Buổi tối diễn ra bữa tiệc của Quý bà Eubank, Whitney đã tự làm mình trở thành một mớ bòng bong với những mong đợi và dự đoán. Nàng đã sẵn sàng từ sớm, đợi dì nàng ở đại sảnh trong chiếc váy vải sa màu xanh-nửa-đêm điểm thêm những chấm bạc lung linh. Những viên kim cương và đá saphia lấp lánh ở tai, cổ và những lọn tóc xoăn duyên dáng kiểu Hy Lạp.
“Dì Anne,” nàng nói khi đã ở trong xe ngựa trên đường đến nhà Quý bà Eubank, “Dì có nghĩ là Paul thực sự yêu Elizabeth không?”
“Nếu thật vậy, dì tin là cậu ta đã cầu hôn cô ấy từ lâu,” Anne trả lời và kéo đôi găng tay lên khi cỗ xe của họ rẽ vào lối đi dài dẫn đến tòa nhà lớn lâu đời của Quý bà Eubank. “Và bạn cháu Emily hoàn toàn đúng - cậu ta nhìn cháu thường xuyên trong bữa tiệc hôm đó khi cậu ta nghĩ không có ai nhìn thấy.”
“Vậy tại sao đã quá lâu mà anh ấy không có hành động gì?”
“Cháu yêu, chỉ cần cân nhắc đến tình thế kỳ cục của cậu ta. Bốn năm trước, mọi người biết rằng cậu ta không chịu nổi tình cảm của cháu. Bây giờ cậu ta đang đối mặt với tình thế nan giải là hoàn toàn phản bội lại chính mình và công khai theo đuổi cháu.” Bà mỉm cười trước vẻ mặt ủ rũ của Whitney. “Nếu cháu muốn đẩy nhanh sự việc, dì nghĩ cháu phải nghe theo lời khuyên của Quý bà Eubank và tạo cho cậu ra một vài sự cạnh tranh.”
Ba giờ đồng hồ sau, Whitney đã bắt đầu đồng ý. Nàng đã nổi tiếng và được săn đón bởi mọi chàng trai xứng đáng hiện diện ở đây... ngoại trừ một người quan trọng.
Phía bên kia phòng, bao quanh bởi nhiều cô gái địa phương, Clayton nghiêng đầu về phía Margaret Merryton và mỉm cười để che giấu thái độ mất kiên nhẫn với những tiếng líu lo không ngừng của cô ta.
Sau khi dành vài ngày vừa rồi ở Luân Đôn để giải quyết những công việc kinh doanh cần kíp, tối nay chàng đã trở về chỉ đủ để kịp thay đồ và đến buổi tụ họp nho nhỏ này của Amelia Eubank. Và người đàn bà già cả quá đáng đó đã đón chào chàng ở lối vào và tuyên bố rằng bà ta sẽ rất biết ơn nếu chàng đặc biệt chú ý đến Cô Stone tối nay, và nhờ vậy mà tạo cho Sevarin một vài sự cạnh tranh lãng mạn. Kết quả là Clayton không ở trong tâm trạng vui vẻ gì.
Thô lỗ quay lưng lại với người đàn bà đang nói chuyện với mình, Amelia Eubank nâng chiếc kính một mắt và quét mắt qua những đám khách cho đến khi ánh mắt bà rơi vào vị Công tước của Claymore, người đang được bao quanh bởi rất nhiều cô gái, tất cả đang tranh giành sự chú ý của chàng. Claymore, bà để ý, đang đối xử với họ với sự chịu đựng đáng ngạc nhiên, nhưng sự chú ý của chàng chỉ giành cho cô gái duy nhất trong phòng, người dường như miễn nhiễm với sự quyến rũ của chàng - Whitney Stone.
Amelia thả chiếc kính để nó treo lơ lửng trên sợi ruy băng đen trước ngựa bà. Mặc dù là họ hàng xa với người chồng quá cố của bà, nhưng Amelia có thể cho là có một chút quan hệ với công tước, và khi Claymore đến nhà bà vài tuần trước, tuyên bố ý định thuê một trang viên cách nhà bà năm dặm dưới cái tên Westland “để có được một kỳ nghỉ dài cần thiết,” bà đã ngay lập tức đảm bảo với công tước về sự kín đáo của mình.
