Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân thấy Thôi Thuỷ Nguyên bắt đầu động thủ, đều cảm thấy bất ngờ, mấy ngày hôm trước thấy Thôi Thuỷ Nguyên này đối với Kiến Vũ dường như vẫn còn rất hứng thú, như thế nào nói động thủ liền động thủ được vậy, cho dù hắn là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, tính tình cũng không cần kém như vậy a?
“A.” Một nữ sinh đứng gần đó cũng nhìn thấy cảnh này, kêu lên, khiến những người khác ở bốn phía đều nhìn lại.
Nếu như việc Thôi Thuỷ Nguyên động thủ làm cho người ta thấy ngoài ý muốn, thì việc kiến Vũ tránh được một đòn này liền khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Thôi Thuỷ Nguyên ra tay là không hề báo trước, người bình thường đều phản ứng không kịp, nhưng Kiến Vũ lại rất nhanh tránh được được cú đấm, Phác Hữu Thiên nheo mắt nhìn kiến Vũ vẫn duy trì phong độ đứng ở một bên, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Lửa giận ảnh hưởng tới năng lực phán đoán của Thôi Thuỷ Nguyên, hắn thấy Kiến Vũ tránh thoát cú đấm của mình, liền nghiêng người quét chân phải, lực rất lớn, một cước này nếu bị đá trúng, cảm giác khẳng định không hề dễ chịu.
Lúc Kiến Vũ thấy chân hắn quét tới, nhướn mày, rất nhanh lui về phía sau một bước để tránh, chớp nhoáng liền bước lên, một cước đá vào ngực Thôi Thuỷ Nguyên, mọi người bốn phía còn chưa nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, đã thấy Thôi Thuỷ Nguyên ngã trên mặt đất.
“Cho cậu một đấm là lễ tiết, nhưng không phải lúc nào cũng có thể nhân nhượng cậu như vậy.” Kiến Vũ nhìn Thôi Thuỷ Nguyên ngã trên mặt đất, không vui nói: “Chuyện tỷ tỷ cậu và anh trai tôi, vốn không liên quan tới cậu và tôi, cậu làm như vậy, ngược lại còn mất đi phong độ, khiến người ta chê cười.”
Một cú ngã này khiến đầu óc Thôi Thuỷ Nguyên thanh tỉnh không ít, hắn nhìn Kiến Vũ đứng ở bên cạnh mình, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Thấy Thôi Thuỷ Nguyên thần sắc tựa hồ có chút khổ sở cùng xấu hổ, Kiến Vũ vươn tay đưa tới trước mặt hắn: “Đứng lên đi, còn nằm trên đất làm gì?”
Không để ý tới bàn tay này, Thôi Thuỷ Nguyên đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Kiến Vũ, xoay người đi ra khỏi đám người đang vây xem.
“Tính cách của tiểu tử này thì ra đáng ghét như vậy.” Hạ Quân nhìn theo bóng lưng Thôi Thuỷ Nguyên, gật gù nghĩ, tiểu tử này tính tình quá nóng nảy, động thủ đánh người vốn là không đúng, đối tượng lại còn là Vương gia Nhị thiếu gia, thực lực Thôi gia bây giờ làm sao so được với Vương gia. Nghĩ đến Vương Thanh ngoan lệ cùng với sự coi trọng của anh ta đối với Kiến Vũ, Hạ Quân không khỏi rùng mình, tiểu tử Thôi Thuỷ Nguyên này thực không có đầu óc.
Phong độ lúc nãy của Kiến Vũ những người ở đây đều đã được chứng kiến, cũng không biết ngày mai việc này sẽ truyền bá thành cái gì nữa, tiểu tử kia chỉ sợ không nghĩ tới những hậu quả này a.
Bốn phía còn rất nhiều người đến xem náo nhiệt, Kiến Vũ đút tay vào túi quần, trên mặt nở nụ cười, cứ như vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra, ánh mắt liếc nhìn lại phác Hữu Thiên biểu lộ bình thản: “ Hữu Thiên, Hạ Quân, tôi về nhà trước.”
