Winter's Edge

Chương 9: Chương 9




Lẽ ra anh không nên hôn cô ta. Đời anh đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, nhiều đến nỗi anh không đếm xuể, nhưng hôn cô ta ngày hôm qua nhất định là một trong những hành động ngu ngốc nhất.

Anh có thể viện ra đủ cớ. Cô ta đang đứng trong phòng ngủ tối lờ mờ của anh, ngước nhìn anh như thể anh là lai tạo giữa Jack đồ tể và Tom Cruise, bộ dạng thì cứ như chưa thấy đàn ông ngực trần bao giờ. Trong khi anh ta biết cô ta đã trông thấy vô khối.

Anh không rõ cái gì đã khiến anh đặt tay lên người cô ta, đặt miệng lên miệng cô ta. Vì sự tức giận luôn gặm nhấm anh mỗi khi nhìn cô ta, nghĩ đến cô ta. Vì tò mò, muốn xem cô ta đã học được gì từ tất cả những người đàn ông cô ta đã chung chạ.

Anh cũng đã hành động liều lĩnh. Trắc nghiệm xem mình còn duy trì được sự miễn nhiễm với cô ta hay không. Lẽ ra anh nên biết mình không thể. Sự tiếp xúc, mùi vị của cô ta, đã ăn sâu vào não anh.

Tại sao cuộc đời không thể đơn giản? Tại sao anh không thể yêu một người nào giống như Lisa Canning? Lisa, người đã dâng cho anh mọi thứ và không đòi hỏi gì nhiều ngoài sex và sự suy xét khoan dung nhất định.

Tại sao anh cứ muốn một kẻ như Molly?

Đó là một sai lầm, nhưng không phải sai lầm chí tử. Ừ thì anh đã hôn cô ta. Ừ thì anh đã cảm thấy vòng tay cô ta, siết chặt quanh anh, và luồng run rẩy tràn qua cơ thể cô ta. Anh đã nghe thấy âm thanh êm dịu và rên rỉ thoát ra trong họng cô ta, và anh đông cứng lại. Anh đã có ý nghĩ đẩy cô ta ra, đuổi cô ta đi.

Và anh có ý nghĩ tự mình phải tránh xa cô ta.

Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Nếu cùng đường thì anh sẽ chấp nhận những gì Lisa Canning vẫn muốn dâng tặng một cách quá hiển nhiên, chỉ để tống nó ra khỏi người mình.

Sớm muộn gì Molly cũng dần chán cái trò đố chữ này, sẽ cho cảnh sát những thông tin họ muốn biết, thế là anh có thể tống khứ cô ta. Và làm thế tức là anh cũng dập tắt mong ước cuối cùng và lớn nhất của cha anh.

Nó hẳn là một trò đố chữ. Không lý nào cô ta có thể ngây thơ vô tội như vẻ bề ngoài.

Và muốn tin cô ta chính là một lỗi lầm ngu ngốc của bản thân anh. Chỉ nghĩ bằng hooc môn thay vì dùng đầu óc.

Cô ta sẽ phải thú nhận sự thật. Dẫu cho sự thật quái quỷ ấy có thể là gì. Rồi sau đó hai người bọn họ có thể đường ai nấy đi. Mãi mãi.

Vậy tại sao viễn cảnh ấy nom không giống một chiến thắng, mà lại giống một vụ trả thù nhỏ nhen?

Sáng hôm sau cô lại buồn nôn. Lần này cô không làm hỏng tấm thảm – cô đã chu đáo tự trang bị một chiếc giỏ rác đề phòng sáng hôm nay sẽ giống mấy sáng trước. Dù không có khả năng nhưng cô vẫn phấp phỏng hy vọng sáng nay mình sẽ ổn: không có đứa bé nào làm rối tung cuộc sống của cô. Nhưng số mệnh không muốn hợp tác. Cô nằm vật ra giường sau cơn nôn mửa, người run lên từng đợt.

Lần này cô không ngủ lại được. Trời lại nổi bão, và tiếng mưa đập đều đều như càng to hơn trong cái đầu nhưng nhức của cô. Không thể nằm cố mãi – cô yếu ớt trèo xuống chiếc giường mềm lút và chuẩn bị đối mặt ngày mới.

