúng nhìn cô. Mặc dù có thể anh ta chưa tới ba mươi tuổi, Hàm vuông và rắn chắc. Cô dám cá anh ta chưa bao giờ nở một nụ cười.
Sarah ngã xuống giường. Cô đã kết hôn với một ác quỷ. Đó là sự trừng phạt giành cho cô vì đã kết hôn với Mitchell Andrews trong khi cô không hề yêu anh ta. Bà Vee luôn bảo cô rằng đừng bao giờ kết hôn với một người đàn ông nếu như cô không yêu anh ta quá mãnh liệt và không thể giúp đỡ gì cho chính cô, bởi lẽ đàn ông như những trái táo, họ không làm gì cả nhưng sẽ lừa phỉnh để khiến bạn mang họ về nhà.
Bởi thế Bà Vee chưa bao giờ kết hôn, Sarah tự hỏi về những lời khuyên của bà. Khi Mitchell đưa cô về nông trại của anh ta sau khi Bà Vee qua đời, cô nghĩ rồi sẽ có ngày mình yêu anh ta. Nhưng điều đó không xảy ra. Cô chưa từng khóc khi anh ta qua đời. Loại phụ nữ vô tâm nào có thể không khóc khi chồng cô ta qua đời chứ?
Cô lắc đầu. “Đó là mình!” Cô tự trả lời câu hỏi của chính cô khi tiếp tục phân tích những tội lỗi của bản thân.
“Sau đó mình đã đánh Zeb Whitaker”, cô lầm bầm. Giết một người đàn ông, thậm chí là một kẻ vô dụng như Whitaker, cũng không phải là một việc làm đúng. Bây giờ bản án dành cho cô chính là sống cả cuộc đời với người đàn ông lạnh lùng, nhẫn tâm đã lấy cắp cái váy của cô. Với vận may cô có thể sống lâu dài.
Sarah không còn cách nào khác là tin những lời Harriet Rainy đã nói là đúng. Có thể cô chỉ là một thứ vô dụng bị bỏ rơi trong một đêm mưa bão.
Có ai đó đang la hét phía dưới hành lang.
Sarah lắng nghe. Một người phụ nữ chửi rủa và ra lệnh cho một người đàn ông ra khỏi phòng của bà ta. Đột nhiên những tiếng bước chân rầm rầm tiến về phía cánh cửa phòng của Sarah.
Cô hoảng sợ và kéo chăn trùm kín tới đầu. Có thể ông ta sẽ không vào phòng cô. Có thể nếu ông ta vào đây, ông ta cũng không để ý thấy cô bên dưới tấm trải giường.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Một ai đó bước vào.
Sarah cố gắng nằm bất động. Có thể nếu cô nín thở thì người vào lầm phòng này đơn giản sẽ bỏ đi.
“Bà Gatlin?” giọng người đàn ông vừa bước vào nghe khá quen. “Tôi hy vọng mình vào đúng chỗ và cái khối nhô lên trên giường chính là vợ tôi. Tôi quên mất không nhìn số phòng khi rời khỏi và tôi đoán rằng việc gõ cửa từng phòng không thể là một trò chơi thú vị được”.
Sarah lén nhìn mé ngoài tấm trải giường. Đủ để chắc chắn, đó chính là anh ta, ác quỷ mà cô đã lấy làm chồng. Trông anh ta không có vẻ gì là ít đáng sợ hơn tối hôm qua. Quá to lớn, anh ta phải bằng hai lần kích thước của những ông chồng khác ấy chứ.
Khi cô không lên tiếng, anh ném cái gói đã mang về cho cô.
“Cái váy của cô bị rách nhiều quá, vì thế tôi đã lấy một cái khác cho cô”. Anh quan sát cô bằng đôi mắt màu đen của mình.
“Cám ơn anh”. Cô thì thầm, nhìn xuống bộ váy màu nâu đơn giản, thậm chí không có cả những viền đăng ten nơi cổ áo nữa. Nó gợi cô nhớ tới những bộ quần áo cũ của Harriet Rainy, chỉ đơn giản là được cắt may, làm từ vải bông pha len thô.
Harriet luôn luôn kết hợp cô-tông cho sợi dọc và len cho sợi ngang trên khung cửi. Một loại vải tiện lợi. Ấm áp. Ngứa ngáy. Xấu xí.
Sarah không muốn mặc nó. Sợ rằng nếu cô làm thế, cô có thể đến gần hơn với sự căm ghét cuộc sống của Harriet.
“Họ không có nhiều sự lựa chọn”. Người chồng mới chờ cô hồi đáp. “Nó sẽ ấm áp. Chúng ta cần phải đi thôi. Tôi đã gọi một chiếc xe ngựa và những vật dụng cần thiết. Với cơn mưa tối qua, cuộc hành trình của chúng ta có thể sẽ kéo dài lâu hơn những gì tôi đã dự tính”.
