...Em đã nghe tin Michael. Đúng ra là ba lần. Em vẫn chưa trả lời. Anh sẽ thất vọng vì em, em chắc thế. Nhưng em—
—của Nữ bá tước Kilmartin gửi người chồng đã mất của mình, mười tháng sau khi Michael đi Ấn Độ, bị vò nát với một câu lẩm bẩm, "Việc này thật điên rồ," và bị quẳng vào lửa
Michael đã thấy Francesca ngay khi anh bước vào phòng khiêu vũ. Cô đang đứng ở phía kia căn phòng, nói chuyện với các chị, mặc một bộ đồ xanh với kiểu tóc mới.
Và anh nhận ra cả lúc cô bỏ đi nữa, ra khỏi phòng bằng cánh cửa ở phía tây bắc, có thể là tới phòng vệ sinh của các quý bà, mà anh biết nó ở ngay cuối hành lang.
Tệ nhất là, anh cũng chắc chắn anh sẽ nhận ra sự trở lại của cô, mặc dù anh đang nói chuyện với khoảng một tá các quý cô khác, tất cả họ đều nghĩ anh hoàn toàn để tâm tới cái đám đông nhỏ của họ.
Nó như một căn bệnh với anh, một giác quan thứ sáu. Anh không thể ở trong cùng một căn phòng với Francesca mà không biết cô ở đâu. Đã như thế này từ cái khoảnh khắc họ gặp mặt, và điều duy nhất làm cho chuyện đó có thể chịu đựng được là vì cô không hề biết gì cả.
Đó là một trong những điều anh thích về Ấn Độ. Cô không ở đó; anh không bao giờ phải nhận ra cô. Nhưng cô vẫn ám ảnh anh. Mỗi khi anh thoáng thấy một mái tóc hạt dẻ ánh lên trong ánh sáng những ngọn nến như của cô, hoặc ai đó cười, và trong một thoáng nghe như tiếng cười đó là của cô. Hơi thở của anh sẽ ngừng lại, và anh sẽ tìm cô, mặc dù anh biết cô không ở đó.
Đó là địa ngục, và xứng đáng là lý do để uống cho ra uống. Hay là qua đêm với người tình mới nhất của anh.
Hoặc cả hai.
Nhưng cái đó đã hết rồi, và giờ anh trở lại London, và anh ngạc nhiên vì thật dễ dàng để lại quay về với cái vai kẻ quyến rũ bất cần đời. Chẳng có gì thay đổi nhiều lắm ở đây; ồ, một vài gương mặt có khác hơn, nhưng tổng thể giới quý tộc vẫn thế. Buổi tiệc sinh nhật Quý bà Bridgerton giống như anh đã chờ đợi, mặc dù anh phải thừa nhận anh hơi chùn trước mức độ tò mò gây ra bởi sự xuất hiện của anh ở London. Dường như Tay chơi vui vẻ đã trở thành Ngài bá tước sáng choang, và trong vòng mười lăm phút đầu tiên khi anh tới, anh đã được đối mặt với không ít hơn tám—không, coi là chín đi, không được quên cả Quý bà Bridgerton nữa—bà mẹ quý tộc, tất cả đều háo hức muốn thu hút sự chú ý của anh, và tất nhiên, giới thiệu anh với các cô con gái đáng yêu chưa chồng của họ.
Anh cũng không rõ chuyện này thú vị hay là như địa ngục.
Thú vị, anh kết luận, ít nhất là cho bây giờ. Nhưng đến tuần sau anh hoàn toàn không nghi ngờ nó sẽ là địa ngục.
Sau mười lăm phút nữa, giới thiệu, giới thiệu tiếp, và vài lời gợi ý cũng chẳng kín đáo cho lắm (may sao là của một bà góa chứ không phải từ những cô chưa chồng hay mẹ của họ), anh tuyên bố ý định tới gặp bà chủ nhà và xin phép rút lui khỏi đám đông.
Và cô kia rồi. Francesca. Bên kia phòng, tất nhiên, điều đó nghĩa là anh sẽ phải lách qua cái đám đông khổ sở kia nếu anh muốn nói chuyện với cô. Cô trông đáng yêu kinh khủng trong bộ váy xanh thẫm, và anh nhận ra rằng sau bao câu chuyện về việc cô sẽ mua một tủ áo mới, đây là lần đầu anh thấy cô rũ bỏ những màu sắc nửa tang của mình.
Rồi nó lại ập đến với anh. Cô cuối cùng đã thôi để tang. Cô sẽ tái giá. Cô sẽ cười đùa, trêu ghẹo và mặc màu xanh và kiếm một người chồng.
Và tất cả có thể sẽ xảy ra trong vòng một tháng. Một khi cô đã cho thấy rõ ý định tái giá, cánh đàn ông sẽ chen lấn đổ cửa nhà cô. Sao có ai có thể không muốn lấy cô cơ chứ? Cô có thể không còn trẻ trung như những phụ nữ đang kiếm chồng khác, nhưng cô có cái gì đó những cô gái trẻ thiếu—sự sắc sảo, sự rực rỡ, một nét thông minh trong đôi mắt làm tăng thêm vẻ đẹp của cô.
