Cưỡi ngựa cũng không phải chỉ cần ngồi vững là xong, mà còn phải xem tư thế ngồi cưỡi trên ngựa của người đó có đẹp mắt hay không, có thể bị xê dịch hay không.
Cưỡi ngựa theo phương diện nào đó mà nói, là một môn thể thao đốt tiền của Trung Quốc, tại nơi tấc đất tấc vàng như ở đây, ngoại trừ dân làm ruộng cũng chỉ có nhà giàu mới có khả năng hưởng thụ thú tiêu khiển quý tộc trên một bãi sân cỏ rộng lớn giống y như sân golf này.
Vương Thanh đối với cuộc sống của Kiến Vũ cũng không hiểu biết nhiều, khi anh chứng kiến bóng lưng Kiến Vũ vững vàng ngồi trên lưng ngựa, có chút thất thần, làm anh trai, anh thậm chí ngay cả em trai mình có biết cưỡi ngựa hay không cũng không rõ, nếu không phải bởi vì Kiến Vũ mất trí nhớ, có lẽ đời này hai huynh đệ bọn họ cũng chỉ có thể khắc khẩu rồi sau đó là xa cách lãnh đạm.
Hiểu Lam nhìn về phía thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa, Kiến Vũ cưỡi ngựa so với trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn, thậm chí làm cho người ta cảm thấy được kinh diễm, không thể ngờ còn có người có thể mang theo ý cười ôn hòa, toát ra loại phong thái tiêu sái cùng tự nhiên như thế mà không phải là cố tỏ vẻ. Cô không khỏi có loại cảm giác ngỡ ngàng như được xuyên qua ngàn năm thời gian. Nếu là ngàn năm trước, thiếu niên này hẳn sẽ là vị công tử thế gia nào đó mang một thân hồng y, phi ngựa ngắm hoa, cao quý nhưng lại có phong thái độc hữu (của riêng mình), phẩm tính như ngọc, khiến cho người khác không thể khinh thị(coi thường).
Tựa hồ cưỡi ngựa càng thấy hứng thú, thiếu niên giương roi quất, tuấn mã lao nhanh, tiếng vó ngựa lộc cộc. Bóng lưng của thiếu niên trong mã trường này dường như đã trở thành sự tồn tại chói mắt nhất...
“Chắc chắn tiểu tử kia là do một tên thuần ngựa giả dạng thành...” Lúc Vu Hi Triệt chứng kiến Kiến Vũ tay bắt lấy dây cương, người lại vẫn thoải mái cưỡi trên lưng ngựa, thì lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc mới hai mươi tuổi mà kĩ thuật cưỡi ngựa so với tôi còn giỏi hơn, cái này bảo tôi phải đem mặt mũi vứt đi đâu?”
Hiểu Lam thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Kiến Vũ, cao thấp dò xét Vu Hi Triệt một phen: “Tôi vẫn cho rằng anh đã sớm đem mặt mũi vứt mất, hóa ra là vẫn còn sao?”
Quách Hạo nhìn hai người khắc khẩu, ánh mắt chậm rãi dõi theo gương mặt lộ ra mỉm cười của Kiến Vũ, giương roi ngựa lên đuổi theo, để lại ba người còn mang thần sắc khác nhau phía đằng sau.
Kiến Vũ vừa mới làm cho con ngựa chậm lại, chợt nghe thấy đằng sau có người đuổi theo, quay lại nhìn, ra là người vừa rồi cùng mình đi chọn ngựa. Cậu có chút thu lại nụ cười vô cùng sáng lạn trên mặt, đối với bạn bè, hiện tại cười lại là có chút thất lễ.
Quách Hạo nhìn thấy nụ cười trên mặt Kiến Vũ giảm đi vài phần, vờ như không để ý, đuổi theo cậu: “Kiến Vũ cưỡi ngựa rất không tồi, là trước kia thường xuyên cưỡi sao?”
Kiến Vũ vốn rất khinh thường việc đi lừa gạt người khác, nhưng cậu xác thực không biết chủ nhân của thân thể này có thích cưỡi ngựa hay đã từng học qua cách cưỡi ngựa chưa, cậu cười cười: “Tiên y nộ mã (cứ cưỡi ngựa một cách thoái mái, tự nhiên), không phải mọi người đều muốn như vậy sao?”
“Tiên y nộ mã?” Quách Hạo nhu hòa cười, vốn không định lộ ra vẻ yếu kém (anh ý không hiểu lắm)nhưng lại có cảm giác thư thích (hứng thú với văn thơ) khó tả: “Kiến Vũ thực thích hợp với cái từ này.”
