Sau khi trở lại văn phòng, Vương Thanh vẫn “lạnh lùng” mở ra Laptop, chỉ là tay nắm chuột từ lúc mở máy ra vẫn không di động chút nào.
Thẩm Xương Mân đứng bên kệ văn kiện, lật xem hợp đồng công ty mà hôm nay cần đàm phán, ánh mắt khinh thường liếc nhìn bộ dáng sếp nhà mình: Rõ ràng trong lòng phấn khích như vậy còn cố nén, sợ ai nhìn a? Đem tư liệu để qua một bên, Thẩm Xương Mân rót cho Vương Thanh một chén trà, đối phương nhìn thoáng qua chiếc cốc, không hề động, chỉ là dư quang trong mắt cứ nhìn chăm chăm cửa ra vào.
Thẩm Xương Mân vội ho một tiếng, cũng liếc về phía cánh cửa. Nhị thiếu gia còn chưa tới. Hắn nhíu mày, chẳng lẽ những người kia vẫn cố triền trụ (bám theo giữ lại) nhị thiếu gia? Chính là hắn không có nhớ lầm, nhị thiếu gia đã gọi bảo vệ đem bọn họ đuổi đi. Bảo vệ của Vương thị còn không có vô dụng đến mức mấy kẻ người chỉ toàn thịt như vậy cũng lôi không nổi a?
........................................
Kiến Vũ vừa mới vào thang máy thì thấy một nữ tử trẻ tuổi diện bộ váy màu trắng mang theo một nam nhân mặc vest cũng đi vào. Ba người nhìn nhau đánh giá, ai cũng không nói gì.
Dư Anh vì muốn cùng tổng tài đàm luận hợp đồng, cho nên cũng đi thang máy lên tầng cao. Cô nhìn thiếu niên mặc áo sơmi màu sáng trước mặt, cảm thấy có chút nghi hoặc. Thiếu niên mang theo cơm hộp này chẳng lẽ là người hầu nhà Vương thị tổng tài? Nhưng sao lại xách tận hai hộp? Chẳng lẽ trong công ty này còn tồn tại người nào khác có thể khiến người hầu Vương gia phải tới đưa cơm?
Bản hợp đồng này, cô cùng Vương Thanh đã nói chuyện nhiều lần. Đối với công ty các cô mà nói, nếu như có thể cùng Vương thị kí kết, chắc chắn sẽ là sự trợ giúp rất lớn. Cô đã tốn rất nhiều công phu tìm hiểu sở thích của Vương Thanh, nhưng quả thực cô luôn không tài nào nắm bắt được hứng thú của người này.
Nghe giang hồ đồn đại rằng Vương Thanh thích cà phê, cô liền nhờ một người bạn ở nước ngoài tìm bằng được cho mình loại hạt cà phê tốt nhất, hơn nữa còn không dễ mua. Kết quả, lúc đưa cho Vương Thanh thì... lại thấy vẻ mặt đối phương căn bản không hề có chút mừng rỡ nào. Về sau mới biết được, Vương Thanh chẳng hiểu từ lúc nào đã bắt đầu cai cà phê.
Sở thích của người này được bên ngoài đồn đại rất nhiều, chính là không một người nào, không một cái nào là thật. Cô thực vất vả mới tìm được một cái có căn cứ, đối phương lại bỏ cái sở thích này. Cái gọi là “con đường hợp ý đi mãi không thông” chính là nói về chuyện này đây.
Trong đầu Dư Anh chợt lóe, lập tức trên khóe miệng mang theo một nụ cười rất chuẩn, hướng thiếu niên tuấn mỹ mặc áo sơmi màu sáng, nói: “Cậu cũng là tới tìm Vương Thanh tiên sinh?”
Kiến Vũ vừa nghe vị nữ tử này hỏi như thế, liền hiểu rõ người này không quen mình. Có thể đi vào cái thang máy này mà lại không biết cậu là ai, như vậy cũng không phải là người của công ty. Cậu gật đầu nói: “Đúng vậy, xin hỏi cô là...?”
