Winter's Edge

Chương 11: Chương 11




Mất hơn một tiếng đồng hồ cô mới lê được người ra khỏi giường. Cơn buồn nôn sáng hôm ấy khủng khiếp đến mức toàn thân cô như tê liệt, cơ thể hết chuyển từ lạnh lại sang nóng, rét run và toát mồ hôi, đến khi cô gần như cất tiếng kêu cứu.

Nhưng bất cứ tiếng kêu cứu nào cũng có khả năng khiến chồng cô từ phòng kế bên chạy sang nhanh hơn những người khác. Cô nhắm mắt, nghiến răng chịu đựng cho đến khi cảm giác nôn nao quyết định rút lui.

Khi cuối cùng cô đứng dậy được trong cảm giác nhẹ nhõm khôn tả thì cô sực nhớ đến cuộc hẹn với bác sĩ. Chí ít bà ấy có thể chẩn đoán và chấm dứt tình trạng đáng sợ này. Molly gần như sợ đi ngủ ban đêm, vì cứ nghĩ đến sự đau đớn chờ sẵn khi thức dậy. Hôm nay cô sẽ có câu trả lời, cho dù có thể không phải là câu trả lời thuận lợi nhất.

Xem ra rất xa xôi và khó thành hiện thực. Và tệ nhất là, Patrick đã làm rõ rằng đừng mong anh ta chịu trách nhiệm về đứa bé. Đáng lẽ cô phải đoán ra mối quan hệ của họ bấy lâu nay ắt không có tình dục. Tuy thế, cô gần như cảm thấy được sức nóng mỗi khi anh nhìn cô.

Có lẽ nó chỉ là niềm mong mỏi về phía cô. Có lẽ cô đúng là người đàn bà lẳng lơ như người ta nói. Nếu vậy, thì chẳng cách gì đoán được cha đứa bé là loại người nào. Không sao hết – cô vẫn không muốn bỏ cuộc, cô ngoan cố nghĩ lúc bước vào dưới vòi sen.

Cô đứng trong màn nước bốc hơi mù mịt cho đến khi không chịu được nữa, rồi lau khô người, nhìn chằm chằm thân hình mình trong gương. Vẫn là đôi chân thon dài và cái bụng phẳng. Eo cô không hề đầy lên, bầu ngực nhỏ nhắn không trở nên nhạy cảm và căng nhức. Cô đã bỏ lỡ mất giai đoạn ấy, cách chắc chắn nhất để biết có chuyện không ổn, ký ức của cô chỉ vẻn vẹn có năm ngày. Cơ thể cô cũng lặng câm trước những câu hỏi y như tâm trí.

Cô mặc một trong những chiếc váy dài bằng tơ nhân tạo mua lần trước cộng với một chiếc áo len đan dày, nom rất ấm áp và nữ tính. Cô cho hẳn là bản năng mẫu tử tiềm ẩn đã khiến cô chuyển từ quần dài sang váy khi suy ngẫm về chức năng làm mẹ. Cô nhìn đồng hồ, và ngạc nhiên thấy đã gần trưa. Hẳn là cô đã ngủ thiếp đi một giấc nữa.

”Chà chà, sáng nay có người trông thật quyến rũ,” Giọng nói của Lisa Canning chào đón Molly khi cô đi vào bếp. Molly lẳng lặng quay người đi ra cửa, nhưng Patrick không biết từ đâu xuất hiện, chặn đường thoát của cô.

”Cô nghĩ cô đang đi đâu thế?” anh hỏi.

Cô cố ý hiểu lầm ý anh. ”Đến gặp bác sĩ,” cô ngang ngạnh đáp.

Anh nhướng một bên mày, và dù rất không muốn, cô vẫn không thể không nhận thấy vẻ đẹp của người đàn ông này, một vẻ đẹp có sức mạnh kích động cô cũng như sự khinh miệt thường lệ của anh ta đẩy cô ra xa.

”Cô không định đi ngay lập tức phải không? Vào đây ăn trưa đã.”

Cô ngước nhìn anh đầy nghi hoặc trước sự nhã nhặn đột xuất này. ”Tôi không đói,” cô càng bướng bỉnh.

”Đủ rồi.” Một bàn tay mạnh mẽ túm lấy cánh tay cô và cô bị lôi trở vào bếp như con cá mắc vào lưỡi câu.

