"một tin nhắn nhanh để báo cho mẹ biết rằng con đã đến Scotland an toàn. Phải nói rằng, con rất mừng khi về đến đây. London vẫn đầy phấn khích như mọi khi, nhưng con nghĩ con cần chút yên tĩnh. Con cảm thấy tập trung và bình tâm hơn nhiều ở vùng thôn quê."
—của Nữ bá tước Kilmartin gửi mẹ cô, bà quả phụ Nữ tử tước Bridgerton, một ngày sau khi cô tới Kilmartin
Ba tuần sau, Francesca vẫn không hiểu mình đang làm gì.
Michael đã nhắc lại vấn đề cưới xin thêm hai lần nữa, và mỗi lần cô đều né tránh câu hỏi đó. Nếu cô xem xét lời cầu hôn của anh, cô sẽ thực sự phải suy nghĩ. Cô sẽ phải suy nghĩ về anh, và cô sẽ phải nghĩ về John, và tệ nhất, cô sẽ phải nghĩ về chính mình.
Và cô sẽ phải nghĩ ra chính xác thì mình đang làm gì. Cô luôn tự bảo rằng cô sẽ chỉ cưới anh nếu cô có mang, nhưng rồi cô cứ trở lại giường anh, để cho anh quyến rũ cô liên tục.
Mà thậm chí cái đó cũng không còn thực sự chính xác nữa. Cô sẽ là kẻ tự huyễn hoặc mình nếu nghĩ rằng cô cần phải bị quyến rũ mới có thể giành chỗ cho anh trên giường cô. Cô đã trở thành kẻ xấu xa, mặc cho cô có muốn trốn tránh khỏi sự thật, bằng cách tự bảo mình rằng cô chỉ lang thang trong nhà với bộ đồ ngủ của mình bởi vì cô thấy không yên, chứ không phải vì cô đang tìm kiếm sự bầu bạn của anh.
Nhưng cô luôn tìm thấy anh. Hoặc nếu không, cô tự đặt mình tại một vị trí mà anh có thể tìm thấy cô.
Và cô không bao giờ nói không.
Michael đang trở nên hết kiên nhẫn. Anh giấu điều đó rất tốt, nhưng cô hiểu anh đủ rõ. Cô hiểu anh hơn cô hiểu bất cứ ai còn lại trên hành tinh này, và mặc dù anh khăng khăng anh đang tán tỉnh cô, ve vãn cô với những câu nói và cử chỉ lãng mạn, cô có thể nhìn thấy những nếp nhăn sốt ruột mờ mờ quanh miệng anh. Anh sẽ bắt đầu một cuộc nói chuyện mà cô biết cuối cùng sẽ dẫn đến chủ đề hôn nhân, và cô luôn né tránh nó trước khi anh có thể nhắc đến từ đó.
Anh để cho cô thoát, nhưng đôi mắt anh sẽ thay đổi, và miệng anh sẽ căng ra, và rồi, khi anh ngủ với cô—và anh luôn làm thế, sau những lúc như vậy—nó được diễn ra với sự cấp bách vội vã mới mẻ, và thậm chí một chút giận dữ.
Nhưng mà, thế vẫn chưa đủ để thúc cô phải hành động.
Cô không thể nói vâng. Cô không biết tại sao; cô chỉ không thể.
Nhưng cô cũng chẳng thể nói không. Có thể cô thật xấu, và có thể cô là một người lẳng lơ, nhưng cô không muốn chuyện này kết thúc. Không phải sự đam mê này, và không phải, cô buộc phải thừa nhận, sự có mặt của anh.
Nó không chỉ là việc làm tình, mà là vì những thời khắc sau đó, khi cô nằm cuộn tròn trong vòng tay anh, bàn tay anh lơ đãng vuốt ve mái tóc cô. Đôi khi họ nằm im lặng, nhưng đôi khi họ nói chuyện, về bất cứ cái gì và về mọi thứ. Anh kể cho cô về Ấn Độ, và cô kể cho anh về tuổi thơ của mình. Cô cho anh biết ý kiến của mình về các vấn đề chính trị, và anh thực sự lắng nghe. Và anh nói những chuyện đùa quỷ quái mà đàn ông đáng ra không bao giờ được kể cho phụ nữ, và phụ nữ đương nhiên không nên thấy thích thú.