“Tôi là tổng giám đốc của công ty Night, lần này là đến cùng Vương Thanh tiên sinh đàm phán chuyện làm ăn.” Dư Anh đoán người này chắc cũng có đôi chỗ am hiểu về Vương Thanh, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa: “Chỉ là không biết Vương Thanh tiên sinh bây giờ có đang bận hay không, sợ quấy rầy đến tiên sinh.”
Kiến Vũ khẽ nhếch khóe miệng, vị nữ tử này có lẽ chính là “nữ cường nhân” (người phụ nữ mạnh mẽ, thành đạt) mà thế giới này hay nói tới a: “Anh ấy giờ này có lẽ không quá bận.” Bất quá sau khi tôi đến, chỉ sợ cũng muốn vội vàng ăn cơm.
“Vậy thật tốt quá.” Dư Anh nói xong, cửa liền mở. Ba người đi ra thang máy, Dư Anh vẻ mặt khó xử nhìn Kiến Vũ: “Vị tiên sinh này, có thể nhờ cậu chút chuyện được không?”
Kiến Vũ vốn vội đến văn phòng Vương Thanh, nhưng đối phương là nữ tử, cậu cũng không muốn thất lễ, đành phải mang theo nụ cười hỏi: “Mời nói.”
“Tôi không biết Vương Thanh tiên sinh có chuyện gì kiêng kị, sợ đợi lát nữa đi vào lại đắc tội Vương tiên sinh. Chắc cậu cũng biết thói quen ngày thường của Vương tiên sinh?” Dương Anh lần nữa đảo mắt nhìn qua cơm hộp trong tay Kiến Vũ. Nếu là người Vương gia, không có khả năng không biết một số thói quen của Vương Thanh.
Kiến Vũ mặt không đổi sắc cười nói: “Thói quen của anh ấy chính là một ngày ba bữa, phải làm việc thì cứ làm việc, nên ngủ thì cứ ngủ.” Chỉ là tay cầm cơm hộp chợt siết chặt hơn, nhắc tới mới nhận ra, làm em trai của anh ấy, vậy mà sở thích của đối phương là gì cậu cũng không biết.
Dương Anh nụ cười trên mặt cứng đờ. Ai mà chẳng một ngày ba bữa, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Người Vương gia này thoạt nhìn tuổi còn trẻ mà đáp trả vòng vo cũng thật giỏi, cái gì cũng đều không muốn để lộ ra.
.............................
Lo lắng Kiến Vũ xảy ra chuyện, Vương Thanh rốt cục không thèm giả vờ thâm trầm nữa, vứt chuột sang một bên, vội vàng đi ra ngoài. Kết quả đi chưa được mấy bước đã chứng kiến Kiến Vũ đang đứng ở cửa thang máy cùng một nữ nhân trò chuyện vui vẻ đến đầy mặt tiếu dung (mặt cười), lập tức sắc mặt chìm chìm, đi qua nói: “Vũ, em đứng ở đây làm gì vậy?” Một nam một nữ đứng nói chuyện ở chỗ này, còn ra thể thống gì nữa?! Về phần còn tồn tại một nam nhân mặc vest bên cạnh, bị Vương Thanh lựa chọn không thèm để mắt đến.
Dương Anh nhìn thấy Vương Thanh đi ra, vội vàng mỉm cười nói: “Vương tổng tài, chào ngài.”
Vương Thanh bắt tay cô, lần nữa quay đầu nói với Kiến Vũ: “Sao em muộn như vậy mới đến, trên đường gặp chuyện gì sao?” Nói rồi, tiếp nhận hai hộp cơm trong tay Kiến Vũ, cứ như cậu đến muộn, tất cả đều do lỗi của chúng.
Dương Anh vốn muốn nói chút ít lời khách sáo, kết quả lại thấy đối phương cơ hồ xem mình như người vô hình, trương to miệng, một chữ cũng thốt không ra. Dương Anh cô thậm chí ngay cả một cái người hầu của Vương gia đều không bằng sao? Xem ra tuần này cần sắp xếp thời gian đi thẩm mỹ viện mới được.
Trợ lý sau lưng Dương Anh chứng kiến cái cảnh này, sờ sờ mũi, quay đầu ngó lơ sang một bên, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không nhìn thấy. Làm một người trợ lý, áp lực của hắn rất lớn a.
