Quách Hạo thấy Lý Hách Tại còn có chút đầu óc, biết không nên đem chuyện này làm lớn, liếc mắt thấy không khí ở hiện trường có chút xấu hổ, bọn họ làm bạn của Vương Thanh gặp việc này cũng không nên mặc kệ, vì vậy vẫn quyết định đi tới đó.
“ Kiến Vũ, em không ngoan ngoãn ở trong nhà, đi ra đây làm gì vậy?” Vu Hi Triệt tạo ra một chút khoảng cách giữa mình cùng Kiến Vũ, xác định đối phương không thể đánh đến mình mới yên tâm mở miệng nói: “Lại còn dám đánh nhau, em không sợ Vương Thanh giáo huấn sao?”
Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân đồng thời liếc mắt nhìn Lý Hách Tại đang ôm cánh tay, đây là đánh nhau sao, rõ ràng là đơn phương chà đạp mà, Lý Hách Tại kêu thét thảm như vậy, người ở cả mấy tầng lầu này chỉ sợ đều có thể nghe thấy.
Lý Hách Tại nhìn thấy người của Quách gia và Vu gia cũng xuất hiện, xem ra là rất quen thuộc với Kiến Vũ, hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa rồi không báo cảnh sát.
Hắn tuy thích gây chuyện thị phi, nhưng ít nhiều cũng có chút nhãn lực, biết rõ tình huống này hắn không có lợi thế, hơn nữa đắc tội mấy nhà này cũng không phải việc làm sáng suốt, cho nên không dám mở miệng ồn ào nữa.
Kiến Vũ gật đầu chào hỏi hai người vừa đến, cũng không để ý tới Vu Hi Triệt đang giễu cợt, mà chỉ mở miệng nói: “Em đang cùng Lý thiếu gia đùa giỡn chút thôi.”
“Đúng vậy, là đùa giỡn thôi.” Lý Hách Tại nghe Kiến Vũ nói như vậy, trong lòng mặc dù có chút bất bình, nhưng cũng chỉ có thể từ dưới đất bò lên, nói xong câu đó, hắn hung hăng trợn mắt liếc nhìn Kiến Vũ, mới phát hiện trong mắt đối phương chỉ hiện lên ý cười, mà không hề có chán ghét cùng phẫn nộ.
Hắn cùng với Kiến Vũ từ trước đến nay luôn bất hòa, trước kia hai người gặp mặt đều là khiêu khích nhau, việc hôm nay vốn cũng là do hắn gây sự trước, thấy bộ dạng này của Kiến Vũ, hắn ngược lại cảm thấy có chút có lỗi, bực bội trong lòng cũng vì vậy mà giảm đi vài phần.
Quách Hạo thấy Kiến Vũ tựa hồ đã đem sự tình giải quyết khá ổn, nên cũng không muốn nhúng tay vào nữa, cùng vài người quen biết ở đây chào hỏi, rồi hướng Kiến Vũ nói: “Anh nghe Vương Thanh nói, gần đây em đang chuẩn bị thi cuối kỳ, sao lại có thời gian đi chơi vậy?”
“Vừa mới thi xong, nên em cùng bạn học đi xả hơi.” Kiến Vũ áy náy cười với mấy người Phác Hữu Thiên, rồi cùng Vu Hi Triệt, Quách Hạo đến ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, rất nhanh có nhân viên phục vụ đưa đồ uống tới.
Kiến Vũ nhìn thấy nước trái cây, vui vẻ trên khóe miệng rõ ràng thêm vài phần, những thứ này trong nhà, luôn bị quản rất nghiêm, hiện tại lão ca nhà mình không có ở đây, muốn uống cái gì thì uống cái đó, thật sự là tốt quá.
Quách Hạo và Vu Hi Triệt thực ra cũng không có bao nhiêu chuyện để nói với Kiến Vũ, Vương Thanh từ trước đến nay luôn đem đứa em trai này bao bọc rất tốt, căn bản cũng không để cho bọn họ có cơ hội tiếp xúc với Kiến Vũ, nghĩ vậy, trong lòng Vu Hi Triệt giễu cợt, quản còn nghiêm hơn quản bạn gái, thật không ngờ Vương Thanh gặp được Kiến Vũ liền biến thành bà bảo mẫu.
“Phác gia cùng Hạ gia tiểu tử không phải luôn cùng Thôi gia tiểu tử cặp kè với nhau sao, hôm nay sao lại không thấy Thôi gia tiểu tử kia vậy?” Vu Hi Triệt tùy ý quét mắt nhìn đám thiếu niên, cười tủm tỉm mở miệng: “Chẳng lẽ là cãi nhau sao?”