“A, được.” Hạ Quân gật đầu, chờ Kiến Vũ đi xa mới mở miệng nói: “Cậu nói Kiến Vũ đánh người lợi hại như vậy, lúc trước sao lại bị người ta đánh cho nhập viện?” Chẳng lẽ là bị người ta hạ độc, hay do dẫm phải vỏ chuối?
“Đây là số mệnh.” Phác Hữu Thiên nhìn theo bóng lưng Kiến Vũ, sâu kín phun ra một câu.
Hạ Quân chỉ cho lời này của Phác Hữu Thiên là nói đùa, không thấy được hoài nghi trong mắt của hắn.
...
Thôi Thuỷ Nguyên ngồi vào trong xe, nhớ tới cách hành xử xúc động vừa rồi của mình, tựa trên ghế nặng nề thở ra, rồi lại cảm thấy khó chịu nói không nên lời, hắn ngẩng đầu lại bắt gặp Kiến Vũ đang không nhanh không chậm đi tới chỗ này.
Trong chốc lát chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đen xuống xe, xem ra là lái xe của Vương gia, sau khi hai người nói mấy câu, Thôi Thuỷ Nguyên liền thấy trên mặt Kiến Vũ lộ ra một tia thất vọng, nhưng rất nhanh lại trở lại khuôn mặt tươi cười.
Người đang đứng trước mắt hắn này thật sự là Vương gia Nhị thiếu gia không có đầu óc mà cha hắn đã nói sao?
Lúc Kiến Vũ nghe được Vương Thanh có việc không thể đón cậu, thực là có chút thất vọng nho nhỏ, những ngày này luôn luôn là Vương Thanh đưa đón cậu đến trường, một thói quen nuôi thành thì dễ, muốn từ bỏ lại rất khó. Cậu nhìn mồ hôi trên trán tài xế, cười cười: “Chúng ta đi về trước thôi.” Cậu không quên việc chiều hôm nay đã hẹn Hạ Như chứ.
“Kiến Vũ, xin bạn chờ một chút.” Hai nữ sinh vội vã chạy tới phía cậu, trên mặt còn mang theo vui vẻ ranh mãnh, sau đó đem phong thư màu lam nhạt nhét vào trong tay Kiến Vũ: “Đây là bạn tôi nhờ chuyển cho cậu, cậu đọc cho kỹ nhé.” Nói xong, hai nữ sinh trao đổi ánh mắt, vừa cười liền chạy đi.
Nhìn theo bóng lưng hai nữ sinh xuất hiện và biến mất như gió, Kiến Vũ khó hiểu nhìn thứ gì đó màu lam nhạt trong lòng bàn tay, thì ra giấy còn có thể gấp thành loại hình dáng phức tạp này, xem ra con gái ở thế giới này tuy đa phần không biết cầm kì thi họa, nhưng vẫn rất khéo tay.
Tài xế mở cửa xe nói: “Nhị thiếu gia, mời lên xe.” Nhìn thư tình gì đó ẩn ẩn hiện hiện trong tay Nhị thiếu gia, hắn bắt đầu hoài niệm thời thanh xuân của chính mình, lúc ấy hắn cũng từng đưa thư tình cho nữ sinh mà mình yêu mến, chỉ là không nghĩ tới mối tình đầu lúc trước ôn nhu như nước giờ đã biến thành một con cọp mẹ, nghĩ đến tiền tiêu vặt mỗi tháng của hắn tựa hồ lại giảm xuống, hắn không khỏi run rẩy, quả nhiên thứ tốt đẹp nhất chỉ thích hợp để ngắm, không thích hợp mang về, có được rồi sẽ biến dị a.
