Trong bóng tối ngày một muộn hơn của một ngày Tháng Chín tuyệt vời, Whitney nhìn ra cảnh vật quen thuộc đến nhức nhối qua ô cửa sổ của cỗ xe ngựa tứ mã. Nàng chỉ còn cách nhà vài dặm.
Chú Edward đã khăng khăng họ du hành theo đúng kiểu, nghĩa là, thêm vào cỗ xe họ đang ngồi, là thêm hai cỗ xe khác chất đầu những hòm và vali, và chiếc thứ tư chở cô hầu gái của Dì Anne và Clarissa, người hầu gái của Whitney. Bên cạnh bốn người đánh xe và bốn người dẫn đầu trạm, còn có sáu người cưỡi ngựa đi kèm, ba người đi trước và ba người ở đằng sau. Tất cả tạo ra một đoàn người khá ngoạn mục, và Whitney ước gì Paul có thể thấy chuyến trở về của nàng hoành tráng như thế này.
Cỗ xe lắc nhẹ khi họ chuyển sang hướng bắc rẽ vào con đường riêng dẫn đến nhà nàng. Tay Whitney run lên khi nàng kéo đôi găng tay màu tím hoa cà lên để nàng trong thật hoàn hảo khi gặp cha.
“Hồi hộp?” Anne mỉm cười ngắm nhìn nàng.
“Vâng. Cháu trông như thế nào?”
Quý bà Anne nhìn nàng với vẻ tán dương hoàn toàn từ đỉnh đầu nơi một chiếc trâm vàng mảnh mai ghim mái tóc dày màu gỗ dái ngựa để không rơi xuống trán, xuống khuôn mặt sáng ngời, đến bộ trang phục du hành màu hoa cà thời trang nàng đang mặc. “Hoàn hảo,” bà nói.
Quý bà Anne kéo đôi găng tay của bà, cảm giác gần như hồi hộp bằng Whitney. Để loại trừ những khả năng Martin Stone có thể bằng cách nào đó phản đối bà đi cùng Whitney trở về nhà, Edward đã quyết định cách tốt nhất là bà bất ngờ xuất hiện cùng Whitney, để Martin không có lựa chọn nào khác là chào đón bà. Lúc đó, Anne đã công nhận suy nghĩ khôn ngoan của chồng bà, nhưng khi sắp đối diện với Martin, bà thấy cực kỳ không thoải mái trước việc trở thành một vị khách không mời.
Những cỗ xe kéo đến trước bậc thềm rộng mặt trước ngôi nhà. Người hầu mở cửa và thả bậc thang xuống, hai người phụ nữ quan sát Martin đường bệ tiến đến cỗ xe. Whitney túm váy để bước xuống và nhìn Anne với vẻ tươi cười.
Từ bên trong cỗ xe, Anne nóng ruột quan sát Martin đối mặt với cô gái trẻ trung, duyên dáng và lộng lẫy đang mỉm cười đầy quyến rũ với ông. Với một giọng cứng ngắc và tự chủ, ông nói với người con gái đã không gặp trong bốn năm. “Con gái,” ông nói, “con đã lớn và thậm chí cao hơn.”
“Vâng, Papa,” Whitney nghiêm chỉnh đáp lại, “hoặc là cha đã co lại.”
Tiếng cười bị nén lại của Quý bà Anne báo hiệu sự hiện diện của bà trong xe, và lưỡng lự bước xuống đối diện với vị chủ nhà. Bà không mong đợi một biểu hiện thân ái nồng nhiệt - Martin không bao giờ tỏ ra nồng nhiệt, và hiếm khi thân ái - nhưng bà cũng không nghĩ rằng ông ta há hốc miệng nhìn mình, trong khi biểu hiện của ông chuyển biến từ sửng sốt sang báo động rồi đến tức tối. “Bà thật tốt khi đưa Whitney về đến tận nhà,” rốt cục ông đã có thể nói. “Khi nào bà định rời đi?”
“Dì Anne sẽ ở lại với con hai hoặc ba tháng, cho đến khi con ổn định lại,” Whitney vội vàng xen vào. “Dì ấy thật tốt, phải không?”
“Phải, tốt,” ông đồng ý, trông khó chịu đến tột cùng. “Sao hai người không nghỉ ngơi một chút trước bữa tối... nghỉ ngơi, hoặc trông coi việc tháo dỡ đồ, hoặc làm gì đấy. Tôi có một lá thư cần viết. Gặp lại cả hai sau nhé,” ông thêm vào trong khi đã bắt đầu tiến vào nhà.
