Kiến Vũ bắt đầu hối hận tại sao mình lại đồng ý cùng Vương Thanh nhận lời mời đi ăn cơm trưa, cậu nhìn miếng thịt bò mới chín ba phần trước mặt, cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuy khi tới thế giới này, cũng đã xem qua sách vở nói về những lễ nghi khi dùng cơm Tây, nhưng chỉ đọc lý thuyết mà chưa có thực hành thì đúng là không được.
Liếc mắt nhìn Thôi Mỹ Dung ngồi ở đối diện, Vương nhị thiếu gia lòng dạ hẹp hòi cho nữ nhân này giảm thật ít điểm, ở Trung Quốc, thiếu gì món ăn ngon, cần gì phải vật lộn với một miếng thịt bò nho nhỏ như thế này, lại liếc mắt nhìn rượu đỏ bên cạnh, cảm giác say rượu khó chịu đêm qua tựa hồ lại dâng lên.
Nghĩ lại trước lúc ra khỏi công ty, Vương Thanh có hỏi hai người kia muốn ăn gì, cả hai người đều nói tùy tiện, kết quả tài xế lại lái xe tới nhà hàng Tây này, đang nghe Thôi Mỹ Dung nói bít tết ở đây ngon như thế nào, đã thấy tới nhà hàng Tây này rồi, nghĩ vậy, nụ cười khách sáo trên mặt Kiến Vũ cũng không nhếch lên nổi nữa, thì ra phụ nữ trong thế giới này ngoại trừ phóng khoáng, còn có khẩu thị tâm phi.
Thấy Kiến Vũ cầm dao nĩa không hề động, Vương Thanh đem miếng bít tết đã cắt xong của mình, đổi lấy miếng bít tết trước mặt Kiến Vũ: “Em mau ăn đi, lát nữa anh phải đưa em tới trường rồi.”
Hàn Hạ Như chậm rãi cắt bít tết, nhìn hai anh em ngồi đối diện mình chăm chút cho nhau, lại nhìn nhìn Kiến Vũ sau khi ăn mấy miếng thịt bò, nụ cười trên mặt rõ ràng trở nên càng thêm khó coi, trong lòng cô liền có một kết luận, cô nàng Thôi Mỹ Dung này và Vương Thanh là không có khả năng, không vì cái gì khác, chỉ biết cô ta không qua được cửa ải này của Vương gia Nhị thiếu gia.
Vương gia hai anh em quan hệ thân mật hiện tại là chuyện mà mọi người đều biết đến, Thôi Mỹ Dung sai ở chỗ là đã dùng nhầm phương pháp để tiếp cận Vương Thanh.
“Nhị thiếu gia, thực ra tôi có chuyện muốn nhờ cậu.” Nhấp một ngụm rượu đỏ, Hàn Hạ Như cười mở miệng nói: “Tạp chí của chúng tôi muốn tiến hành một buổi phỏng vấn cậu, không biết cậu có thể giúp tôi chuyện này hay không.”
“Chị hôm nay không phải đến tìm anh trai sao?” Xiên miếng bít tết trong đĩa, Kiến Vũ thanh âm nhẹ nhàng, giống như một dòng suối trong vắt, nghe thấy câu hỏi của Hàn Hạ Như, trong lòng cũng dấy lên sự tò mò vốn không nhiều lắm.
“Đúng vậy, lần này chính là tới tìm cậu, buổi sáng gọi điện thoại đến nhà, mới biết được cậu đến Vương thị, cho nên tôi mới mạo muội đến quấy rầy công việc của Vương tổng, thật là có lỗi.” Hàn Hạ Như thấy Kiến Vũ mở to hai mắt, không khỏi buồn cười, đối với vị Vương gia Nhị thiếu gia này, cô ít nhiều cũng đã có vài phần yêu mến.
“Tôi có cái gì để phỏng vấn đâu?” Kiến Vũ mờ mịt, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thanh, mình không phải là Vương thị đương gia, ăn uống cũng đều do anh trai trông nom, lại cũng không làm việc lớn gì, có gì hay mà phỏng vấn?