Lisa mỉm cười với cả hai người bằng vẻ trơ tráo dễ thương lúc nào cũng sẵn của mình. ”Anh đây rồi, Patrick. Em cứ băn khoăn phải mất bao lâu anh mới dứt ra khỏi những quyển sách của mình. Và cả cô vợ nhỏ của anh nữa. Tôi đã bảo cô là bộ trang phục đơn sơ kia trông ngây thơ một cách quyến rũ chưa, Molly thân mến? Rất đồng quê.” Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, và Molly trừng mắt đáp lại, giật tay ra khỏi bàn tay như gọng kìm của Patrick.

”Chị cũng từng có một thời trẻ trung mà,” cô trả lời châm chọc, ngồi phịch xuống chiếc ghế xích đu gần lò sưởi lạnh ngắt. ”Chị đến ăn trưa thế này thật là tử tế, Lisa,” cô đột ngột nói. ”Bác Ermy và bác Willy đâu rồi? Tôi dám chắc họ nhớ chị đến héo hon cả người. Nhất là khi dạo này chúng tôi ít được gặp chị.”

Lisa đỏ mặt, và Molly nhận ra trong nỗi ngạc nhiên rằng cô vừa tình cờ ghi được bàn thắng. Vậy ra Patrick không gặp gỡ chị ta thường xuyên như bề ngoài. Có lẽ tình huống ấy không đến mức đáng tin cậy như cô nghĩ.

”Họ vừa lên đường đi chơi rồi,” Patrick lầm lì nói, và mắt Molly bắt gặp đôi mắt xanh sẫm của anh ta với cảm giác hơi sốc. Anh ta cũng không muốn Lisa ở đây. Anh ta đã ép cô ở đây để bảo vệ anh ta. Cô cố kìm vẻ thích thú độc địa của mình.

”Thật ư? Họ đi bao lâu?”

”Tối nay và một phần ngày mai.” Anh nhún vai. ”Tôi không chắc lắm.”

”Thế thì sẽ chỉ có mình cô và Patrick ở nhà tối nay!” Đôi mắt tím của Lisa tròn xoe khi cô ta điểm vào câu nói cái ý nghĩ đã ám ảnh tâm trí Molly vào những giây cuối cùng. ”Vì tối nay bà Morse cũng nghỉ.”

Hình như cô ta rành rẽ những sự sắp xếp trong nhà ở Winter’s Edge hơn cả Molly.

Nhưng Molly có thể tỏ ra rộng lượng. Cô nở nụ cười khả ái. ”Ồ không sao đâu, Lisa. Chúng tôi kết hôn rồi mà, chị biết đấy.”

”Tôi biết,” cô ta đốp lại bằng giọng hạ thấp, ngấm ngầm biểu thị sự thù địch của mình. Molly biết cô ta rắp tâm muốn giành chồng mình, và Patrick thì dứt khoát muốn tránh xa cô ta. Molly phát hiện ra tâm trạng cô được cải thiện đáng kể.

”Patrick, anh yêu.” Lisa uyển chuyển đứng lên và đặt bàn tay thanh mảnh mang nhẫn lên cánh tay Patrick. ”Anh thấy chúng ta có nên ra ngoài cưỡi ngựa chiều nay không? Em có rất nhiều điều đang nóng lòng muốn kể với anh.” Đôi mắt tím của cô ta sáng ngời trên gương mặt xinh đẹp, và Molly tự hỏi làm thế nào cánh mày râu có thể cưỡng lại cô ta.

”Xin lỗi Lisa,” Patrick nói. ”Chiều nay tôi phải đưa Molly đến chỗ bác sĩ.”

”Gì cơ?” Molly kinh hãi hỏi.

”Tôi đã bảo với bà Morse sẽ đưa cô đi. Chiều nay bà ấy nghỉ và tôi cũng có thể thực hiện một vài trách nhiệm làm chồng của mình.”

Nếu Lisa trông đã sưng sỉa từ trước thì không gì sánh nổi với vẻ mặt cô ta lúc này. Molly ắt sẽ thấy chuyện này thú vị nếu cô không quá hốt hoảng trước ý nghĩ Patrick chở cô đi thử thai.

”Tôi thích bà Morse đi với tôi hơn,” cô yếu ớt nói. ”Đây là chuyện của phụ nữ.”

