Sarah đi lại đi lại trên tấm ván gỗ phía trước cửa tiệm chờ bức thư sẽ được chuyển đến vào trưa nay. Đã một ngàn lần cô ước rằng mình đi với Sam. Anh cần đến cô.
“Hôm nay họ có thể đến trễ đó, cô gái. Những người lái xe cần tốn vài ngày tỉnh rượu để bắt đầu chuyến đi của họ”.
Sarah cố gắng hành động một cách bình tĩnh. “Tôi biết. Tôi chỉ mong nhận được lá thư của chồng tôi”. Sam đã đi hơn một tháng. Riley đã thuyết phục anh cần phải đi tất cả mọi nơi trong tiểu bang này, ngoại trừ loanh quanh gần nhà. Đó là cách để mọi người có thể nói rằng họ đã nhìn thấy anh ở Waco hay Abilene trước khi anh bị bắn.
“Xe chở thư đến rồi!”, có ai đó la lên.
Sarah không di chuyển. Cô cố gắng không nôn tất cả những gì đã ăn vào bữa sáng. Mưu kế của Riley khiến cô lo lắng nhiều hơn những gì cô đã tưởng. Cô hầu như mỉm cười. Ai lại không lo lắng khi biết cách đây hai đêm chồng mình đã bị bắn trên đường chứ? Có hàng trăm thứ sai lầm có thể xảy ra. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Frank nhắm trượt? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Sam di chuyển vào giây cuối và phát đạn bắn thẳng vào tim anh? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như có ai đó phát hiện ra anh vẫn chưa chết?
“Bà Garret”, ông chủ tiệm nói với cô. “Tôi thật xin lỗi, nhưng không có lá thư nào của chồng cô cả, nhưng ở đây có tờ báo đến từ Fort Worth mà cô đã yêu cầu”.
“Cảm ơn ông”. Sarah bắt bản thân không được nhìn vào tờ báo. “Có thể ngày mai nó sẽ đến”. Cô cần phải nói chuyện với ai đó trong một lúc. “Trước đây chúng tôi chưa bao giờ rời xa nhau”.
“Không có việc gì phải lo lắng cả, chồng cô sẽ hoàn thành việc ở Kansas và về nhà trước khi cô biết được điều đó”.
Sarah gật đầu, ước gì nó là sự thật, rằng Sam đã đến Kansas để mua ngựa. Không có bất cứ ai trong thị trấn này biết được anh thật sự đã đi đâu. Không ai ngoại trừ ngài cảnh sát trưởng. Nếu Sam vẫn còn sống thì lúc này đây anh chính là Sam Garrett. Họ sẽ làm việc tại nông trại, chăn nuôi ngựa và cùng nhau trải qua khoảng đời còn lại.
Cô lái xe ngựa về nhà trước khi cô không thể chờ đợi thêm. Sarah ngừng xe lại và mở tờ báo ra. Ngay phía đầu trang, những từ ngữ cô căm ghét nhất đã xuất hiện. “Sam Gatlin đã bị mưu sát vào tối hôm qua”.
Cô cố gắng không khóc để đọc nốt những chi tiết còn lại. Không ai biết kẻ đã nổ súng là ai. Một cảnh sát biệt động Texas đã xác minh danh tánh và cái chết của anh. Một bà sơ đã quỳ gối bên cạnh anh và cầu nguyện trong khi tất cả mọi người đều đi ngang qua, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã từng là một huyền thoại.
Sarah không thể đọc thêm. Cô lái xe về nhà, mừng vì Ruthie đã ở bên anh, nhưng trái tim cô tan nát vì Sam đã không cho phép cô cùng anh đến Fort Worth. Anh đã nói lần này anh không cần một thiên thần ở bên cạnh để bảo vệ anh.
Khi Sarah rẽ vào cua đường cuối cùng, cô nhìn thấy một cỗ xe ngựa đậu trước nhà.
Jacob Dalton bước khỏi hàng hiên và đứng đó chờ cô. Anh chỉ có một mình.
