Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 41: Chương 41: Dấm chua ?!




“Nhanh lên nhanh lên, bên này, chuyền tới chuyền tới.”

“Nhanh chuyền, chú ý!”

Trên bãi bóng vang lên thanh âm kích động của nhóm cầu thủ, ngoài sân rất nhiều nam sinh nữ sinh đứng vây xem. Đối với trận đấu bóng đá lần này, sinh viên đại học B vẫn là ôm hi vọng rất lớn, dù sao đối với sinh viên đại học B mà nói, thắng được Hàn Quốc mới là quan trọng nhất, còn về phần trong số các cầu thủ có xuất hiện một người mà bọn họ đã từng rất không thích thì cũng không ai thèm quan tâm nữa.

Khi phải cùng đối mặt với chung một đối thủ, hết thảy những mâu thuẫn nhỏ khác đều có thể xem nhẹ, huống chi hiện tại Vương nhị thiếu gia đã chăm chỉ hiếu học, không chỉ ôn hòa hữu lễ với mọi người, mà còn viết thư pháp rất đẹp nữa, thái độ trên phương diện học tập cũng vô cùng nghiêm túc, ngay cả lần trước không đi học thì hôm sau đến cũng thành thật nhờ mọi người cập nhật bài giảng giúp, có câu “con hư biết nghĩ thì quý hơn vàng”, Vương gia Nhị thiếu gia lúc này thực ngoan ngoãn đến mức làm cho rất nhiều người ngạc nhiên.

Lý Hy cùng đám bạn ngồi trên khán đài bên sân bóng, nhìn các cầu thủ đầy sức sống chạy khắp sân, thần sắc rất chăm chú.

“Ngẫm lại, cậu không phải là thật sự để ý Vương nhị thiếu gia chứ?” Du Linh hoài nghi nhìn cô bạn thân của mình đang dồn toàn bộ lực chú ý đặt trên thân ảnh Kiến Vũ, có chút lo lắng nói: “Tuy Vương nhị thiếu gia hiện tại đích xác đã thay đổi rất nhiều, chính là...” Sự thật trong cuộc sống không có nhiều câu chuyện về cô bé lọ lem cùng hoàng tử như vậy.

Lý Hy buồn cười nói: “Cậu nói gì vậy?” Nói xong, đứng lên cầm lấy đồ uống mình đã mang theo đi về phía trước.

Các cầu thủ lúc này đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Du Linh nhìn theo Lý Hy đang đi tới chỗ Kiến Vũ, vẻ lo lắng trên mặt càng thêm rõ ràng, cô cũng hy vọng là mình nghĩ lung tung.

.............................................

Thẩm Xương Mân ôm tập tài liệu, có chút bất đắc dĩ nhìn hiệu trưởng phía đối diện vẫn đang khen ngợi Nhị thiếu gia không ngừng, lại liếc mắt nhìn tổng tài mặt vô biểu tình, đẩy kính mắt, hắn bắt đầu hoài nghi tổng tài tự mình đến đại học B tiến nhanh tài trợ chẳng qua chỉ là muốn đến xem Nhị thiếu gia.

“Ông nói Kiến Vũ bây giờ còn đang luyện tập ở sân bóng?” Vương Thanh nghĩ mấy ngày nay Kiến Vũ luôn đến khuya mới về nhà, hơn nữa sau khi về thì đều mang bộ dáng mệt mỏi, nhíu nhíu mày: “Đưa tôi đi nhìn xem.”

Hiệu trưởng nghe vậy, vội vàng đứng lên: “Vương tổng, mời đi hướng này.” Một đôi mắt vốn đã không lớn giờ phút này lại cười thành một đường nhỏ. Vị Vương tổng tài này cũng thật là hào phóng, tùy tiện vung tay một cái đã là giá tiền của cả một khu nhà học, so với ngân hàng rút tiền còn nhanh hơn.

Đại học B có vài sân bóng, trong đó có một sân chuyên dùng cho nhóm cầu thủ chính thức tập luyện và tổ chức các trận đấu ngoại giao, khán đài có thể chứa được gần hai vạn người, điều này trong đại học mà nói, đã xem như cơ sở vật chất không tồi rồi.