Người khác nghe xong lời này có lẽ sẽ cho rằng Kiến Vũ là khiêm tốn, nhưng Hàn Hạ Như có thể nghe ra Kiến Vũ thật sự không rõ chính cậu gần đây được rất nhiều người chú ý, cũng không nghĩ tới hai quả bóng mà cậu đã sút vào ở trận đấu mấy hôm trước, còn đánh cờ thắng sinh viên Đại học H, những điều này đều rất vinh quang a, chẳng lẽ Vương nhị thiếu gia cho rằng đây là chuyện bình thường mà trẻ con mọi nhà đều có thể làm được sao?
“Nhị thiếu gia, cậu đã quên đám phóng viên mấy hôm trước rồi sao?” Hàn Hạ Như quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất để nói cho Kiến Vũ biết cậu đã gây chú ý nhiều như thế nào.
“Bọn họ vây hỏi tôi không phải bởi vì anh trai sao?” Kiến Vũ hoàn toàn đã quên vấn đề mấy phóng viên đó hỏi, nhớ rõ ràng nhất chính là những câu phóng viên đã hỏi cậu về chuyện vị hôn thê của Vương Thanh.
Hàn Hạ Như nụ cười không thay đổi liếc mắt nhìn Thôi Mỹ Dung: “Đương nhiên không phải, Nhị thiếu gia, dù sao đây cũng chỉ là việc nhỏ thôi, cậu có thể giúp tôi chứ?”
Kiến Vũ đối với thỉnh cầu của phụ nữ cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, huống chi cậu thấy ở Hàn Hạ Như có chút gì đó đặc biệt khiến cậu cảm thấy khá thích, vì vậy nhẹ gật đầu, cúi đầu nghĩ nghĩ thời gian: “Được, vậy xế chiều hôm nay sáu giờ chị qua nhà tôi đi.”
Hàn Hạ Như do dự nhìn về phía Vương Thanh, phát hiện anh cũng không phản đối lời đề nghị của Kiến Vũ, liền cười mở miệng: “Như vậy... tôi hôm nay lại quấy rầy rồi.”
“Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo Vương thúc thúc làm thêm một phần ăn, đồ ăn nhà chúng tôi rất ngon đó.” Kiến Vũ cười cười, chậm rãi dùng dĩa xiên lấy một miếng bít tết đưa vào miệng, xem ra cậu không thích mấy miếng thịt bò này lắm.
Thôi Mỹ Dung biến sắc, siết chặt tay cầm dĩa, cô đã sớm nghe Vương Thanh thích tới nhà hàng Tây này dùng cơm, nhưng không ngờ đối phương lại không cảm thấy cảm kích, giờ lại còn cho Hàn Hạ Như trèo vào cửa Vương gia. Vương Thanh xưa nay không thích mang người khác phái về nhà, cô biết, chỉ là không nghĩ đến Kiến Vũ cư nhiên lại mời Hàn Hạ Như đến, mà Vương Thanh rõ ràng cũng không phản đối.
Tuy trong lòng không vui, nhưng Thôi Mỹ Dung vẫn bảo trì phong độ trên mặt, cho đến khi chứng kiến có hai người đi tới.
Chỗ ngồi của nhóm bốn người Vương Thanh là ở góc gần cửa sổ, bên cạnh còn đặt một chậu hoa thật to, người vào cũng sẽ không chú ý tới vị trí này, nhưng vị trí này lại có thể quan sát được cả đại sảnh.
Thôi Sâm cùng Phác Hàn đột nhiên lại xuất hiện ở nhà hàng này thật làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, Vương Thanh liếc mắt nhìn về hướng hai người, sau đó buông dao nĩa nói: “Tôi đã ăn xong, hai người cứ từ từ dùng.”
Kiến Vũ thấy Vương Thanh buông dao nĩa, cũng vội vàng buông theo, đối với miếng thịt bò này, cậu thật sự không có năng lực tiếp nhận: “Hai người cứ từ từ dùng.”
Không khí giữa bốn người dường như mang theo chút xấu hổ, Hạ Như tuy không biết ba nhà Phác – Phác – Thôi đến tột cùng là tranh đấu cái gì, nhưng xem tình huống hiện tại, Phác Hàn rõ ràng cho thấy muốn cùng Thôi gia hợp tác, mà đối tượng Thôi gia muốn hợp tác nhất lại là Vương Thanh, nhưng cũng không muốn buông tha cho Phác gia, chỉ là không nghĩ đến người của ba nhà sẽ xuất hiện trong cùng một tiệm cơm Tây.
