Những ngày ở Luân Đôn của Whitney đã hình thành một lối mòn. Nàng đi mua sắm vớiElizabeth và Emily, hoặc thỉnh thoảng đánh xe qua công viên. Nicki thường xuyên đến thăm. Nàng hiếm khi để anh hộ tống nàng đi đâu, nhưng ít nhất anh đến, và anh làm nàng cười. Và anh không bao giờ đòi hỏi ở nàng nhiều hơn những gì nàng có thể trao.
Elizabeth cũng là một vị khách hàng ngày. Cô quá bận rộn với những kế hoạch đám cưới, quá nôn nóng thảo luận về váy cưới, hoa, thực đơn cho buổi chiêu đãi và tất cả mọi thứ liên quan đến đám cưới chỉ còn cách đó 4 ngày, điều đó khiến Whitney khó có thể ở cùng một căn phòng với niềm vui tràn trề của cô, và ngay cả khi nàng đang điên cuồng kiếm cớ để bỏ đi, Whitney thấy ghét chính mình vì không thể vui vẻ trước hạnh phúc của Elizabeth.
Nàng không còn sống trong mong đợi sợ hãi gặp Clayton nữa, nhưng nàng cũng không thể thư giãn. Nàng sống trong một nhà tù căng thẳng, bị kìm kẹp giữa một quá khứ nàng từ chối nghĩ đến và một tương lai nàng không dám dự tính.
Hôm nay là một ngày giống hệt những ngày khác, ngoại trừ rằng khi Elizabeth bắt đầu liệt kê tất cả những phẩm chất tuyệt vời của Peter, Whitney nhảy dựng lên, cáo lỗi, túm lấy chiếc mũ ở trong phòng ngủ của nàng và gần như lao ra khỏi nhà. Bỏ qua quy định nghiêm khắc yêu cầu nàng phải mang theo ai đó cùng, nàng chạy đến một công viên nhỏ cách đó vài đường phố, sau đó đi chậm lại và lang thang vô định xuống những lối đi trống trải.
Dì Anne và cha Whitney sẽ đến Luân Đôn để dự đám cưới của Elizabeth - Elizabeth đã làm mọi người ngạc nhiên bằng cách quyết định rằng cô muốn tổ chức đám cưới với tất cả những gì mà Luân Đôn tráng lệ có thể mang lại. Whitney mong muốn gặp người dì yêu mến của mình cũng nhiều như nàng sợ cuộc đối diện đó. Trong 4 ngày nữa Anne sẽ đến, mong đợi thấy Clayton và Whitney thể hiện như một cặp đính hôn chưa chính thức. Thay vào đó, Whitney sẽ nói với bà rằng nàng sẽ không bao giờ lấy Công tước của Claymore. Và Dì Anne sẽ khăng khăng biết được vì sao.
Vì sao? Whitney hoang mang nghĩ, diễn tập cảnh tượng gặp dì nàng. “Bởi vì ông ta lôi cháu ra khỏi bữa tiệc của Emily, ông ta mang cháu về nhà và xé quần áo cháu ra, và ông ta bắt cháu lên giường với ông ta.”
Dì Anne sẽ sững sờ và tức giận, nhưng bà muốn biết chuyện gì xảy ra trước đó. Bà muốn biết tại sao. Whitney ngồi xuống một chiếc ghế, hai vai nàng rủ xuống vì tuyệt vọng bối rối. Tại sao Clayton tin rằng nàng đã trao thân cho Paul? Và tại sao anh ta không ít nhất tìm hiểu tại sao nàng làm như vậy? Hoặc nói với nàng anh ta sẽ làm gì?
Không một lần trong 4 tuần qua Whitney cho phép nàng nghĩ về đêm đó, nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu và nàng không thể dừng lại. Nàng cố nhớ đến Clayton như một người đàn ông đã lạnh lùng và tàn nhẫn xé toạc quần áo của nàng. Thay vào đó nàng nhớ đến chàng trong giây phút đau đớn khủng khiếp đó khi chàng phát hiện ra nàng còn trong trắng. Nàng nhìn thấy đôi vai căng ra của chàng, đầu chàng ngả ra sau, và khuôn mặt chàng là một chiếc mặt nạ bị tàn phá bởi nỗi thống khổ và hối tiếc.