Nếu cô hy vọng làm anh xấu hổ thì cô đã thất bại. ”Không sao, Molly,” anh nói với sự vui vẻ tàn nhẫn. ”Tôi thuộc mẫu người nhạy cảm của Thế Kỷ Mới. Tôi muốn ở đó với cô.”

Và cô chỉ có thể nuốt xuống tiếng làu bàu hoài nghi của mình.

Chuyến đi tới ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn của bác sĩ Turner rất nhanh và không thoải mái. Hai người không ai nói với ai một lời, và Molly cố tập trung ngắm khung cảnh đồng quê. Tất cả chỉ hơi quen quen. Mọi thứ đang quay lại từng chút một và gây ra một cảm giác lo lắng kì lạ. Phần lớn những mảnh ký ức mờ nhạt đều ngắn ngủi và không vui vẻ. Cô có thể bắt đầu nhớ lại một phần rất nhỏ đêm tân hôn của mình, dù tất cả đến với cô từ một khoảng cách xa xăm. Cô có thể nhớ mình trút bỏ chiếc váy trắng và khóc, khóc mãi không thôi. Nhưng cô không thể nhớ có Patrick bên cạnh, ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô, vỗ về cô. Nhưng khi cô cố đi sâu thêm thì nó sẽ biến mất hoàn toàn, như một đứa trẻ tai quái cứng đầu đang chơi trò trốn tìm.

”Có muốn tôi vào cùng cô không?” Giọng Patrick nghe thiếu kiên nhẫn, và cô nhận ra anh đã hỏi câu ấy không phải một lần. Họ đã dừng lại trước cửa phòng khám của bà bác sĩ trong lúc Molly còn chìm đắm trong mơ màng.

”Không!” Cô kêu lên. ”Ý tôi là, tôi sẽ đi...khám về vấn đề phụ nữ và...”

”Tôi tin chúng được gọi là khám vùng chậu,” anh kéo dài giọng, và cô có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ. Một người đàn bà lăng loàn làm sao có thể đỏ mặt được chứ? ”Cô có cần cập nhật vấn đề tránh thai của mình không?”

Cô ngẩng cao đầu, ráng sức vượt qua nỗi xấu hổ. ”Tôi dùng biện pháp tránh thai nào vậy?” cô tò mò hỏi.

”Tôi tuyệt nhiên không biết.”

Đáng lí ra điều đó cho cô một manh mối. Nhưng cô đang quá lo sợ, thêm vào đó Patrick cứ nhìn cô làm cô càng cuống, chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện ấy. ”Chắc là không mất nhiều thời gian,” cô nói, ra khỏi chỗ ngồi. ”Nửa giờ nữa anh có thể quay lại.”

”Tôi sẽ đợi,” anh nói. Và vì lí do nào đó cô không thấy nó mang lại chút an ủi dù nhỏ nhất.

Sự an ủi cũng chẳng có nhiều tác dụng đối với cuộc kiểm tra của cô. Khi cuối cùng cô đã nằm yên vị trên bàn khám ở một tư thế đầy ngượng ngùng và thiếu trang nhã thì cô bắt gặp gương mặt bực bội của bà bác sĩ trong nỗi bối rối ngơ ngác.

”Cô đến gặp tôi về việc có khả năng mang thai đúng không, cô Winters?” bà hỏi với vẻ đáng sợ của một thành viên tòa án giáo hội.

Molly im lặng gật đầu. Bác sĩ Turner lùi lại một lúc.

“Xong rồi,” bà nói cộc lốc. “Cô có thể mặc đồ vào. Làm tất cả các xét nghiệm máu cho cô ấy, rồi đưa cô ấy đến văn phòng tôi.” Bà dợm bước đi ra cửa, Molly ngồi dậy, giật tấm vải che kín người.

“Tôi có thai không ạ?” cô hồi hộp hỏi.

Bác sĩ Turner nhìn cô chằm chằm trong một khoảng thời gian kéo dài chất chứa hoài nghi. “Đến văn phòng tôi,” bà đột ngột nhắc lại.

Molly cứ nhớ đến ánh mắt nghi ngờ đó trong lúc chịu đựng những đợt xét nghiệm máu khó chịu và ba lần chích ngón tay đau nhói. Y tá đúng là một đồ tể khát máu lấy việc chọc vào các mạch máu bất hợp tác của cô làm niềm vui độc ác. Mất đúng hai tiếng rưỡi đồng hồ kể từ khi cô bước vào tòa nhà này, và thực tế là cô đã ở trong tình trạng muốn gục xuống vì lo sợ lúc họ đưa cô quay lại văn phòng bác sĩ Turner. Molly ngồi trong căn phòng nhỏ ốp gỗ ván, cố hướng sự quan tâm vào những giấy phép đóng khung và các bằng cấp, những bức tường để đầy sách y học, chuẩn bị tinh thần đón những tin tức có thể thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.