Whitney bị giằng xé giữa sự khổ sở về cách cha nàng đối xử với dì, và niềm vui sướng khi lại được trở lại nhà. Khi họ leo lên cầu thang, ánh mắt nàng lang thang quanh ngôi nhà cũ quen thuộc với những bức tường ốp gỗ sồi sẫm màu với nhiều hàng bức tranh phong cảnh nước Anh và những bức chân dung ông bà tổ tiên của nàng. Bức tranh yêu thích của nàng, một cảnh săn bắn sống động trong một buổi sáng mù sương lành lạnh đang ngự ở vị trí trang trọng trên ban công giữa một cặp chân nến kiểu Chippendale*. Mọi vật vẫn như cũ, nhưng cũng rất khác. Số lượng người hầu hiện phải gấp ba lần trước đây, và ngôi nhà sạch bóng sau quá trình làm việc cần cù của rất nhiều bàn tay phụ thêm. Từng inch của sàn nhà gỗ, từng mảnh tường ốp gỗ sáng lóng với lớp sơn mới. Những chân nến xếp thành hàng trong đại sảnh đang tỏa sáng, và tấm thảm dưới chân nàng cũng là mới.
(* Chippendale: một kiểu đồ nội thất Anh thế kỷ 18)
Trên lối đi vào căn phòng ngủ cũ của nàng, Whitney dừng lại và nín thở. Căn phòng của nàng đã được trang trí lại hoàn toàn khi nàng vắng mặt. Nàng mỉm cười hài lòng khi nhìn vào chiếc giường, bức màn trướng và khăn trải giường bằng lụa sa tanh màu ngà với những đường chỉ màu vàng và da cam nhạt. Những tấm rèm cửa cùng kiểu treo ở những cửa sổ. “Clarissa, nó trông có tuyệt vời không?” nàng thốt lên khi quay sang người hầu gái. Nhưng người đàn bà tóc muối tiêu mập mạp đang bận rộn chỉ dẫn mấy người hầu mang những rương hòm từ những chiếc xe ngựa. Quá khấn khích để có thể nghỉ ngơi, nàng giúp Clarissa và một cô hầu gái khác tháo dỡ đồ.
Đến giờ ăn tối, nàng đã tắm táp và thay đồ, những cô hầu gái cũng đã sắp xếp đồ đạc gần xong. Whitney đi xuống hành lang dẫn đến phòng dì nàng. Căn phòng lớn dành cho khách chưa được sửa sang lại và trông có vẻ cũ kỹ hơn những phần khác của ngôi nhà. Whitney muốn xin lỗi dì nàng về điều đó, và về thái độ tiếp đón thô lỗ của cha nàng, nhưng Dì Anne đã ngăn nàng lại với một nụ cười thông cảm. “Không vấn đề gì, cháu yêu,” bà nói. Ngoắc cánh tay vào tay Whiney, họ đi xuống tầng dưới.
Cha nàng đang ngồi đợi ở phòng ăn, và Whitney ngờ ngợ nhận ra rằng những chiếc ghế ở bàn ăn đã được bọc lại bằng vải nhung in hoa hồng để tiệp với những tấm rèm cửa đang được túm lại bằng những dây buộc có núm tua. Hai người hầu trong những bộ đồng phục tinh tơm đang loanh quanh gần chiếc tủ búp phê, và một người khác đang đẩy vào một chiếc xe bạc chất đầy những đĩa thức ăn từ nhà bếp. “Dường như có rất nhiều người hầu mới trong nhà.”
Whitney nhận xét với cha nàng khi ông lịch sự kéo ghế mời Anne ngồi vào bàn.
“Chúng ta luôn cần họ,” ông cộc cằn nói. “Nơi này đã bắt đầu xuống cấp rồi.”
Đã bốn năm rồi không ai nói với nàng bằng giọng đó, và Whitney sửng sốt nhìn ông. Nhưng lúc đó, với ánh sáng rực rỡ từ những cây nến trên bàn chiếu sáng ông, nàng mới nhận ra rằng tóc ông đã chuyển từ màu đen sang điểm bạc trong khi nàng vắng mặt, và những nếp gấp đã hằn trên trán, hai khóe mắt và miệng. Ông nhìn như đã trải qua một thập kỷ trong bốn năm, nàng nghĩ với một cơn nhức nhối đột ngột.
