Winter's Edge

Chương 1: Chương 1




Căn phòng vô cùng yên tĩnh và ấm áp. Lẽ ra điều đó làm cô an tâm, nhưng lại gây tác dụng ngược. Cô vật lộn để ra khỏi giấc ngủ vây kín, những cảm giác hoảng loạn quá ư quen thuộc đang đập loạn xạ quanh cô như hàng ngàn đôi cánh dơi đen ngòm. Cô mở mắt và đập vào mắt cô là màu trắng vô trùng của phòng bệnh, và cô không nhớ gì cả. Trừ một điều là cô đang sợ hãi.

Trong trạng thái bất động cô bắt đầu xem xét tình hình một cách chậm chạp. Đầu cô ong ong như búa nện, cô đưa một bàn tay sờ thử, và thấy phần da đầu nhói lên dưới đám tóc nặng một cách đáng ngạc nhiên. Rút bàn tay run rẩy về, cô quan sát nó thật kỹ. Nom nó không xa lạ cũng chẳng quen thuộc, một bàn tay rám nắng khỏe mạnh với những ngón tay dài, móng tay cắt ngắn và không mang nhẫn. Nỗi hốt hoảng của cô càng dâng cao.

“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Một giọng nói cắt ngang những suy nghĩ hỗn loạn của cô, đôi mắt cô bắt gặp đôi mắt ấm áp thân thiện của một cô y tá trẻ. “Tôi ngỡ cô sẽ ngủ mãi mãi sau khi chúng tôi tiêm mũi cuối cùng cho cô. Tinh thần cô bị chấn động khá nhiều.”

Cô ta tiến lại gần hơn, đôi mắt sau cặp kính gọng kim loại ánh lên tia tò mò vui vẻ. “Cô cảm thấy thế nào, cưng?”

Cô ghét bị gọi là cưng. Cô nhớ được chi tiết nhỏ nhoi đó. “Tôi đang ở đâu?” Cuối cùng cô hỏi bằng chất giọng khàn khàn yếu đến sửng sốt. Cô không dám hỏi câu quan trọng hơn – tôi là ai?

“Trung tâm y tế Riverview,” cô y tá đáp, nhìn cô chăm chú. “Có chuyện gì không?”

“Tôi ở đây bao lâu rồi?”

“Hai tuần, cô không nhớ à?”

Cô đờ đẫn lắc đầu, cảm giác ong ong trong đầu tăng lên. “Không nhớ gì hết.”

Cô y tá chắt lưỡi với vẻ cảm thông chuyên nghiệp, đôi mắt nâu nhíu lại. “Hãy hít sâu và cố thư giãn. Cô đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu trước đó – mong rằng chuyện này không kéo dài quá lâu. Nó thường kéo theo một cơn chấn động tồi tệ như cô vừa gặp phải. Lần này cô có nhớ được chút gì không?” Cô ta tò mò hỏi, ghi mấy chữ lên tờ biểu đồ trên đôi tay hoạt bát.

“Không. Những cơn mê man thế này thường kéo dài bao lâu?” Cô nắm chặt hai bàn tay lạ lẫm vào nhau cố giấu sự run rẩy.

Cô y tá nhún vai. “Chúng đến rồi đi. Cùng lắm là vài tiếng đồng hồ. Một lần kỷ lục lên đến mấy ngày. Cô cứ nằm xuống nghỉ ngơi và tôi sẽ gọi bác sĩ đến để trả lời bất cứ câu hỏi nào cô có thể đặt ra. Điều này thật đáng tiếc – họ định cho cô về hôm nay nếu như Trung úy Ryker thấy không có vấn đề gì.”

“Trung úy Ryker?” Cô lặp lại. “Anh ta ở bên quân đội à?” Một câu hỏi ngu ngốc và cô cũng biết thế. Có thể cô chẳng có ký ức nào cụ thể, nhưng cô biết mình đang gặp rắc rối lớn.

“Anh ta là cảnh sát. Cô đã quên mình đến đây bằng cách nào đúng không?” Cô ta cúi người đo mạch đập của cô.

Người phụ nữ trên giường gật đầu khổ sở.

Cô y tá lưỡng lự, liếc ra cửa như tìm cứu tinh. “Cô đã bị một tai nạn xe hơi nghiêm trọng, cô Winters.”