Hạ Như che dấu nụ cười lạnh ở đáy lòng, tuy đây là nhà hàng Tây nổi tiếng nhất thành phố, nhưng Thôi gia trước khi ra ngoài không báo địa chỉ cho nhau sao? Liếc mắt nhìn trên mặt Thôi Mỹ Dung rõ ràng đã sớm không giấu được vẻ xấu hổ, Hạ Như buông dao ăn, nói cảm tạ với Vương Thanh: “Trưa hôm nay cám ơn anh đã mời khách.”
“Mời mỹ nữ dùng cơm, là vinh hạnh của tôi.” Vương Thanh lễ tiết cười, nhìn miếng bít tết trước mặt Kiến Vũ cứ như chưa từng được động qua, lộ ra nụ cười áy náy: “Thực xin lỗi, tôi muốn đưa Tiểu Vũ đến trường, đành phải đi trước một bước. Tài xế nhà tôi đã tới, ông ấy sẽ đưa hai người về nhà, mong hai người thông cảm.”
Hạ Như chú ý tới ánh mắt của Vương Thanh, nhẹ gật đầu: “Anh cứ tự nhiên, không cần phải phiền phức như thế, em còn có một số việc muốn làm, cũng không cần lái xe.”
Thôi Mỹ Dung miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tôi cũng còn có chút việc, không cần phiền toái như vậy, hai vị, lần sau gặp.”
Kiến Vũ cười cười với hai người: “Gặp lại sau.” Lại quay đầu nói với Hạ Như: “Buổi chiều tôi ở nhà chờ chị.”
Hạ Như mỉm cười đưa mắt nhìn hai anh em ra khỏi nhà hàng Tây, mới nhướn mi nhìn về phía Thôi Mỹ Dung còn nắm dao nĩa: “Tôi nghĩ cô có chuyện nhất định không biết.”
Thôi Mỹ Dung vẻ mặt vô biểu tình nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Như đang mỉm cười, chỉ là nụ cười này trong mắt của cô đã sớm biến thành cười nhạo, cô lãnh đạm nói: “Khó mà nghĩ được cô đối với chuyện của Vương Thanh lại có nhiều hiểu biết hơn?”
“Đương nhiên không biết.” Tựa hồ không nhìn thấy sự châm chọc trong mắt Thôi Mỹ Dung, Hạ Như chậm rãi mở miệng nói: “Từ sau khi ở cùng Nhị thiếu gia, Vương thị tổng tài Vương Thanh không còn uống cà phê nữa, cũng rất ít dùng cơm Tây, nguyên nhân là Vương nhị thiếu gia không thích uống cà phê cũng không thích ăn cơm Tây. Người quan trọng nhất trong lòng Vương Thanh, hoàn toàn chính là Kiến Vũ, cô biết mình thua ở đâu chưa?”
Cầm lấy chiếc túi xách bên cạnh, Hạ Như tư thái thong dong đứng lên, chợt nghe đến Thôi Mỹ Dung đè nén tức giận nói: “Tôi thua, cô cũng không thắng được!”
“Tôi tại sao phải thắng?” Hạ Như từ trên cao nhìn xuống Thôi Mỹ Dung: “Cũng chỉ là một người đàn ông, cho dù anh ta là Vương thị tổng tài, nhưng không phải của tôi, tôi cũng không cần cố chấp.” Hé mắt: “Sao một người phụ nữ lại phải vì một người đàn ông mà vắt óc tính toán, tôi cũng không nhàm chán như vậy, đừng đem tôi trở thành người giống như cô.”
“Cho dù cô muốn làm loại người giống như tôi, cũng đâu còn cơ hội a?” Thôi Mỹ Dung vênh cằm, khóe mắt hiện lên ý châm chọc không chút che dấu.
“Một người dựa vào gia tộc để sinh tồn, tôi làm sao phải hâm mộ?” Hạ Như giương khóe miệng lên: “Tôi dựa vào chính mình cũng mua được một chiếc xe xịn, tôi tại sao phải đi so đo với một người ngay cả xe cũng không biết lái như cô?”
Thôi Mỹ Dung biến sắc, đứng lên muốn cho Hạ Như một bạt tai, lại bị Hạ Như ngăn lại.