Gian bếp tối không có bóng một ai. Và không có gì lạ - 5:30 là thời điểm hơi sớm ngay cả với một trang trại. Cô pha một ấm cà phê đầy, khơi lại lửa đã ủ sẵn trong lò sưởi, rồi ngồi co ro gần nó. Cuối cùng, vào thời điểm cô uống được nửa tách cà phê thứ hai, mưa cũng ngớt một chút, và cô chăm chú lắng nghe tiếng động cơ một chiếc ô tô đang đến gần. Đó là người chồng yêu dấu của cô trong chiếc xe tải cũ, có lẽ trở về sau một đêm trong vòng tay cô nàng góa phụ sầu thương. Một đợt sóng giận dữ và ghen tuông tràn qua người Molly khiến cô phát sợ, vội vàng đặt chiếc tách xuống bằng những ngón tay run rẩy.

Cô thấy anh ta trước khi anh ta trông thấy cô một lúc lâu. Gương mặt xương xương mang một vẻ lạnh lùng bất mãn, làm cô hài lòng khôn tả. Rõ ràng nó không phải vẻ mặt thích hợp cho một người đàn ông trở về từ một đêm yêu đương thỏa mãn.

Anh ta chạy vào cửa, lắc đầu giũ những hạt nước mưa bám trên mái tóc đen dài xuống. Rồi mắt anh ta bắt gặp đôi mắt cô, anh ta liền sững lại.

”Chào buổi sáng,” cô chào anh ta một cách điềm tĩnh, kiên quyết bắt bản thân phải quên đi lần cuối cùng nhìn thấy anh ta, phản ứng dữ dội cô đã có trước nụ hôn của anh ta.

Anh ta tiến sâu vào phòng, hơi thả lỏng. ”Cô dậy sớm thật,” anh ta nhận xét. ”Còn cà phê không?”

”Trong bình ấy,” cô nâng tách lên nhấp một ngụm, sự run rẩy ở bàn tay cô đã giảm xuống mức nhỏ nhất. ”Lisa thế nào?” cô những muốn đá mình vì nói câu đó.

”Khỏe,” anh ta nói cộc lốc. ”Cô ấy gửi lời chào thắm thiết đến cô.” Và, cầm theo tách cà phê, anh ta rời khỏi phòng.

Thầm rủa mình là đồ ngốc, Molly rời chỗ ngồi đứng dậy và bắt đầu rảo quanh bếp. Cô phát hiện ra một nơi cất bánh nướng xốp làm từ hôm qua và bắt đầu hâm nóng chúng lại trong lò. Để chúng vào một trong những chiếc đĩa sứ xinh xắn tinh xảo rồi cho thêm bơ và giăm bông nhà làm, rồi cô đem chúng vào văn phòng Patrick.

Anh ta ngẩng lên từ chỗ giấy tờ đang xem, và cau mày. ”Một đề nghị hòa hoãn,” cô lên tiếng, trước khi anh kịp mở miệng mời cô ra khỏi phòng. ”Tôi xin lỗi vì những gì đã nói trong bếp. Nó nằm ngoài ý muốn.” Cô thật sự chẳng tin điều đó, nhưng cô mong Patrick sẽ không đồng ý. ”Anh có muốn thêm cà phê không?”

”Tôi tự đi lấy,” anh ta nói, nhưng cô đã cầm tách từ tay anh ta với bộ dạng kiên quyết.

”Anh ăn bánh đi,” cô nói đường hoàng, lướt ra khỏi phòng. Một chốc sau cô quay lại, với hai cái tách. Cô ngồi xuống đối diện anh và quan sát anh qua hàng mi hạ thấp kín đáo, để ánh mắt lang thang trên những đường nét săn chắc và mượt mà trên cơ thể anh, những nét mệt mỏi trên gương mặt rám nắng của anh.

”Thôi được,” anh đột ngột nói. ”Cô muốn tình hữu nghị, chúng ta sẽ hữu nghị. Tại sao cô không trả lời một số câu hỏi, vợ thân mến? Tôi nghĩ cô có thể làm thế?”