Và rồi, khi chiếc giường đã thôi rung lên với tiếng cười của cô, miệng anh sẽ tìm đến cô, một nụ cười in lên trên môi anh. "Anh yêu tiếng cười của em," anh sẽ thì thầm như vậy, và hai tay anh sẽ kéo cô vào lòng. Cô sẽ thở dài, vẫn cười khúc khích, và họ sẽ lại bắt đầu niềm đam mê một lần nữa.
Và Francesca sẽ, thêm một lần, có thể bỏ hết cả thế giới lại đằng sau.
Và rồi cô chảy máu.
Nó bắt đầu như vẫn luôn như vậy, chỉ vài giọt trên lớp vải áo lót của cô. Cô lẽ ra không nên ngạc nhiên; chu kỳ của cô có thể không đều đặn, nhưng chúng bao giờ cũng đến, và cô đã biết sẵn rằng cô không phải một người quá dễ có con.
Nhưng, không hiểu sao cô đã không chờ đợi nó đến. Chưa, dù sao đi nữa.
Nó làm cô khóc.
Chẳng có gì quá kịch tính, chẳng phải cái gì làm cơ thể cô quằn quại và chiếm hết cả tâm hồn cô, nhưng hơi thở cô nghẹn lại khi cô nhìn thấy những giọt máu nhỏ xíu đó, và trước khi cô nhận ra mình đang làm gì, hai giọt nước mắt đã chảy xuống trên má cô.
Và cô thậm chí còn không biết tại sao.
Có phải là vì sẽ chẳng có em bé nào, hay bởi vì—Chúa giúp cô—sẽ chẳng có đám cưới nào hết?
Michael đến phòng cô đêm đó, nhưng cô bắt anh ra, giải thích rằng đó không phải là lúc. Đôi môi anh tìm đến tai cô, và anh nhắc cô về tất cả những việc xấu xa họ vẫn có thể làm, máu hay không, nhưng cô từ chối, yêu cầu anh đi.
Trông anh có vẻ thất vọng, nhưng hiểu. Phụ nữ có thể quá để ý đến những chuyện như vậy.
Nhưng khi cô thức dậy giữa đêm khuya, cô ước sao anh đang ôm cô.
Chu kỳ của cô không kéo dài; chưa bao giờ thế cả. Và khi Michael hỏi cô một cách tế nhị rằng cô đã qua chưa, cô không nói dối. Anh sẽ biết nếu cô nói dối, đằng nào cũng vậy; anh luôn thế.
"Tốt," anh nói với một nụ cười bí mật. "Anh nhớ em."
Môi cô hé ra để nói rằng cô cũng nhớ anh, nhưng không hiểu sao cô lại thấy e sợ câu nói đó.
Anh đẩy cô về phía cái giường, và họ cùng nhau ngã xuống, hai cơ thể họ loằng ngoằng những tay và chân.
"Anh đã mơ về em," anh nói giọng khàn khàn, hai bàn tay anh kéo chiếc váy lên tới eo cô. "Hằng đêm em đều đến với anh trong mơ." Một ngón tay tìm thấy cái cốt lõi của cô và chìm vào đó. "Đó là những giấc mơ rất rất tuyệt" anh kết luận, giọng anh nóng hổi và đầy vẻ ma quỷ.
Cô cắn môi, hơi thở cô phả ra từng tiếng thở dốc ngắn khi ngón tay anh chuồi ra và mơn trớn cô ngay chỗ anh biết sẽ làm cô tan chảy.
"Trong giấc mơ của anh," anh thì thầm, đôi môi anh nóng bỏng bên tai cô, "em làm những việc không thể nói ra được."
Cô rên lên trước sự cám dỗ. Anh có thể làm cơ thể cô bùng nổ với chỉ một sự đụng chạm, nhưng cô cháy lên hừng hực khi anh nói kiểu như thế này.