“Pháo hoa xuân tháng ba phi tuấn mã, mỹ nhân như ngọc, chẳng phải rất tuyệt vời sao.” Kiến Vũ nghĩ tới vùng ngoại ô mà mình đã từng cưỡi ngựa tới ngắm cảnh, nụ cười trên mặt bất giác mang theo chút hoài niệm.
Quách Hạo thấy Kiến Vũ đắm chìm trong thần sắc tựa hồ là hoài niệm, lại như là tiếc nuối, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng đối mặt với một cái hài tử choai choai so với chính mình còn nhỏ hơn năm sáu tuổi, hắn cũng không nên đi dò xét tâm tư người khác, chỉ là mở miệng nói: “Tiên y nộ mã cũng tốt, buồn tẻ vô vị cũng được, cứ sống hết ngày hôm nay rồi tính tiếp, em không cần cố gắng đi tìm lý tưởng hóa gì đó.”
“Ngược lại, đó thực ra là một ước vọng xa vời.” Kiến Vũ cười cười, nói sang chuyện khác: “Anh Hạo, anh cùng anh trai quen biết đã bao lâu rồi?” Càng nhiều lời càng nói sai, cậu cũng không muốn tại trước mặt người chưa quen thuộc lại nói quá nhiều điều dễ khiến cho người ta nghi hoặc.
Quách Hạo cũng không để ý, cười nói: “Sao vậy? Đối với chuyện lúc nhỏ của anh trai em cảm thấy hứng thú?” trong ấn tượng của hắn, tuy cùng Vương Thanh là bạn tốt nhiều năm, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên gặp Kiến Vũ, duy nhất biết được cũng chỉ là qua mấy lời đồn, rằng hai huynh đệ này quan hệ không tốt.
Kiến Vũ kỳ thật rất muốn nói không có hứng thú, nhưng dưới con mắt cười tủm tỉm của đối phương, cậu chỉ có thể trầm mặc gật đầu.
“Anh cùng Thanh quen biết đã hơn mười năm, là gặp nhau hồi còn học cấp 2, hai người bọn anh lúc ấy còn bị nữ sinh trong trường gọi là thầy giáo (giáo thụ)...” Lời này vừa nói ra, Quách Hạo đã cảm thấy ánh mắt Kiến Vũ xoạt xoạt quét vài cái trên người mình, khiến khóe miệng của hắn kéo ra, chẳng lẽ lời của mình bị thiếu niên này hoài nghi?
Kiến Vũ thu hồi ánh mắt, che dấu nghi hoặc trong lòng, người này tuy bộ dáng không bằng hộ vệ cường tráng trong nhà mình kiếp trước, nhưng thấy thế nào cũng không thể ví với cây cỏ (trong từ “giáo thụ” có một chữ “thụ” có nghĩa là cây cỏ, Vũ nghe không kỹ nên hiểu lầm), mà anh trai bây giờ của mình càng cùng cây cỏ không hề có chút quan hệ, chẳng lẽ lúc nhỏ hai người này rất thê thảm?
Tại thời điểm này, Kiến Vũ đã hoàn toàn có thể lý giải tại sao Vương Thanh có đôi khi lại vô lễ như vậy, người đột nhiên phất nhanh (nhà giàu mới nổi) về mặt lễ nghi chắc chắn sẽ có nhiều khiếm khuyết nhưng như thế vẫn có thể thông cảm, huống chi gần đây Vương Thanh cũng đã có chút khá hơn.
Lúc thấy Kiến Vũ hạ xuống vài ánh mắt suy luận cùng đồng tình, Quách Hạo cảm thấy áp lực rất lớn, không biết tại sao, trực giác của hắn tự nói cho hắn biết, vài câu bình thường vừa rồi ở trong lòng của thiếu niên này khẳng định đã xuất hiện một loại ý nghĩa khác khó có thể tưởng tượng, vì vậy vốn chính mình còn đang chìm đắm trong hồi tưởng liên miên không dứt đột nhiên giống như bị kẹt, như thế nào cũng nói không nên lời.
Cách đó không xa, Vương Thanh thấy em trai cùng thằng bạn thật là tốt của anh bốn mắt nhìn nhau. Em trai nhà mình rõ ràng lại cùng người mới quen thân mật như vậy, nếu là sau này gặp được kẻ lừa đảo thì biết làm sao bây giờ? Nhướng mày, ruổi ngựa tới gần hai người: “Hai người đang luyện nhãn lực sao?” Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận trong tâm lý của mình có chút cảm thấy không cam tâm, tuyệt đối không!