Nàng muốn nhớ đến những cái tên chàng đã gọi nàng và những lời xấu xa, xúc phạm chàng đã nói. Thay vào đó nàng nhớ chàng đã ôm nàng vào vòng tay khi nàng khóc, vuốt ve mái tóc của nàng và thì thầm với nàng bằng giọng khản đặc vì cảm xúc. “Đừng khóc, em yêu. Xin đừng khóc nữa.”
Nỗi đau đớn nhói buốt tồi tệ ngày càng lớn lên trong cổ họng của Whitney, nhưng bây giờ nỗi đau nàng đang cảm thấy là vì Clayton, không phải vì nàng. Khi nàng nhận ra điều ấy, nàng tức tối đứng bật dậy. Nàng chắc phải điên rồi, hoàn toàn điên loạn! Nàng đang thực sự thấy thương tiếc cho người đàn ông đã bạo hành nàng. Nàng không bao giờ muốn để mắt thấy anh ta lần nữa. Không bao giờ!
Nàng bước nhanh trở lại lối đi cũ, cơn gió thổi bay chiếc mũ quanh nàng như một cái ga rô. Cũng đột nhiên như nó đến, cơn gió biến mất và một con sóc chạy về phía nàng, sau đó dừng lại, quan sát nàng với vẻ nửa sợ nửa mong đợi. Whitney cũng dừng lại, đợi nó di chuyển, nhưng nó ngồi xuống và kêu lập cập vẻ trách móc với nàng.
Nàng nhìn thấy một quả sồi nằm bên cạnh chân liền cúi xuống để nhặt nó lên và đưa cho nó. Con vật nhỏ đầy lông chớp mắt lo lắng, nhưng không đến gần hơn, vì thế Whitney vứt quả sồi cho nó. “Tốt hơn là lấy nó,” nàng nhẹ nhàng nói với nó, “sắp đến mùa đông rồi.” Con sóc chớp chớp mắt với quả sồi quý giá nằm cách nó vài inch. Nó ngập ngừng trong một phút, sau đó quay đi, chạy trốn nhanh hết sức mà đôi chân của nó có thể!
Trong những tuần qua đêm định mệnh đó không một lần phá vỡ được lời hứa dũng cảm của Whitney là không khóc. Nàng đã thành công, nhưng nàng cũng đã tích tụ quá nhiều gánh nặng cảm xúc. Một con sóc nhỏ thà chết còn hơn lấy thứ mà nàng đã chạm phải là gánh nặng thêm vào cuối cùng. “Ta hy vọng là mày chết đói!”nàng nghẹn ngào khi nước mắt trào lên trong mắt và tràn xuống má. Nàng quay gót và đi hết những lối đi, qua cổng công viên.
Nước mắt tuôn trào xuống mặt nàng và làn gió làm rát bỏng mắt nàng, nhưng nàng vẫn khóc. Nàng khóc cho đến khi không còn nước mắt đắng cay hay không còn đau đớn để che giấu - và kỳ lạ là tinh thần nàng bắt đầu tốt hơn. Thực ra, cho đến khi nàng đến nhà Archibald, Whitney cảm thấy tốt hơn từ khi ‘chuyện đó’ xảy ra.
*****
Tối hôm đó Ngài Archibald ra ngoài nên Whitney và Emily dùng chung bữa tối ấm cúng trong phòng của Whitney, và Whitney phát hiện ra rằng nàng có thể thực sự cảm thấy vui vẻ lần nữa.
“Tối nay trông bạn hồi phục đáng kể,” Emily trêu nàng khi cô rót trà.
“Mình cảm thấy tốt hơn rất nhiều,” Whitney nói và mỉm cười.
“Tốt,” Emily trả lời. “Vì mình muốn hỏi bạn vài điều.”
“Hỏi đi,” Whitney nói trong khi hớp một ngụm trà.
“Mẹ mình viết thư cho mình nói rằng bạn đã đính hôn với Paul Sevarin. Đúng không?”
“Không, với Clayton Westmoreland,” Whitney nhanh chóng đính chính.
Tách trà cổ vô giá trượt khỏi những ngón tay của Emily và rơi loảng xoảng xuống sàn nhà. Mắt cô mở lớn, sau đó lớn hơn khi một nụ cười chầm chậm nở trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. “Bạn không... đùa chứ?” cô thì thầm.
Whitney lắc đầu.
“Bạn chắc chắn?”
“Rất chắc chắn.”
“Mình không tin bạn,” Emily nói.