"Những chuyện mới," anh thì thầm, dang chân cô rộng hơn. "Những việc anh sẽ phải dạy em... đêm nay, anh nghĩ."
"Ôi, Chúa ơi," cô thở dốc. Anh chuyển đôi môi sang đùi cô, và cô biết cái gì sắp đến.
"Nhưng đầu tiên phải thử chút đã," anh tiếp tục, đôi môi anh nhích dần lên tới đích đến của chúng. "Chúng ta có cả đêm để khám phá."
Rồi anh hôn cô, đúng như cách anh biết cô sẽ thích, giữ cô thật chặt với những bàn tay mạnh mẽ khi đôi môi anh đưa cô gần hơn và gần hơn nữa tới đỉnh điểm đê mê.
Nhưng trước khi cô đạt tới cực điểm, anh lùi ra xa, hai bàn tay anh cấu xé vào nút buộc nơi chiếc quần. Anh chửi thề khi những ngón tay anh run lên, khi chiếc nút không tuột ra trong lần đầu tiên.
Và đủ để cho Francesca có thời gian ngừng lại và nghĩ.
Điều duy nhất cô thực sự không muốn làm.
Nhưng tâm trí cô vẫn không buông tha, và nó thật không tử tế, và trước khi cô biết mình đang làm gì, cô đã vội vã bò ra khỏi cái giường, câu "Đợi đã!" buột ra khỏi đôi môi cô, ngay trong khi cô nhảy qua phía bên kia căn phòng.
"Cái gì?" anh há miệng.
"Em không thể làm chuyện này."
"Em không thể…"—anh ngừng lại, không đủ khả năng kết thúc câu hỏi mà không hít vào một hơi thật dài— "…cái gì?"
Cuối cùng anh cũng thành công với cái quần, và nó rớt xuống sàn nhà, để cho cô một cái nhìn choáng váng với sự kích thích của anh.
Francesca lảng mắt ra chỗ khác. Cô không thể nhìn anh. Không thể nhìn gương mặt anh, không thể nhìn… "Em không thể," cô nói, giọng cô run rẩy. "Em không nên. Em không biết."
"Anh biết," anh gầm gừ, bước về phía cô.
"Không!" cô kêu lên, vội vã tiến về phía cửa. Cô đã đùa với lửa hàng tuần nay, thách thức định mệnh, và cô đã thắng ván bài của mình. Nếu có lúc nào đó để có thể trốn thoát, giờ chính là lúc đó. Và dù việc bỏ đi thật khó khăn, cô biết rằng cô phải làm như vậy. Cô không phải loại đàn bà như thế này. Cô không thể như vậy.
"Em không thể làm chuyện này," cô nói, lưng cô giờ đã dán chặt vào lớp gỗ cánh cửa. "Em không thể. Em… em…"
Em muốn vậy, cô nghĩ. Mặc dù cô biết là mình không nên, cô không thể trốn tránh sự thật là cô muốn làm chuyện đó, dù có thế nào. Nhưng nếu cô nói với anh như vậy, liệu anh có làm cô thay đổi ý định? Anh có thể làm thế. Cô biết là anh có thể. Một nụ hôn, một cái chạm nhẹ, và tất cả quyết tâm của cô sẽ biến mất.
Anh chỉ chửi thề và lôi cái quần lên.
"Em không còn biết mình là ai nữa," cô nói. "Em không phải loại đàn bà như thế này."
"Loại đàn bà như thế nào?" anh gắt.
"Một người lẳng lơ," cô thì thầm. "Hư hỏng."
"Vậy thì lấy anh," anh đáp trả. "Anh đã yêu cầu được cho em làm một người đáng được tôn trọng ngay từ đầu, nhưng em đã từ chối."
Anh nói đúng, và cô biết vậy. Nhưng lý lẽ dường như không có chỗ trong tim cô dạo này, và tất cả những gì cô có thể nghĩ là—Sao cô có thể lấy anh được? Sao cô có thể lấy Michael?
"Em lẽ ra không nên cảm thấy như thế này với một người đàn ông khác," cô nói, gần như không thể tin mình đã nói ra điều đó.