Cô vẫn một mình, đứng bên cửa ra vào. Thật ngạc nhiên, dường như không ai nhận ra cô vừa vào, và Michael quyết định sẽ rẽ đám đông để đến với cô.
Nhưng cô thấy anh trước, và mặc dù cô không hẳn mỉm cười, đôi môi cô cong lên, mắt cô ánh lên như vừa nhận ra, và cô bước về phía anh, hơi thở của anh ngừng lại.
Điều này lẽ ra không nên làm anh ngạc nhiên. Nhưng nó vẫn. Mỗi khi anh nghĩ anh biết tất cả về cô, đã nhớ tới từng chi tiết một cách không hề mong muốn, có cái gì đó ở trong cô lóe lên và thay đổi, và anh lại thấy mình gục xuống lần nữa.
Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi cô, người phụ nữ này. Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi cô, và anh không bao giờ có thể có cô. Ngay cả khi John đã ra đi, chuyện đó vẫn là không thể, là hoàn toàn sai trái. Có quá nhiều việc. Quá nhiều điều đã xảy ra, và anh sẽ không bao giờ có thể rũ bỏ cái cảm giác là anh đã đánh cắp cô theo cách nào đó.
Hoặc tệ hơn, rằng anh đã ao ước điều này. Rằng anh đã muốn John đi và thôi ngáng đường, muốn tước vị và Francesca và mọi thứ khác.
Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ, gặp cô ở giữa chừng. "Francesca" anh thì thầm, làm cho giọng mình thật mượt mà và duyên dáng, "thật vui được gặp cô."
"Cả anh nữa," cô trả lời. Cô mỉm cười, nhưng theo một cách có vẻ thích thú, và anh có cảm giác rằng cô đang chế diễu anh. Nhưng có lẽ chẳng có lợi gì nếu nói ra; nó sẽ chỉ cho thấy rằng anh nhạy cảm với mỗi vẻ mặt của cô đến thế nào. Và thế là anh chỉ nói, "Cô vui vẻ chứ?"
"Tất nhiên. Còn anh?"
"Đương nhiên."
Cô nhướng một bên mày. "Ngay cả khi anh đang một mình lúc này?"
"Cô nói sao cơ?"
Cô nhún vai lơ đễnh. "Lần trước tôi thấy anh, anh đang bị bao vây bởi phụ nữ."
"Nếu cô vừa thấy tôi, tại sao cô không đến cứu tôi?"
"Cứu anh?" cô nói và cười. "Ai cũng có thể thấy là anh đang rất thích thú."
"Thật thế sao?"
"Ôi, làm ơn đi, Michael," cô nói, liếc anh châm chọc. "Anh sống để tán tỉnh và quyến rũ."
"Theo trình tự đó?"
Cô nhún vai. "Chẳng phải tự dưng anh là Tay chơi vui vẻ."
Anh cảm thấy hai hàm mình đang xiết chặt vào nhau. Lời nhận xét của cô thật đau, và cái sự thật đó lại càng làm đau hơn.
Cô ngắm nghía gương mặt anh, kỹ đến mức anh muốn nhăn mặt vì khó chịu, và rồi gương mặt cô nở ra một nụ cười. "Anh không thích thế," cô nói thật chậm, gần như có vẻ khó thở vì nhận ra điều đó. "Ôi, trời ơi, anh không thích thế."
Cô trông như thể vừa được chứng kiến chúa hiện hình một cách hoành tráng, nhưng vì chuyện này hoàn toàn do anh, tất cả anh có thể làm là nhăn mặt.
Rồi cô cười phá lên, và thế là lại càng tệ hơn. "Ôi, trời," cô nói, tay ôm lấy bụng vì cười. "Anh cảm thấy như một con cáo trong buổi đi săn, và anh chẳng thích thế chút nào. Ôi, chết mất thôi. Sau tất cả những người đàn bà anh theo đuổi..."
Cô nghĩ hoàn toàn sai, tất nhiên. Anh chẳng quan tâm gì đến chuyện những bà mẹ trong giới quý tộc coi anh là con cá to nhất mùa này và đang theo đuổi anh theo mức tương xứng. Điều đó chỉ là một chuyện để người ta có thể cười cợt một cách thoải mái.
Anh chẳng quan tâm nếu họ gọi anh là Tay chơi vui vẻ. Anh chẳng quan tâm nếu họ nghĩ anh là một tên quyến rũ phụ nữ vô tích sự.
Nhưng khi Francesca nói điều đó...
Nó như là axit.