“Tại sao con lại nhìn cha chằm chằm như thế?” ông hỏi ngắn gọn. Ông đã luôn khắt khe với nàng như thế này ngày trước, Whitney buồn bã nghĩ lại, nhưng lúc đó ông có lý do để làm như vậy. Bây giờ nàng đã ở nhà, và nàng không muốn họ rơi vào tình trạng căng thẳng trước đây. Nàng dịu dàng nói, “con nhận ra rằng tóc cha đã bạc nhiều.”
“Điều đó đáng ngạc nhiên đến thế sao?” ông bật lại nhưng giọng đã bớt gay gắt hơn.
Rất thận trọng và từ tốn, Whitney mỉm cười với ông, và khi nàng làm vậy, nàng chợt nhận ra rằng nàng không thể nhớ được đã từng mỉm cười với ông trước đây bao giờ chưa. “Vâng,” nàng nói, mắt nàng long lanh. “Nếu con không làm tóc cha bạc trắng trong lúc con đang lớn lên, con thấy ngạc nhiên là vài năm trôi qua có thể làm như vậy.”
Cha nàng nhìn có vẻ sững sờ bởi nụ cười và câu trả lời của nàng, nhưng ông thả lỏng hơn một chút. “Con biết Emily bạn con đã kết hôn rồi chứ?” Whitney gật đầu và ông nói thêm, “Cô bé đã ra mắt trong ba Mùa lễ hội, và cha cô bé nói với cha rằng ông gần như tuyệt vọng về việc trông đợi cô bé lấy một người thích hợp. Giờ thì chuyện kết hôn đó là chủ đề bàn tán của cả vùng quê quái quỷ này!” Ánh mắt ông chiếu vào Quý bà Anne với vẻ buộc tội, rõ ràng là trách cứ bà đã thất bại trong việc tìm cho Whitney một đám phù hợp.
Quý bà Anne cứng người và Whitney vội vã chen vào với giọng đùa cợt. “Chắc chắn là cha chưa tuyệt vọng về việc muốn nhìn thấy con kết hôn?”
“Phải,” ông thô lỗ nói. “Cha đã tuyệt vọng.”
Lòng kiêu hãnh yêu cầu Whitney kể với ông về hàng tá lời cầu hôn tuyệt vời với nàng mà Chú Edward đã nhận được; nhưng lý trí cảnh báo nàng rằng cha nàng sẽ phản ứng dữ dội khi phát hiện ra rằng, Chú Edward đã từ chối những lời cầu hôn đó mà không hề hỏi ý kiến ông. Tại sao cha nàng lại quá lạnh lùng và khó tiếp cận đến như vậy? Whitney buồn rầu tự hỏi. Liệu nàng có thể hy vọng sẽ nối liền được khoảng cách giữa họ? Đặt chiếc cốc xuống, nàng tặng ông một nụ cười ấm áp và bí ẩn rồi nhẹ nhàng nói, “Nếu nó có thể làm giảm sự hổ thẹn của cha khi có một người con gái chưa kết hôn sau bốn Mùa lễ hội, thì Dì Anne và con có thể đã thì thầm về việc con đã từ chối lời cầu hôn của hai nam tước, một bá tước, một công tước và một hoàng tử!”
“Đúng không, thưa bà?” ông gắt lên với Dì Anne. “Tại sao tôi không được thông báo về những lời cầu hôn đó?”
“Tất nhiên, là không đúng rồi,” Whitney can thiệp, cố giữ nụ cười trên mặt. “Con mới chỉ mặt một vị công tước thực sự và một kẻ mạo danh - và con thấy ghét họ như nhau. Con thực đã gặp một vị hoàng tử người Nga, nhưng Ngài đã được đính hôn với một vị công chúa, và con nghi ngờ về việc công chúa sẽ từ bỏ Ngài ta để con có thể vượt mặt Emily.”
Cha nàng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu rồi đột ngột nói, “Cha tổ chức cho con một bữa tiệc nhỏ vào tối ngày mai.”
Whitney cảm thấy một làn hơi ấm áp rộn lên trong nàng và nó vẫn còn đó ngay cả khi ông cáu kỉnh chỉnh lại, “Thực ra, đó không phải là một bữa tiệc nhỏ, đó là một dịp huyên náo quỉ quái với tất cả những tên Tom, Dick và Harry trong khoảng vài dặm quanh đây tụ tập lại - một ban nhạc, và khiêu vũ, rồi tất cả những thứ rác rưởi đó!”