Vương Thanh đi theo hiệu trưởng đến sân bóng gần đó, xa xa đã chứng kiến trên khán đài có không ít sinh viên, ánh mắt anh có chút nhíu lại, quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng: “Xem ra các sinh viên trong trường đều rất quan tâm tới thể thao.”

Hiệu trưởng cũng có chút kinh ngạc, sinh viên trường bọn họ từ trước đến nay không để ý nhiều tới bóng đá, như thế nào hiện tại có nhiều người như vậy đến xem, mặc dù cảm thấy nghi hoặc, bất quá hiệu trưởng vẫn cười nói: “Cường thân kiện thể, chú ý thể thao cũng là nên làm.” Bước chân không trì hoãn, dẫn Vương Thanh xuyên qua một hàng cây, đi vào sân bóng.

Tới nơi, Vương Thanh liếc mắt ra xa liền chứng kiến Kiến Vũ đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, ánh mắt vốn đang ôn hòa nhưng lúc nhìn thấy có một nữ sinh quần trắng đứng ở bên cạnh cậu thì lập tức chìm chìm. Mà khi anh chứng kiến Kiến Vũ mỉm cười tiếp nhận chai nước trong tay nữ sinh thì... ánh mắt đã nổi lên hàn khí.

“Xem ra Nhị thiếu gia vẫn rất được nữ sinh hoan nghênh nha.” Thẩm Xương Mân liếc mắt nhìn nữ sinh quần trắng kia: “Bộ dáng cũng rất được...” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thanh, lập tức ngậm miệng, cái ánh mắt này của tổng tài thật sự là rất đáng sợ, cái đó có khác gì ánh mắt của một đứa trẻ trong gia đình quý tộc mồ côi cha lại bắt gặp mẹ của mình thân mật với một đứa con riêng bình dân?

“Lý Hy, cám ơn cậu.” Kiến Vũ uống một ngụm nước giải khát vẫn còn mang theo hơi lạnh, ngẩng đầu nói tiếng cảm tạ với Lý Hy, tuy sau khi vận động không nên uống nước, nhưng đối mặt với ý tốt của con gái, cậu vẫn là không đành lòng cự tuyệt, nhìn thoáng qua sắc trời: “Cậu còn chưa về nhà sao?”

“Còn có một tuần nữa là các cậu phải thi đấu với Hàn Quốc, tôi nào có tâm tư trở về.” Lý Hy ngồi xuống bên cạnh cậu, mày liễu nhíu lại: “Tôi cho cậu biết, nếu là không thắng được Hàn Quốc kia, cẩn thận tôi đánh cậu đó.” Nghĩ đến các loại hành vi vô sỉ của Hàn Quốc, Lý đại tiểu thư nghiến răng: “Phải đá cho bọn họ đoạn tử tuyệt tôn luôn.”

“Lý đại tiểu thư, chúng tôi là đi đá bóng, không phải đi đá người.” Hạ Quân nghe được lời của Lý Hy, vò đầu, liếc mắt nhìn đồ uống trong tay Kiến Vũ: “Tôi nói Lý Hy a, sao cậu chỉ lấy đồ uống cho một mình Kiến Vũ vậy, đây cũng quá bất công a.”

Lý Hy mí mắt cũng không thèm giơ lên: “Cậu vừa rồi không có suất như Vương nhị thiếu gia, một lon đồ uống tận bốn đồng đó.”

Hạ Quân im lặng, không ngờ hắn như thế mà so ra còn kém bốn đồng tiền.

Phác Hữu Thiên chẳng muốn nghe mấy câu chuyện không có dinh dưỡng đó, liếc mắt nhìn đồng hồ: “Được rồi, đá thêm một lát thì về nhà.” Nói rồi, lập tức đứng dậy khỏi ghế nghỉ.

Lý Hy nhìn theo bóng lưng các nam sinh, quay đầu liếc mắt sang lon đồ uống bị Kiến Vũ đặt ở một bên, hình như không có vơi đi được bao nhiêu, cô cầm lên lắc lắc, tựa hồ là muốn nhìn ra Kiến Vũ vừa rồi đến tột cùng uống được mấy ngụm.