Sarah vội vã nhảy khỏi xe ngựa, thậm chí trước cả khi ngựa kịp dừng lại. “Jacob! Mọi chuyện sao rồi?”
Anh ta giữ lấy cô thật gần khi anh ta thì thầm. “Tôi xin lỗi, Sarah”.
Cô cảm thấy như tim mình ngừng đập.
“Tôi đã cố gắng hết sức để giữ cho anh ta tỉnh táo, nhưng cái tên ngu ngốc đó nghĩ rằng anh ta cần rượu khi anh ta bị bắn”.
Sarah giật nảy người. “Anh ấy còn sống?”
Jacob nhấc tấm chăn không thấm nước ra khỏi chiếc giường. “Và nó hơn cả địa ngục ấy chứ. Anh ta đã dọa giết chết tôi vài lần khi tôi đưa anh ta ra khỏi nghĩa trang. Chúng tôi đã để cho anh ta nằm trong một cỗ quan tài quá dài”.
Sarah nhìn chằm vào chồng của cô, dơ bẩn, người phủ đầy máu và có mùi như một kẻ nát rượu.
“Tôi đã cố lau sạch và băng bó vết thương cho anh ta, nhưng anh ta nói anh ta muốn cô làm điều đó. Anh ta sẽ không để cho bất cứ chạm vào mình. Vì thế tôi đã mang theo đủ rượu và thẳng tiến đến đây”.
Mùi máu cùng với mùi rượu nồng nặc khiến cô cảm thấy muốn nôn nhưng cô biết cô phải làm cái gì.
“Anh giúp tôi đánh thức anh ấy dậy và đưa vào trong nhà”.
Jacob kéo cánh tay của Sam. “Có kẻ nào đó đã bắn một phát vào tay trái của anh ta. Tất cả những gì Sam phải làm là để vết thương đó nơi ngực, và bất cứ ai nhìn thấy cũng đều cho rằng anh ta đã bị bắn ngay tim”. Jacob vòng cánh tay của Sam qua vai của anh ta. “Tôi đã cố nói phát súng đến từ chỗ nào nhưng giống như quỷ đã nổ phát súng đó rồi biến mất. Tôi muốn biết người đàn ông mà Sam Gatlin tin tưởng bằng cả mạng sống”.
Sam chửi thề rồi sau đó ngước lên. Đôi mắt ngập tràn đau đớn nhìn vào cô. “Chào buổi sáng, thưa bà. Tên của tôi là Sam Garrett”.
Cô mỉm cười. “Em biết anh là ai mà, anh... anh vừa mới nói anh là ai?”
Anh cầm lấy tay cô. “Sam Garrett”.
Đột nhiên máu và vết bẩn không là vấn đề gì, cô ôm chầm lấy anh.
Anh rên lên vì đau đớn. “Em có thể chờ vài ngày trước khi em cố giết anh lần nữa không, Sarah, tình yêu của anh?”
Một giờ sau Sarah đã băng bó vết thương cho Sam và lau người sạch sẽ cho anh. Anh đưa tay về phía Jacob. “Cám ơn, bạn hiền”.
Jacob gật đầu hướng về phía Sarah. “Mày không xứng đáng với cô ấy”, anh ta nói.
“Tao biết, và tao đã lên kế hoạch sẽ ở bên cạnh cô ấy cho đến khi họ chôn cất tao tử tế”.
“Mày đã nói với cô ấy rằng cô ấy có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này nếu cô ấy muốn hay không?”
“Mày thử nói với cô ấy xem sao”. Sam cười toe toét. “Tao thích ai đó nhìn thấy cô ấy nổi điên lên khi cô ấy thậm chí có thể nghĩ rằng mày đang cố đưa cô ấy rời khỏi tao”.
Jacob lắc đầu. “Tao không giống mày, Sam. Tao vẫn chưa muốn chết một cách vội vã như thế”.
Đứng lên, Jacob với tay đến mũ. “Trải qua quãng đời còn lại trong thanh bình nhé Sam”.