Vừa đến ngôi nhà thành phố của nhà Archibald, Whitney đã được chào đón bởi một Emily đang rối bù, mái tóc nâu của cô bao phủ bởi một cái khăn vuông và hai má thì dơ bẩn. “Bạn giống như một người lau ống khói lò sưởi vậy,” Whitney bật cười.
“Bạn thì giống như một món quà Chúa gửi đến!” Emily đáp lại và ôm nàng. “Một hiệp sĩ có thể ngồi bên cạnh một quý tộc ở bữa tối được không?” Cô thốt ra với vẻ đầy tuyệt vọng.
Whitney chớp mắt vì bối rối ngạc nhiên.
“Đó là vì bữa tiệc kinh khủng này,” Emily giải thích trong phòng khách sau khi Whitney đã cởi bỏ chiếc áo khoác bằng lông và Clarissa đã được đưa lên phòng. “Mẹ Michael nói rằng mình phải bắt đầu học hỏi những gì phù hợp với vị thế của Michael trong xã hội. Bạn có ý tưởng nào về mớ bòng bong mà thiên hạ tạo nên với một hành động đơn giản là ngồi xuống ăn tối không? Đây, chỉ cần nhìn vào những gì mình đã làm được.” Cô đi đến một chiếc bàn và giật ra một sơ đồ chỗ ngồi cho bàn ăn tối. Rõ ràng là cô đã liên lục gạch xóa những cái tên và sắp xếp lại chúng. “Bạn có thể, hay không thể, để một vị quý tộc ngồi bên cạnh một hiệp sĩ? Mẹ của Michael đã cho mình mượn một tá sách về lễ nghi, nhưng chúng chứa đầy mâu thuẫn và ngoại lệ khiến bây giờ mình còn biết ít hơn trước khi mình đọc chúng.”
Whitney nhìn chăm chú sơ đồ chỗ ngồi và ngay sau đó ngồi xuống một chiếc ghế chân-cong của chiếc bàn. Nhúng chiếc bút lông vào lọ mực, nàng khéo léo sắp xếp lại những vị khách, sau đó ngồi lại và nở một nụ cười rạng rỡ với cô bạn đang chết sững của mình. “Nhờ vào sự dạy dỗ của Dì Anne, mình có thể làm điều đó khi có sự hiện diện của những vị khách quý tộc đến từ 5 quốc gia khác nhau,” nàng nói.
Emily chìm xuống chiếc ghế xô pha, mắt cô vẫn mờ đi vì lo lắng. “Đây là bữa tiệc chính thức đầu tiên của bọn mình và mẹ của Michael sẽ ở đây để quan sát mọi cử động của mình. Bà là một người khắt khe với những lễ nghi. Bà đã ít hơn cả vui lòng khi con trai mình kết hôn với Một Người Không Là Ai, và mình không muốn gì hơn là cho bà thấy mình có thể tổ chức một bữa tiệc trang trọng và hoàn hảo nhất mà bà từng tham dự!”
Whitney, người đã vắt óc để tìm vài cớ gì đó để gặp Clayton thay vì lý do hiển nhiên đó, chầm chậm mỉm cười với niềm vui sướng. Quay trở lại bàn, nàng nhấc bút lên viết tên chàng và tước hiệu vào một vị trí thích hợp trên sơ đồ chỗ ngồi. “Điều này sẽ khiến bạn trở thành bà chủ bữa tiệc của năm,” nàng tự hào tuyên bố trong lúc đưa sơ đồ cho Emily. “Và nó sẽ có thể khiến mẹ chồng của bạn ghen tị!”
“Công tước của Claymore,” Emily há hốc miệng. “Nhưng đức ngài sẽ nghĩ mình là người tự phụ nhất trên thế giới. Bên cạnh đó, công tước sẽ không đến - không vị khách mời nào của bọn mình có địa vị xã hội ngang hàng với đức ngài, cho dù tước hiệu của họ là gì”
“Ngài ấy sẽ đến,” Whitney đảm bảo với cô. “Đưa cho mình một thiếp mời trống và một tờ giấy.” Sau một phút suy nghĩ, Whitney viết cho Clayton và giải thích rằng nàng đã đến Luân Đôn để thăm Emily, và nàng rất hy vọng rằng chàng có thể tham dự bữa tiệc cùng nàng. Nàng gửi kèm thiếp mời và đưa nó cho một trong những người hầu của nhà Archibald với chỉ dẫn là đưa nó đến cho thư ký của công tước, ông Hudgins, ở Phố Upper Brook và nói với ông Hudgins rằng lời nhắn là từ Cô Stone - đó là cách Clayton đã nói với nàng để liên lạc với chàng nếu nàng muốn chàng quay lại sớm.