”Tôi nghi ngờ điều đó. Tôi không còn chút ký ức nào.”

”Chứng mất trí nhớ tiện lợi. Tôi đoán nó hẳn là dễ lây – tôi toàn quên là cô bị mất trí nhớ.”

Anh ta đang trong tâm trạng xấu, cô nghĩ. Rõ ràng đây không phải thời điểm thích hợp để cải thiện mối quan hệ của họ. Cô đứng lên, nhưng bàn tay anh ta vụt đưa ra nắm lấy cổ tay cô, khiến cô làm đổ cốc cà phê của mình. Anh không buông tay cô, còn cô không chịu ngồi xuống. Cô đứng đó, nhìn chằm chằm xuống anh, ước gì tư thế đó cho cô một lợi thế dù là nhỏ nhất. Nhưng không.

”Vậy nói tôi hay, Molly thân mến. Cô vẫn còn khăng khăng cho rằng có người đã đẩy cô xuống hầm phải không?” anh hỏi bằng giọng mượt như lụa. Dù siết chặt tay cô, nhưng ngón tay cái của anh ta vẫn lơ đãng vuốt ve phần mềm mại phía trong cổ tay cô.

”Đó là sự thật.”

”Và cô là một chuyên gia đại tài về mảng sự thật? Chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm cô rời khỏi đây?”

Quỷ bắt anh ta đi, cô nghĩ, ước gì thoát được được ra. Cô biết nếu mình giật tay ra lần nữa sẽ chỉ dẫn đến một cuộc vật lộn không cân sức. ”Tôi không nhớ,” cô bướng bỉnh đáp.

”Và cô mong tôi tin vào ca mất trí nhớ thần diệu này? Sự việc thuận tiện không thể tin nổi này đã đưa cô vượt chướng ngại vật, như thường lệ.”

”Thực ra tôi không mong gì ở anh hết,” cô nói bằng giọng lạnh nhạt.

”Sáng suốt đấy. Vì đó là thứ có khả năng cô nhận được.”

”Thật tốt vì chúng ta đã thu xếp ổn thỏa vấn đề. Anh vui lòng để tôi đi chứ?” Cô hỏi bằng tông giọng thực tế nhất của mình. Câu hỏi rộng lớn ấy còn mang vài ẩn ý. Anh ta có để cô đi không? Khi nào?

”Cô không có câu hỏi nào muốn hỏi tôi sao??” anh uể oải nói. ”Vì sáng nay cô rất thẳng thắn một cách bất bình thường, tôi nên đáp lễ mới phải?”

”Anh sẽ làm gì nếu tôi có mang?”

Có tác dụng liền. Anh ta thả tay cô xuống như phải bỏng, và sắc xanh lạnh giá trong mắt anh ta biến thành băng tuyết.

”Tôi sẽ mặc xác,” anh ta nói sau một lúc. ”Trừ phi cô cố gán nó cho tôi. Cô sẽ không đi xa được với chuyện đó, nên tôi đoán là cô thậm chí không thử. Có đúng không?”

”Thử gì cơ? Mang thai? Hay cố đổ cho đứa trẻ là con anh?”

”Cả hai.”

”Đều không phải,” cô nói xấc xược. Không hoàn toàn là nói dối. Cô không biết mình có thai thật hay không – cô chỉ suy đoán. ”Tôi chỉ mơ mộng một chút thôi.”

”Nếu cô hỏi tôi thì nó giống cơn ác mộng hơn,” anh xẵng giọng.

”Anh không thích trẻ con?”

”Tôi thích trẻ con. Tôi không thích cô.”

Cô hoảng sợ khi cảm thấy nước mắt bắt đầu ứa ra. Và hình như anh cũng bàng hoàng không kém, vì anh đứng dậy, chợt tỏ ra ân hận. ”Molly, tôi...”

Anh chưa nói hết cô đã chạy khỏi phòng, đến bất cứ chỗ nào để anh ta không trông thấy sự yếu đuối kinh hoàng của mình. Cô thậm chí không thể rủa anh ta là một tên khốn vô cảm; động thái dịu dàng cuối cùng của anh ta đã ngăn chặn nó.