Một bóng đen ngồi xuống bên người cô cách đó không xa, cô nghiêng đầu nhìn lại, là một người đàn ông anh tuấn và tràn ngập khí thế, thoạt nhìn có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp ở nơi nào. Lúc cô nhìn thì hiệu trưởng đang mang theo nụ cười ôn hòa cùng người đó nói chuyện thì, cảm thấy hiểu, người này có thể là một nhà tài trợ hợp tác với trường học.

Trong lúc đó, người đó lại nghiêng đầu nhìn cô một cái, Lý Hy cảm thấy trong lòng khẽ run lên, người đàn ông này ánh mắt vừa rồi nhìn cô rất lạnh, tựa hồ đối với cô rất không ưa, nhưng trong trí nhớ của mình, cô không nhớ mình đã từng đắc tội với một nhân vật như vậy.

Kiến Vũ cũng không biết trong khu nghỉ đang diễn ra sóng ngầm mãnh liệt, cậu chuyên tâm tính toán góc độ nào dễ dàng đá bóng, chuyền bóng như thế nào thì an toàn, cậu và Phác Hữu Thiên trên sân đã có ăn ý, điểm ấy ngay cả Hạ Quân cũng nhìn ra.

Phác Hữu Thiên nhận được bóng, dẫn bóng chạy hai bước, đột nhiên gạt sang bên cạnh, bóng bay về phía Kiến Vũ, Kiến Vũ rất nhanh nhảy lấy đà, xoay người móc ngược lại, chỉ thấy bóng tựa như tia sét, lao vút vào cầu môn.

Trên khán đài phát ra âm thanh trầm trồ khen ngợi, cầu thủ trên sân một phút sững sờ đều nhất tề bừng tỉnh, dù sao cùng nhau đá bóng đã được một thời gian, đối với các loại biểu hiện kinh hỉ của Kiến Vũ bọn họ đã bắt đầu có năng lực miễn dịch cường đại.

Tiếng reo hò trên khán đài không vào được tai Vương Thanh, tầm mắt của anh giờ chỉ dung nạp một mình thân ảnh Kiến Vũ đang nằm trên sân cỏ, sau đó nhìn một cái lại thấy một cầu thủ tiến lên ôm em trai của mình, cho đến khi Kiến Vũ bị những người kia bao phủ đến nhìn không thấy.

Thẩm Xương Mân trợn mắt há hốc mồm nhìn cú sút này của Kiến Vũ: “Một cước này của Nhị thiếu gia quá suất.” Lòng không khỏi lại có chút ít tiếc nuối, nếu những cầu thủ Trung Quốc trong đội bóng quốc gia có trình độ như Nhị thiếu gia, như vậy chẳng phải có thể làm cho những người khinh thường bóng đá Trung Quốc sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi?

“Tổng... Tổng tài!” Thẩm Xương Mân chứng kiến tổng tài nhà mình đột nhiên đứng lên khỏi ghế, trực tiếp đi vào trong sân bóng, không khỏi kéo ra khóe miệng: “Tổng tài, anh đang mặc vest không nên chen chúc vào bên trong chỗ cầu thủ người ta, vậy quả thực là... (vô duyên:))).”

“Vương tổng tài thực quan tâm em trai a.” Hiệu trưởng sửa sang mớ tóc vốn cũng không còn nhiều trên trán: “Thật sự là làm cho người ta cảm động.”

Thẩm Xương Mân liếc mắt nhìn hiệu trưởng, một ít chuyện xíu xiu này mà ngài đã thấy cảm động rồi sao? Cứ thử làm trợ lý tổng tài thay tôi xem.

Kiến Vũ cười tùy ý để các đồng đội ôm mình, cậu có thể cảm nhận được trong lòng những người này đang rất vui sướng, đã từng có thói quen không thích nhiều người tới gần nhưng ở đây trong sự vui sướng đơn thuần này, cậu đã có thể từ từ tiếp nhận, có lẽ đây chính là sức mạnh của tập thể, thứ mà cậu chưa từng được trải nghiệm qua.