Người hầu quay lại một thời gian ngắn sau đó với thông tin rằng công tước đã đi đến nhà em trai ở miền quê, và sẽ trở lại Luân Đôn vào sáng ngày hôm sau - Thứ bảy.
Emily trông vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. “Đức ngài sẽ quá mệt mỏi để tham dự bữa tiệc tối mai,” cô thở dài.
“Ngài ấy sẽ đến,” Whitney vừa nói vừa cười với sự chắc chắn.
Sau bữa tối, Emily cố gắng gợi mở chủ đề về Paul, và sau đó là Công tước của Claymore, nhưng Whitney nói rất nhẹ nhàng, nhưng rất dứt khoát rằng nàng không muốn bàn luận về cả hai người họ lúc này. Áy náy vì việc từ chối giãi bày với người bạn thân nhất, Whitney thiết đãi cô với câu chuyện nàng đã làm như thế nào để ép buộc Peter cầu hôn với Elizabeth. “Elizabeth và Peter, cùng với cha mẹ họ, Margaret và bà Merryton, đều rời làng sáng nay như mình,” nàng vui vẻ kết thúc. “Họ đến đây để mua sắm đồ cô dâu cho Elizabeth.”
“Nếu ai đó nói với mình rằng bạn sẽ trở thành phù dâu của Elizabeth, mình sẽ kết luận rằng họ bị loạn trí!” Emily vừa nói vừa cười.
“Mình nghĩ Elizabeth định nhờ bạn làm phù dâu danh dự cho bạn ấy,” Whitney nói. “Đám cưới sẽ diễn ra ở Luân Đôn, vì hầu hết họ hàng của Elizabeth và Peter đều sống ở đây.”
*****
Cho đến chiều Thứ Bảy Whitney mới cho phép nàng suy nghĩ đến cuộc gặp mặt sắp tới với Clayton vào tối nay. Nàng và Clarissa dành buổi sáng để làm vài việc vặt vãnh cho Emily, và trên đường về, Whitney bảo người đánh xe của nhà Archibald rẽ sang công viên và dừng lại. Nàng để Clarissa trong cỗ xe mở và lang thang dọc lối đi giữa hai luống hoa cúc Nhật.
Nàng đã nói với Dì Anne rằng Clayton không quan tâm nàng, nhưng nàng biết đó không phải hoàn toàn là sự thật. Chàng đã nói rằng chàng ‘muốn’ nàng, thế phải có nghĩa là chàng khao khát nàng. Whitney ngồi xuống chiếc ghế trong công viên, má nàng thoáng ửng hồng khi nghĩ đến đôi môi chàng ấm áp di chuyển trên môi nàng, và bàn tay chàng vuốt ve cơ thể nàng, áp nàng vào khung người nam tính của chàng.
Nàng nghĩ đến những lần họ bên nhau, bắt đầu với lần đầu tiên nàng gặp chàng ở Anh. Chàng đã đứng bên cạnh dòng suối, tựa vai vào một cây sung dâu, quan sát đôi chân trần sưởi nắng của nàng. Ngày đó chàng đã đính hôn với nàng, và nàng đã gần như ra lệnh cho chàng ra khỏi lãnh địa của mình. Nàng cảm thấy một cơn giận chính đáng khi nàng nhớ lại cách chàng đã dùng cây roi ngựa đánh vào phía sau của nàng, nhưng nó tan đi khi nàng nghĩ rằng nàng đã có hành động xứng đáng với điều đó. Một nụ cười chạm trên môi nàng khi nàng nhớ lại buổi tối mà họ đã chơi cờ ở nhà chàng, và má nàng đỏ hơn khi nàng nhớ đến những nụ hôn đầy đam mê bão tố trước khi chàng đưa nàng về nhà.