Chí ít không có ai đưa Patrick vào đây để nghe tin. Sự phân biệt giới tính lạc hậu của bác sĩ đa khoa cũng có cái lợi, Molly nghĩ với một thoáng biết ơn.

Bác sĩ Turner bước vào phòng một cách nhanh nhẹn, và ngồi xuống phía đối diện Molly, đầu cúi xuống. Bà là hình ảnh đặc trưng của một bác sĩ nông thôn lạc hậu, gương mặt nhiều nếp nhăn, đôi mắt mệt mỏi, và Molly tự hỏi bà đã làm gì để có được vẻ bất mãn kia, hoặc để gây ra sự ….có phải là bối rối không nhỉ?

“Tôi nghe nói cô bị mất trí nhớ?” bà bác sĩ hỏi độp một cái, riết róng nhìn cô qua cặp mắt xanh nhạt.

“Đúng vậy,” cô chầm chậm trả lời.

“Tôi nghĩ nó giải thích cho chuyện này,” bác sĩ Turner nói, phần nào cho chính mình nghe. “Cô đã hoàn toàn hồi phục sau sự cố đó trừ một ít vết sây sát.”

“Chuyện đó tôi biết.” Molly gạt thông tin ấy sang một bên. “Cái tôi muốn biết là liệu tôi có thai hay không.”

Bà bác sĩ ngả người ra sau, một ánh thích thú chợt lướt ngang gương mặt mệt mỏi.

“Chà, cô Winters, học thuyết đức mẹ đồng trinh không phải là không thể xảy ra trong y học, nhưng trong trường hợp của cô tôi nghĩ chúng ta không cần lo lắng.”

Molly ngây mặt ra nhìn bà. “’Đức mẹ đồng trinh’?” cô lặp lại, sửng sốt. “Bà đang bảo tôi rằng tôi vẫn còn trinh sao?”

Bà bác sĩ gật đầu. “Không biết bao lâu rồi tôi mới gặp trường hợp này ở một cô gái trên mười bẩy tuổi.” Bà khẽ cười, rồi đột ngột nghiêm túc. “Chồng cô có vấn đề gì cần tôi điều trị không?”

“Bà biết điều đó hơn tôi mới đúng,” cô cay đắng đáp. “Chẳng phải bà là bác sĩ của anh ta sao?”

“À, cậu ấy chưa bao giờ kể ra, nhưng đàn ông vốn rất tức cười trong những chuyện kiểu đó,” bác sĩ Turner ngẫm nghĩ. “Họ cảm thấy xấu hổ.”

“Tôi ngờ rằng trong lĩnh vực ấy anh ta chẳng làm sao hết,” Molly trả lời, nghĩ đến vẻ tự tin vênh váo của Lisa. “Anh ta chỉ không quan tâm nhiều đến tôi thôi.”

“Có thể lắm. Tôi nghĩ dù sao tôi vẫn nên gặp cậu ấy.” Bà chăm chú ngó Molly qua bàn. “Cô bảo cậu ta lúc nào đó hãy đến đây vào tuần tới.”

“Tôi không nghĩ vậy,” cô đáp, ý nghĩ ấy làm cô khiếp hãi. “Chúng tôi không thân thiết lắm.”

“Tôi cũng có thấy,” bác sĩ Turner nói, rồi cười khùng khục trước câu đùa của mình. “Tuy nhiên tôi vẫn muốn gặp cậu ta. Trong khi chờ đợi chúng ta sẽ xem mấy xét nghiệm máu kia thế nào – nhìn cô hơi tiều tụy. Chúng ta sẽ tìm hiểu xem cái gì làm cô nôn mửa, cô gái trẻ à, đừng lo lắng. Dù tôi cho rằng chẳng qua là do stress thôi. Khi nào có kết quả chúng tôi sẽ gọi cô.” Bà xua cô đi bằng một cái khoát tay, và Molly chẳng thể làm gì khác ngoài rời khỏi phòng, với đáp án cho một câu hỏi châm ngòi cho một ngàn câu hỏi khác.