Và tệ nhất là, anh chẳng có ai để mà đổ tội ngoài bản thân mình. Anh đã xây dựng cái danh tiếng này trong bao nhiêu năm, bỏ không biết bao thời gian trêu trọc và tán tỉnh, và đảm bảo để cho Francesca được thấy, để cô không thể đoán ra sự thật.
Và có thể anh làm thế vì mình nữa, bởi vì nếu anh là Tay chơi vui vẻ, ít nhất anh cũng là cái gì đó. Sự lựa chọn còn lại là chẳng gì cả ngoài việc làm một tên ngốc tội nghiệp, yêu vợ người khác một cách tuyệt vọng. Và quỷ thật, anh thật giỏi khi làm người đàn ông có thể quyến rũ người ta bằng một nụ cười. Anh cũng có cái gì đó mà anh có thể thành công chứ.
"Anh không thể nói là tôi chưa nói trước với anh," Francesca nói, nghe có vẻ rất hài lòng với bản thân mình.
"Bị vây quanh bởi những người đẹp thì chẳng tệ lắm." anh nói, chủ yếu là để làm cô bực. "Còn hay hơn nữa khi mà chuyện đó xảy ra mà chẳng phải cố gắng nhiều."
Câu đó có hiệu quả, bởi vì miệng cô hơi nhíu lại. "Tôi chắc là còn hơn cả hay ấy chứ, nhưng anh phải cẩn thận không được quên," cô nói gay gắt. "Đó không phải là những phụ nữ hàng ngày của anh."
"Tôi còn không biết là mình có phụ nữ hàng ngày."
"Anh biết chính xác ý tôi là gì, Michael. Những người khác có thể gọi anh là một tay đểu cáng hoàn toàn, nhưng tôi biết anh hơn vậy."
"Ồ, thật sao?" Và anh suýt cười phá lên. Cô nghĩ cô biết rõ về anh đến thế, nhưng cô chẳng biết gì cả. Cô sẽ không bao giờ biết được tất cả sự thật.
"Anh có tiêu chuẩn của mình hàng bao năm nay," cô tiếp. "Anh sẽ không bao giờ quyến rũ những ai có thể bị tổn thương đến mức không thể cứu vãn nổi bởi hành động của anh."
"Và cái gì làm cô nghĩ rằng tôi không bắt đầu việc đó bây giờ?"
"Ồ, tôi không nghĩ anh sẽ làm chuyện như vậy một cách có chủ ý," cô nói, "nhưng trước đây, anh thậm chí không bao giờ giao thiệp với những phụ nữ trẻ đang kiếm chồng. Thậm chí hoàn toàn không có khả năng xảy ra chuyện anh nhầm lẫn và phá hỏng cuộc đời của một người trong số họ."
Cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu lờ mờ tronh anh từ nãy đến giờ bắt đầu sôi lên sùng sục. "Cô nghĩ tôi là ai, Francesca?" anh hỏi, cả cơ thể anh căng lên vì một cái gì đó anh hầu như không thể nắm bắt được. Anh ghét khi cô nghĩ về anh như vậy, ghét lắm.
"Michael—"
"Cô thực sự nghĩ tôi ngu ngốc đến mức có thể vô tình phá hoại thanh danh một quý cô trẻ tuổi?"
Đôi môi cô mở ra, rồi khẽ run trước khi cô trả lời. "Không phải ngu ngốc, Michael, tất nhiên không. Nhưng—"
"Vậy thì vô tâm" anh bật ra.
"Không, cũng không phải vậy. Tôi chỉ nghĩ—"
"Nghĩ gì, Francesca?" anh hỏi không chút khoan nhượng. "Cô thực sự nghĩ sao về tôi?"
"Tôi nghĩ anh là một trong những người đàn ông tốt nhất mà tôi biết," cô nói nhẹ nhàng.
Khỉ thật. Sao cô có thể làm anh xụi lơ với chỉ một câu. Anh nhìn cô chằm chằm, chỉ nhìn cô, cố hiểu xem cô có ý quái gì khi nói cái câu đó.
"Tôi thực sự nghĩ vậy," cô nói và nhún vai. "Nhưng tôi cũng nghĩ anh dại dột, và tôi nghĩ anh có thể yếu lòng, và tôi nghĩ trong mùa xuân này anh sẽ làm tan vỡ nhiều trái tim hơn là tôi có thể đếm."
"Việc của cô không phải là đếm," anh nói, giọng anh khẽ và cứng rắn.
"Không, đúng là vậy phải không?" Cô nhìn nhìn qua anh và mỉm cười ranh mãnh. "Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn sẽ làm vậy thôi, đúng không?"
"Và vì sao cơ?"
Cô dường như không có câu trả lời, và lúc đó, đúng lúc anh chắc mẩm cô sẽ không nói gì nữa, cô thì thầm, "Bởi vì tôi sẽ không thể tự ngăn bản thân mình được."
Vài giây trôi qua. Họ chỉ đứng đó, lưng quay về phía tường, trông hoàn toàn giống như họ đang nhìn ngắm bữa tiệc. Cuối cùng, Francesca phá vỡ sự im lặng và nói, "Anh nên nhảy."