Clayton khao khát nàng. Và chàng rất tự hào về nàng - nàng đã thấy điều đó ở buổi khiêu vũ nhà Rutherford. Chàng không yêu nàng, tất nhiên, nhưng chàng thực sự quan tâm đến nàng. Chàng quan tâm đến nàng đủ để bị tổn thương bởi những điều khủng khiếp mà nàng đã nói với chàng ngày đó ở bên mái đình. Trái tim nàng trào dâng sự ngọt ngào khi nàng nhớ chàng đã giận dữ từ chối nụ hôn của nàng cho đến cuối cùng chàng mất kiểm soát và cánh tay chàng vòng quanh nàng, ép chặt nàng vào chàng. Và nàng nhớ cảm giác nàng như tan ra như thế nào khi nàng tin rằng họ đang nói lời vĩnh biệt.
Whitney cứng rắn nhắc nàng nhớ đến cách thức ngạo mạn, chuyên quyền và cao tay chàng đã sử dụng để thương lượng cuộc đính hôn của họ, và sau đó nàng gạt suy nghĩ đó sang một bên. Chàng là tất cả những điều đó và hơn nữa, nhưng nàng vẫn quan tâm đến chàng, và không có ích gì để gạt bỏ điều đó chỉ để nàng có thể duy trì được ngọn lửa phẫn nộ và chống đối của mình.
Nàng quan tâm đến chàng, và nếu nàng đã không quá ám ảnh với việc kết hôn với Paul, nàng sẽ nhận ra nó sớm hơn. Tâm trí nàng lẩn tránh việc tìm ra định nghĩ chính xác bản chất của những cảm xúc của nàng đối với Clayton; nó dường như rất bậy bạ ngay cả khi chỉ nghĩ đến khả năng nàng yêu chàng, khi ba ngày trước, nàng đã nghĩ nàng yêu Paul. Bên cạnh đó, sau khi tin rằng nàng đã yêu Paul trong tất cả những năm đó, chỉ để phát hiện ra rằng nàng chỉ say đắm một cách mù quáng, nàng còn rất ít lòng tin vào khả năng xác định cảm xúc của chính mình. Nhưng nàng thực sự quan tâm đến Clayton, không có ích gì để chối bỏ điều đó. Nàng đã luôn nồng nhiệt đáp lại những cái vuốt ve của chàng và, mặc dù chàng thường khiến nàng tức giận, chàng cũng khiến nàng cười.
Họ sẽ kết hôn. Clayton đã quyết định việc đó vào mùa xuân vừa rồi, và ý chí không thể khuất phục của chàng sẽ thắng chắc chắn như mặt trời sẽ mọc. Điều đó là không thể tránh được; bây giờ nàng đã sẵn sàng chấp nhận điều đó. Anh chàng quý tộc hiểu biết, uy quyền, đẹp trai đó sẽ là chồng nàng. Tối nay chàng cũng sẽ tức giận khi nàng nói với chàng là tất cả dân làng đều tin rằng nàng đính hôn với Paul.
Thở dài, Whitney di di hòn sỏi bằng mũi giày. Theo bản năng, nàng biết rằng nàng có thể xoa dịu cơn giận của Clayton đơn giản bằng cách nói với chàng rằng nàng sẵn sàng kết hôn với chàng bất cứ khi nào chàng muốn. Bây giờ, nàng phải quyết định sẽ dùng giọng điệu kiểu gì để nói với chàng. Nàng có thể cứu chữa lòng kiêu hãnh của mình bằng cách tỏ vẻ thản nhiên lạnh lùng và nói kiểu như, “Vì tôi không có lựa chọn thực sự nào khác ngoài việc kết hôn với ngài, chúng ta có thể kết hôn bất cứ khi nào ngài muốn.” Nếu nàng nói với chàng theo cách đó, Clayton không nghi ngờ gì là sẽ nhìn nàng với biểu hiện hài hước một cách mỉa mai mà chưa bao giờ thất bại làm nàng khó chịu và trả lời với vẻ bất cần tương đương, ví dụ như, “Như nàng muốn, thưa Cô.”
Whitney nhăn mặt khó chịu. Mặc dù điều đó sẽ cứu vãn được một chút danh dự cho nàng, nhưng điều đó thật tệ hại cho hai người để bắt đầu một cuộc hôn nhân - mỗi người đều giả vờ thể hiện một sự dửng dưng hoàn toàn. Thực ra, nàng không hề cảm thấy dửng dưng với chàng. Những ngày qua nàng đã nhớ chàng nhiều hơn nàng tin là có thể; nàng nhớ sức mạnh ngấm ngầm của chàng, nụ cười lười biếng của chàng; nàng nhớ tiếng cười họ cùng chia sẻ; thậm chí nàng nhớ cả những lúc tranh cãi với chàng!