Patrick đang ngồi trong phòng chờ, vây quanh là các bậc cha mẹ mặt mũi lo lắng và những đứa trẻ khóc mếu. Anh cao lớn và lạc lõng giữa khung cảnh ủy mị ấy, tuy thế trông anh vẫn thoải mái khác thường giữa đám đông hỗn loạn. Anh đứng dậy khi cô bước ra, nhướng một bên mày dò hỏi, rồi đi theo cô ra ngoài chỗ đậu xe.

Trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ. Cô chờ anh mở cửa, rồi ngồi vào xe và cầu cho anh sẽ không hỏi cô đến gặp bác sĩ Turner làm gì.

Lẽ ra cô nên biết làm thế chỉ phí thời gian. “Vậy,” anh lên tiếng, lái xe ra đường cái, “cô có thai không?”

Cô trừng mắt nhìn anh. Thật quá ư ảo tưởng khi cho rằng cô sẽ lừa được anh ta. “Không,” giọng cô chỉ lớn hơn tiếng lầm bầm tí chút.

“Cũng tốt. Cố gán con của gã đàn ông khác cho tôi cũng chẳng tạo nên kì tích cho quan hệ của chúng ta.”

“Tôi không biết là chúng ta có mối quan hệ đấy,” cô ngoa ngoắt.

“Không có. Ta cứ giữ tình trạng như thế đi? Hãy nhìn về mặt tươi sáng – chúng ta không phải chịu đựng nhau lâu nữa.”

“Một sự an ủi không thấm vào đâu,” cô nói với vẻ chua chát.

Cô thấy anh ta liếc sang mình. Anh ta không biết sự tức giận của cô từ đâu ra, và cô thà chết chứ không khai sáng cho anh ta.

Chuyến đi quay về trang trại diễn ra trong sự im lặng suy tư, và Patrick không buồn tắt động cơ khi anh dừng xe bên ngoài cửa bếp. “Tôi không cần hỏi liệu cô có tự lo cho mình tối nay được không,” anh nói. “Cô rất giỏi chuyện đó. Chắc là tôi không quay về ăn tối. Nếu cô lo lắng cô có thể gọi cho bà Morse bất cứ lúc nào. Nhưng chớ có mời bất cứ bằng hữu nhỏ bé nào của cô đến. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ về và tôi thực sự không thích phát hiện ra cô đang dùng thử bất cứ cái gì bác sĩ Turner kê cho cô.”

“Bà ấy chỉ cho tôi vitamin thôi,” Molly gắt gỏng, những muốn đánh anh ta. “Và anh không cần lo về tôi. Tôi vốn quen ở một mình.”

“Tôi đâu có lo về cô,” anh cộc cằn đáp, và phóng xe đi không nói một lời.

Molly đá thúng đụng nia quanh gian bếp trong tâm trạng khá tồi tệ. Ngôi nhà lạnh lẽo và trống trải. Và lần đầu tiên cô ước cái người gọi là bác gái của mình cùng ông bác kia không chọn ngày thứ Sáu này để đi chơi. Trừ phi họ bỏ cô lại đây một mình là có mục đích, Molly nghĩ, đột nhiên sợ hãi. Cô nhâm nhi cốc rượu gừng tự rót cho mình, đã ớn đến tận cổ món nước nam việt quất, và nhìn đăm đăm khung cảnh miền quê tối sẫm bên ngoài cửa sổ. Cô đã gặp phải hai tai nạn gần như chí tử trong hai ngày qua. Một sự trùng hợp không mấy dễ chịu.

Với một sự mạnh mẽ không hề biết là mình có, cô nhảy lên ngồi trên quầy bếp đã được cọ sạch, rồi cứ thế chìm đắm trong suy tưởng khi mặt trời xuống thấp dần đằng sau những mái nhà trang trại. Có lẽ Patrick sẽ chẳng về nhà đêm nay. Có lẽ một tên lang thang nào đó sẽ tới và kết liễu đời cô và người ta sẽ tìm thấy xác cô không còn nguyên hình dạng trên sàn nhà. Có chuyện gì đó đang diễn ra ở đây, một chuyện cô không thích, và những lát cắt lờ mờ của trí nhớ đang quay lại với cô thấp thoáng một điềm gở. Cái đêm hỏa hoạn đang từ từ quay lại. Cô có thể nhớ nỗi sợ hãi tột độ và sự kinh hoàng trước cảnh tượng những lưỡi lửa trùm lên tàu ngựa, và Patrick, gương mặt sáng lên trong ánh lửa màu đỏ cam, vật lộn trong tuyệt vọng để xông vào giải thoát cho những con ngựa tội nghiệp đang chịu đau đớn. Và có một người nào đó bên cạnh cô, người nào đó đang lẳng lặng cười, tiếng cười sâu trong họng, trước nỗi kinh hoàng trước mắt họ. Và cô nhớ khi còn lại một mình, cô đã bỏ chạy.