Cái tên chẳng gợi lên trong cô điều gì. Cô nhìn xuống hai tay, không có nhẫn. Không có dấu vết chứng tỏ gần đây nó mới bị tháo ra. “Nghiêm trọng tới mức nào?” Cô gắng giữ giọng bình tĩnh đủ mức.

Một lần nữa cô y tá do dự. “Người đi cùng xe với cô đã thiệt mạng, còn cô bị chấn động mạnh và sây sát nặng. Cô đã hôn mê nhiều ngày, nhưng sau đó hồi phục khá nhanh. Trừ chứng mất trí nhớ gián đoạn.”

“Vậy vị trung úy Ryker kia phải làm gì với toàn bộ chuyện này? Tôi có phạm tội không? Có câu hỏi nào về sự sơ suất không?”

Cô y tá mải sắp lại chồng gối. “Cô đã từ chối cho chúng tôi biết tên người đàn ông đi cùng cô. Cái đó cộng với ba trăm năm mươi nghìn đô tiền mặt được tìm thấy trong va li trên xe đã dấy lên rất nhiều câu hỏi. Những câu hỏi cô không chịu trả lời.” Cô buông cổ tay xuống ga giường hồ bột trắng tinh. “Chỉ cần cô hợp tác và trả lời các câu hỏi của cảnh sát, tôi chắc chắn họ sẽ cho cô về nhà và cô sẽ từng bước khôi phục trí nhớ. Đôi khi chỉ mất một thời gian ngắn.”

Cô thất thần nhìn cô ta. “Mong sao được như vậy. Tôi chỉ mong sao được như vậy.”

Cô ta chắt chắt lưỡi an ủi, vỗ nhẹ tay cô trấn an. “Hãy cố đừng lo lắng quá. Để tôi đi tìm bác sĩ Hobson. Trong lúc đó cô cứ nằm nghỉ và nghĩ về chồng mình.”

“Chồng tôi?”

“Cô không định bảo là cô không nhớ cả anh ta đấy chứ?” Cô ta kinh ngạc hỏi. ”Còn tôi ắt sẽ nói anh ta là người gần như không ai quên được.”

“Anh ta có…dễ chịu không?”

“Dễ chịu?” Cô ta cân nhắc ý ấy. “Không hiểu sao tôi không nghĩ thế. Có điều rõ ràng là hai vợ chồng cô không mấy khăng khít. Nhưng Chúa ơi, anh ta đẹp rụng rời! Có cho kẹo tôi cũng không đổi anh ta đâu.”

“Sao cơ?”

“Chỉ là một kiểu nói ấy mà,” cô y tá vội khỏa lấp. “Để tôi đi tìm bác sĩ.”

Cô nằm xuống lớp ga trắng hồ bột, cố kềm chặt cơn hoảng loạn đang càn quét qua người. Cô không biết một tí gì về lai lịch bản thân, và vài mẩu thông tin cô y tá mau miệng tiết lộ càng làm mọi thứ tệ hơn. Cái chết của một người đàn ông xa lạ? Một khoản tiền lớn? Một người chồng đẹp trai không ưa cô?

Tất cả hẳn là một cơn ác mộng gớm guốc. Lát nữa thôi cô sẽ tỉnh dậy trên giường mình ở … trí óc mò mẫm của cô chỉ đụng phải sự trống rỗng khiến cô kinh hoàng hơn cả ý nghĩ về người đàn ông thiệt mạng đã ngồi cạnh cô trong xe, những giọt lệ sợ hãi cay xè hai mắt cô. Nhưng mình chưa từng khóc cơ mà, cô nghĩ, chớp mắt ngăn những giọt lệ với một thoáng băn khoăn.

Cô chậm chạp lê mình ra khỏi giường, cảm giác rã rời trong cơ thể xa lạ và sự yếu ớt ở đôi chân khiến cô kinh ngạc. Cô đi qua nền nhà mát lạnh tới chiếc gương nhỏ phía trên bồn rửa mặt và quan sát mình thật kỹ. Nhìn lại cô từ trong gương là một người lạ hoắc.

Không, có lẽ không hoàn toàn xa lạ. Nó giống như nhìn vào bức ảnh một người họ hàng gần. Cô không biết người trong gương. Nhưng người đó có nét quen thuộc ngờ ngợ.