Tuy nhiên, bây giờ có một ý tưởng hấp dẫn xảy đến với bà, và đôi mắt bà sáng lên với một tia sáng ngờ vực khi bà nhìn công tước ngắm nhìn Cô Stone. Bà dừng lại một phút để ngẫm nghĩ lại xem kế hoạch của mình tinh vi và khác thường đến mức nào, và sau đó, với một nụ cười khẽ hài lòng, bà nghiêng ra sau và ra lệnh cho một người hầu đưa cô Stone đến gặp bà ngay và sau đó đề nghị Ngài Westland tham gia với họ.
Whitney đang nhảy với chồng Emily khi một người hầu xuất hiện bên cạnh nàng và nói rằng Quý bà Eubank mong được gặp nàng ngay lập tức. Kiếu lỗi với Ngài Archibald, Whitney tuân theo lời mời của Quý bà Eubank với những cảm xúc e dè dễ nhận thấy, một cảm giác mà ngay lập tức chuyển thành báo động khi bà quả phụ kéo nàng ra khỏi ghế và cáu kỉnh nói. “Ta nói với cháu cạnh tranh là điều mà Sevarin cần, và chồng của người bạn thân nhất không phải là sự cạnh tranh. Ta muốn cháu sửa chữa lỗi đó với Ngài Westland. Chớp mắt với ngài ấy, hoặc làm bất cứ điều gì những cô gái trẻ như cháu thường để thu hút một người đàn ông.”
“Không, cháu không thể. Thật đấy, Quý bà Eubank, cháu thà-”
“Cô gái trẻ,” bà ngắt lời, “Ta sẽ cho cháu biết rằng ta tổ chức bữa tiệc này chỉ với mục đích là giúp cháu giành được Sevarin. Vì cháu dường như quá ngốc nghếch để biết làm như thế nào, cháu khiến ta không có lựa chọn nào khác là phải can thiệp. Clayton Westland là người đàn ông duy nhất ở đây mà Sevarin coi là đối thủ, và ta đã cử một người hầu mời ngài ấy đến.” Whitney tái nhợt mặt, và Quý bà Eubank gầm gừ với nàng. “Giờ, khi Ngài Westland đến, cháu có thể nhìn ngài ấy như cháu nhìn ta bây giờ - trong trường hợp đó, ngài ấy sẽ có thể đề nghị đưa cháu đến bác sỹ - hoặc cháu có thể mỉm cười với ngài ấy, vì thế ngài ấy sẽ đề nghị đưa cháu ra ngoài ban công thay vào đó.”
“Cháu không muốn đi ra ngoài ban công!” Whitney tuyệt vọng rên lên.
“Cháu sẽ làm thế,” bà đoán trước, “Khi cháu quay lại và nhìn xem Elizabeth Ashton quyến rũ như thế nào khi đi dạo về hướng đó trong vòng tay Sevarin.”
Whitney quay lại và thấy Paul và Elizabeth đúng là đang bước về phía cánh cửa mở ra ban công. Nản lòng, Whitney nhận ra tình huống mà Quý bà Eubank đang buộc nàng phải làm, nhưng nàng vẫn còn lưỡng lự nghe theo toàn bộ kế hoạch đó. Nhưng sự lưỡng lự của nàng không thành vấn đề, vì Quý bà Eubank đã nhanh gọn cướp khỏi nàng sự lựa chọn và đã đang nói với Clayton vẫn đang mỉm cười uể oải, “Cô Stone vừa mới nói rằng cô ấy đang quá nóng vì khiêu vũ, và cô ấy rất thích một cuộc đi dạo ngoài ban công.”
Clayton Westland liếc về phía cánh cửa ban công, và trong khoảng một giây, Whitney nhìn thấy nụ cười lười biếng của anh ta cứng lại thành một mặt nạ đầy chế giễu mỉa mai. “Tôi chắc là cô ấy muốn,” anh ta giễu cợt nói.