“Kiến Vũ, mau nói a, cái chiêu đá móc này là làm như thế nào vậy?” Hạ Quân đưa tay vỗ vỗ vai của cậu: “Lão tử đá bóng nhiều năm cũng chưa từng làm được như vậy.”

“Đây là vấn đề thiên phú.” Phác Hữu Thiên ngược lại so với Hạ Quân thu liễm hơn, chỉ là trên mặt cũng dẫn theo vui vẻ: “Kiến Vũ, trận đấu sắp tới cậu cần phải bảo trì trạng thái tốt nhất a.” Các cầu thủ khác vừa nghe, cũng phụ họa theo, trong đội có ba người này, còn lo không thắng được Hàn Quốc nho nhỏ kia sao?

Chờ các đồng đội tản ra, Kiến Vũ mới nhìn thấy Vương Thanh đang đứng cách đó vài bước không xa, cậu kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh, sao anh lại tới đây?!”

Vương Thanh mỉm cười đến gần, sửa sang những sợi tóc trên trán đã bị mồ hôi làm ẩm ướt của Kiến Vũ: “Buổi chiều đến trường học bàn việc, nhân tiện tới đây xem em, đường bóng vừa rồi đá rất đẹp.” Nhìn thiếu niên hai mắt sáng long lanh, anh cảm thấy trong lòng mình phảng phất như bị cái gì lướt qua, ngứa ngứa rồi lại ấm áp.

“Anh nhìn thấy?!” Kiến Vũ một bên thở phì phò một bên nói: “Em sẽ không để thua cái nước Hàn Quốc gì đó kia.”

Vương Thanh bật cười, khó được chứng kiến Kiến Vũ vì một chuyện mà có thái độ cố chấp như thế: “Có Kiến Vũ ở đây, nhất định sẽ không thua.”

“Là có mọi người ở đây, đây là sức mạnh của tập thể.” Kiến Vũ nghiêm túc nói: “Tựa như công ty của anh trai vậy, phát triển được là dựa vào mọi người.”

Đối với tư tưởng giáo dục của Kiến Vũ, Vương Thanh liên tục tán thành, cùng Kiến Vũ đi thay quần áo xong, liền đi ra cổng trường lái xe về nhà.

Ở góc nào đó của sân bóng, Thẩm Xương Mân nhìn nhìn bãi cỏ xanh biếc không một bóng người, tổng tài, anh bỏ rơi tôi, sớm biết anh muốn đón Nhị thiếu gia về nhà, tôi sẽ lái xe của mình đến, cũng sẽ không vì muốn tiết kiệm chút tiền xăng mà khiến mình rơi vào thảm cảnh thê lương như thế này.

...................................

Vương Thanh ngắm nhìn thiếu niên đang nằm ngủ trên đầu gối anh, nâng tay nhẹ nhàng sờ lên hàng lông mi cong cong, khẽ nhoẻn miệng, khó chịu trong lòng lúc chiều cũng nhanh tiêu tán đi. Cẩn thận điều chỉnh tư thế giúp cậu thoải mái, lại lấy áo khoác đắp lên người cậu, chỉ lộ ra cái đầu, Vương Thanh mới nhẹ nhàng cẩn thận nâng Kiến Vũ lên.

Làn da rất trắng (ゝ。∂), nhịn không được bèn vươn tay sờ sờ gò má, chính là xúc cảm tốt đẹp làm cho Vương Đại thiếu gia trong mắt cũng lộ ra vài phần vui vẻ, lông mi cong cong, làn môi cũng rất câu nhân, nếu hôn lên cảm giác nhất định sẽ rất không tồi.

“Tổng tài, đã về đến nhà.” Lái xe nói khẽ.

Vương Thanh mở cửa xe, bế Kiến Vũ xuống xe, thấy quản gia ra đón, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi mang Kiến Vũ lên lầu tắm rửa.”

Quản gia cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng Vương Thanh, thiếu gia quan tâm em trai như vậy, rất tốt rất tốt.

Nhưng mà... tắm rửa?! Quản gia mở to hai mắt, thiếu gia, Nhị thiếu gia sẽ thẹn thùng. >_>

.......................................................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.