Nhưng chuyện này chưa đủ để chạy đi kể cho Patrick. Vì thứ nhất, anh sẽ không tin cô; thứ nữa là, cô tuyệt không biết danh tính kẻ ở bên cạnh mình. Cô nghĩ có thể là một phụ nữ.

Không, cô chẳng thể làm gì cho đến khi quá khứ quyết định tự hé lộ thêm. Trong thời gian ấy cô chỉ có thể đợi, và đề cao cảnh giác, như Toby đã từng cảnh báo cô.

Cô nhớ lại sự lo lắng dịu dàng của anh ta, biết là mình nên cảm thấy yên lòng phần nào vì có người quan tâm đến mình. Nhưng tất cả những gì cô nghĩ được là cái vẻ gay gắt, kì lạ trong mắt Toby khi anh ta cảnh báo cô về Patrick. Vẻ khẩn thiết của anh ta không hiểu sao khiến cô thấy kì quái và bất thường.

Có thể chỉ là suy nghĩ đượm ước ao của cô thôi. Cô không muốn nghĩ Patrick có khả năng là người hại cô. Nhưng cô thực sự biết được gì về anh, ngoài việc dường như anh dành phân nửa thời gian để khinh miệt cô? Anh không thể chính là người rắp tâm làm hại cô được, đúng không?

Bà Morse cho rằng anh là trung tâm của vũ trụ, nhưng, cô phải thừa nhận là mình có thành kiến. Và tất cả những người Molly đã gặp, từ Toby đến bác Ermy đến bạn già Willy, kể cả những nhận xét mơ hồ của Lisa Canning, đều cảnh báo cô hãy cẩn thận với chồng mình.

Cô đã ngốc nghếch không chịu nghe. Chắc chắn cô đang tỏ ra không mấy sáng suốt. Nhưng khi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ vào màn đêm đang buông xuống cô biết mình sẽ tiếp tục nhắm mắt bịt tai. Để tin vào trái tim mình, cho dù như thế hoàn toàn vô nghĩa.

Cô uống nốt cốc rượu rồi nhảy xuống khỏi quầy bếp cao. Đã hơn sáu giờ, và không thấy bóng dáng của Patrick. Có lẽ tối nay anh ta sẽ không trở về, cô tự nhủ, giận sôi lên trước ý nghĩ ấy. Có lẽ vòng tay Lisa là sự cám dỗ quá mạnh ngay cả với một ông thánh như Patrick Winters. Cô đặt nồi thịt hầm lên bếp đun lại và chằm chằm nhìn vào ngọn lửa nhỏ. Chồng cô đúng là người đàn ông cao quý, cô đóng sầm cửa lò. Đúng là một quý ông chu đáo. Cô ném những đồ bạc lên bàn. Một con người ưu tú, giản dị. Cô đá mạnh vào thùng rác bằng sắt trên đường đi.

Cuối cùng đến tám giờ rưỡi cô cũng ăn xong bữa trong tức giận và cô đơn. Thời điểm đó cơn giận của cô đã đã không gì cản được. Cô biết nếu anh ta bước vào cô sẽ ném đĩa thịt và rau cháy sém vào mặt anh ta mà không cần suy nghĩ. Cũng rất có thể anh ta chẳng xuất hiện để cho cô ra tay.

Rồi sau đó cô ngồi lặng trước lò sưởi đã được cô chất những khúc gỗ vào giờ đây đang bập bùng cháy, bắt đầu nghiền ngẫm. Beastie xuất hiện trước cửa và quyết định bầu bạn với cô. Và trước tình bạn bé nhỏ này, hay đúng ra là tình bạn bé nhỏ của một con vật khổng lồ, cô phải thấy được an ủi.