Anh ta nắm khủy tay nàng một cách quá nhẹ nhàng và nói. “Chúng ta đi chứ, cô Stone?” Whitney để anh ta dẫn nàng qua những đám đông khách đang trò chuyện và vòng qua chiếc bàn giải khát hình tròn. Quá chìm đắm trong những suy nghĩ về Paul khiến nàng không chú ý rằng mình đang bị đưa về phía cánh cửa kiểu Pháp ngay chéo góc với cánh cửa Paul và Elizabeth đã đi qua. Nếu họ đi hướng này, Whitney nhận ra rằng họ sẽ xuất hiện ở góc ban công - thoát khỏi tầm nhìn - và tránh khỏi Paul và Elizabeth.
“Chúng ta đang đi đâu?” Whitney nhanh nhẹn hỏi và bắt đầu giật lại.
“Như nàng thấy, chúng ta đang đi ra ngoài ban công,” người tháp tùng của nàng lạnh lùng nói. Siết chặt cái nắm tay trên khủy tay nàng, anh ta mở cánh cửa kiểu Pháp với tay còn rảnh, đẩy nàng ra ngoài và đóng cánh cửa sau lưng họ. Không nói một lời, anh ta thả tay nàng ra và bước về phía hành chấn song ban công bằng đá. Ghé hông ngồi lên nó, anh ta im lặng ngắm nàng.
Whitney đứng đó, khổ sở bởi vì kế hoạch của Quý bà Eubank đã thất bại, xấu hổ vì nàng đã tham gia vào nó, nhưng vẫn cương quyết theo đuổi bằng cách nào đó nếu có thể. “Có lẽ chúng ta có thể đi vòng sang phía bên kia?” nàng gợi ý.
“Chúng ta có thể, nhưng chúng ta sẽ không đi,” Clayton gần như quát lên. Chàng đăm đăm nhìn nàng, biết rằng nàng đang cố gắng sử dụng chàng như một con mồi và ngày càng mất kiên nhẫn và tức giận với nàng khi từng giây trôi qua. Nàng trông như một nữ thần trẻ trung hoang dã với ánh trăng lung linh trên những đốm bạc trên chiếc váy đang mặc khi nó bay nhè nhẹ trong làn gió lúc nửa đêm. Và nàng là của chàng, chết tiệt! Chàng thậm chí đã trả tiền cho chiếc váy nàng đang mặc.
Sau một vài phút, một ý nghĩ nảy ra với chàng. Nghiêng ra sau, chàng nhìn quanh góc ban công, biết rằng Sevarin và Elizabeth Ashton đang đứng ở hành lan can của ban công, sau đó quay toàn bộ sự chú ý của chàng về cô gái trẻ đáng yêu đang hồi hộp lần sờ những nếp váy của nàng. “Sao, Cô Stone?” chàng kéo dài giọng, chỉ cao giọng đủ để vang đến cả góc ban công.
Whitney giật thột khi nghe được tên mình. “Sao cái gì?” nàng hỏi lại, bắt đầu di chuyển về trước với hy vọng liếc quanh góc ban công và nhìn xem Paul và Elizabeth đang làm gì. Và ngay lập tức nàng bị ngăn cản, vì Clayton đột nhiên đứng lên và bước về phía nàng, chắn toàn bộ tầm nhìn của nàng ngoại trừ bộ ngực và đôi vai anh ta. “Sao cái gì?” Whitney nhắc lại, theo phản xạ lùi lại với nỗ lực kéo dài khoảng cách giữa họ. Trước khi nàng nhận ra điều gì đang xảy ra, nàng đã bị lùi lại gần bức tường đá tối mờ mờ của ngôi nhà.
“Giờ ta đã đưa nàng ra đây,” Clayton bắt đầu đều đều, “nàng muốn ta làm gì tiếp theo?”
“Tiếp theo?” Whitney nhắc lại đầy thận trọng.
“Phải, tiếp theo. Ta muốn chắc chắn rằng mình hiểu rõ vai trò của mình trong trò chơi nho nhỏ của chúng ta. Ta tưởng tượng là ta sẽ hôn nàng, để khiến Sevarin ghen tuông, phải vậy không?”
“Tôi sẽ không để ngài chạm với tôi kể cả để cứu tôi khỏi chết đuối!” Whitney đáp trả, quá giận dữ để cảm thấy bẽ mặt.