“Nghe thật... tuyệt vời,” cuối cùng Whitney cũng thốt ra được trong khi vẫn giữ ánh mắt vui mừng của mình nhìn xuống.
“Emily cũng trở về từ Luân Đôn với người chồng mới cưới. Mọi người sẽ đến.”
Sự thay đổi tâm trạng của ông thật khó đoán nên Whitney thôi không cố gắng trò chuyện với ông, và thời gian còn lại của bữa tiệc trôi qua trong sự im lặng cẩn trọng. Cho đến khi món tráng miệng gần như kết thúc ông mới phá vỡ sự im lặng, và sau đó giọng ông to một cách không bình thường khiến Whitney giật mình. “Chúng ta có một người hàng xóm mới,” ông gần như nổ ra, sau đó kiểm tra lại mình, ông đằng hắng giọng và nói tự nhiên hơn. “Anh ta cũng sẽ tham dự bữa tiệc của con, cha muốn con gặp anh ta. Một anh chàng ưa nhìn - độc thân. Rất giỏi về ngựa. Đã thấy anh ta cưỡi ngựa.”
Bắt đầu hiểu ra, Whitney phá lên cười. “Ôi Papa,” nàng nói và lắc mái tóc dài mượt bóng, “cha không phải bắt đầu mai mối chứ - con vẫn còn chưa thành tâm với lời cầu nguyện cuối cùng của mình.” Nhìn thấy biểu hiện của cha nàng, rõ ràng là ông không chia sẻ sự hài hước của nàng trong vấn đề này, vì vậy Whitney cố tỏ vẻ đầy nghiêm chỉnh khi nàng hỏi tên của người hàng xóm mới.
“Clayton Westmor... Clayton Westland.”
Chiếc thìa của Quý bà Anna va lách cách vào chiếc đĩa và rơi trên bàn. Bà nhíu mắt lại nhìn Martin Stone, người đang nhìn lại bà chằm chằm trong khi mặt ông đỏ lên một cách đáng ngờ.
Sau khi nhận định thái độ bình thản ẩn chứa bão tố của cha nàng, Whitney quyết định cứu dì nàng khỏi tâm trạng khó chịu của ông. Đặt thìa xuống, nàng đứng lên. “Con nghĩ là Dì Anne và con muốn đi nghỉ sau chuyến đi, thưa cha.”
Trước sự ngạc nhiên của nàng, Quý bà Anne lắc đầu. “Dì muốn dành vài phút với cha cháu, cháu yêu. Cháu đi trước nhé.”
“Ừ,” Martin nhắc lại ngay. “Đi ngủ đi, dì con và cha sẽ có một cuộc chuyện trò thân thiện.”
Khi Whitney bỏ đi, Martin sẵn giọng đuổi những người hầu, sau đó nhìn Anne với vẻ mặt thận trọng pha lẫn tức giận. “Bà phản ứng khá kỳ cục với tên người hàng xóm của chúng ta, thưa Bà.”
Quý bà Anne nghiêng đầu và nhìn ông chăm chú. “Phản ứng của tôi là ‘kỳ cục’ hay không phụ thuộc vào tên của ông ta là Clayton Westland - hay Clayton Westmoreland. Tôi báo trước với ông là nếu người đàn ông đó là Clayton Westmoreland tôi sẽ nhận ra ông ta ngay khi gặp, mặc dù chúng tôi chưa bao giờ được giới thiệu.”
“Là Westmoreland, nếu bà bắt buộc phải biết,” Martin gắt lên. “Và có một sự giải thích rất đơn giản về việc ông ấy ở đây: ngẫu nhiên là ông ấy cần phục hồi lại sức khỏe sau cơn mệt mỏi - kết quả của một căn bệnh cũ thỉnh thoảng vẫn phiền nhiễu ông ấy.”
Lời giải thích đó thật lố bịch, Anne há hốc miệng nhìn ông ta. “Ông đang đùa!”
“Chết tiệt, tôi giống đang đùa sao?” ông giận dữ rít lên.
“Ông thực sự tin vào câu chuyện lẩn thẩn vô nghĩa đó sao?” Anne thốt lên, không để ý ông đang giận dữ như thế nào. “Có vô số nơi Công tước của Claymore có thể đi, nếu ông ta cần nghỉ ngơi. Nơi cuối cùng tôi có thể nghĩ đến là ở đây, khi mùa đông đang đến.”