Anh quay sang nhìn cô. "Với cô?"
"Đúng. Ít ra là một lần. Nhưng anh cũng nên nhảy với ai đó thích hợp, ai đó anh có thể cưới."
Ai đó anh có thể cưới. Ai đó ngoại trừ cô.
"Nó sẽ cho giới thượng lưu biết rằng anh ít nhất vẫn để ngỏ khả năng kết hôn," Francesca thêm. Khi anh không bình luận gì, cô hỏi, "Có phải anh như vậy không?"
"Để ngỏ khả năng kết hôn?"
"Đúng."
"Nếu cô nói vậy," anh nói, dường như hơi thờ ơ. Anh phải làm một người hấp dẫn phụ nữ. Đó là cách duy nhất anh có thể che dấu sự cay đắng đang tràn qua anh.
"Felicity Featherington," Francesca nói, đưa tay về phía một quý cô rất xinh đẹp đứng cách đó khoảng mươi thước. "Cô ấy là sự lựa chọn tuyệt vời. Rất biết điều. Cô ấy sẽ không yêu anh."
Anh nhìn cô mỉa mai. "Chúa đã cấm tôi tìm thấy tình yêu."
Môi Francesca hé ra và mắt cô mở to. "Anh muốn vậy sao?" cô hỏi. "Muốn tìm thấy tình yêu?"
Trông cô thật vui mừng với khả năng đó. Vui vì anh có thể sẽ tìm thấy người phụ nữ hoàn hảo.
Và thế đấy. Niềm tin của anh vào sức mạnh thiêng liêng đã được khẳng định. Thực sự, những khoảnh khắc mỉa mai hoàn hảo đến thế này không thể đến một cách vô tình được.
"Michael?" Francesca hỏi. Đôi mắt cô sáng lên và long lanh, và rõ ràng cô muốn một điều gì đó cho anh, điều gì đó tuyệt vời và tốt đẹp.
Và tất cả những gì anh muốn làm là la hét.
"Tôi không biết," anh nói chua chát. "Chẳng hề biết một chút xíu nào."
"Michael..." Trông cô như đau đớn, nhưng lần này, anh không thèm để tâm.
"Nếu cô cho phép," anh nói nhanh, "Tôi tin là tôi có một cô Featherington tôi cần phải nhảy cùng."
"Michael, sao vậy?" cô hỏi. "Tôi đã nói gì?"
"Không gì cả," anh nói. "Không có gì cả."
"Đừng như thế này."
Khi anh quay nhìn cô, anh cảm thấy cái gì đó trào qua anh, sự tê tái đưa một cái mặt nạ trở lại trên gương mặt anh, cho phép anh cười thật nhẹ nhàng và nhìn cô với cái nhìn nheo nheo huyền thoại của mình. Anh một lần nữa lại là tay chơi, có thể không quá vui vẻ, nhưng hoàn toàn là một kẻ quyến rũ đầy hào hoa.
"Như thế nào?" anh hỏi, đôi môi anh cong lên với sự hòa trộn tuyệt vời giữa vẻ ngây thơ và nhún nhường. "Tôi đang làm đúng như cô yêu cầu. Nhảy với một cô Featherington, chẳng phải cô nói thế sao? Tôi đang làm theo từng chữ một như cô hướng dẫn."
"Anh đang giận tôi," cô thì thầm.
"Tất nhiên không," anh nói, nhưng họ đều biết giọng anh nhẹ nhàng quá mức, khéo léo quá mức. "Tôi chỉ đơn giản đã chấp nhận rằng cô, Francesca, biết tất cả. Tôi đã luôn nghe theo đầu óc và lương tâm mình, và để được cái gì? Chúa biết là tôi đã ra sao nếu tôi chịu nghe lời cô từ bao năm nay."
Hơi thở cô thoát ra khỏi đôi môi và cô lùi lại. "Tôi phải đi," cô nói.
"Vậy thì đi đi," anh nói.
Cằm cô hơi nhích lên. "Có nhiều đàn ông ở đây."
"Rất nhiều."
"Tôi cần tìm một người chồng."
"Cô nên," anh đồng ý.
Môi cô xiết vào nhau và rồi cô thêm, "Có thể tôi sẽ tìm được một người tối nay."
Anh suýt nữa ném cho cô một nụ cười diễu cợt. Cô luôn phải kết thúc câu chuyện. "Cô có thể," anh nói, ngay khi anh biết cô vừa tưởng rằng cuộc nói chuyện của họ đã kết thúc.
Lúc đó cô đã đủ xa để không thể hét trả một câu cuối cùng. Nhưng anh thấy cái cách cô dừng lại và căng vai ra, và anh biết cô đã nghe thấy anh.
Anh dựa vào tường và mỉm cười. Người ta phải tận hưởng sự khoái trá nhỏ nhặt của họ khi họ có thể.