Phớt lờ hoàn toàn câu nói đó, anh ta trầm ngâm nói. “Ta không ngại đóng vai của mình, nhưng ta không thể không băn khoăn liệu mình có thích thú việc đó hay không. Có phải ta sẽ hôn một kẻ nghiệp dư, hay nàng đã bị bỏ qua quá nhiều để biết nó phải thực hiện như thế nào? Nàng đã hôn bao nhiêu lần rồi?”
“Tôi cá là ngài đã sống trong nỗi khiếp sợ thường xuyên bị hiểu lầm là một quý ông!” nàng quát lên hòng che giấu sự sợ hãi ngày càng tăng của mình. Bàn tay anh ta khóa trên cánh tay nàng và bắt đầu kéo nàng lại gần ngực anh ta hơn. Từ bỏ sự chống trả vô ích của mình, nàng nhìn vào đôi mắt cười cợt của anh ta với vẻ muốn giết người. “Bỏ tay ngài ra khỏi người tôi!”
“Nàng đã được hôn quá nhiều để có thể đếm? Hay tất cả chúng đều quá vô nghĩa đến mức nàng không thể nhớ được?”
Whitney nghĩ mình sẽ bùng nổ. “Tôi đã được hôn thường xuyên đủ để không yêu cầu bài học nào từ một người như ngài, nếu đó là điều ngài đang có trong đầu!”
Anh ta cười khoái trá trong khi cánh tay ôm quanh cơ thể cứng nhắc của nàng. “Vậy là nàng được hôn thường xuyên, phải không, bé con?”
Whitney nhìn chằm chằm vào vào ngực anh ta, từ chối ngẩng lên nhìn. Việc hét lên là không thể; danh tiết của nàng sẽ bị phá hủy nếu ai đó nhìn thấy nàng trong một tình huống tổn hại như thế này. Nàng không thể, không thể tin rằng chuyện này thực đang xảy ra với mình. Bị giằng xé giữa cơn thôi thúc bật lên khóc, hoặc đá anh ta, nàng nói với vẻ bình tĩnh hết mức có thể, “Nếu ngài đã cố hù dọa và xỉ nhục tôi xong, làm ơn để tôi đi.”
“Không cho đến khi ta khám phá ra nàng đã học được bao nhiêu từ tất cả những ‘kinh nghiệm’ đó,” anh ta thì thầm.
Whitney ngẩng phắt đầu lên định tuôn ra một tràng phẫn nộ, chỉ để thấy những lời nói của nàng bị nuốt đi bởi miệng anh ta. Nàng đông cứng trước cú sốc ban đầu của sự tiếp xúc, sau đó buộc mình đứng im dưới sức ép của môi anh ta. Mặc dù nàng có ít cơ hội về chuyện hôn, nàng lại có kinh nghiệm đáng kể trong việc lẩn tránh nó, và nàng biết rằng bằng cách không chống trả và không đáp lại, một người phụ nữ có thể khiến cho đối phương quá nồng nhiệt trở nên thối chí và biết lỗi.
Khi rốt cuộc Clayton đã lùi lại, tuy nhiên anh ta trông không có gì là nản lòng hay có lỗi. Thay vào đó anh ta nhìn nàng với một nụ cười toe toét tức điên người. “Nàng có những thầy giáo rất kém cỏi, thưa quý cô, hoặc là nàng vô cùng cần thêm những bài học nữa.”
Vòng tay anh ta nới lỏng, và Whitney lùi lại. Quay gót, nàng bắn ra một nhận xét đầy thù hằn trước khi bỏ đi qua vai, “Ít nhất những bài học của tôi không phải học ở trong nhà chứa!”
Nó xảy ra quá nhanh, vì thế không có thời gian để phản ứng. Một bàn tay như một cái kẹp sắt vụt ra siết chặt cổ tay nàng, xoay nàng vào bóng tối và giật nàng vào trong vòng tay anh ta, “Ta nghĩ,” anh ta phát âm từng từ với giọng đáng sợ, “rằng vấn đề của nàng hoàn toàn nằm ở chỗ những thầy giáo thiếu kinh nghiệm.”