Giấy viết thư sau khi được mở ra, đã được Kiến Vũ xem xét kĩ lưỡng, càng đọc xuống dưới, mặt Kiến Vũ càng hồng, đọc tới dòng cuối cùng, mặt Kiến Vũ đã như rặng mây đỏ đầy trời, không có cảm tưởng khác, chỉ kinh ngạc vì thấy con gái bây giờ thật bạo dạn, kiếp trước tuy có nhiều nữ tử gửi gắm tình cảm với mình, đôi lúc cũng có người tặng thư, nhưng ngôn từ cũng là uyển chuyển, chưa từng nói thẳng ra từ “yêu” như thế này. Chỉ là cậu không biết, loại hành vi đưa thư tình này, đã là phương thức tỏ tình nhẹ nhàng nhất của Trung Quốc, hiện tại ngay cả trẻ con mười tuổi cũng đều trực tiếp hát tình ca, mà cách đó cũng bị coi là cũ lắm rồi.
Tài xế từ sau khi nhìn trong kính chiếu hậu thấy được sắc mặt của Kiến Vũ, nghĩ lại những lời đồn của người ta nói Nhị thiếu gia phong lưu, trong lòng của hắn cảm thấy bất bình thay cho Nhị thiếu gia, người ngay cả xem thư tình cũng đỏ mặt, sao lại là loại người thích đùa bỡn con gái, nếu sau này còn nghe ai nói những lời không chịu trách nhiệm này, hắn sẽ quyết sống mái với kẻ đó, bây giờ tìm một đứa trẻ đơn thuần như vậy thật không dễ dàng a.
Khi Kiến Vũ về đến nhà, Hạ Như đã ở trong phòng khách cầm một cốc trà cùng Vương quản gia trò chuyện câu được câu không, nhìn thấy Kiến Vũ trở về, buông cốc cười nói: “Nhị thiếu gia, đã về?”
“Thực xin lỗi, để chị đợi lâu.” Chồng sách trên tay được Vương quản gia tiếp nhận, Kiến Vũ ngồi xuống đối diện Hạ Như, giải thích nói: “Vừa rồi lúc khỏi khu nhà học, gặp phải chút chuyện nên đành trì hoãn trong chốc lát.”
Hạ Như thông cảm gật đầu: “Là tôi quấy rầy mới đúng, không biết bây giờ có thích hợp để phỏng vấn không?”
Kiến Vũ liếc mắt nhìn bốn phía, đứng lên nói: “Mời chị đi theo em.”
Biệt thự của Vương Thanh tuy không quá lớn như một số người, nhưng bài trí trong phòng lại rất tinh tế, Hạ Như liếc mắt nhìn bốn phía, quả nhiên là nhân vật thượng lưu chân chính, xem xét bài trí trong phòng này, đã có thể nhìn ra nhân phẩm của chủ nhân. Vương gia từ những năm cuối thế kỉ trước đã đem những đầu tư kinh doanh ở nước ngoài chuyển về đây, lúc đó Trung Quốc vừa vặn đang là thời cơ đãi vàng tốt nhất, mà Vương gia tiền tài vốn đã lớn, tới bây giờ đã qua hơn hai mươi năm, thế lực của Vương gia sớm đã không nhỏ.
Hai người vào một gian phòng không lớn nhưng rất lịch sự tao nhã, trên tường còn treo một số tranh chữ, Hạ Như đưa mắt nhìn lại, trên những tranh chữ này cũng không có lưu ấn(con dấu), nhưng tự thể lại hành vân lưu thủy(nước chảy mây trôi), mấy bức thuỷ mặc kia cũng là thần vận phi phàm, những tác phẩm này đúng là bảo vật.
Kiến Vũ thấy Hạ Như chăm chú xem tranh chữ của mình, kéo rèm ra, nắng chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh rọi vào phòng: “Những tranh chữ này là em viết trong lúc nhàm chán, để chị chê cười rồi.”
“Những tranh chữ này đều là tác phẩm của Nhị thiếu gia cậu?!” Hạ Như vừa nghe lời này, kinh ngạc nhìn về phía Kiến Vũ, chỉ cảm thấy ánh mắt của thiếu niên vô cùng đẹp, cô có chút tán thưởng nghĩ, thiếu niên này thật sự là trác tuyệt bất phàm.