Có lẽ nó chính là nguyên nhân thất bại, cô nức nở tự nhủ khi về đến căn phòng thiên đường của mình. Sẽ tốt cho cô hơn nhiều nếu cô tránh xa đường đi của anh ta. Anh ta đã bảo cô như thế bao nhiêu lần, mà cô đâu chịu nghe, cứ ngoan cố bám theo anh ta.

Tìm kiếm một thứ gì đó. Một dấu hiệu mờ nhạt của sự chấp nhận, hay thậm chí yêu mến?

Cô biết rất rõ là mình muốn nhiều hơn thế. Và cô sẽ không bao giờ có được – cô đã học được điều đó trong một khoảng đời khác, và bài học ấy vẫn ở lại cùng cô, ngay cả khi trí nhớ lảng tránh cô.

Nếu cô có còn chút ý thức nào thì cô sẽ ở lì trong phòng, giết thời gian hết mức có thể cho đến khi giai đoạn chờ đợi này qua đi.

Trừ phi cô đã có mang. Ý nghĩ ấy tự nhiên xộc đến, và cô kiên quyết gạt nó đi. Đó là vấn đề cô sẽ không lo tới cho đến khi bắt buộc. Nhưng khoảng thời gian chờ đến khi gặp bác sĩ cứ như một vực thẳm mở hoác miệng trước mặt cô.

Bánh nướng xốp. Cô ta mang cho anh bánh nướng xốp và cà phê, một đề nghị hòa bình, và anh đã ném chúng vào mặt cô ta. Anh không muốn cái đề nghị hòa bình từ cô ta. Anh không muốn cô ta mang vẻ dễ thương và ngượng ngập, ngước nhìn anh cứ như cô ta trở lại tuổi mười sáu và anh là tất cả những gì cô ta mong muốn.

Anh không muốn lại tin vào cô ta lần nữa. Không muốn bị mê hoặc bởi đôi mắt xanh và vẻ vô tội đầy tổn thương của cô ta. Cô ta không vô tội, và cô ta không bị tổn thương. Và bất kể cô ta muốn điều gì ở anh, nó không thể là thứ anh sẵn lòng trao tặng.

Có thai. Đúng là một ý nghĩ trật lất, quá quắt. Cũng may anh biết cô ta không thể có thai. Cô ta đã được làm mọi xét nghiệm trong thời gian hôn mê nằm viện, bao gồm cả xét nghiệm thai nhi. Không lý nào cô ta có thể mang con hoang của kẻ nào đó. Cô ta xứng đáng với sự khinh miệt của anh vì dám nghĩ mình có thể diễn thành công một trò lố như thế.

Tuy nhiên, cô ta vốn chưa bao giờ khóc. Khi cô ta nhìn anh, mắt ngân ngấn nước, anh như cảm thấy bị đâm một nhát dao, mạnh và sâu, và anh đã muốn chạm vào cô ta, kéo cô ta vào lòng, vỗ về và hôn cô ta.

Mẹ kiếp cô ta. Và mẹ kiếp anh.

Anh xô người ra khỏi bàn và đi ra cửa. Anh cần phải thoát khỏi nơi này, và khỏi cô ta. Đến khi khống chế được nỗi ham muốn điên rồ phi lý của mình.

Anh muốn tin cô ta. Đó là phần điên rồ nhất trong tất cả. Anh muốn tin cô ta một lần nữa.

Anh đúng là thằng ngốc.

Không có tương lai nào cho hai người bọn họ. Cô ta sẽ đi, và anh sẽ sống tiếp cuộc đời mình. Tại sao anh không thể nhét điều đó vào cái đầu ương bướng của anh?

Tất nhiên, nếu anh đã lầm nghiêm trọng thì sao? Nếu cô ta đang nói thật, về chứng mất trí nhớ, về tất cả mọi chuyện thì sao? Cô ta có thể thực sự đang gặp nguy hiểm.