Quách Hạo cười cười với anh, không có giải thích cái gì.
Kiến Vũ yên lặng nghiêng đầu nhìn anh một cái, lại nhìn quét anh một lần từ đầu tới chân, cuối cùng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt: “Anh, em hiểu cho anh mà.” Sau đó, cưỡi ngựa chạy đi.
Vương Thanh không hiểu ra sao cau mày nhìn về phía Quách Hạo: “Cậu đã nói gì đó?”
Quách Hạo kỳ thật so với anh còn mờ mịt hơn: “Tôi đã nói với thằng bé cái gì?!”
Ngồi trên lưng ngựa, Kiến Vũ trong nội tâm bắt đầu hồi tưởng một số hành vi của chính mình mấy ngày qua, tuy biểu hiện ra là đã tiếp nhận vị huynh trưởng này, chính là trong lòng cậu vẫn chưa thể chấp nhận, huynh trưởng trong lòng mình, vẫn mãi là vị Đại công tử danh mãn (nổi danh khắp) thành Đông Bắc kia.
Nghĩ đến mình ngẫu nhiên còn có thể bắt bẻ chỗ thất lễ của người này, chính là cẩn thận ngẫm lại, người này đối với mình xác thực vô cùng tốt, hơn nữa trước kia anh ấy còn phải ăn uống kham khổ như vậy, gầy yếu đến mức bị người ta gọi là “cỏ” mà vẫn còn kiên cường, phấn đấu lập ra mảnh thiên địa riêng của bản thân. Người như vậy mình hẳn là nên khâm phục, nên thấu hiểu, chứ không phải đi dùng ánh mắt của một thế gia công tử mà đánh giá anh ấy. Huống chi bây giờ mình đã là em trai của người ta, không còn là Phùng công tử đã từng làm cho nam nữ trong thành Đông Bắc hâm mộ kia nữa. Quá khứ tất cả đã trở thành mây khói, bây giờ mới là hiện thực, nghĩ vậy, cậu quay đầu lại nhìn về phía nam nhân ngồi trên lưng ngựa cũng đang nhìn lại phía mình. Kỳ thật người nam nhân này rất vĩ đại.
Hai người cách nhau không xa, cho nên Vương Thanh có thể rõ ràng thấy trong mắt thiếu niên sáng ngời vui vẻ, còn có sự ôn hòa mà ngày xưa không có, tựa hồ có loại cảm giác tâm hồn vừa mới vạch phá được mây mù. Lòng anh khẽ run lên, loại cảm giác khó hiểu này khiến anh hơi sững sờ. Đúng lúc này, tuấn mã màu đen phía dưới cứ như chịu kích thích gì đó, trở nên luống cuống bất an, quơ quơ thân mình như muốn hất ngã Vương Thanh từ trên lưng xuống.
Bốn phía những người thuần ngựa vừa thấy tình huống này, trong lòng lập tức hiểu, là ngựa xảy ra vấn đề. Có mấy người vội vàng vọt lên, còn lại hai người vội vàng móc ra súng gây tê, chuẩn bị tiến hành khống chế con ngựa này, nhưng vì là giống ngựa trân quý, hơn nữa trên lưng ngựa còn có người, lại còn là một đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, xảy ra vấn đề gì đều là phiền toái, bọn họ cũng không dám tùy ý bắn thuốc. Mã trường nhất thời trở nên có chút hỗn loạn.
Loại chuyện này ở trong mã trường rất ít xuất hiện, bởi vì ngựa cung cấp cho khách đều đã phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, như thế nào lại xuất hiện loại tình huống khó hiểu này.
Trên ngựa, Vương Thanh không nghe tiếng thét chói tai bốn phía, anh tỉnh táo phán đoán thế cục hiện giờ, nắm chặt dây cương, cực lực khống chế trạng thái thăng bằng của cơ thể.
Là người cưỡi ngựa nhiều năm, kinh nghiệm tự nói cho anh biết rằng, như thế nào cũng không thể rớt xuống ngựa, té xuống có thể bị ngựa dẫm lên hoặc là ngã bị thương, đều rất nguy hiểm, hiện tại chỉ có thể hy vọng ngựa có thể bình tĩnh lại.
“Thanh, nắm chặt dây cương.”
“Người thuần ngựa đâu rồi?!”
Hiểu Lam thần khí khủng hoảng nhìn Vương Thanh trên lưng ngựa, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngay cả tay nắm dây cương cũng ướt đẫm mồ hôi.