Cô trông thật sự ngờ vực đến nỗi môi Whitney run run vì cười. “Bạn có muốn cá chiếc mũ lông chồn mới của bạn rằng mình không đính hôn với ngài ấy không?”
“Bạn có muốn có nó đến mức phải nói dối không?”
“Dứt khoát rồi. Nhưng mình không nói dối.”
“Nhưng nó xảy ra như-thế-nào-và-khi-nào?”
Whitney mở miệng để giải thích, sau đó thay đổi ý định. Nàng cần nói chuyện với ai đó ghê gớm, nhưng nàng e ngại phải bắt đầu. Hôm nay, lần đầu tiên trong nhiều tuần, nàng bắt đầu cảm thấy sống lại; nàng không muốn thử thách sự yên bình mong manh mới tìm thấy của mình. “Không, Emily,” nàng nói. “Mình không nghĩ nói về nó là ý tưởng tốt.” Nàng lo lắng đứng dậy và Emily cũng đứng dậy, và tiến đến trước nàng với một nụ cười hớn hở và quyết tâm.
“Ồ, bạn sẽ kể!” Emily cười dịu dàng. “Bạn sẽ kể cho mình từng chi tiết nhỏ nhặt, bé tí của câu chuyện lãng mạn không thể tin được này nếu mình phải moi nó ra từ bạn bằng chính hai bàn tay mình. Giờ hãy bắt đầu từ điểm khởi đầu.”
Whitney chuẩn bị từ chối, nhưng Emily trông thật vui vẻ và quyết tâm khiến điều đó thành vô ích. Bên cạnh đó, đột nhiên nàng muốn nói về nó. Nàng ngồi xuống và Emily ngồi cạnh nàng. “Mình cho rằng nó thực sự bắt đầu từ nhiều năm trước, trước khi mình ra mắt,” Whitney bắt đầu. “Clayton nói anh ta nhìn thấy mình trong một cửa hàng quần áo nữ với dì mình. Bà chủ cửa hàng đang cố gắng thuyết phục mình mua một chiếc mũ khủng khiếp trang trí với những loại quả...”
Cuối câu chuyện Emily nhìn nàng chăm chú với vẻ vui vẻ hòa với băn khoăn. “Ôi Chúa ơi,” cô thì thầm. “Thật quá ngọt ngào để diễn đạt bằng lời - và rất lãng mạn. Tưởng tượng xem, sau khi sử dụng đến số tiền đó, ngài ấy đến Anh chỉ để phát hiện ra rằng bạn đang say mê Paul.” Cô nuốt lại một tiếng cười khúc khích. “Michael đã quá lo lắng rằng công tước sẽ làm tan nát trái tim bạn, nhưng mình thì không. Mình nhìn thấy cách ngài ấy nhìn bạn khi đến đón bạn đến buổi khiêu vũ của nhà Rutherford và mình biết.”
“Bạn biết gì?” Whitney hỏi.
“Cái gì, rằng ngài ấy yêu bạn, đồ ngốc!” Emily dừng lại trong ngạc nhiên. “Nhưng ngài ấy đã không đến đây nhiều tuần rồi, và mình biết là ngài ấy đang ở Luân Đôn bởi người khác đã nhìn thấy công tước ở nhà hát và những buổi kịch opera.” Cô quan sát vẻ ám ảnh quen thuộc trở lại trên khuôn mặt Whitney. “Whitney?” cô thốt ra. “Có gì sai à? Bạn trông như thế này từ cái đêm mà bạn không trở về nhà. Chuyện gì xảy ra vào đêm đó khiến bạn không hạnh phúc như vậy?”
“Mình không muốn nói đến chuyện đó,” Whitney khàn khàn nói.
Emily nắm hai bàn tay lạnh giá của Whitney trong tay mình. “Bạn phải nói về nó, nó đang xé tan bạn ra. Mình không cố gắng tò mò; mình đã biết bạn không nói sự thật. Bạn biết không, mình đang đứng ở cửa sổ buổi sáng bạn quay lại, và mình nhìn thấy gia huy vàng trên cỗ xe mang bạn trở lại. Đó là cỗ xe của công tước, đúng vậy không?”
“Bạn biết rồi mà,” Whitney nói trong khi đầu nàng cúi xuống vì xấu hổ.