Kiến Vũ nheo mắt nhìn nhìn Phác Hữu Thiên, quay đầu lại nói: “Em cũng không rõ nữa.”
Quách Hạo thấy Kiến Vũ thần sắc bình tĩnh, nhất thời cũng không rõ cậu có biết chuyện hợp tác giữa Phác gia Đại thiếu gia cùng thôi gia hay không, bất quá cảm thấy cậu em trai này của Vương Thanh, tựa hồ cũng không đơn thuần giống như trong tưởng tượng của mình, nếu cậu ta tiếp cận Vương Thanh là có mục đích khác, dựa vào trình độ coi trọng mà hiện tại Vương Thanh dành cho cậu ta, không biết có thể hay không mang đến phiền toái cho Vương Thanh.
Lời đồn đãi về chuyện Vương Thanh hại chết mẹ Kiến Vũ cũng không phải là ít, mà Kiến Vũ trước khi mất trí nhớ quan hệ với Vương Thanh không tốt, cũng là vì chuyện đó, chỉ là hắn không rõ Vương Thanh nghĩ gì, rõ ràng hiện tại Kiến Vũ cũng không có giá trị lợi dụng, vì sao còn muốn đem cậu ta giữ ở bên người, chẳng lẽ giữa hai người thật sự có cái gọi là tình anh em sao.
“Kiến Vũ, em đã nghe qua mấy lời đồn đại chưa?” Quách Hạo mỉm cười nhìn về phía Kiến Vũ đang vùi đầu uống nước trái cây: “Những lời đồn đại về chuyện của mẹ em ấy.”
Kiến Vũ thành thực gật đầu: “Ưm, những chuyện này em đã nghe tiểu thư Thôi gia nói qua rồi.” Nói đến đây, cậu mang vẻ mặt tức giận nhìn về phía Quách Hạo: “Anh là bạn của anh trai, chẳng lẽ cũng tin những lời đó sao?” Trong lòng có chút phòng bị, người gọi Quách Hạo này hỏi vậy là có ý gì, muốn châm ngòi ly gián sao?
Biểu hiện của Kiến Vũ khiến cho Quách Hạo yên lòng, hắn vươn tay sờ sờ đầu Kiến Vũ: “Không có gì, anh chỉ muốn nói cho em biết những đồn đãi kia là không đúng, lúc mẹ em mất, Vương Thanh còn đang ở nước ngoài, anh là bạn của Vương Thanh, nên không muốn vì những lời đồn đại kiểu này mà ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.” Càng sờ càng thấy thích, Quách Hạo cười khom khóe miệng, khó trách Vương Thanh thích sờ đầu Kiến Vũ, cái cảm giác này đúng là rất không tồi.
Không được tự nhiên nhích đầu ra xa, Kiến Vũ trừng to mắt: “Không được tùy tiện sờ đầu của nam nhân.” Tuy bất mãn Quách Hạo sờ đầu của mình, nhưng cậu lại rất hài lòng với sự bảo hộ của Quách Hạo dành cho Vương Thanh, người như vậy, mới có tư cách làm bạn của anh trai.
“Xì, lúc Vương Thanh sờ đầu của em, em cũng không phải nam nhân sao?!” Vu Hi Triệt ngồi ở một bên giễu cợt.
Kiến Vũ ực một cái uống cạn nước trái cây trong cốc, khiêu mi nói: “Anh trai là đặc biệt, ở trước mặt anh trai, em đầu tiên là em trai, sau đó mới là nam nhân.”
Vu Hi Triệt khinh thường cười nhạo: “Đúng là một đứa trẻ chưa cai sữa.” Chỉ là trong đáy lòng lại nảy sinh ý hâm mộ với Vương Thanh, bên cạnh mình, nào có người toàn tâm toàn ý tin tưởng mình như vậy.
Nụ cười Quách Hạo cũng ảm ảm, che dấu một tia cực kỳ hâm mộ ở đáy mắt, ngẩng đầu nhìn Vương Thanh đang đứng cách bọn họ hơn năm bước, nhìn biểu tình của anh, chắc hẳn cũng nghe thấy những lời nói vừa rồi của Kiến Vũ, bằng không nụ cười trên mặt sao lại sáng lạn đến chướng mắt như vậy.