Không, suy đoán như thế là quá xa. Cô ta là người đàn bà lăng loàn, một kẻ nói dối bé nhỏ mưu mô, và nếu anh sắp sửa tin vào cô ta lần nữa thì anh đáng phải nhận mọi hậu quả. Anh từng mắc sai lầm ấy một lần. Anh sẽ không lặp lại lần thứ hai.

Một công việc nào đó, Molly quyết định, là cần thiết nếu cô muốn sống sót trong hai tư giờ tới. Không cách nào cô mang được đồ thử thai về nhà mà không mất rất nhiều lời giải thích, những lời giải thích cô không muốn đưa ra. Nếu cô định giam mình trong phòng, thì cô cần làm gì đó để nó sống động trở lại.

Cô bắt đầu dọn dẹp những thứ nghèo nàn còn sót lại trong các ngăn kéo. Đống đồ cô sắm mấy ngày trước đã bị nuốt chửng trong không gian thừa thãi khổng lồ, và cô hoàn thành công việc trong nháy mắt. Cô xếp quần áo lên những kệ của một phòng chứa quần áo trống trơn tương tự, rồi bắt đầu dọn những ngăn kéo trên cùng, trên các mặt bàn và bàn nhỏ đầu giường. Cô vứt đi phân nửa những thứ lặt vặt, phần còn lại cho vào cùng chỗ với đám quần áo. Cô lột ga giường và mang vỏ ga bẩn xuống bếp và gặp bà Morse.

”Cái gì thế kia?” Bà Morse kêu lên, khua cái xẻng

”Giặt là,” cô trả lời ngắn gọn. ”Bà có thể bảo ông Ben và một ai đó giúp tôi chuyển đồ trong hôm nay không? Tôi vừa quyết định phải làm gì đó với phòng mình.”

”Và cô định đưa đồ đạc nào vào thay thế?” bà hỏi. ”Hiện tôi không thể dành ra một ngày nữa để đi mua sắm đâu.”

”Tôi muốn tất cả những đồ đạc của tôi trên gác mái,” cô đáp lời bà, rót cho mình thêm một cốc cà phê. ”Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với những thứ tạp nham trong phòng tôi – vứt hết đi cũng được. Tôi chỉ muốn phòng mình trông như trước đây.”

Gương mặt nghiêm khắc của bà Morse giãn ra. ”À, chuyện đó thì tôi không ý kiến. Tim tôi như muốn vỡ tung khi cô xử sự với căn phòng xinh xắn của mình như thế. Toàn bộ những tấm rèm xinh đẹp kia và tất cả mọi thứ - chúng không thuộc về một ngôi nhà như ngôi nhà này. Tôi rất mừng khi Patrick ngăn cản không cho cô dỡ tung sàn nhà gỗ sồi lâu năm.”

”Tôi cũng mừng vậy,” cô nói bằng giọng nhỏ xíu.

”Vậy thì tiếp tục đi, cô bé yêu quý. Tôi sẽ làm điểm tâm cho cô. Cà phê và bánh nướng không đủ cho cơ thể hoạt động. Và lần sau mà dậy sớm cô nhớ tắt lò nướng sau khi dùng xong nhé.”

”Tôi quên tắt à?” Cô hơi đỏ mặt, cứ như bị bắt quả tang làm điều gì xấu. ”Lần sau tôi sẽ cố nhớ.”

”Cô sẽ nhớ được mà. Giờ thì ngồi xuống đây và một phút nữa tôi sẽ quay lại.”

Mấy phút sau ông Ben đến, cùng với Toby. ”Đúng là những người chúng ta muốn gặp!” Bà Morse chào hai người khi họ bước vào. ”Molly cần chuyển ít đồ đạc – các vị thấy hai người đàn ông sức vóc như thế này có đảm đương được không?”

”Rất hân hạnh.” Ông Ben cười, và Molly thầm nghĩ chắc chắn ông không đổ cho cô đã đánh vào đầu mình cái đêm hỏa hoạn. ”Cậu thấy thế nào, Toby?”

”Tất nhiên là được.” Anh ta nở nụ cười thích thú với cô, đôi mắt ấm áp và nồng nàn. ”Tôi vốn đang tìm một người để rủ cưỡi ngựa cùng, nhưng có vẻ Patrick vừa ra khỏi nhà. Nếu Molly thay chân cậu ấy khi chúng ta xong việc thì tôi là người của ông.”