“Cho dù như thế nào, tôi chỉ có thể nói với bà điều ông ấy nói với tôi. Công tước cảm thấy cần phải thoát khỏi những áp lực của cuộc sống, và ông ấy đã lựa chọn ở đây. Vì giờ chỉ có tôi - và bà - biết ông ấy là ai, tôi tin rằng không ai trong chúng ta tước bỏ của ông ấy quyền riêng tư bằng cách tiết lộ danh tính của ông ấy.”
*****
Một mình trong phòng ở tầng trên, Quý bà Anne cố gắng kìm lại sự tức giận đang sôi lên trong tâm trí bà, bà nhớ lại buổi tối dạ hội hóa trang ở nhà Armand khi Whitney hỏi tên của người đàn ông cao, mắt xám đi cùng với Marie St.Allermain. Anne hoàn toàn chắc chắn người đàn ông đó là công tước; mọi người đều biết rằng St.Allermain xinh đẹp là người tình của Claymore, và cô ta chưa bao giờ ban cho người đàn ông nào khác vinh dự đồng hành cùng mình. Tất nhiên, Công tước không phải chỉ quan tâm đến một mình cô ta, mà thường xuyên tháp tùng những phụ nữ xinh đẹp khác khi St.Allermain đang lưu diễn ở Châu Âu.
Được rồi, Anne nghĩ và gạt bỏ St.Allermain ra khỏi đầu mình, Claymore đã ở buổi tiệc hóa trang, và Whitney đã hỏi về ông ta. Nhưng họ không thể có thời gian ở bên nhau, hoặc Whitney sẽ biết ngay ông ta là ai mà không cần hỏi. Và Claymore không thể theo đuổi Whitney đến đây - ông ta ở đây trước khi con bé trở về. Vì vậy, đó chỉ là sự trùng hợp khi Whitney đã hỏi về ông ta ở buổi tiệc nhà Armand, và bây giờ ông ta đang sống kín đáo ở đây.
Quý bà Anne cảm thấy tốt hơn, nhưng chỉ trong một giây. Tối mai Clayton Westmoreland và Whitney sẽ được giới thiệu với nhau. Whitney sẽ thu hút ông ta, Anne không nghi ngờ gì về điều đó. Nếu ông ta quyết định theo đuổi con bé thì sao? Anne rùng mình, sau đó đứng bật dậy, chiếc cằm nữ tính của bà cứng lại đầy quyết tâm. Bà không hề mong muốn tạo ra một kẻ thù như Công tước Claymore hùng mạnh bằng cách tiết lộ danh tính của ông ta, nhưng nếu bà nghi ngờ rằng Whitney có thể trở thành nạn nhân của sức quyến rũ và vẻ đẹp trai huyền thoại của ông ta, bà sẽ không chỉ cho Whitney biết tên tuổi của ông ta, mà còn đầy đủ về những hành vi và cuộc chinh phục phụ nữ trong quá khứ của ông ta!
Không một phút Anne cho phép mình hy vọng rằng Claymore gặp Whitney và có lẽ sẽ đổ nhào yêu nàng, bỏ qua sự thật rằng cô bé không giàu có (theo tiêu chuẩn của ông ta) và cũng không thuộc dòng dõi quý tộc, để rồi cầu hôn nàng. Không bao giờ! Có đến hàng trăm người mẹ đã phải chịu hổ thẹn với những đứa con gái tan nát con tim vì đã ngu ngốc hy vọng vào điều đó.
Quý bà Anne cởi bỏ quần áo và lên giường, nhưng sự hiện diện của Clayton Westmoreland trong vùng khiến bà nằm thao thức nhiều giờ. Whitney cũng không ngủ được. Nàng đang mơ màng chờ đợi bữa tiệc tối mai, khi Paul thấy nàng lần đầu tiên, ăn vận duyên dáng và trưởng thành thành một phụ nữ.
*****
Cách đó ba dặm, đối tượng trong suy nghĩ họ đều đang ở trong ngôi nhà tạm thời của Clayton, thư giãn bên một ly brandy sau một ván bài. Duỗi thẳng chân về phía ngọn lửa, Paul thưởng thức hương vị rượu màu hổ phách trong ly. “Ngài có định tham dự bữa tiệc của nhà Stone tối mai không?” anh hỏi.
Vẻ mặt Clayton trở nên cảnh giác. “Có.”