“Đại tiểu thư của tôi, tôi là chủ biên của tạp chí [EA] có lượng tiêu thụ lớn nhất Châu Á, đừng coi tôi như mèo chó ven đường, tốt nhất là cô nên biết trông nom cánh tay ngọc ngà này một chút thì hơn, đừng tùy ý lộn xộn.” Ném tay Thôi Mỹ Dung ra, Hàn Hạ Như giận tái mặt nói: “Những thủ đoạn mà cô đã dùng hồi đại học, tốt nhất đừng dùng lại một lần nữa.” Nói xong, xoay người rời đi, cũng không thèm liếc nhìn Thôi Mỹ Dung lấy một cái.
“Hàn Hạ Như!” Thôi Mỹ Dung cắn chặt hàm răng, siết nắm tay, sau nửa ngày mới vô lực ngồi phịch xuống mặt ghế khắc hoa văn kiểu âu ở sau lưng, cô tuy không cam lòng nhìn Hàn Hạ Như ngày xưa cũng chỉ là người qua đường lại thành đạt như bây giờ, nhưng chuyện xảy ra trưa nay có nhiều thứ cô cũng đã tinh tường. Liếc nhìn cha mình còn đang cùng Phác Hàn nói chuyện với nhau, đưa tay che lại ánh mắt của mình, đây chính là vận khí a, bằng không sao lại phát sinh chuyện trùng hợp như vậy.
...
Trong xe Vương Thanh, Kiến Vũ tay trái cầm một hộp cơm, tay phải cầm chiếc đũa chọn món ăn Vương Thanh đang cầm trong tay, a ô một ngụm nuốt xuống, thuận tiện còn giương mắt cho Vương Thanh một nụ cười.
“Sau này chúng ta sẽ không đi ăn cơm Tây.” Liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn một giờ trưa, sớm qua thời gian ăn cơm bình thường, đau lòng nhìn thân hình gầy teo của Kiến Vũ, Vương Thanh nhíu mày, từ nay về sau cho dù là phụ nữ mời, anh cũng sẽ không đáp ứng đi ăn loại đồ ăn chẳng được bao nhiêu, hơn nữa Kiến Vũ lại không thích như vậy.
Về phần mọi người thắc mắc rằng cái chỗ kia chẳng phải là nơi mà anh đã từng rất thích tới sao? Thực xin lỗi, anh lựa chọn mất trí nhớ.
Phía trước, tài xế mặt không đổi sắc lái xe, trải qua vài lần trở đi trở lại, lăn qua lăn lại, tài xế tiên sinh đã không cần Vương Thanh phân phó, tự động cho xe đi chậm rất chuẩn, không thể khiến Nhị thiếu gia đang dùng cơm cảm thấy không khỏe.
Nếu như làm tài xế cho Vương gia thêm vài năm nữa, chắc hắn sẽ không còn cảm giác như đang tham gia giao thông trong thành phố, ít nhất tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống phanh gấp hay lao xe từ trên cầu vượt xuống dưới mặt đường.
Cơm nước xong, Kiến Vũ dựa vào Vương Thanh nói: “Ca, em không thích Thôi Mỹ Dung kia, chị ta không thích hợp với anh.”
“Ừ.” Vương Thanh cười sờ sờ cái bụng tròn vo của cậu: “tiểu Vũ thích người phụ nữ như thế nào làm vợ của anh?”
Kiến Vũ thay đổi tư thế, níu lấy một cái cúc áo trên tay áo vest của Vương Thanh, không ngừng vân vê.
“Ôn nhu như nước?”
Cúc áo xoay 90 độ.
“Chu đáo?”
Cúc áo bị xoay 180 độ.
“Hoạt bát cởi mở?”
Liều mạng vặn cúc áo hai vòng.
“Hay là một cô gái xinh đẹp khéo hiểu lòng người?”
“Xoạch”, cúc áo tinh xảo đã bị rứt ra.
Kiến Vũ nhìn cúc áo trong lòng bàn tay, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Vương Thanh.
Vương Thanh cười cười, đem Kiến Vũ một phen ôm vào trong ngực, ưm, ngày hôm nay thời tiết rất không tồi, Vương Thanh liếc mắt nhìn đám mây đen xầm xì ngoài cửa sổ xe nghĩ như vậy.
......................................................