Vương Thanh đúng là đã nghe thấy những lời đó của Kiến Vũ, trong lòng anh vừa động, đi đến phía sau Kiến Vũ, nhẹ nhàng nắm vai cậu: “Kiến Vũ, chúng ta về nhà thôi.”
“Anh.” Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh mỉm cười, may mắn mình vừa mới đem cả cốc nước trái cây uống hết, thân thể nhích lại gần phía sau, vừa vặn ngả cả người lên người Vương Thanh: “Sao anh lại tới đây?”
Vương Thanh liếc nhìn Vu Hi Triệt, vừa rồi lúc mới tới, anh đã hỏi nhân viên bên trong, biết rõ em trai nhà mình không bị tổn hại gì, cho nên cũng không truy cứu việc này, anh sờ sờ đỉnh đầu Kiến Vũ: “Anh đưa em về nhà ăn cơm.”
Quách Hạo yên lặng liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, Trung Quốc buổi chiều 4h10“.
Kiến Vũ nhẹ gật đầu: “Dạ, để em đi nói một tiếng với bọn Phác Hữu Thiên.”
“Không cần, anh vừa rồi đã nói chuyện qua với bọn họ.” Vương Thanh cười cười: “Chúng ta bây giờ trở về đi.” Nói xong, mắt còn mang theo ý cười nhìn tay phải của Quách Hạo.
Quách Hạo chỉ cảm thấy cánh tay vừa rồi sờ qua đầu Kiến Vũ của mình có chút lạnh run, bất giác co rụt lại, cái ánh mắt này lực sát thương thật sự là quá đáng sợ.
“Tôi đưa Kiến Vũ về trước.” Vương Thanh nói một câu với hai người, liền nắm tay Kiến Vũ, tâm tình rất tốt đi ra khỏi tòa nhà.
“Hai người kia... quả thực khiến tôi không đỡ nổi.” Vu Hi Triệt đỡ trán, quay đầu đã thấy Quách Hạo tay cứng ngắc cầm cái cốc, nghi hoặc hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Không có gì.” Quách Hạo uống một ngụm nước trái cây lạnh lẽo: “Chỉ là tay phải của tôi thấy hơi run.”
Vu Hi Triệt yên lặng quay đầu, hiện tại những người đầu óc không bình thường càng ngày càng nhiều.
Bất quá em trai đánh nhau với người khác, Vương Thanh lại một câu cũng không nói, đây cũng quá dung túng đi?
***
Vương Thanh mang theo Kiến Vũ lên xe, nâng kính lên, liền đem Kiến Vũ kéo vào trong ngực, dùng môi mình vuốt ve môi của đối phương: “Kiến Vũ, nếu em cứ nói những lời như vậy, anh sẽ nhịn không được.”
Kiến Vũ hơi sững sờ, lập tức hiểu Vương Thanh muốn nói gì, cậu vươn tay kéo lỗ tai Vương Thanh: “Ai bắt anh phải nhịn?”
Lời vừa nói ra, Vương Thanh lập tức ngồi lại, đeo dây an toàn cho Kiến Vũ, sau đó một cước đạp xuống chân ga.
“Chúng ta đây về nhà thử xem!”
Chiếc xe thể thao cao cấp số lượng có hạn này, rốt cục trong buổi chiều hôm nay, cũng được phát huy tốc độ xứng đáng với danh xe hàng hiệu của nó, một trận gió lao vút về hướng Vương gia.
Về đến nhà, sau khi dặn Vương quản gia không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy, Vương Thanh liền kéo Kiến Vũ vào gian phòng của mình, sau đó cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
Vương quản gia ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt một lúc lâu, quay đầu đi ra ngoài sân nhỏ, cây lựu mấy năm trước gặp hạn của ông năm nay lại kết trái, đợi sau khi quả chín, liền hái xuống cho hai vị thiếu gia nếm thử a.
***
Cựa quậy trên giường, Kiến Vũ muốn tắm rửa sạch sẽ trước, vì vậy Vương Thanh đành phải cùng em trai bảo bối vào phòng tắm.
Làn da Kiến Vũ mịn màng, bởi vì mấy tháng nay kiên trì rèn luyện, cho nên thân thể thoạt nhìn cũng không phải bạch nhược yếu ớt, ngược lại mang theo sức sống đặc biệt của thiếu niên, khiến Vương Thanh ngắm nhìn liền thấy tâm can ngứa ngáy khó nhịn.