Ngày hôm sau Francesca cảm thấy hoàn toàn tệ hại. Và tệ hơn, cô không thể rũ bỏ một cảm giác tội lỗi khủng khiếp đáng ghét, mặc dù Michael chính là người đã nói rất xúc phạm tối hôm trước.
Thực sự, cô đã nói gì để khơi lên sự phản ứng cay độc như vậy từ phía anh chứ? Và anh có quyền gì mà cư xử tệ với cô như vậy? Tất cả những gì cô làm là cho thấy một chút vui mừng, khi anh có thể đang muốn tìm kiếm một cuộc hôn nhân thực sự với tình yêu, hơn là phí thời gian chơi bời trác táng.
Nhưng rõ ràng cô đã lầm. Michael đã dùng cả buổi tối—cả trước và sau cuộc nói chuyện của họ—quyến rũ tất cả những phụ nữ trong buổi tiệc. Việc đó đã đến cái mức mà cô nghĩ cô có thể phát bệnh.
Nhưng tệ hơn cả là, cô không thể ngừng nhẩm đếm các cuộc chinh phục của anh, đúng như cô đã dự đoán tối đó. Một, hai, ba, cô lẩm nhẩm, nhìn anh bỏ bùa một bộ ba chị em gái với nụ cười của mình. Bốn, năm, sáu—vậy là xong hai bà góa và một nữ bá tước. Thật tởm lợm, và Francesca cảm thấy ghê tởm chính mình vì đã bị cuốn hút vào như thế này.
Và rồi thỉnh thoảng, anh nhìn cô. Chỉ nhìn cô với một cái nhìn nheo nheo, chế nhạo, và cô không thể không nghĩ rằng anh biết cô đang làm gì, rằng anh đang chuyển hết từ phụ nữ này sang phụ nữ kia chỉ để cô có thể làm tròn số đếm của cô thêm một tá nữa, hay đại loại vậy.
Tại sao cô lại nói thế nhỉ? Cô đã nghĩ gì vậy?
Hay là cô đã chẳng nghĩ gì cả? Dường như đó là cách giải thích duy nhất. Cô chắc chắn không định nói với anh là cô sẽ không thể ngừng đếm các trái tim tan vỡ vì anh. Câu nói buột ra khỏi miệng cô trước khi cô kịp nhận ra cô nghĩ như vậy.
Và ngay cả bây giờ, cô cũng không chắc cô có ý gì.
Sao cô phải quan tâm? Việc quái gì cô phải quan tâm có bao nhiêu phụ nữ gục ngã dưới phép màu của anh? Trước đây cô chưa từng quan tâm.
Và việc này sẽ chỉ càng tệ hơn. Cánh phụ nữ phát điên vì Michael. Nếu các quy tắc của xã hội được đảo ngược, Francesca nghĩ mỉa mai, phòng khách của họ tại Ngôi nhà Kilmartin sẽ tràn ngập hoa, tất cả đều gửi cho Ngài bá tước sáng choang.
Nhưng mọi chuyện sẽ vẫn trở nên rầy rà. Cô sẽ bị ngập ngụa bởi khách viếng thăm trong ngày hôm nay, cái đó cô chắc chắn. Tất cả phụ nữ London sẽ tới thăm cô với hy vọng Michael có thể sẽ lượn qua phòng khách. Francesca sắp phải chịu đựng vô số câu hỏi, thỉnh thoảng là những lời bóng gió, và—
"Chúa ơi!" Cô đứng trơ ra, nhìn vào phòng khách với đôi mắt nghi ngờ. "Cái đống gì thế này?"
Hoa. Khắp nơi.
Cơn ác mộng của cô đã thành sự thật. Có ai đó đã thay đổi các quy tắc xã hội và quên không nói với cô sao?
Violet, iris, và hoa cúc. Tulip nhập khẩu. Phong lan nhà kính. Và hoa hồng. Hoa hồng khắp mọi nơi. Với tất cả các màu. Mùi hương thật làm người ta choáng váng.
"Priestley!" Francesca gọi, nhìn thấy quản gia của cô ở bên kia phòng, đang đặt một cái lọ hoa mõm chó cao lên bàn. "Tất cả chỗ hoa này là thế nào?"
Ông ta chỉnh cái lọ lần cuối, xoay một nụ hoa màu hồng ra để nó hướng ra khỏi bức tường, rồi quay người và bước về phía cô. "Chúng là cho bà, thưa bà." Cô chớp mắt. "Tôi?"
"Đúng thế. Bà có muốn đọc những tấm thiếp? Tôi vẫn để chúng cài trên các bó hoa để bà có thể biết được người gửi."
"Ồ." Dường như đó là tất cả những gì cô có thể nói. Cô cảm thấy hơi giống một đứa ngốc, tay che trên cái miệng đang há, nhìn qua nhìn lại các bó hoa.