Cô nghiên cứu những chỗ khác trên người. Mái tóc dài vàng óng như mật cần được gội đến nơi, cặp mắt xanh hơi xếch, cái mũi quá nhỏ và cái miệng quá rộng. Gò má cao và cái cằm bướng bỉnh hoàn thành nốt bức tranh. Thế nhưng cô không thấy lạ cũng chẳng thấy quen. Nom cô chỉ mới chớm hai mươi, trẻ hơn mức cô cảm nhận. Cô quay khỏi gương mặt non nớt ấy và lần bước về giường. Cô đã mất hơn hai mươi năm vào nơi nào đó. Hai mươi mấy năm, và một người chồng cô căm ghét.

“Cô đây rồi. Sáng nay có thấy minh mẫn chút nào không?” Cô chỉ có thể cho rằng quý ông trung niên trong chiếc áo blue trắng nhàu nhĩ chính là bác sĩ điều trị cho cô, nhưng cô nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ và bất hợp tác rành rành. “Tôi không nghĩ cô nên rời giường vội,” ông ta tiếp tục.

Cô ngồi xuống một mé đệm, quan sát ông ta bằng thái độ ngờ vực dường như đã thành bản năng. “Tôi tưởng hôm nay tôi ra viện,” cô nói ngắn gọn. “Chắc chắn tôi phải đủ khả năng đi lại chứ?”

Ông ta nhướng một bên mày. “Y tá nói cô lại mất thêm một đoạn ký ức. Tôi đoán là cô quên rằng cô đã tin tưởng tôi chút ít.”

Cô nhìn ông ta chằm chằm. Nhìn ông ta giống David Letterman về già hơn một bác sĩ, cô vẩn vơ nghĩ. Rồi ý nghĩ ấy làm cô sững người – làm sao cô biết David Letterman trông ra sao, khi đến diện mạo mình cô còn chẳng biết?

“Lần này mất chừng nào?” Ông ta hỏi.

“Tất cả,” cô ngao ngán đáp. “Tôi không biết mình là ai.”

Viên bác sĩ cau mày. “Chứng quên thường không như thế. Lẽ ra phải có vài mảnh ký ức, một ít dấu hiệu mờ nhạt. Mặc dù cô bị mất trí nhớ gián đoạn, nhưng không nặng đến mức này. Não cô không bị chèn ép, không có triệu chứng tổn thương ngoài chấn động thần kinh, có lẽ phải chụp CT lần nữa để xem lại.”

“Không!” Cô phản đối. “Không tiêm chọc gì nữa. Tôi chỉ muốn có vài câu trả lời.”

“Cô có chắc mình không muốn về nhà với chồng không?” ông ta hỏi sắc bén.

“Tất nhiên tôi không muốn về nhà với một người chồng tôi thậm chí không nhớ nổi,” cô nói, cảm giác tức giận dâng lên trong người quen thuộc đến kì lạ. Hẳn là cáu giận chiếm phần lớn thời gian của cô. “Ông có nghĩ như thế đủ khiến tôi sợ không dám nhớ lại không? Biết đâu tôi chỉ đang kiếm cớ để khỏi phải nhận dạng người đàn ông chết trong chiếc xe bị tôi phá hỏng.”

“Cô nhớ được điều đó?”

“Không. Y tá nói với tôi. Tôi chẳng nhớ gì hết.” Giọng cô hơi run rẩy – một dấu hiệu nữa của sự yếu đuối mà cô quyết liệt chống trả. Cô không thể để lộ dấu hiệu dễ bị tổn thương nào nữa. Cái đó chắc chắn ở sẵn trong máu cô.

Bác sĩ Hobson nhìn cô suy đoán. “Đã xảy ra chuyện gì với tính khí hung dữ của cô rồi?” ông ôn tồn hỏi. “Cô đã làm hai nhân viên rắn nhất tầng này phải khiếp vía đấy.”

“Tôi sợ,” giọng cô nhỏ xíu và nghiến chặt. “Tôi đâu thể lúc nào cũng mạnh mẽ.”

“Tất nhiên là cô không thể,” ông dịu giọng. “Không ai muốn cô như thế trừ cô ra.”

“Ôi chao, tôi mong vậy lắm,” cô nói bằng giọng nghèn nghẹn.

Ông bác sĩ vỗ vỗ tay cô. “Cô làm được mà. Cô thấy mình sẵn sàng về nhà được chưa? Tôi thấy lo về khoảng trống mới này. Có khả năng nó sẽ qua nhanh như những đoạn ký ức kia, tuy nhiên tôi vẫn lo ngại.”