Thần kinh cô căng thẳng. Cô ngồi co ro trong chiếc ghế bành lớn, chân xếp lại bên dưới người, cứ mỗi phút lại ngoái nhìn chằm chằm qua vai. Từng giờ trôi qua thật vô cùng chậm chạp, và cô biết sự lo lắng của mình là hết sức ngớ ngẩn. Mọi cánh cửa đã khóa và cài then; không ai có thể đi vào mà cô không biết. Cô không định để cho người chồng lang chạ của mình được trở về giường mà không phải nhận một vài từ ngữ có chọn lọc.

Hẳn là cô đã thiu thiu ngủ, vì điều tiếp theo cô biết là chiếc đồng hồ đứng ngoài tiền sảnh đang điểm nửa đêm. Cô vươn vai, đứng dậy, nỗi oán giận đã giảm đi vài phần sau giấc ngủ ngắn không thoải mái.

“Tao thấy chúng ta nên về giường thôi, Beastie,” cô nói với bạn đồng hành, hình như nó gật cái đầu to tướng một cách nghiêm trang, đi theo cô lên lầu. Cô không mảy may nghĩ đến khả năng chồng mình trở về. Anh ta tự mà tìm đường vào nhà, cô nghĩ trong ác ý. Nếu anh ta tính chuyện quay về trước rạng sáng.

Cô tắm, đánh răng và mặc một chiếc áo ngủ mỏng rồi trèo lên lãnh địa êm ấm của chiếc giường cổ bằng gỗ anh đào. Cô mệt mỏi, tức giận, và phiền muộn, và cái cô cần hơn hết thảy là một giấc ngủ ngon.

Cô nhất định phải ngủ cho ngon.

Patrick biết mình sẽ gặp phải rắc rối nào nếu về nhà đêm đó. Ngôi nhà vắng tanh – không có ai ngoài Molly. Ngủ trong phòng, mái tóc vàng xõa tung trên gối, đôi mắt mê hoặc nhắm nghiền. Chừng nào anh còn đợi cho đến khi cô ta ngủ say hoàn toàn thì anh mới an toàn.

Anh nhếch miệng cười vừa thích thú vừa khắc nghiệt. Quả là một tình huống lạ đời, khi một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi lại sợ cô dâu trẻ con của hắn. Anh chưa từng nghĩ mình sợ bất cứ điều gì, nhưng Molly lại khiến anh sợ chết khiếp.

Không, không phải Molly khiến anh sợ. Mà là cảm xúc cô ta gây ra cho anh. Giống như rốt cuộc vẫn còn cơ hội cho họ, trong khi anh biết rõ rằng tình yêu là ảo tưởng, và phụ nữ là cái giống hay thay đổi vô phương cứu chữa. Chẳng phải mẹ anh đã cho anh bài học đó sao? Chẳng phải Molly đã đảm bảo cho anh học thuộc nó hết lần này đến lần khác sao?

Không thấy bóng dáng Toby ở căn hộ nhỏ cậu ta thuê gần khu tàu ngựa, chuyện này trong những hoàn cảnh thông thường ắt sẽ khiến Patrick lo lắng. Toby là một người kì quặc. Anh biết cậu ta từ hồi nhỏ, nhưng Toby luôn hơi xa lánh đám đông, hơi nhút nhát, có một chút dấu hiệu của chứng tự kỷ.

Theo Patrick biết thì cậu ta không có bạn bè nào khác. Cũng chẳng có người yêu. Vậy cậu ta ở chỗ quái nào vào lúc mười hai giờ đêm thế này?

Căn hộ của cậu ta khóa cửa, không thì Patrick ắt sẽ cứ xông vào và nghỉ đêm tại đó.

Anh không còn nơi nào khác để đi.

Ờ, điều đó không hoàn toàn đúng. Anh có thể đến chỗ Lisa Canning, và chắc chắn được đón chào. Anh đã từng buông xuôi vài lần, mỗi khi điên giận, mỗi khi cô đơn, mỗi khi uống quá nhiều không từ chối nổi những gì cô sốt sắng dâng hiến.

Nhưng Lisa không phải người anh muốn. Anh biết mình muốn gì. Cô ta đang say giấc nồng trong phòng mình ở Winter’s Edge, và anh không thể có được cô ta. Sẽ không bao giờ có cô ta.

Không nếu anh còn chút ý thức của bản năng sinh tồn. Anh sẽ để cô ta yên ổn một mình.

Nếu như anh có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.