"Nếu bà thích," Priestley tiếp, "tôi có thể gỡ các tấm thiếp và ghi chú đằng sau rằng tôi đã lấy chúng từ bó nào. Rồi bà có thể đọc chúng luôn một lượt." Khi Francesca không trả lời, ông ta gợi ý, "Có thể bà muốn về bàn giấy của mình? Tôi sẽ rất vui lòng mang những lá thiếp tới đó."
"Không, không," cô nói, vẫn cảm thấy rất khó tập trung vì tất cả những chuyện này. Cô là một bà góa, vì chúa. Đàn ông lẽ ra sẽ không gửi hoa cho cô. Phải vậy không nhỉ?
"Thưa bà?"
"Tôi... tôi..." Cô quay sang Priestley, thẳng lưng dậy khi cô bắt trí óc mình sáng suốt trở lại. Hoặc đã cố. "Tôi sẽ chỉ, à, nhìn xem..." Cô quay sang bó hoa gần nhất, một bó dạ hương và nhài Phi rất đáng yêu và duyên dáng. "Một sự so sánh yếu ớt với đôi mắt của cô," tấm thiếp ghi. Được ký bởi Hầu tước Chester.
"Ôi!" Francesca thở hắt. Vợ Ngài Chester đã chết hai năm trước. Ai cũng biết anh ta đang tìm một cô dâu mới.
Hầu như không thể chế ngự được cảm giác chuếnh choáng kỳ quặc trong người, cô cúi xuống một bó hoa hồng và nhấc tấm thiệp lên, cố không quá tỏ vẻ háo hức trước mặt ông quản gia. "Tôi không biết là của ai đây," cô nói với vẻ bâng quơ cố ý.
Một bài thơ. Của Shakespeare, nếu cô nhớ đúng. Ký bởi Tử tước Trevelstam.
Trevelstam? Họ mới được giới thiệu với nhau một lần. Anh ta trẻ, rất đẹp trai, và có tin đồn là cha anh ta đã làm tiêu tán gần hết gia sản. Ngài tử tước mới sẽ phải cưới ai đó giàu có. Hay đúng hơn là mọi người nói như thế.
"Trời đất!"
Francesca quay lại và thấy Janet phía sau lưng.
"Gì thế này?" bà hỏi.
"Con thực sự tin đó chính là câu con nói khi vào phòng này," Francesca lẩm bẩm. Cô đưa Janet hai tấm thiếp, và cẩn thận quan sát bà khi đôi mắt bà lướt qua những dòng chữ viết nắn nót.
Janet đã mất đứa con duy nhất của bà khi John chết. Bà sẽ phản ứng thế nào khi Francesca bị những người đàn ông khác tán tỉnh?
"Chúa ơi," Janet nói, nhìn lên. "Có vẻ như con là Số một của mùa này rồi."
"Ôi, đừng có ngốc nghếch," Francesca nói, đỏ mặt. Đỏ mặt? Chúa ơi, có chuyện gì với cô thế này? Cô không đỏ mặt. Cô thậm chí không đỏ mặt trong mùa đầu tiên của mình, khi cô thực sự là Số một. "Con đã quá già cho cái đó," cô thì thầm.
"Rõ ràng không phải vậy," Janet nói.
"Còn nữa ngoài sảnh," Priestley nói.
Janet quay sang Francesca. "Con đã xem qua tất cả những tấm thiếp chưa?"
"Chưa. Nhưng con nghĩ—"
"Rằng chúng sẽ gần giống vậy?"
Francesca gật đầu. "Việc đó có làm mẹ khó chịu không?"
Janet mỉm cười buồn bã, nhưng đôi mắt bà hiền từ và tinh anh. "Mẹ có muốn con vẫn là vợ của con trai mẹ không? Tất nhiên. Mẹ có muốn con bỏ cả cuộc đời để làm vợ của ký ức về nó? Tất nhiên không." Bà đưa tay ra và nắm lấy tay Francesca. "Con là con gái của mẹ, Francesca. Mẹ muốn con hạnh phúc."
"Con sẽ không bao giờ xúc phạm ký ức về John," Francesca đảm bảo với bà.
"Tất nhiên không. Nếu con là loại có thể làm vậy, nó sẽ không bao giờ cưới con ngay từ đầu. Hoặc là," bà thêm với một cái nhìn tinh nghịch, "mẹ sẽ không bao giờ cho phép nó."
"Con muốn có con," Francesca nói. Không hiểu sao cô cảm thấy cần phải giải thích, để chắc chắn rằng Janet hiểu rằng điều cô thực sự muốn là làm một bà mẹ, chứ không hẳn là một người vợ.
Janet gật đầu, quay đi khi bà lấy ngón tay quệt mắt. "Chúng ta nên đọc những tấm thiếp còn lại," bà nói, giọng nói nhanh của bà cho thấy bà muốn chuyển đề tài, "và có thể chuẩn bị đón cuộc tấn công của những người viếng thăm vào buổi chiều."