“Và mình cũng biết bạn rời đây với ngài ấy - bạn nói như vậy, và Carlisle cũng nói thế. Mặc dù,” Cô thêm vào với một nụ cười hài hước trong giọng nói, “Carlisle đang say xỉn đến mức ngạc nhiên trong tối đó, và anh ấy khăng khăng rằng Công tước của Claymore đã hiện lên từ đâu đó và kéo lôi bạn đi trong đêm tối. Tất nhiên, mình không tin đến một phút - ôi Chúa kính mến!” cô thốt lên. “Đó là chuyện đã xảy ra? Đúng không?” Cô van vỉ.
Whitney gật đầu.
“Công tước đưa bạn đi đâu?” Emily hỏi, giọng cô siết lại vì sợ hãi. “Ngài ấy có đưa bạn đến một bữa tiệc khác không?”
“Không.”
“Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã cười nhạo Carlisle, bàn tay cô rúng động siết trên bàn tay Whitney. “Whitney,” cô khổ sở thì thầm, “Công tước đã đưa bạn đi đâu? Ngài ấy đã làm gì?”
Một đôi mắt xanh đau đớn ngước lên nhìn Emily, và Emily nhìn thấy câu trả lời trong đó. “Tên quái vật đó!” cô rít lên trong khi nhảy dựng dậy. “Tên đê tiện, ác quỷ đó! Hắn đáng bị treo cổ! Hắn-” Emily khựng lại, rõ ràng quyết định rằng Whitney cần sự động viên, chứ không phải kích động thêm vào vết thương và cơn giận của nàng. “Chúng ta phải nhìn vào mặt sáng của chuyện này.”
“‘Mặt sáng’ nào?” Whitney mệt mỏi hỏi.
“Dường như không có, nhưng có một đấy. Nghe này.” Quỳ xuống, Emily nắm lấy hai bàn tay Whitney trong tay mình an ủi. “Mình không hiểu lắm về luật pháp, nhưng mình biết rõ rằng cha bạn không thể ép bạn kết hôn với tên... tên quái vật đó! Và sau những gì ông ta đã làm, Claymore phải biết rằng bạn sẽ không bao giờ bằng lòng lấy ông ta. Vì vậy, ông ta không có lựa chọn nào khác là buông tha bạn khỏi hợp đồng đính hôn đó và quên đi số tiền ông ta đã đưa cho cha bạn.”
Đầu Whitney ngẩng phắt lên. Trong một lúc lâu, nàng nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện một cách trống rỗng. Tất nhiên Clayton có ý định buông tha nàng. Đó là vì sao anh ta không đến gặp nàng. Anh ta sẽ rút lại lời cầu hôn. Một cảm giác ốm yếu là lạ quét qua nàng trước suy nghĩ đó. “Không,” nàng nói vẻ chắc chắn. “Anh ta sẽ không rút lại lời câu hôn. Mình biết là anh ta sẽ không. Ôi Emily,” nàng thốt ra, “Bạn có thực sự tin là anh ta sẽ bỏ đi và buông tha mình không?”
“Tất nhiên!” Emily ngay lập tức đảm bảo. “Ông ta có thể làm gì-” Mắt Emily mở lớn trước vẻ mặt buồn khổ của Whitney. “Whitney?” cô há hốc miệng, từ từ đứng lên và nhìn chằm chằm xuống người bạn khổ sở của mình. “Bạn không thể có ý rằng - Chúa tôi! Bạn không muốn ông ta buông tha bạn,” cô kêu lên.
Whitney ngước mắt lên. “Chỉ là mình không bao giờ nghĩ rằng anh ta có thể buông tha mình.”
“Bạn không muốn ông ta làm thế!” Emily khẳng định với giọng cao vút. “Nó được viết rõ ràng trên mặt bạn kìa.”
Whitney cũng đứng lên, lúng túng dụi lòng bàn tay vào nếp váy. Nàng gắng gượng bảo mình nói rằng nàng hy vọng hơn tất cả mọi thứ rằng Clayton Westmoreland giải thoát cho nàng, nhưng lời nói đó mắc trong cổ họng nàng. “Mình không biết mình muốn gì,” nàng khổ sở thú nhận.
Emily bỏ qua điều đó với một cái vẫy tay, ánh mắt lo âu của cô gắn chặt vào Whitney. “Ông ta đã nhắn nhủ gì cho bạn hoặc tiếp cận bạn theo bất cứ cách nào đó kể từ đêm đó chưa?”