Cô không thể để bản thân chạm vào thứ vải này được. Dù thế nào đi nữa, chỉ một lần, cuối cùng cô cũng rơi xuống tận cùng. Cô không có gì cả, thậm chí cả bộ quần áo của mình để mặc vào cũng không.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô vẫn còn lòng tự trọng của mình. Những thứ nhỏ bé cô thu góp được từ cuộc hôn nhân đầu tiên đã bị người ta đốt cùng với cỗ xe ngựa vì họ nghĩ Mitchell có thể lây lan dịch sốt.
Cái váy cô mặc tối qua là tất cả những gì cô có, và nó không khác gì một cái giẻ rách. Nhưng nó vẫn còn tốt hơn cái này.
“Cám ơn, nhưng làm ơn hãy trả lại tôi chiếc váy đó. Tôi sẽ giặt sạch nó. Nó sẽ tốt lên thôi.”
Sam Gatlin nhướn lông mày lên, nhìn như thể anh ta có vẻ tức giận “Tôi có đủ khả năng mua cho vợ mình một bộ váy mới. Tôi muốn có một người vợ và tôi đã lên kế hoạch chu cấp cho cô ấy”.
“Không phải cái này”, Sarah nói thầm. “Tôi sẽ không mặc cái này”. Cô chỉ biết vừa đủ tên của anh ta.
Cô kiên định, cố chịu trận đòn. Anh ta trông giống như loại đàn ông sẽ đánh vợ mình. Nếu đúng thế thì cô sẽ được thấy ngay bây giờ thôi.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh ta quay lại và bỏ ra khỏi phòng mà không nói bất kì lời nào. Sarah kéo cái chăn lên vai và chạy đến cửa sổ và thấy anh ta đã bước vào quán rượu phía bên kia đường.
Anh ta là một kẻ say rượu, chồng của cô, cô nghĩ thế. Đó là điều rõ ràng. Loại đàn ông nào có thể đi vào những nơi đó khi mặt trời thậm chí còn chưa lên cao? Mitchell Andrews có thể làm cô buồn đến chết vài ngày bằng sự yên lặng của anh ta, nhưng anh ta không bao giờ uống rượu trước buổi trưa.
Cô nhìn chằm chằm vào bộ váy vẫn còn trải trên giường. Nếu cô mặc nó vào, cô có thể bỏ trốn. Ai có thể biết được cô đã chạy xa bao nhiêu dặm trước khi anh ta đủ tỉnh táo để nhận ra. Cỗ xe ngựa anh ta đã thuê ở Cedar Point hầu như chắc chắn còn đậu ở tiệm phục trang, và cô có thể điều khiển nó tốt như bất kì ai. Cô có thể hỏi thăm để tìm đường trở lại Cedar Point. Có thể Bailee và Lucy đã kết hôn với một người đàn ông tử tế, và sẽ để cô ở lại trong một thời gian. Hoặc có thể ngài cảnh sát trưởng sẽ giúp đỡ cô. Ông ấy đã nói cuộc hôn nhân là sự lựa chọn của cô. Cô chỉ việc nói với ông ta là cô đã thay đổi suy nghĩ. Cô không muốn kết hôn với Sam Gatlin.
Di chuyển về gần phía giường, cô nhìn chằm chằm vào bộ váy. Nó được một người không có kinh nghiệm tự tay làm ra. Cô sẽ thật ngu ngốc khi ở trong căn phòng lạnh lẽo mà không mặc bộ đồ ấy vào. Nhưng cô không thể. Nếu cô làm điều đó, cô sẽ biến mất.
Cuốn mình vào trong chăn, cô ngồi xuống nơi gờ cửa sổ không bằng nhau nhìn những đám mây vây quanh mặt trời. Tiếng ồn từ những căn phòng khác trôi dạt đến cô, nhưng cô không thèm bận tâm tới. Cô không quan tâm đến bất kì thứ gì trong cái thị trấn vô danh này.
Sarah chìm vào giấc ngủ, cô tựa đầu mình vào tấm kính cửa sổ lạnh lẽo vì những cơn mưa.
Cô mong mỏi những giấc mơ sẽ cuốn cô theo như chúng luôn luôn làm thế. Những giấc mơ với màu sắc và ánh sáng. Những giấc mơ mà sự tàn ác của Harriet Rainy hay sự nghèo đói của Bà Vee không thể chạm tới được.
Một tiếng gõ cửa làm cô giật mình. Khi đó, cô hầu như ngã khỏi gờ cửa sổ.
Trượt chân, cô vội vã đi về phía cánh cửa. “Ai đó?” cô biết đó không phải là chồng cô, anh ta chỉ việc xoay cái nắm cửa và bước vào. Đó là, nếu anh ta nhớ được số phòng. Có thể rượu đã làm suy nhược đầu óc anh ta.
“Vui lòng mở cửa, cô gái”, một giọng phụ nữ thì thầm từ phía bên kia cánh cửa. “Tôi là Denver Delany. Tôi là chủ quán rượu ở phía bên kia đường”.