Francesca theo bà khi bà tiến đến một bó tulip khổng lồ và kéo tấm thiếp ra. "Con nghĩ những người đến thăm sẽ là phụ nữ," Francesca nói, "đến hỏi chuyện về Michael."
"Có thể con đúng," Janet trả lời. Bà giơ tấm thiếp lên. "Được không?"
"Tất nhiên."
Janet liếc những dòng chữ, rồi ngẩng lên và nói, "Cheshire."
Francesca há miệng, "Công tước?"
"Chính đó."
Francesca thực sự đặt tay lên phía trái tim. "Ôi trời," cô thở ra. "Công tước Cheshire."
"Cưng ơi, con rõ ràng là con cá lớn mùa này."
"Nhưng con—"
"Cái quỷ gì thế này?"
Đó là Michael, chộp lấy một cái lọ anh suýt nữa xô đổ và trông có vẻ cáu gắt và bực bội khủng khiếp.
"Chào buổi sáng, Michael," Janet nói vui vẻ.
Anh gật đầu với bà, rồi quay sang Francesca và gầm gừ, "Trông cô như thể đang chuẩn bị thề nguyện trung thành với đấng tối cao."
"Và đó sẽ là anh, tôi nghĩ vậy?" cô ném trả, nhanh chóng thả tay xuống. Cô không nhận ra nó ở trên ngực mình nãy giờ.
"Nếu cô may mắn," anh lẩm bẩm.
Francesca chỉ ném cho anh một cái nhìn.
Anh cười khẩy trả lại cô ngay. "Và có phải chúng ta đang mở một tiệm bán hoa không?"
"Không, nhưng rõ ràng chúng ta có thể," Janet trả lời. "Chúng là cho Francesca," bà thêm vào.
"Tất nhiên chúng là cho Francesca," anh lẩm bẩm, "mặc dù, có Chúa, tôi không biết có ai lại ngu đến mức gửi hoa hồng."
"Tôi thích hoa hồng," Francesca nói.
"Ai cũng gửi hoa hồng," anh nói vẻ chán ngán. "Chúng quá nhàm và cũ rích, và" — anh đưa tay về phía những bông màu vàng của Travelstam—"ai gửi cái này?"
"Travelstam," Janet trả lời.
Michael khịt mũi và quay người để nhìn Francesca. "Cô sẽ không lấy anh ta, phải không?"
"Có thể không, nhưng tôi không hiểu có gì—"
"Anh ta chẳng có nổi hai đồng tiền để mà cọ chúng vào nhau," anh phán.
"Sao anh biết được?" Francesca hỏi. "Anh về thậm chí chưa được một tháng."
Michael nhún vai. "Tôi đã tới câu lạc bộ của tôi."
"Ừm, có thể đó là sự thật, nhưng không phải lỗi của anh ta," Francesca cảm thấy cần phải chỉ ra. Chẳng phải vì cô thấy cần trung thành với Ngài Travelstam, nhưng mà, cô đã cố gắng tỏ ra công bằng, và ai cũng biết ngài tử tước trẻ đã bỏ cả năm vừa rồi cố gắng sửa chữa những thiệt hại người cha hoang tàng của anh ta đã gây ra cho tài sản của gia đình.
"Cô sẽ không lấy anh ta, đó là quyết định cuối cùng," Michael tuyên bố.
Cô nên cảm thấy bực mình với sự kiêu căng của anh, nhưng sự thực là cô chỉ thấy thích thú. "Được thôi," cô nói, môi cong lên. "Tôi sẽ chọn ai đó khác."
"Tốt," anh gầm gừ.
"Cô ấy có rất nhiều để mà chọn," Janet chen vào.
"Phải," Michael nói vẻ cay độc.
"Bác sẽ phải tìm Helen," Janet nói. "Bà ấy sẽ không muốn bỏ lỡ vụ này đâu."
"Cháu chẳng nghĩ những bông hoa sẽ bay ra khỏi cửa sổ trước khi mẹ cháu dậy," Michael nói.
"Tất nhiên là không," Janet trả lời ngọt ngào, vỗ vỗ cánh tay anh như một bà mẹ.
Francesca nhanh chóng nuốt vội tiếng cười vào. Michael sẽ ghét như vậy, và Janet biết thế.
"Nhưng mà bà ấy yêu hoa lắm," Janet nói. "Mẹ mang một bó này lên cho bà ấy được không?"
"Đương nhiên," Francesca trả lời.
Janet với lấy những bông hồng của Trevelstam, rồi ngừng lại. "Ồ, không, tốt nhất là thôi," bà nói, quay lại nhìn Michael và Francesca. "Anh ta có thể ghé qua, và chúng ta không muốn anh ta nghĩ mình đã quẳng hoa của anh ta vào xó xỉnh nào đó trong nhà."