Hòa nước đến nhiệt độ vừa phải, nước vòi hoa sen chảy theo đầu vai Kiến Vũ, sau đó là ngực, bụng, rồi đến nơi bí ẩn. Vương Thanh nhìn theo dòng nước, nhiệt độ toàn thân càng ngày càng cao, rốt cục không thể khống chế tay mình...
Vương Thanh vươn tay nắm ở eo Kiến Vũ, thanh âm mang theo ám ách: “Anh giúp em rửa phía sau lưng.” Nói rồi, tay sờ lên tấm lưng trơn bóng của Kiến Vũ.
Không biết là nhiệt độ cực nóng trên người Vương Thanh, hay là do nước ấm, làn da Kiến Vũ rất nhanh nổi lên sắc phấn hồng nhàn nhạt, cậu quay đầu nhìn về phía Vương Thanh, phát hiện trong mắt đối phương mang theo dục vọng cơ hồ muốn đem cậu nuốt ăn vào bụng.”Vũ...”
“Ưm...” Môi bị một đôi môi mềm mại khác bao trụ.
Hai phiến môi gắn bó, đầu tiên là ôn nhu chạm vào, cuối cùng là cuồng nhiệt ôm lấy nhau, lưỡi cùng múa, trao đổi hơi thở cho nhau.
Vương Thanh nhẹ nhàng giơ lên đầu gối, đụng chạm vào thứ đang hơi giương lên của Kiến Vũ.
“Ưm......” Thân thể Kiến Vũ có chút cứng đờ, Vương Thanh thấy thế, cúi đầu ngậm lấy hai khỏa anh đào nổi lên trước ngực cậu, tay phải lại chậm rãi dời xuống, cuối cùng cầm lấy “tiểu Vũ“.
Hạ thân bị kích thích làm cho Kiến Vũ tựa hồ mất đi khí lực, thân thể tựa ở trước ngực Vương Thanh, đầu đặt lên vai anh, có chút thở dốc.
Nước vòi hoa sen vẫn xả vào trên thân thể của hai người, làm cho hai người vốn đang khô nóng, trở nên càng thêm liệt hỏa.
Toàn thân tựa hồ càng ngày càng nóng, Kiến Vũ dần dần không khống chế được bản thân, cho đến khi phóng thích, cậu hơi ngẩng cổ lên: “A...”
Vương Thanh lại hôn lên môi cậu, một tay vòng qua eo cậu, tắt đi vòi hoa sen, vớ lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh, lau khô nước trên người Kiến Vũ, liền ôm ngang lấy cậu đi ra phòng tắm.
Tấm lưng xích lõa chạm vào ga giường mềm mại, Kiến Vũ vươn tay vòng qua cổ Vương Thanh, hôn lên môi anh.
Vương Thanh thuận thế đem Kiến Vũ kéo vào trong ngực, một tay tiếp tục châm hỏa trên thân thể cậu.
Ngay lúc Kiến Vũ ý thức trở nên mơ hồ, chợt cảm thấy địa phương phía dưới bị tiến nhập một thứ gì đó ấm áp, cậu bỗng dưng mở to hai mắt, phát giác được là ngón tay của Vương Thanh, ngẩng đầu lên nhìn anh, đã thấy đến trong mắt đối phương, tràn ngập nhu tình cùng ý nghĩ – yêu thương.
Trong lòng cậu mềm nhũn, vươn tay vòng lên lưng anh, thanh âm mang theo ngượng ngùng: “Anh... nhẹ nhàng một chút.”
Vương Thanh nghe vậy, hiểu được Kiến Vũ là nguyện ý cho mình, hạnh phúc hôn lên môi cậu, càng hôn càng thêm lửa nóng, mà nơi nào đó phía dưới cũng chậm rãi nới ra.
Lúc Vương Thanh tiến vào, Kiến Vũ vì không khỏe nên trở nên cứng đờ, Vương Thanh vội vàng ngừng lại, chịu đựng sự khó chịu dưới hạ thân, thoáng cái lại thoáng cái khẽ hôn lên gò má Kiến Vũ, chờ đến khi cậu thả lỏng.
Tiếng thở dốc trong phòng càng ngày càng nặng, trên giường hai người quấn lấy nhau, ôm hôn nhau, cực hạn triền miên, tựa hồ có được lẫn nhau, liền có được cả thế giới.
Trong vườn, Vương quản gia nhìn qua cây lựu non, đột nhiên phát hiện vài quả trong đó đã có chút ửng hồng, ông sờ sờ cái cằm, xem ra cây lựu đã nhanh chín.