Cô nhìn ra bầu trời u ám và lắc rắc mưa phùn. ”Thời tiết hình như không phù hợp thì phải?” Cô không thể hình dung ra nguyên nhân mình cảm thấy một gợn do dự, nhưng đúng là cô có cảm thấy.

”Ồ, thời tiết sẽ quang đãng thôi, anh lấy danh dự đàn ông ra đảm bảo,” anh ta trang trọng nói.

Cô đang hoang tưởng một cách lố bịch, và cô biết thế. ”Tất nhiên em sẽ đi cưỡi ngựa với anh,” cô đột ngột nói, thấy xấu hổ vì những nghi ngờ của mình. ”Em vẫn chờ có người mời đây này.” Và nếu cô chờ chồng mình mời, cô nghĩ, cô sẽ phải chờ cho đến khi địa ngục đóng băng. Cô đứng dậy và mang bát đĩa của mình tới bồn rửa, bỗng cảm nhận được sự không đồng tình ngấm ngầm của bà Morse. ”Hãy theo tôi và tôi sẽ chỉ cho hai người chỗ đồ đạc.”

Trong vòng hai mươi phút căn phòng được dọn sạch trơn, chỉ giữ lại thảm và rèm cửa. Cô cho ông Ben và Toby nghỉ tay với những lời hứa chắc chắn của họ là sẽ quay lại sau hai giờ nữa để kê đồ lần thứ hai, và, lăm lăm những dụng cụ lấy trộm được ở kho dụng cụ của Patrick, cô bắt đầu công việc bóc thảm trải sàn.

Nó được dán chặt xuống sàn quanh các mép, và phần còn lại là một mớ lộn xộn bẩn thỉu và dính nhớp, đòi hỏi một quá trình cạo, chà và rửa lặp đi lặp lại. Đến giờ ăn trưa cô đã có một đống mềm mềm, nhấp nhô chất giữa phòng với những tấm màn satin và diềm vải nằm trên cùng, và phòng cô bắt đầu nom khởi sắc hơn.

Cô hì hục kéo cái mớ ấy ra hành lang và xuống hai bậc thang nhỏ tới phòng gác mái. Dồn chúng vào một góc xong, cô đứng lùi lại để có cái nhìn kỹ hơn vào chỗ đồ đạc cũ của mình. Rồi cô trông thấy thứ lần trước mình đã không thấy. Một ngăn của chiếc rương bằng gỗ gụ hé mở, và bên trong là một bó hoa khô, những bông hồng vàng đã chết và phai màu. Và đâu đó trong trí cô vang lên một tiếng chuông cảnh báo. Cô chằm chằm nhìn nó trong đúng năm phút, ráng sức bắt trí nhớ phải làm việc, nhắm nghiền mắt và khơi dậy quá khứ. Nhưng nó vẫn vuột khỏi tầm tay cô, chế giễu và trêu ngươi.

Đến hai giờ chiều hôm đó căn phòng lại được trở về dáng vẻ xinh đẹp như hẳn vốn thế trước khi cô lấy Patrick Winters. Sàn nhà gỗ sồi ánh lên một màu mà chỉ có loại gỗ lâu năm và được chăm sóc tận tâm mới có, những tấm thảm nhỏ dệt hoa văn tôn nó lên một cách hoàn hảo. Đồ đạc đúng là thuộc về căn phòng, giống như những món đồ kia chưa bao giờ thuộc về nơi này, mỗi món đồ cũ kỹ và vững chãi đều hòa hợp với những đồ đạc khác. Cô trèo lên chiếc giường cổ khổng lồ, anh em với chiếc giường trong phòng Patrick, và đưa mắt nhìn quanh với một cảm giác vừa hoàn thành một việc lớn và vô cùng mãn nguyện. Nếu cô có thể đưa được phần đời này quay lại chỉ bằng một chút lao động vất vả, thì chắc chắn những vấn đề còn lại của cô có thể giải quyết thành công y như vậy. Có lẽ rốt cuộc vẫn còn hy vọng.