Miệng anh ta ép xuống miệng nàng một lần nữa, không thương tiếc chà xát vào môi nàng, buộc chúng mở ra dưới sức ép mạnh mẽ, cương quyết và khi chúng hé mở, lưỡi anh ta đâm vào trong miệng nàng, cướp bóc sự mềm mại của nó.
Whitney vặn vẹo một cách vô ích trong vòng ôm của anh ta trong khi những giọt nước mắt vì giận dữ bất lực tuôn tràn xuống hai má. Nàng càng chống trả, miệng anh ta càng mạnh bạo, cho đến khi cuối cùng nàng đứng im, chịu thua và run rẩy trong vòng tay anh ta. Giây phút nàng ngừng chống trả, anh ta nhấc đầu lên và ôm mặt nàng giữa hai bàn tay. Nhìn đăm đăm vào đôi mắt đầy bão tố và nước mắt đong đầy của nàng, anh ta điềm tĩnh nói, “Đó là bài học thứ nhất của nàng, bé con. Không bao giờ, đừng bao giờ chơi trò chơi với ta. Ta đã chơi tất cả những trò đó và nàng không thể thắng. Còn đây là bài học thứ hai,” anh ta thì thầm khi miệng anh ta lại cúi xuống nàng.
Whitney hít một hơi thở nặng nề và bắt đầu kêu lên, nhưng miệng anh ta đã bóp nghẹt tiếng kêu thành một tiếng rên rỉ kích động, và lần này anh ta thật dịu dàng khiến nàng choáng váng rơi vào im lặng. Bàn tay anh ra ôm sau gáy nàng, những ngón tay vuốt ve và xoa dịu, trong khi bàn tay kia trượt trên lưng nàng với những cái vuốt ve chậm chãi, không ngừng để ép nàng vào gần hơn. Và cùng lúc đó, miệng anh ta di chuyển trên miệng nàng với sự ngọt ngào nồng nàn, uốn nắn và áp khít những đường cong mềm mại vào miệng anh ta.
Lưỡi anh ta chạm vào môi nàng, dỗ dành nó mở ra, và sau đó lưỡi anh ta trượt nhẹ qua giữa chúng, mang đến một cơn choáng váng hoang dã chạy khắp cơ thể của Whitney. Nàng vươn tay quấn quanh cổ anh ta, níu vào anh ta như để tìm kiếm sự chống đỡ. Cánh tay anh ta siết chặt quanh nàng đầy vẻ sở hữu, và lưỡi anh ta xâm nhập hoàn toàn vào khuôn miệng mềm mại của nàng, nhấm nháp và khám phá, lấp đầy nàng, cho đến khi cả cơ thể nàng tràn ngập những cảm xúc choáng váng, đê mê.
Anh ta hôn nàng sâu hơn, và bàn tay di chuyển từ lưng đến bụng nàng, trượt lên ngực rồi táo bạo ôm lấy bộ ngực đầy đặn, mềm mại và quyến rũ của nàng.
Sự tức giận trước cái âu yếm thân mật đó làm biến mất tất cả những cảm xúc khác trong một cơn giận bộc phát. Với một sức mạnh mà ngay cả nàng cũng không biết là mình sở hữu, Whitney giật mình thoát ra, giận dữ hất tay anh ta đi. “Làm sao ngài dám!” nàng rít lên cùng với lúc tay nâng lên và tát anh ta mạnh hết sức có thể.
Không thể tin được đến sững sờ, Whitney nhìn thấy một nụ cười chầm chậm và hài lòng quét qua mặt anh ta. Quá tức tối đến mức nàng chỉ có thể hít vừa đủ không khí để thốt lên lời, nàng nói, “Nếu ngài còn đụng đến đến tôi lần nữa, tôi sẽ giết ngài!”
Lời đe dọa của nàng dường như chỉ làm anh ta hài lòng hơn, và có một tiếng cười khoái trá ngầm không thể nhầm được đi trước lời nói tiếp theo của anh ta. “Điều đó không cần thiết, thưa quý cô. Ta đã có câu trả lời cần tìm.”