"Cảm thấy cái gì?" anh hỏi vội vàng.
Cô nuốt khan, buộc mình nhìn thẳng vào mặt anh. "Sự đam mê," cô thú nhận.
Gương mặt anh hiện ra một vẻ kỳ lạ, gần như vẻ kinh tởm. "Phải," anh dài giọng. "Tất nhiên. Thật là hay ho vì em đã có anh ở đây để phục vụ."
"Không!" cô kêu lên, phát hoảng trước vẻ nhạo báng trong giọng anh. "Không phải như thế."
"Không phải sao?"
"Không." Nhưng cô không biết nó là như thế nào.
Anh hít một hơi đứt quãng và quay lưng lại phía cô, cơ thể anh cứng lại vì căng thẳng. Cô nhìn cái lưng anh với sự mê hoặc kinh khủng, không thể rời mắt khỏi anh. Áo anh buông lỏng, và mặc dù cô không thể thấy mặt anh, cô biết cơ thể anh, biết tới từng đường cong của nó. Trông anh tiêu điều, căng cứng.
Mệt mỏi.
"Tại sao em ở lại?" anh hỏi với giọng thật thấp, dựa người trên mép tấm đệm bằng hai bàn tay.
"C-cái gì?"
"Tại sao em ở lại?" anh nhắc lại, giọng anh to lên nhưng vẫn không mất kiềm chế. "Nếu em ghét anh đến vậy, tại sao em ở lại?"
"Em không ghét anh," cô nói. "Anh biết là em—"
"Anh chẳng biết cái quái gì, Francesca," anh gắt. "Anh thậm chí không còn biết em là ai nữa." Vai anh căng ra khi những ngón tay anh bấu sâu vào tấm đệm. Cô có thể nhìn thấy một bàn tay anh; mu bàn tay đã trở nên trắng bệch.
"Em không ghét anh," cô lại nói, như thể nói vậy hai lần sẽ làm cho lời cô trở nên chắc chắn, hiện hữu và có thực, rằng cô có thể bắt anh tin tưởng vào nó. "Em không. Em không ghét anh."
Anh không nói gì.
"Không phải tại anh, là tại em," cô nói, giờ như đang cầu xin anh—vì cái gì, cô cũng không chắc. Có thể để anh không ghét cô. Đó là điều duy nhất cô nghĩ cô sẽ không chịu đựng nổi.
Nhưng anh chỉ cười. Đó là một âm thanh khủng khiếp, cay đắng và trầm. "Ôi, Francesca," anh nói, sự đầu hàng làm cho lời nói của anh có vẻ như sắp vỡ ra. "Nếu anh có được một bảng mỗi khi anh nói câu đó..."
Miệng cô biến thành một đường thẳng u ám. Cô không thích bị nhắc về tất cả những phụ nữ đã qua trước cô. Cô không muốn biết về họ, thậm chí không muốn nhớ lại sự có mặt của họ.
"Tại sao em ở lại?" anh lại hỏi cô, cuối cùng đã xoay người để đối diện với cô.
Cô gần như dúm người trước ngọn lửa trong mắt anh. "Michael, em—"
"Tại sao?’ anh hỏi, sự giận dữ dội lên trong giọng anh thành một tiếng gầm khốc liệt. Gương mặt anh nhăn lại thành những nếp nhăn sâu, giận dữ, và bàn tay cô theo bản năng với lấy nắm đấm cửa.
"Tại sao em ở lại, Francesca?’ anh khăng khăng, tiến về phía cô với vẻ duyên dáng của một con hổ. "Chẳng có gì cho em ở Kilmartin này cả, chẳng có gì ngoài chuyện này"
Cô thở dốc khi hai bàn tay anh đặt lên vai cô, kêu lên khe khẽ vì ngạc nhiên khi môi anh tìm thấy môi cô. Đó là một nụ hôn của sự giận dữ, của sự tuyệt vọng tàn khốc, nhưng, cơ thể phản bội của cô vẫn chẳng muốn gì hơn là tan chảy vào anh, để cho anh làm điều anh muốn, dồn hết sự quan tâm quái ác của anh vào cô.
Cô muốn anh. Chúa ơi, ngay cả như thế này, cô muốn anh.
Và cô sợ mình sẽ không bao giờ có thể biết nói không.
Nhưng anh tự kéo mình rời ra. Anh làm vậy. Không phải cô.
"Có phải đó là cái em muốn?" anh hỏi, giọng anh đứt quãng và khản đặc. "Có phải thế là đủ?"
Cô không làm gì, thậm chí không nhúc nhích, chỉ nhìn anh với đôi mắt hoang dại.
"Tại sao em ở lại?" anh hỏi, và cô biết đây là lần cuối cùng.
Cô không có câu trả lời.
Anh cho cô vài giây. Anh đợi cô nói cho đến khi sự im lặng lớn lên giữa họ như một con quỷ, nhưng mỗi khi cô mở miệng, chẳng có âm thanh nào phát ra, và cô chẳng thể làm gì ngoài việc đứng đó, run rẩy khi cô nhìn gương mặt anh.
Với một câu chửi thề dữ dội, anh quay mặt đi. "Đi đi," anh ra lệnh. "Ngay bây giờ. Anh muốn em ra khỏi nhà."
"Ca-cái gì?" Cô không thể tin được, không thể tin rằng anh có thể thực sự ném cô ra.
Anh không nhìn cô khi anh nói, "Nếu em không thể ở với anh, nếu em không thể cho anh tất cả, thì anh muốn em đi."
"Michael?" Đó chỉ là một lời thì thầm, gần như vậy.
"Anh không thể chịu đựng sự nửa vời này," anh nói, giọng anh thấp đến nỗi cô không chắc mình có nghe đúng không.
Tất cả cô có thể nói là, "Tại sao?"
Đầu tiên cô không nghĩ anh sẽ trả lời. Dáng đứng của anh đã trở nên quá gượng gạo, và rồi anh bắt đầu run.
Bàn tay cô đưa lên che miệng. Anh đang khóc sao? Anh có thể...
Cười?
"Ôi, Chúa ơi, Francesca," anh nói, giọng anh đứt đoạn vì những tràng cười mỉa mai. "Giờ mới có cái hay đây. Tại sao? Tại sao? Tại sao?" Anh nói mỗi câu với một giọng điệu khác nhau, như thể đang thử nói câu nói đó, hỏi với từng người khác nhau.
"Tại sao?" anh hỏi lại, lần này với giọng to hơn trong khi quay lại để nhìn cô. "Tại sao? Bởi vì anh yêu em, mẹ kiếp anh chứ. Bởi vì anh đã luôn yêu em. Bởi vì anh yêu em khi em còn với John, và anh yêu em khi anh ở Ấn Độ, và Chúa chỉ biết rằng anh không xứng đáng có em, nhưng anh vẫn yêu em, dù có thế nào."
Francesca thừ người tựa vào cánh cửa.
"Câu đùa dễ thương đó thế nào?" anh mỉa. "Anh yêu em. Anh yêu em. Vợ của anh họ anh. Anh yêu em, người đàn bà duy nhất anh không bao giờ có thể có. Anh yêu em, Francesca Brigerton Stirling, người—"
"Dừng lại," cô ho ra.
"Bây giờ? Giờ em rốt cục cũng bắt đầu sợ rồi sao? Ồ, anh không nghĩ vậy," anh nói đĩnh đạc, đưa một cánh tay trong không khí như thể một người dẫn chương trình. Anh nghiêng tới gần hơn—gần một cách đau đớn, khó chịu. Và nụ cười của anh thật đáng sợ khi anh hỏi, "Em đã sợ chưa?"
"Michael—"
"Bởi vì anh thậm chí còn chưa bắt đầu đâu," anh nói, giọng anh chen vào giọng cô. "Em có muốn biết anh nghĩ gì khi em lấy John không?"
"Không," cô nói vẻ tuyệt vọng, lắc đầu.
Anh mở miệng để nói tiếp, đôi mắt anh ngời lên với sự giận dữ khinh ghét, nhưng rồi có cái gì đó xảy ra. Cái gì đó thay đổi. Nó ở trong mắt anh. Chúng đã thật giận dữ, cháy rừng rực, và rồi chúng chỉ...
Biến mất.
Lạnh ngắt. Mệt mỏi.
Rồi anh nhắm mắt lại. Trông anh rã rời.
"Đi đi," anh nói. "Ngay bây giờ."
Cô thì thầm tên anh.
"Đi đi," anh nhắc lại, lờ đi lời cầu xin của cô. "Nếu em không phải là của anh, anh không còn muốn em nữa."
"Nhưng em—"
Anh bước về phía cửa sổ, dựa hẳn vào bậu cửa. "Nếu chuyện này phải kết thúc, em sẽ phải là người kết thúc nó. Em sẽ phải bước đi, Francesca. Bởi vì bây giờ... sau mọi chuyện... anh không đủ mạnh mẽ để có thể nói chia tay."
Cô đứng không nhúc nhích trong vài giây, và rồi, ngay khi cô chắc chắn sự căng thẳng giữa họ sẽ xiết chặt và bẻ cô làm đôi, đôi chân cô bằng cách nào đó lại có thể cử động, và cô chạy khỏi căn phòng.
Cô chạy.
Và cô chạy.
Và cô chạy.
Cô chạy bừa, không nghĩ gì cả.
Cô chạy ra ngoài, vào màn đêm, vào trong cơn mưa.
Cô chạy cho đến khi hai lá phổi như cháy lên. Cô chạy cho đến khi cô mất cả thăng bằng, vấp ngã và trượt đi trên bùn.
Cô chạy cho đến khi cô không thể chạy nữa, và rồi cô chỉ ngồi, tìm kiếm sự an ủi và che chở trong cái chòi nghỉ John đã dựng cho cô vài năm trước, sau khi giơ tay đầu hàng và tuyên bố anh đã bỏ cuộc trong việc cố gắng làm cô hạn chế những chuyến đi bộ dài dằng dặc của mình, và bằng cách này ít ra cô cũng có một chỗ ở bên ngoài mà cô có thể coi là của mình.
Cô ngồi đó hàng giờ liền, run rẩy trong cái lạnh, nhưng chẳng cảm thấy gì cả. Tất cả những gì cô có thể nghĩ là—
Cô đang chạy khỏi cái gì vậy?
Michael chẳng nhớ gì về những thời khắc sau khi cô đi. Có thể chỉ mới một phút, có thể đã mười phút. Tất cả những gì biết là anh hình như đã tỉnh lại sau khi nhận ra mình gần như đã đấm xuyên qua bức tường.
Vậy mà không hiểu sao anh hầu như không nhận ra sự đau đớn.
"Thưa ngài?"
Đó là Reivers, thò cái đầu anh ta vào để hỏi về vụ ầm ĩ.
"Đi ra," Michael gầm gừ. Anh không muốn gặp ai, không muốn nghe thấy thậm chí ai đó thở.
"Nhưng có thể là ít đá cho—"
"Đi ra!" Michael gầm lên, và có cảm giác như cơ thể anh đang trở thành to lớn với vẻ hung hãn quái vật khi anh quay người lại. Anh muốn làm đau ai đó. Anh muốn cào vào không khí.
Reivers chuồn.
Michael cắm những móng tay vào lòng bàn tay, ngay cả khi nắm tay phải của anh bắt đầu sưng lên. Không hiểu sao đó dường như là điều duy nhất có thể kìm con quỷ bên trong anh lại, ngăn cản anh khỏi xé tan căn phòng bằng chính những ngón tay mình.
Sáu năm.
Anh đứng đó, lặng như tờ, với duy nhất một ý nghĩ trong đầu.
Sáu năm chó chết.
Anh đã kìm giữ chuyện này sáu năm, cẩn thận kìm giữ cảm xúc khỏi gương mặt mình khi anh nhìn cô, chưa từng nói với ai.
Sáu năm anh yêu cô, và tất cả nó đã trở thành thế này.
Anh đã đặt trái tim mình tơ hơ trên bàn. Anh, nói trắng ra, giống như đã đưa cho cô một con dao và yêu cầu cô xẻ toang nó ra.
Ồ, không, Francesca, em có thể làm tốt hơn thế mà. Cầm chắc ở đây này, em có thể dễ dàng cắt thêm vài nhát nữa. Và trong khi em làm, tại sao em không lấy mấy miếng này và băm chúng ra?
Bất kể ai từng phán rằng nói ra sự thật là một điều hay đều là những tên khốn. Michael sẽ cho đi bất cứ thứ gì, kể cả hai cái bàn chân khốn kiếp của anh, ngay cả vậy, để cho tất cả những chuyện này có thể biến đi.
Nhưng đấy là vấn đề với những lời nói.
Anh cười khổ sở.
Người ta không thể lấy chúng lại.
Rải chúng ra trên sàn đi. Rồi đấy, giờ thì dẫm bẹp chúng đi. Không, mạnh hơn. Mạnh hơn thế. Frannie. Em có thể làm được mà.
Sáu năm.
Sáu năm, tất cả đã mất trong một chớp mắt. Tất cả chỉ vì anh nghĩ anh có thể thực sự có quyền được cảm thấy hạnh phúc.
Lẽ ra anh phải biết khôn hơn.
Và cho cú chót hoành tráng, hãy đốt cháy cái thứ khốn kiếp đó đi. Hoan hô, Francesca!
Vậy là xong trái tim anh.
Anh nhìn xuống hai bàn tay mình. Những móng tay đã hằn những vết hình bán nguyệt lên lòng bàn tay. Một cái móng thậm chí đã xuyên qua da.
Anh sẽ làm gì bây giờ? Anh sẽ làm cái quái gì bây giờ?
Anh không biết phải sống cuộc đời mình ra sao khi cô biết sự thật. Trong sáu năm, tất cả những suy nghĩ và hành động của anh đều xoay quanh việc đảm bảo cô không được biết. Tất cả đàn ông đều có nguyên tắc định hướng nào đó trong cuộc đời họ, và đó từng là nguyên tắc của anh.
Đảm bảo Francesca không bao giờ phát hiện ra.
Anh ngồi trong cái ghế, gần như không thể kìm tiếng cười ngơ ngẩn của mình.
Ôi, Michael, anh nghĩ, cái ghế rung lên bên dưới khi anh để đầu mình gục vào hai bàn tay. Chào mừng đến với phần còn lại của đời mày.
Màn diễn thứ hai của anh, thực tế, bắt đầu sớm hơn anh dự tính rất nhiều, với một tiếng gõ nhẹ trên cửa khoảng ba giờ sau đó.
Michael vẫn đang ngồi trên ghế, sự nhượng bộ duy nhất của anh trước thời gian vừa trôi qua là việc dời cái đầu khỏi hai bàn tay ra thành ghế phía sau. Anh đã ngả người như vậy một lúc rồi, cái cổ anh thấy khó chịu nhưng vẫn không đụng đậy, đôi mắt anh nhìn một cách trống rỗng vào một điểm vu vơ nào đó trên bức tường phủ lụa màu be.
Anh cảm thấy tách biệt, xa cách, và khi anh nghe tiếng gõ cửa, lúc đầu anh thậm chí còn không nhận ra âm thanh đó.
Nhưng nó lại vang lên, không bớt rụt rè hơn so với lần đầu, nhưng vẫn kiên trì.
Bất kể đó là ai, anh ta sẽ không bỏ đi.
"Vào đi!" anh gắt.
Anh ta là một cô.
Francesca.
Anh nên đứng dậy. Anh muốn thế. Ngay cả sau mọi chuyện, anh không ghét cô, không muốn tỏ ra khinh bỉ. Nhưng cô đã vắt sạch mọi thứ từ anh, đến giọt cuối cùng của sức mạnh và mục đích sống, và tất cả những gì anh có thể cố là nhướng khẽ đôi mày, kèm theo một từ mệt mỏi, "Cái gì?"