“Không! Và tốt hơn là anh ta đừng làm thế!”
“Và bạn không định cố gặp ông ta?”
“Tất nhiên là không,” Whitney nóng nảy tuyên bố.
“Ông ta không thể tiếp cận bạn. Trước tiên ông ta cần vài tín hiệu từ phía bạn rằng bạn ít nhất sẽ lắng nghe một lời xin lỗi. Và bạn sẽ-không-thể-cho ông ta tín hiệu đó, đúng không?”
“Mình sẽ chết trước khi đó!” Whitney tự hào tuyên bố, và nàng thực sự có ý như vậy
“Nhưng nếu ông ta quan tâm đến bạn, ông ta sẽ tràn đầy hối hận vì những gì đã làm. Ông ta sẽ nghĩ rằng bạn rất ghê tởm ông ta.”
Whitney đi đến giường và nghiêng trán dựa vào cọc màn. “Anh ta sẽ không để mình đi, Emily,” nàng nói với giọng hy vọng hơn là hối tiếc. “Mình nghĩ anh ta quan tâm... quan tâm đến mình rất nhiều.”
“Hừm!” Emily bùng nổ. “Ông ta chắc chắn có một cách thức kỳ lạ để thể hiện sự quan tâm của mình.”
“Mình cũng vậy,” Whitney thì thầm. “Mình luôn thách thức anh ta. Mình đã có thể làm anh ta bẽ mặt trước mặt bạn bè của anh ta bằng cách bỏ trốn với Paul. Mình chưa bao giờ ngừng nói dối với anh ta.” Nàng nhắm mắt và quay đầu đi. “Nếu bạn không phiền,” nàng nói với một giọng nghèn nghẹn, “bây giờ mình muốn đi ngủ.”
*****
Emily cũng lên giường, nhưng sau khi nằm thức trắng nhiều giờ đồng hồ, cuối cùng cô cũng từ bỏ nỗ lực cố gắng ngủ. Cô ngồi dậy dựa vào những chiếc gối, quan sát Michael đang yên bình ngủ bên cạnh. “Liệu em có thể vẫn yêu anh nếu anh làm điều đó với em?” cô thì thầm với hình dáng đang ngủ của anh. “Có,” cô trả lời, dịu dàng vuốt thẳng những sợi tóc ở thái dương của anh. “Em có thể tha thứ cho anh hầu như tất cả.” Nhưng nếu Michael làm như thế, anh sẽ có một cơ hội để sửa chữa. Họ đã kết hôn, và không kể đến cô cảm thấy khổ sở và giận dữ về mặt tinh thần như thế nào, họ vẫn buộc phải ở bên nhau, để duy trì vẻ bề ngoài. Theo thời gian, vấn đề sẽ dần trôi đi, và sau đó sự rạn nứt có thể được hàn gắn. Những Whitney chưa kết hôn với Claymore. Họ đều đang lẩn trốn nhau, và họ sẽ tiếp tục làm như thế. Lòng kiêu hãnh và tổn thương của Whitney sẽ ngăn chặn cô có động thái trước, và công tước sẽ tiếp tục tin rằng cô căm ghét anh ta và không muốn có gì liên quan đến anh ta. Trừ phi điều gì đó mang họ đối mặt với nhau và phải sớm, nếu không vết rạn nứt này sẽ không bao giờ có thể hàn gắn.
Giằng xé giữa việc can thiệp vào một tình huống quá nhạy cảm hay lịch sự đứng ngoài nó, Emily kéo đầu gối lên và tựa cằm lên chúng. Sau vài phút trầm ngâm, cô từ từ gạt tấm chăn sang một bên. Run rẩy với cảm giác có lỗi và không chắc chắn, cô rón rén rời khỏi giường. Cô mò mẫm trong bóng tối ở tầng dưới tìm một cái bùi nhùi và thắp sáng một ngọn nến, sau đó nhón chân đi vào phòng khách màu vàng và đặt cây nến trên bàn trong khi tìm kiếm trong những chiếc ngăn kéo một trong những thiệp mời đám cưới chưa dùng mà cô giúp Elizabeth ghi địa chỉ.