Ở bên cạnh Vương Thanh, Quách Hạo nghĩ muốn tới gần, nhưng lại bởi vì ngựa của hắn thế nào cũng không chịu hợp tác, nên chỉ có thể lo lắng nhìn anh, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
“Vương tiên sinh, ngàn vạn đừng buông tay.”
“Nghiêng người về phía trước...”
Ngay trong một mảnh hỗn loạn này, một chiếc bóng đỏ thẫm đột nhiên vọt tới. Khi mọi người ở đây còn chưa có kịp phản ứng, người vốn đang cưỡi trên tuấn mã màu đen đã không thấy. Lúc này vừa vặn thuốc mê bắn tới trên thân ngựa, tuấn mã cao lớn chậm rãi nằm rạp trên mặt đất.
“Thanh!” Hiểu Lam hô xong tên, khí lực toàn thân cứ như đã bị sử dụng hết, thân thể ngơ ngẩn ngồi trên lưng ngựa.
Lý Tuấn Tân như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, nhảy xuống ngựa, đi về phía Vương Thanh cùng Kiến Vũ.
Ai cũng thật không ngờ Kiến Vũ đơn giản như vậy đã đem Vương Thanh cứu xuống. Loại tình huống này hoàn toàn chính là cảnh chỉ có trong phim võ hiệp kinh điển, nhưng lúc này ai cũng không có tâm tư đi tìm hiểu trình độ của Kiến Vũ có thể so với mấy cao thủ như trong phim không, chỉ là thấy Vương Thanh đã an toàn mà thở phào một hơi.
Vương Thanh tại thời điểm này cũng không nghĩ đến, chính mình lại được Kiến Vũ cứu. Hiện tại bởi vì Kiến Vũ ngồi ở phía sau anh, thấy không rõ thần sắc của Kiến Vũ, cho nên khi anh nhảy xuống ngựa, nhìn về phía Kiến Vũ vẫn đang ngồi ngay ngắn thì... chỉ thấy được thiếu niên sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trong lòng ấm áp, chuyện của mình vẫn là đã dọa đến thằng bé, vì vậy sự kiện “bốn mắt nhìn nhau” vừa rồi còn đang canh cánh trong lòng anh cứ như vậy lập tức hóa thành mây bay.
“Thanh, cậu không sao chứ?” Anh quay đầu lại thấy Hiểu Lam cùng với Lý Tuấn Tân thần sắc lo lắng, xem sắc mặt hai người cũng là một mảnh trắng bệch.
Ngay lúc mấy người còn đang vui sướng chúc mừng Vương Thanh sống sót sau tai nạn thì... Kiến Vũ người vẫn cưỡi trên lưng ngựa rốt cục lên tiếng, cậu nhìn Vương Thanh nói: “Anh, anh nên giảm béo“.
Mấy người khó hiểu nhìn về phía cậu, ngay cả người còn đang cùng cậu bất hòa như Vu Hi Triệt cũng không ngoại lệ.
Kiến Vũ mặt vô biểu tình vươn tay trái vịn cánh tay phải của mình: “Tay của em hình như đã xảy ra vấn đề.” Nói xong, ánh mắt còn soi xét dáng người tiêu chuẩn của Vương Thanh. Nói xong lời này, Kiến Vũ định chuẩn bị xuống ngựa.
Cậu đã quên thân thể này quá yếu, hơn nữa còn không có nội lực, đem một nam tử trưởng thành từ trên một con ngựa túm xuống, tuy hết sức không để cho anh ấy rớt xuống, nhưng cánh tay này của mình vẫn là chịu thương.
“Em đừng động!” Vương Thanh nghe thấy Kiến Vũ cánh tay bị thương, sắc mặt cũng đã thay đổi, thấy cậu còn muốn tự mình xuống ngựa, lập tức gầm nhẹ lên tiếng, thân thủ ôm lấy eo của cậu, đem cậu bế xuống: “Anh mang em đi bệnh viện.”
Bị bỏ quên, bốn người nào đó nhìn theo bóng lưng Vương Thanh bế Kiến Vũ rời đi, yên lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Vu Hi Triệt mở miệng hỏi: “Kiến Vũ là cánh tay bị thương a?”
Bốn người còn lại gật đầu.
“Như vậy...” Vu Hi Triệt lại nhìn về phương xa: “Vương Thanh bế thằng nhóc đó làm cái gì?”
Sau đó, như cũ vẫn là vô tận trầm mặc.
Chỉ là... không ai biết phải nói gì mà thôi.