“Nếu cứ trì hoãn có lẽ tôi chẳng bao giờ quay về được,” cô lặng lẽ nói, cứng rắn trở lại.

“Càng sớm chấp nhận thì càng dễ dàng hơn cho tôi. Cô y tá nói những đợt mất trí nhớ này sẽ không kéo dài. Có thể tôi sẽ nhớ ra tất cả khi về đến nhà, bất kể nó ở đâu,” cô cố thêm sự hài hước vào nhưng nghe lên lại thấy mùi chua chát.

“Ở nông thôn, trong một khu trại ngựa nhỏ. Tôi cho là Bucks County. Chúng ta đang ở ngay bên kia sông thuộc New Jersey – chỉ mất hơn một giờ đồng hồ là cô về đến nhà. Tùy theo tình hình giao thông.” Ông lùi lại một bước, quan sát cô. “Có thể đó là quyết định sáng suốt,” ông bổ sung. “Mặc dù trí nhớ có vấn đề, cô vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, và chúng tôi cố gắng cho bệnh nhân xuất viện ngay khi có thể. Các công ty bảo hiểm không thích thanh toán các hóa đơn chẳng kém gì phần đông chúng ta.”

Cô ráng mỉm cười trước nỗ lực tạo không khí vui vẻ của ông, nhưng thất bại thảm hại.

“Một quyết định sáng suốt,” cô hoài nghi lặp lại, chủ yếu là với chính mình.

Viên bác sĩ đi ra cửa. “Tôi đã dặn chồng cô rồi, nhưng vẫn nhắc lại với cô. Không uống đồ uống có cồn, không dùng thuốc ngủ, không làm việc gì quá sức trong thời gian dài. Cố đừng hút thuốc trở lại nếu cô tự chủ được – sớm muộn gì nó cũng sẽ giết cô.”

“Tôi hút thuốc sao?”

“Hai tuần qua thì không. Cũng may cô đã chấm dứt được, nên cô đừng có nhớ đến chúng nữa. Cứ bình tĩnh và cho bản thân thời gian để sửa chữa.”

“Vậy…vậy không còn chấn thương não nào chứ?” Cô lo lắng hỏi.

“Không,” ông ta nói, giọng chắc nịch. “Chúng tôi sẽ theo dõi một tuần. Nếu chứng quên còn tiếp diễn, hoặc cô bị chóng mặt nhiều lần, bất cứ triệu chứng gì sau đó, tôi muốn cô lập tức trở lại đây. Được chứ?”

Cô gượng nở nụ cười tươi nhất. “Tất nhiên rồi,” cô nói dối.

Ông ta lưỡng lự. “Vậy cô có thể thay quần áo được rồi. Tôi sẽ cử y tá đến giúp cô. Quần áo của cô để trong tủ đằng sau cửa.”

Cô mặc quần áo thật nhanh, ngạc nhiên trước loại y phục mà người ta khăng khăng là của cô. Bộ vét bằng lụa thô, đôi giày cao gót kệch cỡm, ví da. Chúng là của cô – vậy mà cô không có một chút ấn tượng. Chúng mang cảm giác vừa thân quen vừa lạ lẫm, như thể chúng thuộc về một kiểu người khác, một người xa lạ có rất ít nét tương đồng với người phụ nữ trong gương.

Cô thắt chiếc khăn lụa vào cổ với vẻ thành thục thoải mái, thì đúng lúc cô y tá quay lại.

“Bên ngoài có lạnh không?” Cô hỏi bằng giọng hờ hững cố tình.

Cô y tá nhún vai. “Như tiết trời cuối tháng ba thường khi thôi.” Đoạn nhìn cô hiếu kỳ. “Cô vẫn biết hiện giờ là cuối tháng ba phải không?”

Cô mỉm cười. “Tôi biết.” Rồi liếc nhìn lại hình ảnh mình. Cô là bà Winters, cao ráo, chân dài và ăn mặc chải chuốt, ngờ rằng có Chúa mới biết nguyên do, sắp đi gặp người chồng đẹp trai mà có vẻ cô không thích, vào một ngày cuối đông. Và cô sắp bỏ lại sau những người duy nhất cô biết trên đời.

“Cô biết đấy, mọi chuyện có thể còn tệ hơn nhiều,” cô y tá phá vỡ những ý nghĩ phiền muộn của cô.

“Cô bảo sao?”