Cô trượt vào một chiếc ghế và gặm đuôi một chiếc bút lông, cố gắng nghĩ xem có thể nói gì. Nó phải đáp ứng được rằng công tước sẽ không hiểu nhầm rằng cô đang làm theo chỉ dẫn của Whitney, vì rất có thể rằng khi Whitney vừa nhìn thấy anh ta, cô sẽ quay đi trong nỗi tức giận đau đớn. Điều quan trọng là mang họ mặt đối mặt và phó thác phần còn lại cho số phận.
Trước khi cô mất can đảm và thay đổi ý định, Emily vội vã viết vào cuối thiệp mời, “Có người mà chúng ta đều quan tâm sẽ ở bên cạnh cô dâu vào ngày này.” Cô đơn giản ký, “Emily Archibald.”
*****
Một tên đầy tớ mặt chế phục hơi quen thuộc được đưa vào thư viện của Clayton trên Phố Upper Brook. “Thưa đức ngài, bà chủ của tôi chỉ thị đưa thiệp mời này trực tiếp cho ngài,” hắn ta giải thích.
Clayton đang mải mê trong số từ thư buổi sáng của chàng. “Ngươi có chờ trả lời không?” chàng lơ đãng hỏi.
“Không, thưa ngài.”
“Vậy để nó ở đó.” Clayton hất đầu về phía một chiếc bàn nhỏ gần cửa.
Chàng đang thay đồ để ra ngoài buổi tối hôm đó khi chàng nhớ ra chiếc phong bì nằm trong thư viện từ buổi sáng. “Bảo ai đi lấy nó đi, Armstrong,” chàng lẩm bẩm với tên hầu phòng mà không nhìn khỏi chiếc gương đang phản chiếu những nếp gấp phức tạp chàng đã tạo ra trên chiếc ca vát trắng như tuyết. Clayton xỏ tay vào chiếc áo khoác Armstrong giơ ra cho chàng, sau đó cầm chiếc phong bì mà tên đầy tớ vừa mang lên. Mở ra, chàng rút ra một thiệp mời chắc là sẽ dành cho người thư ký của chàng tham dự.
Cái tên ‘Ashton’ nhảy ra trước chàng và trái tim chàng ngay lập tức co lại với những ký ức đau đớn. “Nói với thư ký của ta từ chối, nhưng gửi một món quà thích hợp dưới tên ta,” chàng lặng lẽ nói rồi đưa lại thiệp mời cho tên đầy tớ.
Tuy nhiên, khi chàng đưa nó ra, một lời nhắn bằng chữ viết tay bé xíu chạy dọc cuối thiệp mời đập vào mắt chàng. Clayton đọc nó, sau đó đọc lại nó, mạnh máu chàng bắt đầu đập liên hồi. Emily đang cố gắng nói với chàng điều gì? Rằng Whitney muốn gặp chàng? Hay Emily muốn chàng gặp nàng? Nóng nảy xua tên hầu phòng và tên hầu ra ngoài, chàng cầm tấm thiệp vào phòng ngủ và đọc lại những dòng chữ của Emily ba lần nữa, nhưng chỉ càng thêm bối rối sau mỗi lần đọc. Chàng vô vọng tìm kiếm điều gì đó trong lời nhắn ngắn ngủi đó cho thấy rằng Whitney đã tha thứ cho chàng. Nhưng không có gì.
Tối hôm đó, Clayton ngồi xem kịch trong Nhà hát Crown, sự chú ý chàng dành cho người đẹp tóc đen bên cạnh không nhiều hơn sự chú ý dành cho sự trình diễn trên sân khấu. Cảm xúc của chàng đổi chiều liên tục giữa hy vọng và tuyệt vọng. Không có gì trong lời nhắn của Emily cho chàng chút động viên nào ngoại trừ cô đã gửi nó cho chàng. Emily Archibald và Whitney đã là bạn thân từ thời thơ ấu. Nếu Whitney ghét chàng, Emily sẽ nhận ra nó rồi, và cô ấy sẽ không bao giờ gửi thiệp mời đó cho chàng. Mặt khác, nếu Whitney tha thứ cho chàng, nàng đã tự mình gửi tấm thiệp đó cho chàng.
Giả sử Whitney không muốn nhìn thấy chàng. Giả sử nàng vừa nhìn thấy chàng trong nhà thờ và ngất xỉu? Một nụ cười buồn bã hiện lên trong mắt Clayton. Whitney có thể quăng bó hoa của nàng vào mặt chàng, nhưng nàng sẽ không bao giờ ngất xỉu. Không phải cô gái dũng cảm mạnh mẽ của chàng.