Worth Any Price

Chương 15: Chương 15




Lottie không thực sự lấy lại cảm giác cho tới khi cô nhận thấy mình bị nửa kéo nửa vác tới ngôi nhà ởLondon của Lord Radnor. Đầu cô bị đập một cách ác ý, và cổ họng nhức nhối khi cô đấu tranh chống lại cú xiết không thương xót của lão. Nơi nào đó bên dưới sự sợ hãi và giận dữ của mình, cô nhận thức sâu sắc rằng Ellie đã được giải thoát. Em gái cô đã an toàn, và bây giờ mọi sự giận dữ sôi sục sẽ dội xuống đầu cô, đó là điều mà Lotiie đã luôn biết rằng nó sