CHƯƠNG 10
Sau kỳ nghỉ 11 ngày đó, Đổng Phong và Trịnh Chân liên hệ càng ngày càng ít, mà Sử Hàng Viễn và Trịnh Chân lại càng ngày càng quen thuộc, càng ngày càng thân thiết, mà mỗi lần Mộ Tây Triều Liệp cùng với Trịnh Chân ba người liên hoan cuối tuần, Sử Hàng Viễn cơ hồ đều sẽ xuất hiện.
Mỗi lần Trịnh Chân đều sẽ mang vẻ mặt bình tĩnh giáo dục cậu ta, “Cậu rất rảnh sao? Cậu không phải đang học 12 sao? Không lo tập trung ôn tập chạy khắp nơi làm gì?” Nhưng mà quan tâm và sung sướng trong mắt lại không thể nào che giấu được.
Mỗi lần Sử Hàng Viễn đều sẽ cười đáp, “Thời gian ăn cơm tôi vẫn phải có, lại nói cơm nước xong tôi trực tiếp vào học với anh, rất tiện.” Lý do của Sử Hàng Viễn vĩnh viễn đều đúng lý hợp tình như vậy, khiến Trịnh Chân chẳng thể nào phản bác.
Mà lúc này, Mộ Tây luôn cười thực quỷ dị mà thì thầm bên tai Triều Liệp. Triều Liệp nhìn Mộ Tây cười tự cho là âm hiểm, vẻ mặt bất đắc dĩ lại mang theo sủng nịch.
Thời điểm tất cả mọi người đều không chú ý tới, cái vòng nhỏ hẹp đã từng có năm người, lại gia nhập thêm người mới, hoặc là nói, năm người đã từng quen thuộc, đang chậm rãi bất hòa, sau đó hình thành nên một vòng giao tế mới.
Ngay tại thời điểm cũ mới thay nhau, năm 2010, không một tiếng động trôi qua.
Mùa xuân năm 2011, Trịnh Chân nhận được một tin nhắn gởi từ Đổng Phong.
[Lão tử chiến đấu hăng hái hơn nửa năm, rốt cục cua được hoa khôi của lớp rồi! Gặp lại sẽ mời các cậu uống rượu mừng.]
Trịnh Chân nhìn di động, sửng sốt nửa ngày mới trả lời: Chúc mừng.
Ngoại trừ chúc mừng, cậu không biết nên nói cái gì, Đổng Phong là thẳng nam, Đổng Phong thích con gái, cậu vẫn luôn biết, cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chờ đợi ngày nhận được tin tức Đổng Phong tìm được bạn gái, nhưng hôm nay khi sự thật đến rồi, khi Đổng Phong dùng một loại ngữ khí hưng phấn chia sẻ niềm vui của y, cậu vẫn cảm thấy, có chút khó chịu.
Thời điểm Trịnh Chân đang khó chịu, cố gắng bình phục tâm tình của mình, thì Triều Liệp lại gọi điện thoại đến.
“Alô.”
“Tin nhắn của Đổng Phong cậu có nhận được không?”
“Có.”
“Cậu không sao chứ? Giữa trưa đến đây ăn cơm với tớ và Tiểu Tây đi.”
“Cậu nói gì…”
“Đừng giả vờ, tớ biết cậu thích Đổng Phong.”
Trịnh Chân cả kinh, “Làm sao cậu biết?”
Triều Liệp đắc ý cười nói, “Mới lừa cậu nói ra đấy thôi.”
“…”
“Yên tâm, không rõ ràng như vậy đâu, ít nhất Đổng Phong không nhìn ra.” Triều Liệp ở đầu bên kia không chút để ý mà an ủi hai câu, trong lòng nói, Đổng Phong chẳng những không nhìn ra, còn tưởng rằng cậu và thằng nhãi Sử Hàng Viễn kia cùng một chỗ, còn hỏi tớ nhiều lần nữa kìa.
Trịnh Chân miễn cưỡng cười nói, “Vậy là tốt rồi.”
“Được rồi, cậu ở yên đó đừng đi đâu, tớ đã nói với Sử Hàng Viễn rồi, dù sao cũng gần đó, học sinh của cậu sẽ rất ân cần mà phụ trách đến đón cậu.” Triều Liệp trêu ghẹo hai câu, sau đó cúp máy.
Trải quan một hồi náo loạn của Triều Liệp, tối tăm trong lòng Triều Liệp cũng tiêu tán không ít, di động còn chưa kịp cất vào túi áo liền nhận được điện thoại của Sử Hàng Viễn.
“Alô.”
“Anh dậy chưa? Nửa tiếng sau tôi tới.”
“… Bộ cuối tuần tôi thường xuyên ngủ nướng lắm hay sao?” Trịnh Chân oán giận, có chút không có việc gì cố tình gây chuyện, cũng có chút cảm giác làm nũng, bất quá bản thân cậu cũng không chú ý tới, cậu chỉ cảm thấy tâm tình của bản thân vẫn không tốt lắm.
Sử Hàng Viễn cười khẽ, “Được rồi, là tôi thường xuyên lười biếng ngủ nướng.”
Trịnh Chân hừ hừ hai tiếng, tiếp tục kiếm chuyện, “Ai nói tôi đang ở ký túc xá?”
Sử Hàng Viễn tĩnh tình tốt hỏi, “Được rồi, vậy anh ở chỗ nào?”
“…” Trịnh Chân trầm mặc một chút mới đáp, “Ký túc xá.”
Sử Hàng Viễn nhịn không được cười rộ lên, Trịnh Chân thẹn quá thành giận, “Không thèm nghe cậu nói nữa!”
“Được rồi, là tôi sai.”
Vừa nghe Trịnh Chân xù lông, Sử Hàng Viễn liền nhanh chóng vuốt lông, lại khiến cho Trịnh Chân kinh ngạc phát giác hình như mình đang cố tình gây sự, vì thế không được tự nhiên nói, “Như vậy, trên đường chú ý cẩn thận, tôi cúp máy trước đây.”
Ngữ điệu Sử Hàng Viễn nhẹ nhàng đáp, “Được.” Trịnh Chân liền hoang mang rối loại mà cúp điện thoại.
…
Buổi chiều trong giờ dạy kèm, Sử Hàng Viễn đang làm bài tập, Trịnh Chân đột nhiên hỏi, “Các cậu có đề lịch tập chưa?”
“Bố trí vào tuần sau, sao vậy?” Sử Hàng Viễn từ trong một đống tư liệu bài tập ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có gì.” Trịnh Chân cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên hỏi vấn đề này, có lẽ là nhớ đến mấy sự tình loạn thất bát tao của mình hồi lớp 12 năm ấy. “Cậu nói… Được rồi, cậu tập trung làm bài tập đi.” Rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng được.
Sử Hàng Viễn buông bút xuống, “Anh hỏi đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Trịnh Chân chần chờ mở miệng, “Sáng hôm nay, Đổng Phong gởi tin nhắn tới, cậu ấy đã theo đuổi được hoa hậu trong khoa.”
Cho dù đã sớm chuẩn bị, nhưng khi nghe đến người mình thích bởi vì người kia mà do dự khổ sở, trong lòng vẫn sẽ rất khó chịu, rất đau.
Sử Hàng Viễn hít sâu vài cái, áp chế chua xót nơi đáy lòng của mình, cố gắng khiến bản thân thoạt nhìn thực bình tĩnh, “Anh rất khó chịu sao?”
“Cái gì?” Trịnh Chân kinh ngạc.
“Anh thích Đổng Phong, chính là Đổng Phong có bạn gái, chẳng lẽ anh không khổ sở?” Tựa như tôi thích anh, nhưng mà anh lại mãi truy đuổi theo cái bóng của Đổng Phong, trong lòng tôi, đâu chỉ là khổ sở?
Trong cái vòng tròn truy đuổi tình cảm tôi thích anh, anh thích anh ta, anh ta thích người khác, chúng ta đều là, thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trịnh Chân rũ ánh mắt xuống, không biết là muốn che giấu loại tình cảm nào trong ánh mắt, “Tôi không khổ sở như vậy đâu, tôi thích cậu ấy, nhưng mà tôi biết cậu ấy sẽ không thích tôi, cho nên đến bây giờ tôi cũng chưa từng chờ mong điều gì.”
Anh nói dối! Nhưng mà tôi không thể vạch trần anh, ngược lại còn phải áp lực tình cảm của mình mà đi an ủi anh. Sử Hàng Viễn ở trong lòng cười khổ, cho nên nói, yêu người kia trước, đã định trước là bên thua cuộc sao?
“Tôi vẫn luôn biết, tôi không có cơ hội, cũng không có ưu thế. Trong năm người chúng tôi, điều kiện mỗi người so với tôi đều tốt hơn, vô luận gia thế, dung mạo, tính cách. Cho nên cho tới bây giờ tôi cũng không dám hy vọng xa vời Đổng Phong sẽ thích tôi, huống chi giới tính của tôi ngay từ đầu đã không nằm phạm vi lựa chọn của cậu ấy.” Trịnh Chân tự giễu nói, “Thích một thẳng nam, hơn nữa còn là bạn của mình, không có khả năng bẻ cong cậu ấy, lại còn muốn chấp mê bất ngộ.”
“Tôi hy vọng, anh có thể đừng thích anh ta.”
“Vì sao?” Trịnh Chân theo thói quen hỏi.
Sử Hàng Viễn chỉ cho cậu một cái tươi cười thản nhiên, không nói thêm gì nữa. Cậu ta chỉ muốn gieo vào trong lòng Trịnh Chân một hạt mầm, sau đó chậm rãi chăm sóc, chờ cho hạt mầm kia nảy mầm trưởng thành, cuối cùng nở hoa kết quả, mà không phải tại thời điểm tâm tình của cả hai đều hỗn loạn mà bày tỏ, sẽ khiến cho quan hệ giữa họ cũng theo đó mà hỗn loạn. Phải thận trọng, cậu ta luôn luôn rất có kiên nhẫn.
Cả căn phòng đều trầm mặc.
Trịnh Chân nhìn đúng thời gian, đứng dậy chuẩn bị trở về trường học. Sử Hàng Viễn nói muốn đưa cậu, Trịnh Chân lắc đầu nói, “Cậu trở về ôn tập đi, tôi đã làm chậm trễ thời gian buổi chiều của cậu rồi, có lịch ôn tập nhớ báo cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu nghiên cứu một chút về trọng điểm ôn tập.”
Sử Hàng Viễn nhìn theo thân ảnh thon gầy của người nọ, cổ họng mất tiếng nói không nên lời. Vóc dáng Trịnh Chân không thấp, cũng khoảng 1m78, chỉ là lại gầy đến đáng thương, vĩnh viễn đều nhìn rất đơn bạc, tựa như một trận gió cũng có thể thổi bay. Sử Hàng Viễn nghĩ, mặc kệ như thế nào, mùa hè này nhất định phải nuôi cho người này mập mạp lên mới được.
Sau khi có lịch ôn tập của Sử Hàng Viễn, Trịnh Chân cầm lịch học của cậu ta nghiêm nghiêm túc túc nghiên cứu hai ngày. Cậu tham gia kì thi đại học bất quá cũng chỉ mới hai năm trước, tự nhiên hiểu được tầm quan trọng của đề cương ôn tập đối với tất cả cuộc thi. Trịnh Chân vừa lật sách vừa tra tư liệu, tỉ mỉ viết hai ngày đêm nội dung và trọng điểm của đại cương ôn tập, sau đó đến trường học của Sử Hàng Viễn đưa cho cậu ta.
Khi Sử Hàng Viễn nhận được một sấp tư liệu bằng giấy A4 thật dày, trong ánh mắt của cậu ta chỉ có thể nhìn thấy hai viền mắt thâm quầng thật lớn của Trịnh Chân, trong lòng chua xót không ít hơn so với lần trước khi nghe Trịnh Chân nói cậu thích Đổng Phỏng.
Trịnh Chân híp mắt, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Sử Hàng Viễn, hỏi “Tối hôm qua cậu thức khuya làm gì? Nhìn hai mắt của cậu kìa, cũng sắp biến thành con thỏ rồi.”
Sử Hàng Viễn xoa xoa hai mắt, nhếch miệng mỉm cười, “Không có gì, anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi xin phép, dẫn anh đi ăn cơm.” Trên mặt cậu ta cười đến tiêu sái, nhưng trong lòng lại khó chịu đến không chịu được, có ai nghe nói đến việc thức đêm có thể chảy nước mắt sao?
Trịnh Chân ngáp một cái, “Không cần đâu, tôi trở về ngủ, cậu ôn tập cho tốt đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi giáo viên một chút.” Nói xong xoay người bước đi.
Sử Hàng Viễn đứng tại chỗ phát hiện, tầm mắt của mình càng ngày càng mơ hồ, xoạch một tiếng, một giọt nước mắt thật lớn rơi trên giấy trắng mực đen, tựa như bảo bối mà gắt gao ôm vào trong ngực, không quan tâm đến các loại ánh mắt quái dị bên cạnh cậu ta, khóc như một đứa trẻ.
Cậu nghĩ, Đổng Phong thật sự là có mắt không tròng mới có thể không thích một đại bảo bổi như Trịnh Chân vậy, nếu như mình không đuổi kịp Trịnh Chân, không chiếm được tim Trịnh Chân, vậy cho thấy bản thân cũng là một hỗn đản.
Sau hai tháng, tất cả mọi người phát hiện Sử Hàng Viễn tựa như bị tiêm thuốc kích thích, vui đầu học tập như không muốn sống. Chỉ có Sử Hàng Viễn biết, cậu ta đã được tiêm một loại thuốc kích thích tên là Trịnh Chân.