“Gọi em là Kiến Vũ thôi.” Kiến Vũ cười cười, ngồi xuống ghế sa lon, cảm giác chói mắt của ánh mặt trời trên người cậu cũng biến mất: “Lúc trước anh trai thấy em làm những thứ này, cũng rất kinh ngạc, xem ra em đúng là loại người vô công rỗi nghề.”
Hạ Như há to miệng, không thể khép lại, Vương Thanh kinh ngạc chỉ sợ là vì thấy những tác phẩm này của cậu quá tuyệt, mà không phải vì vô công rỗi nghề a, Vương nhị thiếu gia, năng lực thông hiểu của cậu đi đâu rồi? Vội ho một tiếng, Hạ Như biết điều mở miệng: “Ừm, Kiến Vũ, cậu không ngại cho tôi chụp mấy tấm ảnh của những tranh chữ này chứ?” Nếu như những thứ này được truyền ra, sợ là sẽ làm mọi người kinh ngạc không thôi. Ngay cả người không hiểu thư pháp và tranh thuỷ mặc truyền thống như cô cũng nhìn ra những vật này là bất phàm, nếu những chuyên gia kia thấy, không biết sẽ kinh diễm thế nào nữa.
Kiến Vũ cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu nhẹ gật đầu, cười nói: “Chị cứ tự nhiên.” Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Kiến Vũ mở cửa, quản gia bưng hai chén trà vào phòng, đem trà đặt trên bàn, liếc mắt nhìn Hạ Như đang chụp ảnh, rủ xuống mí mắt: “Hạ tiểu thư, mời dùng.”
“A, cám ơn.” Hạ Như lúc này mới chú ý tới trong phòng có thêm một người, nói cám ơn với Vương quản gia, chờ quản gia ra ngoài, lại chụp gần mười tấm ảnh, mới có chút luyến tiếc buông máy ảnh, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh bàn trà, đem bút ghi âm đưa cho Kiến Vũ sau nói: “Xem ra cái phòng này là dành riêng cho cậu sử dụng?”
Tiếp nhận bút ghi âm, Kiến Vũ cười cười: “Cũng gần như là thư phòng của tôi, không biết Hạ tiểu thư có điều gì muốn hỏi?”
“Đã cho phép tôi gọi cậu là Kiến Vũ, vậy cậu cũng gọi tôi là chị Hạ đi.” Hạ Như đối với Kiến Vũ là càng ngày càng yêu mến, không tự giác mang một loại giọng điệu chị cả: “Yên tâm đi, chị là chủ nhiệm tạp chí, không phải một phóng viên nhỏ chỉ biết ghi linh tinh.”
“Ưm.” Kiến Vũ tin tưởng những lời này của Hạ Như, cậu đem ghi âm bút gắn vào cổ áo mình, nâng chén trà lên uống một ngụm: “Như vậy... chị Hạ, bắt đầu đi.”
...
Vương Thanh về đến nhà, đem áo vest đưa cho nữ hầu bên cạnh, một bên cởi cúc cài tay áo, một bên hỏi quản gia đang bê điểm tâm chuẩn bị lên lầu hỏi: “Kiến Vũ trở về chưa?”
“Mới về không lâu.” Vương quản gia dừng bước lại hồi đáp: “Nhị thiếu gia vừa cùng Hạ tiểu thư tới thư phòng Nhị thiếu gia.”
“Ừm.” Vương Thanh đi đến bên cạnh Vương quản gia, đoạt lấy khay điểm tâm trong tay ông: “Để tôi mang lên được rồi.”
Vương quản gia bất bình nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, thiếu gia, đừng quên tôi mới là quản gia, cướp công việc của người khác là sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
“Ầm ầm!” Bên ngoài vang lên một tiếng sấm sét.
Vương quản gia xoay người nói với người hầu bên cạnh: “Sét đánh, đem mấy thứ phơi nắng bên ngoài dọn vào.”
Người hầu đi ra cửa, bình tĩnh liếc mắt nhìn mặt trời treo trên trời chiều phía tây: “Vương quản gia, là phía nam đang phá dỡ một tòa nhà, không phải sét đánh.”
Vương quản gia trầm mặc.