Kiến Vũ nghe Vương Thanh hỏi như vậy, nghĩ đến mấy người kia, lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì, em chỉ là gặp chút phiền toái nhỏ thôi.”
Vương Thanh thấy cậu thần sắc có chút mất tự nhiên, sờ sờ đỉnh đầu của cậu, nói: “Được rồi, đi vào thôi, đều sắp đến 1 giờ rồi, em cũng đã đói bụng có phải không?”
Kiến Vũ nhẹ gật đầu: “Ưm, hôm nay em có vận động thêm chút gân cốt.” Dùng thân thể này sử dụng “Thiếu Lâm liên hoàn cước” thực là quá cố sức.
Nghĩ đến thảm trạng bị đá văng lên bàn tiếp tân của người nọ, Vương Thanh khóe miệng có chút kéo ra, vội ho một tiếng nói: “Vậy hôm nay ăn nhiều một chút.”
Dư Anh nhìn Vương Thanh mang bộ dáng từ ái đem thiếu niên dẫn đi, sắc mặt cứng ngắc nhìn theo bóng lưng hai người. Tôi dầu gì cũng là một con người đang đứng sờ sờ ở đây! Hai người nhiều ít gì cũng nên chia sẻ chút sự chú ý cho tôi a!!
“Đúng rồi, ca, vị tỷ tỷ kia thì tính sao?”
Té ra là huynh đệ. Trái tim Dư Anh nhanh chóng khép lại vết thương. Khó trách mình không được để mắt đến, chuyện này cũng có thể thông cảm.
“Không cần lo lắng, Xương Mân sẽ an bài.”
“A.”
Vù vù vù (tiếng gió thổi), cả người cô lập tức đông thành đá vỡ nát vụn rơi trên mặt đất. Vương tổng tài, lần sau ngài có nói những lời này thì... thanh âm nhỏ đi một chút có được không? Tôi không có ưu điểm gì, chỉ là từ nhỏ thính lực so với người khác rất tốt.
Thẩm Xương Mân thương cảm liếc nhìn Dư Anh, ai bảo cô vô tình “dại dột”, cản bước làm nhị thiếu gia đến muộn, tổng tài chính là đã chờ nhị thiếu gia mãi.
Vương Thanh tiến vào văn phòng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Dư Anh, tuy bộ dáng không tồi, nhưng tuổi lớn hơn Kiến Vũ nhiều như vậy, Kiến Vũ chắc chắn sẽ không ưng cô ta, Vương Thanh nhẹ nhàng thở phào trong vô thức. Lập tức cảm thấy, người của công ty này thật không biết ý biết tứ, sao lại đến tìm anh vào giờ cơm trưa, chẳng phải đã quấy rầy mình cùng Vũ dùng cơm sao? Đương nhiên, anh tuyệt đối không phải là đang giận chó đánh mèo, tuyệt đối không phải!
“Hai vị, mời đến bên này nghỉ ngơi.” Thẩm Xương Mân chứng tỏ mình một người trợ lý xứng đáng với chức vụ, nhanh chóng phát huy công dụng cường đại của hắn: “Tổng tài hôm nay công tác bận rộn, cho nên hiện tại mới dùng cơm trưa, xin hai vị chờ trong chốc lát.”
“Thẩm trợ lý khách khí rồi.” Dư Anh cũng tiếp lời của hắn, ba người đến một gian phòng khách bên cạnh, Thẩm Xương Mân lại pha trà mời hai người: “Hợp đồng của hai vị, có thể để cho tôi xem trước.”
Dư Anh biết rõ thân phận của Thẩm Xương Mân, đương nhiên cũng không cự tuyệt, đem hợp đồng giao cho hắn, nâng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt khẽ biến. Mấy lần trước đến Vương thị, thứ Thẩm Xương Mân bưng tới mời bọn họ chính là cà phê, lần này lại là trà, chẳng lẽ nói, Vương Thanh hiện tại thích uống trà?
Thẩm Xương Mân thấy Dư Anh bưng chén trà ngẩn người, cười nói: “Nếu Lâm tiểu thư không thích uống trà, vậy tôi đi đổi cho cô một ly khác.”