Đôi môi cô hé ra, nhưng cô không nói gì. Cô ướt sũng, anh nhận ra, một cách bâng quơ. Cô hẳn đã ra ngoài. Cái đồ ngốc, bên ngoài lạnh lắm.
"Chuyện gì vậy, Francesca?" anh hỏi.
"Em sẽ lấy anh," cô nói, khẽ đến nỗi đúng ra là anh đọc câu đó trên môi cô hơn là nghe thấy nó. "Nếu anh vẫn còn muốn lấy em."
Và bạn hẳn đã nghĩ anh sẽ nhảy khỏi cái ghế. Đứng dậy, ít nhất, không thể kìm được sự vui sướng dâng lên trong cơ thể mình. Bạn hẳn phải nghĩ rằng anh sẽ sải bước qua căn phòng, một người đàn ông đầy mục đích và quyết tâm, để bế bổng cô lên, hôn như mưa lên mặt cô, và đặt cô nằm lên giường, nơi anh có thể hoàn tất thỏa thuận đó theo cách nguyên sơ nhất có thể.
Nhưng thay vào đó anh chỉ ngồi tại chỗ, quá mệt mỏi trong lòng để có thể làm gì ngoài việc hỏi, "Tại sao?"
Cô nhăn mặt trước vẻ nghi ngờ trong giọng anh, nhưng anh chẳng cảm thấy thực sự rộng lượng trong lúc này. Sau những gì cô đã làm với anh, cô cũng có thể chịu đựng một chút khó chịu của mình.
"Em không biết," cô thú nhận. Cô đang đứng rất yên, hai tay duỗi thẳng bên người. Cô không quá nghiêm trang, nhưng anh có thể nói rằng cô đang cố hết sức để không nhúc nhích.
Nếu cô làm vậy, anh nghi, cô sẽ chạy khỏi căn phòng.
"Em sẽ phải làm tốt hơn thế," anh nói.
Môi dưới của cô kẹt vào giữa hai hàm răng. "Em không biết," cô thì thầm. "Đừng bắt em phải nghĩ ra cái đó."
Anh nhướng một bên mày mỉa mai.
"Chưa đến lúc, ít nhất là thế," cô kết thúc.
Lời nói, anh nghĩ, một cách gần như thản nhiên. Anh đã nói ra những lời của mình, và giờ là cô.
"Em sẽ không thể nuốt lời," anh nói với một giọng thật thấp.
Cô lắc đầu.
Anh từ từ đứng dậy. "Sẽ không có chuyện bàn lui. Không lẩn trốn. Không đổi ý."
"Không," cô nói. "Em hứa."
Và đó là lúc anh rốt cục cũng có thể cho phép mình tin cô. Francesca không hứa một cách hời hợt. Và cô không bao giờ phá bỏ lời thề.
Anh qua bên kia phòng trong chớp mắt, hai bàn tay anh đặt trên lưng cô, cánh tay anh ôm quanh người cô, miệng anh buông những nụ hôn khao khát như mưa trên mặt cô. "Em sẽ là của anh," anh nói. "Chuyện này là thế đấy. Em có hiểu không?"
Cô gật đầu, ngửa đầu ra khi đôi môi anh lướt trên cái cổ cao vút xuống vai cô.
"Nếu anh muốn buộc em vào giường, và giữ em ở đó cho đến khi em có mang, anh sẽ làm thế," anh thề.
"Vâng," cô thở hắt ra.
"Và em sẽ không phàn nàn."
Cô lắc đầu.
Những ngón tay anh kéo cái váy của cô. Nó rớt xuống sàn với tốc độ đáng kinh ngạc. "Và em sẽ thích như thế," anh gầm gừ.
"Vâng. Ôi, vâng."
Anh đưa cô tới chiếc giường. Anh không nhẹ nhàng và êm ái, nhưng cô dường như cũng không muốn như vậy, và anh ngã lên người cô như một người chết đói. "Em sẽ là của anh," anh nói một lần nữa, nắm lấy mông cô và kéo cô về phía anh. "Của anh."
Và cô là như vậy. Trong đêm đó, ít nhất là thế, cô là của anh.