“Tôi cũng sẽ không để lỡ nó,” Paul cười khoái trá. “Trừ phi Whitney đã thay đổi hoàn toàn, đó sẽ là một buổi tối thú vị.”
“Whitney - một cái tên lạ,” Clayton bình luận với mức độ tò mò vừa phải đủ để khuyến khích vị khách tiếp tục.
“Đó là cái tên của gia đình. Cha cô ấy mong muốn một cậu con trai, theo như tôi hiểu là vậy, và ông ta đặt luôn cái tên đó cho cô ấy. Ông ta cũng gần như đạt được ước muốn của mình. Cô ấy có thể bơi như cá, trèo cây như khỉ, và điều khiển một con ngựa giỏi hơn bất cứ cô nàng nào khác. Một hôm, cô ấy có thể xuất hiện trong cái quần của đàn ông, và ngày khác cô ấy chòng chành trên một chiếc bè và nói rằng cô ấy sẽ thực hiện một cuộc phiêu lưu đến Mỹ.”
“Điều gì đã xảy ra?”
“Cô ấy đến chỗ tôi ở cuối hồ,” Paul vừa nói vừa cười nhăn nhở. “Nhưng cô gái tinh nghịch nổi tiếng có một cặp mắt đáng ngắm nhìn, đôi mắt xanh nhất mà Ngài từng thấy.” Paul nhìn chăm chú vào ngọn lửa và mỉm cười với một ký ức cũ. “Khi cô ấy đi Pháp bốn năm trước, cô ấy yêu cầu tôi chờ đợi cô ấy. Lời cầu hôn đầu tiên mà tôi nhận được.”
Đôi lông mày đen nhướng lên trên cặp mắt xám bí ẩn. “Anh có chấp nhận không?”
“Khó có thể!” Paul bật cười và uống một ngụm lớn brandy. “Cô ấy còn chưa học xong ở trường và quyết tâm cạnh tranh với Elizabeth Ashton. Nếu Elizabeth bị bệnh quai bị, Whitney sẽ muốn bệnh tình tồi tệ hơn. Chúa ơi! Cô ấy là cô nàng quấy phá tóc rối. Không bao giờ tuân theo bất cứ một quy tắc đúng đắn nào trong đời mình.”
Paul chìm vào im lặng, nhớ lại ngày Whitney đi Pháp, khi anh mang cho nàng đôi hoa tai nhỏ.Nhưng em không muốn chỉ làm bạn của anh, nàng đã tuyệt vọng năn nỉ. Nụ cười nhạt đi trên khuôn mặt anh. “Vì lợi ích của cha cô ấy,” anh nói vẻ thông cảm. “Tôi hy vọng là cô ấy đã thay đổi.” Clayton nhìn Sevarin với vẻ đầy giễu cợt, nhưng không nói câu gì.
Sau khi vị khách của chàng đã ra về, Clayton ngả lưng trong chiếc ghế và trầm ngâm xoay ly rượu brandy trong tay. Sự ngụy trang của chàng đang chịu nhiều mạo hiểm, và chàng càng tiếp xúc với nhiều người, rủi ro bị phát hiện càng lớn hơn.
Hôm qua, chàng đã giật mình khi biết rằng Emily Archibald mà chàng được nghe kể rất nhiều đã kết hôn với một trong những người quen biết sơ giao của chàng. Vấn đề đó đã được giải quyết bằng một cuộc gặp riêng với Michael trong vòng năm phút. Không một giây nào vị nam tước tin vào lời giải thích của chàng về việc ‘cần nghỉ ngơi’, Clayton biết, nhưng Michael là một quý ông quá lịch thiệp để tò mò, và trọng danh dự đủ để giữ bí mật về danh tính của Clayton.
Việc trở về của Quý bà Anne Gilbert với Whitney ngày hôm nay cũng là một sự phức tạp không thấy từ trước, nhưng theo lời nhắn của Martin Stone, Quý bà Anne đã chấp nhận lời giải thích là chàng ở đây để nghỉ ngơi. Clayton đứng lên và gạt bỏ những việc rắc rối đó. Nếu danh tính của chàng bị lộ, chàng sẽ bị tước bỏ niềm vui theo đuổi Whitney như một quý ông miền quê thông thường, nhưng thỏa thuận pháp luật đó đã được ký, và Stone cũng đã nhận tiền, và nhìn thì thấy là ông ta đang bận rộn tiêu xài nhiều hết mức có thể. Vì vậy, mục tiêu sau cùng của Clayton hoàn toàn được đảm bảo.