“Không.” Dư Anh đặt chén trà xuống, cười giải thích nói: “Chỉ là mấy lần trước đến quý công ty đều là uống cà phê, lần này lại uống trà nên có chút ngạc nhiên mà thôi.”
Thẩm Xương Mân mở bản hợp đồng ra, nhìn bao quát vài số liệu: “Mấy ngày trước nhị thiếu nói uống quá nhiều cà phê không tốt, cho nên tổng tài bắt đầu uống trà, đãi khách cũng phần lớn là dùng lá trà, đương nhiên khó tránh khỏi Shin tiểu thư có chút không quen.”
“Không, không, uống ít cà phê đi một chút đúng là tốt hơn.” Dư Anh nhẹ nhàng cười, che dấu sự kinh ngạc của mình, vừa rồi cô còn không có chú ý, hiện tại mới đột nhiên nhớ tới, quan hệ của Vương gia hai huynh đệ vốn nghe nói là rất ác liệt, nhưng tại sao những gì mình tai nghe mắt thấy hôm nay, lại hoàn toàn không giống với lời đồn đại ở bên ngoài?
Sau khi Vương Thanh đem Kiến Vũ mang vào văn phòng, cậu rất tự giác một mình kéo chiếc sô pha dài tới bên bàn, sau đó mở hai nắp hộp cơm ra, trong đó có một hộp cơm truyền ra vị thuốc nhàn nhạt, cậu xem xét, loáng thoáng có thể thấy được nửa cái mai rùa, nửa quả hà thủ ô nổi lềnh bềnh trong súp, dù cho đứng ở cách xa một chút, vẫn có thể ngửi được vị thuốc từ đó tỏa ra.
“Ca, quản gia thúc thúc nói, anh phải đem súp uống hết.” Kiến Vũ đẩy bát súp đến trước mặt Vương Thanh, trong nội tâm giật mình, hóa ra anh trai cần tẩm bổ...
Vương Thanh vừa mới thấy rõ là loại súp gì thì... mặt đen hơn phân nửa, lại nhìn Kiến Vũ mang vẻ mặt “em hiểu mà”, sắc mặt lập tức chìm xuống, nói: “Ăn cơm.”
Kiến Vũ vội vàng nhấc ra mấy tầng khay thức ăn bên trong, rất là chu đáo đem thìa cùng dĩa ăn đưa cho Vương Thanh, sau đó dùng tay trái cầm thìa ăn cơm, tận lực không đi nhìn thẳng vào sắc mặt âm trầm của Vương Thanh.
Cơm ăn được hơn phân nửa, súp không hề động.
Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh, sắc mặt đối phương đã dễ nhìn hơn không ít, nhưng vẫn là có chút âm trầm.
Vương Thanh dùng dĩa chọn mấy miếng thịt cho Kiến Vũ: “Mau ăn, bằng không đợi lát nữa sẽ nguội.” Trẻ con nhà người ta kiêng ăn là vì thích ăn thịt mà không thích ăn rau, còn của nhà anh thì lại... đúng là trái ngược.
Kiến Vũ thu hồi ánh mắt, đem một miếng thịt nhét vào trong miệng, tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng vẫn có chút nhăn lại lông mày, cậu không thích ăn thịt.
Ăn cơm xong, Kiến Vũ chùi miệng, nhìn nhìn bát súp vẫn còn nguyên, cau mày nói: “Ca, anh thật sự không uống súp này sao, quản gia thúc thúc đã phải làm rất vất vả.”
Vương Thanh sắc mặt lần nữa trầm xuống: “Em nên đi ngủ trưa rồi.”
Kiến Vũ đứng lên, thở dài nói: “Ca, giấu bệnh sợ thầy là không tốt, huống chi đây chỉ là súp mà thôi.”
Vương Thanh sắc mặt đột biến, cắn răng gầm nhẹ nói: “Kiến Vũ!”
...............................................
>_>. Bạn Vuông ah, tẩm bổ cũng rất tốt ah, NGƯỜI TA còn đợi bạn chăm sóc nà ^^