“Cô có tiền, có sức khỏe, cho dù trí nhớ cô hơi rời rạc. Cho dù anh ta già hơn cô chút xíu, chồng cô nhất định là một trong những nhân vật đẹp đẽ nhất tôi từng thấy trong nhiều thế kỷ. Chỉ cần vài đêm với anh ta thôi sẽ làm đôi má cô hồng tươi trở lại.”

“Tôi tưởng cô bảo là vợ chồng tôi ghét nhau,” cô yếu ớt phản đối.

“À, đôi khi giữa ghét và yêu khó phân định lắm,” cô y tá đáp. “Có lẽ cô hãy dành thời gian trong mấy tuần tới đây xác định xem là bên nào.”

“Có lẽ. Tôi chỉ mong hóa ra nó là bên khả quan.” Cô không thể làm giọng mình nghe lạc quan quá mức.

“Nếu không phải, tôi sẽ cho cô địa chỉ và cô có thể chuyển chồng cô cho tôi,” cô ta cười không hề giữ ý.

Cuối cùng cô cũng thấy mình có thể mỉm cười. “Rất vui lòng.”

“Ôi suýt nữa thì quên. Trung úy Ryker muốn có vinh hạnh được gặp cô,” cô ta thốt lên, giọng đầy mỉa mai, cầm chiếc áo bệnh viện vừa bị thay ra rồi đi ra cửa. “Cô đừng để cho gã dọa nạt – gã chỉ sủa chứ không cắn đâu. Bác sĩ Hobson đã bảo gã hãy nhẹ nhàng với cô, nhưng tôi chẳng mấy tin. Cứ không để gã bắt nạt cô là được.” Cô ta mỉm cười.

“Chúc cô may mắn.”

Rồi cô lại chỉ còn một mình, nhìn đăm đăm xuống nền nhà lót nhựa vinyl màu xanh sáng và tự hỏi mình đã phạm những tội ác ghê rợn nào.

Không có. Cô biết điều đó bằng một bản năng chắc chắn tiếp thêm sự an tâm cho cô. Rủi thay cô lại mất trí nhớ, không thể phản bác bất cứ lời buộc tội nào.

Có lẽ cô không bị nghi ngờ gì hết. Có lẽ cô chỉ bị hoang tưởng thôi. Cô ngó xuống bộ đồ thanh lịch và liên tưởng đến người chồng vắng mặt. Cách nào đó cô không nghĩ hoang tưởng là phần nổi cộm trong những khó khăn của cô.

Trung úy Ryker tỏ ra vui mừng được cho cô biết những khó khăn của cô là gì. Đó là một người đàn ông trung niên, tóc và mắt đều màu cát, và cung cách gay gắt gây cảm giác hơi căng thẳng. Không xấu xa như cô y tá miêu tả, nhưng cũng không phải người thân thiện. Cô ngồi đối diện anh ta trong chiếc ghế đơn và vắt chéo hai mắt cá chân với một vẻ khinh khỉnh tùy tiện dường như đã trở thành tự nhiên.

“Cô Winters, hôm nay chúng tôi sẽ thả cô về cho chồng cô chăm sóc – trái với ý kiến cá nhân sáng suốt hơn của tôi, xin nói thêm như vậy. Cô hẳn là nhớ đã thề rằng sẽ ở chỗ chồng cô cho đến khi vụ việc này được làm sáng tỏ.” Đôi mắt anh ta thoáng một nét khinh bỉ.

“Vụ việc nào?”

“Bác sĩ Hobson bảo cô bị mất trí nhớ tạm thời.” Anh ta tỏ vẻ hoài nghi. ”Thật tiện cho cô quá. Tóm tắt gọn thế này, cô Winters, cô được tìm thấy trong một chiếc ô tô hư hại gần bờ biển Jersey cùng một người đàn ông đã chết trên ghế khách bên cạnh. Cuối cùng chúng tôi đã có danh tính ông ta, mà không cần nhờ đến cô. George Andrews. Cô đã bị choáng, do vụ tai nạn hay không thì chẳng ai biết được, và khám nghiệm tử thi cho thấy bạn đồng hành của cô đã bị siết cổ đến chết chứ không phải chết do các vết thương bị trong tai nạn. Giờ hiển nhiên là cô không đủ sức để siết cổ một người đàn ông có chiều cao và cân nặng như Andrews. Cũng hiển nhiên là, cô phải biết ai đã làm điều đó.”