Đúng như Toby tiên đoán, thời tiết đã trở nên sáng sủa, và ánh nắng đầu xuân đang xuyên qua những đám mây càng lúc càng nhiều hơn. Toby đã đem cho cô một trong những con ngựa của anh, một con ngựa cái dễ thương tên là Bess tính tình có vẻ hiền lành như hình dáng bên ngoài. Ngay lúc Molly leo lên lưng nó cô đã cảm thấy như về nhà, và cùng lúc ấy cô nhận ra mình hẳn đã từng là một kỵ sĩ.

Toby xác nhận chuyện này luôn. ”Thật tốt khi thấy em cưỡi ngựa trở lại. Đã có thời, cách đây vài năm, em gần như không lúc nào rời yên ngựa.”

”Thật ư?” vẻ ngạc nhiên của cô chỉ là bề ngoài.

”Em và Patrick thường tham gia mọi cuộc đua ngựa trong vùng, giành được phân nửa giải thưởng là ít.” Có một nốt đố kỵ trong giọng Toby, và cô nghĩ mình hiểu được nguyên nhân. Anh ngồi trên ngựa nhìn hơi giống một bao khoai tây, thân hình cứng đơ và thẳng đuỗn. Anh hoàn toàn không chế được con ngựa khoang hiếu động của mình, nhưng có một sự thiếu tự nhiên, một sự vụng về đập ngay vào mắt. Rõ ràng Toby chưa từng thắng một giải thưởng nào trong kì hội chợ.

Bất chấp sự thành thạo của Molly, một lúc sau cô đã nhận ra mình không hoàn toàn thoải mái trên lưng con Bess. Dường như con ngựa có một vẻ căng thẳng mà lúc đầu cô đã không để ý, chỉ là một chút kích động rất nhỏ tự phát ra một cách rất mơ hồ. Họ đi theo con đường cũ vòng quanh trang trại với tốc độ thong thả, và Molly cố gắng một cách vô ích để thích ứng với tâm trạng kì quặc của con ngựa.

”Vào rừng đi,” Toby rủ khi họ lại đến gần trang trại. ”Có một chỗ gần con suối cũ thường nở nhiều hoa thủy tiên vào tầm này trong năm.”

”Chúng ta đã ra ngoài khá lâu rồi,” Molly bồn chồn nói, hai chân cô bắt đầu cảm thấy hơi đau do không quen luyện tập. ”Có lẽ chúng ta nên để hôm khác.”

Gương mặt anh ỉu xìu một cách vô lý, và trong cô nhói lên một cảm giác tội lỗi. ”Nhưng hoa thủy tiên luôn là loài hoa yêu thích của em, Molly,” anh buồn rầu nói. ”Đi đi mà. Nếu có thể hái tặng em bông hoa thủy tiên đầu mùa thì điều đó rất có ý nghĩa với anh.”

Cô không muốn khuyến khích lòng nhiệt thành khác thường của anh ta. Hình như anh ta lúc nào cũng quan sát cô, một cách lén lút, cặp mắt xanh xám rực lên một ánh kì lạ, và trong hành động của anh ta ẩn chứa một cảm xúc lập dị mà cô không tài nào cắt nghĩa. Ý nghĩ ấy choán hết tâm trí cô với một sự khó chịu bứt rứt khiến cô không để ý họ đang đi đâu khi những hàng cây bắt đầu khép lại quanh họ.

Đột nhiên, không có bất kì dấu hiệu báo trước nào, Bess cất lên một tiếng hí đinh tai hoảng sợ, lồng lên hung hãn, và Molly cảm thấy mình trượt xuống. Cô chụp lấy dây cương, nhưng vô vọng, và cô bắt đầu rơi xuống, qua khoảng không, khi mặt đất dâng lên về phía cô. Đứa bé, cô nghĩ trong giây phút tuyệt vọng, quyết tâm bảo vệ một thứ mà cô không chắc mình tin tưởng.

Nhưng đã quá muộn. Cô cứ rơi mãi, và không có gì ngoài nền đất cứng mùa đông đỡ lấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.