Cô không biết ai là Denver Delany, nhưng cô vẫn mở hé cửa ra vài in-sơ. “Vâng...” cô xoay sở để nói chuyện trước một người phụ nữ to lớn đẩy cánh cửa mở rộng và bước vào.
“Chúng ta không có thời gian để giới thiệu”. Denver đủ to lớn, với mái tóc có màu như ánh trăng rằm và đôi mắt bao bọc bởi màu đen. “Cô chỉ cần tin rằng tôi là một người bạn của chồng cô và cô phải đưa anh ta rời khỏi thị trấn này nhanh đi”. Bà ta đẩy tay áo lên tới khuỷu tay, như thể bà ta phải làm công việc đó cho cô.
Sarah nhìn chằm chằm khi thấy Denver túm lấy cái váy màu nâu xấu xí và đưa về phía cô. “Chồng cô vừa bị đâm bởi một kẻ xấu, một tên nghèo, một kẻ trộm gia súc, một tên vô dụng...hay cái gì đó”
Chiếc váy chui qua đầu Sarah, dừng lại vì sự tạm dừng việc mô tả của bà Denver.
Khi Sarah cố chui cổ ra, cô hỏi “Anh ấy chết rồi à?”
Denver cười hô hố. “Nếu anh ta đã chết, cô gái à, chúng ta không cần phải đưa anh ta rời khỏi thị trấn. Chúng ta đi bây giờ chứ?”
Sarah gật đầu như thể đang nhìn nhận một cách logic. “Tại sao chúng ta không đưa anh ấy tới bác sĩ?”
“Không có bác sĩ trong khoảng 50 dặm. Cô sẽ là người chăm sóc anh ta. Phil, người phục vụ ở quán rượu, đang sắp xếp lại những đồ dự trữ trong cỗ xe ngựa mà Sam đã mua từ nơi của Mr. Moon”. Người đàn bà to lớn ấy nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô có thể điều khiển xe ngựa được chứ, cô gái? Trông cô không đủ khỏe để vác nửa thùng nước ấy”.
“Tôi có thể xoay sở được”.
Denver kéo cô theo khi Sarah điên cuồng cố gắng trượt chân vào đôi giày của mình. “Tốt. Đừng lo lắng về việc chữa trị. Cô chỉ việc băng bó vết thương một cách tốt nhất có thể và đưa rượu cho anh ta tới khi anh ta ngừng than phiền. Đó luôn là cách tôi dùng để điều trị những người bị bắn và bị đâm. Nó dường như chỉ tốn một nửa thời gian”.
Người phụ nữ nhìn lại phía sau phòng “Cô không đem theo hành lý à?”
Sarah giữ đầu ngẩng cao. “Không”, cô trả lời, thách Denver nói thêm bất cứ điều gì. Cái gói đựng những thứ thuộc về cô giờ đang được giấu bên dưới bộ váy màu nâu này.
Sarah thay đổi chủ đề. “Tại sao chúng ta không chữa trị cho anh ấy trước khi đem anh ấy đi?”
“Cô gái à, nếu anh ta không nhanh chóng rời khỏi thị trấn này, anh ta sẽ chắc chắn bỏ mạng trong một tiếng đồng hồ nữa. Ở đây có những kẻ sẵn sàng lấy súng lục của họ ra với mong muốn hạ gục được Sam Gatlin, họ cũng chẳng bị lên án khi anh ta chảy máu cho tới chết đâu”. Denver dừng lại phía dưới cầu thang và vỗ nhẹ ngực áo để thở ra dễ dàng hơn. “Cô không biết sao? Chồng cô nổi tiếng lắm”.
Sarah không chắc cô có muốn biết nó hay không. Linh tính mách bảo cô rằng cho dù anh ta nổi tiếng vì bất cứ cái gì đi nữa, thì nó cũng chẳng tốt đẹp gì.
Denver kéo Sarah ra khỏi cửa khách sạn khi sự sợ hãi lấp đầy tâm trí cô. “Nhưng tôi sẽ đưa anh ấy đến nơi nào?” Cô thậm chí không biết gì về anh ta, hay yêu thích gì anh ta. Sẽ như thế nào nếu anh gục chết trên vai cô? Cô không thể chắc chắn con đường nào ở phía bắc có thể đem lại sự an toàn cho anh ta.
Denver dừng lại nhanh đến nỗi Sarah đâm sầm vào lưng bà ta. Người phụ nữ lạ mặt này quay lại và nói thầm “Cô sẽ đưa anh ta tới hẻm núi Satan. Không ai có thể tìm thấy anh ta ở đó”. Denver nhìn chằm chằm vào Sarah như thể đang đánh giá lòng can đảm của cô. “Nếu cô không đưa anh ta rời khỏi đây, chúng ta nên chôn cất anh ta ngay bây giờ, bởi anh ta sẽ chết nếu còn ở lại đây”.