Bởi vì nàng cảm thấy như vậy, việc giả vờ nàng ghét ý tưởng kết hôn với chàng không những ngu ngốc mà còn sai lầm. Whitney âm thầm diễn tập một cách khác để nói với chàng là nàng đã sẵn sàng kết hôn. Tối nay, sau khi nàng nói với chàng rằng mọi người trong làng tin rằng nàng đã đính hôn với Paul, nàng có thể dịu dàng mỉm cười với đôi mắt xám không thể dò được của chàng và nói, “Em cho rằng cách tốt nhất để đặt dấu chấm cho tất cả những tin đồn đó là chúng ta tuyên bố cuộc đính ước của chúng ta.” Nụ cười của nàng sẽ nói với chàng rằng nàng đang đầu hàng, chịu thua vô điều kiện trong trận chiến ý chí đã tồn tại giữa họ trong nhiều tuần qua. Sự thật là, lòng kiêu hãnh của nàng sẽ phải chịu đựng một chút, nhưng Clayton sắp trở thành chồng nàng, và chàng thực sự xứng đáng được biết rằng nàng sẵn sàng chấp nhận chàng.
Nếu nàng nói với chàng quyết định của mình theo cách này, thay vì đáp lại với vẻ chế giễu mỉa mai, Clayton có thể sẽ ôm và hôn nàng theo cách khiêu gợi, táo bạo đó của chàng. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến Whitney cảm thấy choáng váng.
Quỷ tha ma bắt lòng kiêu hãnh của nàng đi! Whitney quyết định. Nàng sẽ chọn cách sau. Khi nàng quay trở lại cỗ xe, mong đợi và hạnh phúc bắt đầu rộn ràng trong huyết mạch nàng.
Khi nàng quay trở lại nhà Emily, Whitney được thông báo rằng Emily đang ở trong phòng khách tiếp khách. Thay vì bước vào đó, Whitney đi lên căn phòng dành cho khách sang trọng mà nàng tạm thời đang ở.
Emily bước vào vừa lúc nàng đang cởi mũ. “Elizabeth, Peter, Margaret, và mẹ của họ vừa mới rời khỏi. Elizabeth yêu cầu mình có mặt ở buổi hôn lễ của bạn ấy.” Emily lo lắng thêm vào, “Mình - mình mời họ đến bữa tiệc tối nay. Mình không thể tránh được việc đó, với cả nhà đang trong tình trạng nhốn nháo, rõ ràng đang chuẩn bị một bữa tiệc.”
Whitney kéo găng tay ra, một nụ cười khó xử nở trên môi nàng khi nàng quan sát vẻ mặt lo lắng của Emily. “Đừng bận tâm về chuyện đó, chúng ta sẽ thay đổi một chút về chỗ ngồi trong bữa tối. Chỉ đơn giản là vậy.”
“Không phải thế,” Emily chán nản nói. “Bạn biết không, khi họ đang mua sắm, họ gặp bạn của bạn, Anh DuVille. Anh ấy hỏi Margaret về bạn, và Elizabeth nói bạn đang ở đây với mình, và theo lẽ tự nhiên anh ấy đến đây cùng họ...”
Whitney cảm thấy một đám mây ảm đạm đang sa xuống nàng thậm chí trước khi Emily nói, “Mình cũng phải mời anh ấy. Mình biết thật kỳ cục đối với bạn khi công tước sẽ đến do lời mời của bạn, nhưng mình gần như chắc chắn Anh DuVille sẽ từ chối với một lời mời gấp gáp như vậy.”
Whitney rơi bịch xuống giường. “Nhưng Nicki không từ chối, đúng không?”
Emily lắc đầu. “Mình có thể vui mừng mà bóp cổ Margaret. Anh ấy rõ ràng chỉ quan tâm đến bạn, nhưng cô ta bám lấy tay anh ấy như một... một con đỉa, van vỉ anh ấy đến dự. Mình ước gì cha mẹ cô ta gả quách cô ta đi cho ai đó trước khi cô ta hạ nhục bản thân và họ. Cô ta là người xấu xa, bừa bãi và dai dẳng nhất còn sống, và Elizabeth thật ngọt ngào, bạn ấy cứ để Margaret lấn át mình.”
Không sẵn sàng để bất kỳ ai phá hủy sự mong đợi vui sướng của nàng với buổi tối đang đến, Whitney trao cho Emily một nụ cười trấn an. “Đừng lo lắng về Margaret hay Nicki. Mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi.”