"Ồ, phải," Francesca lẩm bẩm, "tất nhiên."
Michael chỉ hắng giọng.
"Dù sao, tốt nhất là tôi vẫn đi kể với bà ấy," Janet nói, rồi ba quay người đi nhanh về phía cầu thang.
Michael hắt hơi, rồi lườm một bó hoa ly trông có vẻ vô hại. "Chúng ta sẽ phải mở cửa sổ," anh nói khàn khàn.
"Và chết rét?"
"Tôi sẽ mặc áo khoác," anh nói ráo hoảnh.
Francesca mỉm cười. Cô muốn mỉm cười. "Anh ghen sao?" cô hỏi vẻ trêu ghẹo.
Anh quay phắt lại và gần như làm cô ngã ngửa bằng một vẻ mặt choáng váng.
"Không phải ghen vì tôi" cô nói nhanh, gần như đỏ mặt với ý nghĩ đó. "Tin tôi đi, không phải cái đó"
"Thế thì cái gì?" anh hỏi, giọng anh khẽ và ngắt quãng.
"Ừm, chỉ là—ý tôi là—" Cô đưa tay về những bó hoa, một biểu hiện rõ ràng của sự nổi tiếng bất ngờ của cô. "Ừm, chúng ta đều theo đuổi cùng một mục đích mùa này, phải không?"
Anh chỉ nhìn cô trống rỗng.
"Hôn nhân" cô nói. Chúa ơi, sáng nay sao anh chậm hiểu vô cùng.
"Ý cô là?"
Cô thở ra vẻ mất kiên nhẫn. "Tôi không biết anh đã nghĩ gì về chuyện đó chưa, nhưng tôi thường nghĩ anh sẽ là người bị theo đuổi quyết liệt. Tôi chưa bao giờ mơ được rằng tôi sẽ... Ừm..."
"Trở thành một giải thưởng để người ta tranh giành?"
Đó không phải là cách tử tế nhất để mô tả chuyện đó, nhưng nó cũng không hẳn không chính xác, nên cô chỉ nói, "Ừm, phải, tôi đoán vậy."
Trong một chốc anh không nói gì, nhưng anh nhìn cô với vẻ kỳ lạ, gần như diễu cợt, và rồi anh nói, giọng thật nhẹ, "Một người đàn ông phải là một tên ngốc mới không muốn cưới cô."
Francesca có cảm giác miệng cô tạo thành một hình oval ngạc nhiên. "Ồ," cô nói, gần như không biết nói sao nữa. "Cái đó... cái đó... thật là điều tử tế nhất anh có thể nói với tôi ngay lúc này."
Anh thở dài và vuốt tay lên tóc. Cô quyết định không nói cho anh biết rằng anh vừa để lại một vệt phấn hoa vàng trên những sợi tóc đen.
"Francesca," anh nói, trông có vẻ mệt mỏi, kiệt sức và một cái gì đó khác nữa.
Nuối tiếc?
Không, không thể thế được. Michael không phải là loại hối tiếc chuyện gì.
"Tôi sẽ không bao giờ ghen tị với cô về chuyện này. Cô..." Anh hắng giọng. "Cô phải được hạnh phúc."
"Tôi—" Đó là khoảnh khắc lạ lùng nhất, đặc biệt sau những lời nói nặng nề của họ tối hôm qua. Cô hoàn toàn không biết phải trả lời ra sao, vậy nên cô đổi chủ đề và nói, "Rồi sẽ đến lượt anh."
Anh nhìn cô băn khoăn.
"Thực ra đã đến lượt anh rồi," cô tiếp. "Đêm qua. Tôi đã bị oanh tạc bởi nhiều người hâm mộ anh hơn cả tôi. Nếu như phụ nữ có thể gửi hoa, chúng ta sẽ hoàn toàn bị ngập ngụa với chúng."
Anh mỉm cười, nhưng cảm xúc dường như không hiện ra trong mắt. Anh không có vẻ giận, chỉ... trống rỗng.
Và cô choáng váng vì hình ảnh đó quá kỳ lạ.
"Er, tối qua," anh nói, đưa tay lên kéo kéo cà vạt. "Nếu tôi đã nói gì đó làm cô bực mình..."
Cô quan sát gương mặt anh. Trông nó thật thân thương, và cô biết từng chi tiết trên đó. Bốn năm, dường như đã chẳng thể xóa mờ ký ức. Nhưng chẳng còn gì như cũ nữa. Anh đã thay đổi, nhưng cô không biết chắc là theo kiểu nào.
Và cô không chắc là tại sao.
"Mọi thứ đều ổn," cô đảm bảo với anh.
"Dù sao," anh nói khàn khàn, "tôi cũng xin lỗi." Nhưng cả ngày hôm đó, Francesca tự hỏi liệu anh có biết chính xác anh đang xin lỗi vì cái gì. Và cô không thể thoát khỏi cảm giác rằng cả cô cũng không biết rõ