“Câu trả lời!” Whitney thở dốc. “Nếu tôi là một người đàn ông, tôi sẽ cho ngài một câu trả lời trước đầu mũi súng.”
“Nếu nàng là một người đàn ông, nàng sẽ không có lý do để làm như vậy.”
Whitney đứng đó, run rẩy với cơn giận dữ bất lực, mong mỏi làm hoặc nói gì đó để xuyên qua vẻ bề ngoài bình thản và lạnh lùng của anh ta. Những giọt nước mắt đang dâng đầy trong mắt nàng là những giọt nước mắt giận dữ, nhưng lúc anh ta nhìn thấy chúng, anh ta có vẻ hối lỗi. “Lau khô mắt của nàng đi, bé con, và ta sẽ đưa nàng vào trong với các bạn nàng.” Nói vậy, anh ta rút ra một chiếc khăn tay trắng và đưa nó ra trước nàng. Whitney nghĩ nàng sẽ vỡ thành từng mảnh bởi sự hỗn loạn giữa lòng căm ghét và thù hằn của mình. Nàng giật lấy chiếc khăn tay trong tay anh ta và vứt nó xuống đất, quay quắt đi với ý định rõ ràng là hiên ngang tiến vào phòng khiêu vũ một mình.
“Xin lỗi,” Paul nói với một cái gật đầu cộc lốc khi anh hộ tống Elizabeth đi qua họ hướng về phía cánh cửa phòng khiêu vũ.
“Paul đã ở đấy bao lâu rồi?” Whitney phẫn nộ hỏi, đối mặt với Clayton với hai nắm đấm siết chặt. “Ngài là kẻ hèn hạ, đáng khinh... ngài cố tình làm tất cả chuyện đó, vì anh ấy, đúng không? Vì anh ấy sẽ nhìn thấy. Ngài muốn anh ấy nhìn thấy!”
“Ta cố tình làm như vậy, vì ta,” Clayton điềm nhiên chỉnh lại nàng, đặt bàn tay dưới khủy tay Whitney và dẫn nàng về những cánh cửa kiểu Pháp.
Họ bước vào khu vực an toàn của căn nhà sáng rực rỡ, và Whitney giật tay nàng ra, giọng nàng thì thầm giận dữ. “Ngài phải là con ruột của quỷ Xa-tăng!”
“Cha ta sẽ thất vọng khi nghĩ vậy,” Clayton đáp lại với một tiếng cười phát cáu.
“Cha ngài?” Whitney giễu cợt, bước xa khỏi anh ta. “Nếu ngài nghĩ mẹ ngài biết tên ông ta, thì ngài chỉ đang lừa dối chính mình thôi!”
Phải mất một phút im lặng sững sờ Clayton mới nhận ra rằng chàng vừa mới bị gọi là con hoang, tiếp theo là một tràng cười khi lời chế giễu ngúng nguẩy của nàng về nguồn gốc hợp pháp của chàng thấm vào. Chàng vẫn còn cười nhăn nhở khi bước theo những bước chân đầy căm phẫn của nàng, cùng lúc chiêm ngưỡng cặp hông thon thả đung đưa.
Mù quáng vì tức giận, Whitney lao vào một nhóm khách trung tuổi bao gồm cả dì nàng, và nhìn chằm chằm xuyên qua họ, mà không hề chú ý đến những câu chuyện của họ. Nàng ghê tởm và khinh bỉ Clayton làm sao! Nếu nàng được làm một điều cuối cùng, thì nàng sẽ bắt anh ta phải trả giá cho đêm nay, vì đã đặt những bàn tay bẩn thỉu, trác táng lên người nàng, vì đã khiến nàng xuất hiện như một gái điếm trước mặt Paul.
Phải ít nhất một tiếng sau thì giọng nói trầm trầm của Paul vang lên từ tốn bên tai nàng. “Đi và khiêu vũ với anh.” Bàn tay anh đã sở hữu nắm lấy khủy tay nàng, và Whitney bước đi bên cạnh anh. Nàng đã quá e sợ nhìn thấy vẻ khinh rẻ trên mặt anh đến nỗi không thể ngẩng mặt lên nhìn anh khi họ đang nhảy. “Một người đàn ông có phải đưa em ra ban công để thu hút sự chú ý của em không, Cô Stone?” anh chế nhạo.