“Ông nói thế là sao?” Cô lập tức phản đối. “Làm sao ông biết người đàn ông đó không đánh tôi bất tỉnh trước khi có người xuất hiện và siết cổ ông ta?”

“Hoàn toàn không có khả năng, cô Winters. Có nhiều dấu vết một cuộc vật lộn – những móng tay cô bị gãy và vấy máu, còn trên người Andrews không có vết máu nào cả.”

“Máu ư? Xét nghiệm DNA thì sao….?” Đâu đó sâu trong tâm thức cô bỗng xuất hiện câu hỏi này.

“Đó là máu cô, cô Winters,” anh ta uể oải nói. “Và cái xác không phải là vấn đề duy nhất của cô. Còn một câu hỏi nữa về ba trăm năm mươi nghìn đô tìm thấy trong chiếc va li trên xe cô. Dấu tay cô có mặt khắp nơi trên chỗ tiền ấy. Dấu tay của cô và Andrews.”

Giọng anh ta rắn đanh, khắc nghiệt và giận dữ. “Cô đã không chịu hợp tác với cảnh sát ngay phút đầu tiên tỉnh lại, không cho chúng tôi biết bất cứ điều gì, và vẫn như thế cho đến bây giờ. Chúng tôi biết một loạt biệt danh của bạn đồng hành của cô qua kiểm tra vân tay, nhưng dấu vết tắc lại ở đó. Chúng tôi biết hắn là một tên tội phạm, cô Winters. Một tên trộm vặt chuyên đi tống tiền.” Anh ta lắc lắc đầu bực tức. “Có lẽ chồng cô có thể thuyết phục được cô làm điều danh dự.”

Và anh có thể cút xuống địa ngục cho rồi, cô thầm nghĩ, giữ nguyên sắc mặt bình thản.

“Tôi đã làm những gì cùng người đàn ông này? Chồng tôi lúc ấy ở đâu?”

“Tôi nghĩ cô trả lời câu hỏi đó tốt hơn chúng tôi nhiều, nếu như cô muốn. Tất cả những gì chúng tôi biết về các hoạt động của cô là cô đã rời bỏ chồng cách đây năm tuần, hai tuần trước cô xuất hiện trong chiếc ô tô hỏng. Phải chăng cô đã đổi ý và cảm thấy muốn khai sáng cho chúng tôi?” Nom anh ta không mấy hy vọng.

Cô lắc đầu. “E rằng tôi không thể.” Bất chấp thái độ thù địch của con người này, bản thân cô cũng muốn biết câu trả lời giống như anh ta, và cô nặn ra một nụ cười nhã nhặn. “Chỉ là tôi không nhớ nổi. Chí ít không phải bây giờ. Tôi cần có thời gian để hồi phục, hay ít nhất bác sĩ đã khẳng định với tôi như thế.”

Anh ta khịt mũi, sự khinh thường lộ liễu ra mặt. Chắc anh ta nghĩ cô là một kẻ hư hỏng phù phiếm, vậy mà cô không cảm thấy mình quá phù phiếm, ngoại trừ bộ đồ lụa trên người. Không biết cô có nó từ anh chồng đẹp trai, người cô đã chạy trốn? Hay từ người tình đã chết của mình?

“Chồng tôi đến đây chưa?” cô hỏi, thấy sợ cái giây phút phải gặp một người xa lạ có rất nhiều quyền kiểm soát cuộc sống của cô, người cô đã chạy trốn. Xem ra không còn cách nào tránh được nữa.

Nghe chừng không phải. “Anh ta không đến đâu,” Trung úy Ryker đáp cụt lủn. “Anh ta đã nhờ bạn đến đón cô. Tôi không cho rằng tình cảm của anh ta đối với cô vào thời điểm hiện giờ có chỗ cho sự rộng lượng.”

“Tôi cũng cho là không,” cô yếu ớt đồng ý, tuyệt vọng tự hỏi ngoài người chồng cô ghét ra, còn điều gì đang đợi cô khi cô về đến ngôi nhà không có trong trí nhớ của mình.

Ở đó có câu trả lời. Những câu trả lời cô cần, cái lí do cô chạy trốn.

Nhưng hơn cả những câu trả lời có thể đang đợi cô. Cô không hình dung được nơi ấy, hay con người ở đó. Tuy thế cô nhận ra những cảm giác thân thuộc xâm chiếm mình khi nghĩ đến giây phút trở về.

Khao khát.

Và sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.