Ánh mắt Whitney bay lên gặp anh, và nàng phát hiện với sự nhẹ nhõm vô ngần khi thấy cảnh tượng anh đã chứng kiến trên ban công đã rõ ràng làm anh giận dữ, nhưng không có một chút ghê tởm nào trong biểu hiện của anh.
“Em thích đi dạo trong không khí ban đêm hơn à?” anh mỉa mai.
“Xin đừng chế giễu em về điều đó,” nàng nửa cầu xin nửa thở dài. “Đúng là một buổi tối dài, và em đã kiệt sức.”
“Anh không ngạc nhiên,” anh nói với vẻ mỉa mai nặng nề, nhưng khi Whitney đỏ mặt vì lúng túng thì anh chịu bỏ qua. “Em có thể hồi phục từ ‘tình trạng kiệt sức’ của mình cho đến sáng ngày mai - kịp lúc để tham dự một buổi dã ngoại với, xem nào, mười người, nhân danh em?”
Quý bà Eubank và Dì Anne đã đúng! Whitney hân hoan nhận ra. “Em rất thích,” nàng thừa nhận với một nụ cười tươi sáng và vui vẻ.
Khi điệu nhảy kết thúc, Paul đưa nàng đến một góc khá yên tĩnh của căn phòng. Anh dừng một người hầu đang bê một khay sâm banh, lấy hai ly và đưa một ly cho Whitney. Nghiêng vai dựa vào một chiếc cột, anh cười nhăn nhở với nàng. “Anh sẽ mời Westland nhé?”
Phản xạ đầu tiên của Whitney là túm lấy ve áo anh và hét lên không! Nhưng vừa nhìn vào nụ cười tự tin của anh, và nàng chọn một giải pháp khác khôn ngoan hơn. Nàng nhún vai và thậm chí còn mỉm cười thành công. “Chắc chắn rồi, mời ngài ta nếu anh muốn.”
“Em không phản đối?”
Nàng trao cho anh một ánh mắt ngây thơ. “Em không thể nghĩ tại sao em lại phản đối. Ngài ấy, ừm, rất đẹp trai...” Nàng nhìn xuống ly rượu để che giấu cái nhăn mặt với ý nghĩ đó. “Và cuốn hút, và...”
“Cô Stone,” Paul nói, nghiên cứu nàng với vẻ chăm chú hài hước, “em không vô tình đang cố làm anh ghen chứ?”
“Anh có ghen không?” Whitney đối đáp với một nụ cười tinh quái.
Anh không trả lời, nhưng Whitney có thể chắc chắn là anh có. Dù sao, phần còn lại buổi tiệc diễn ra theo cách mà nàng đã luôn mong ước. Paul ở lại bên cạnh nàng hầu hết thời gian đó, và khi anh có rời khỏi nàng, anh cũng không quay lại với Elizabeth.
*****
Cho người hầu lui, Clayton tự rót cho mình một ly brandy nhẹ. Chàng thầm cười với kết quả kỳ lạ của cuộc tán tỉnh của mình tối nay. Ngay cả với trí tưởng tượng phong phú nhất của mình chàng cũng chưa bao giờ hình dung mọi việc giống chút gì như thế này! Tuy nhiên, chàng cực kỳ hài lòng bởi những gì biết được trên ban công của nhà Amelia Eubank vài tiếng đồng hồ trước. Không một kẻ theo đuổi nào của Whitney ở Pháp được phép có những đặc quyền của chàng hôm nay; nàng đã bị sốc bởi nụ hôn khiêu gợi của chàng và tức giận khi tay chàng chạm vào ngực nàng.
Chúa ơi, nàng quả thật là một tạo vật quyến rũ - một phần của thiên thần, một phần nóng nảy, tinh tế một cách chân thật, với một vẻ đẹp chín muồi và rực rỡ khiến máu chàng sôi lên.
Nâng ly lên, chàng nhăn mặt với sự hài lòng. Chàng đã đối xử tệ với nàng tối hôm nay. Ngày mai, chàng sẽ tìm cách để sửa chữa.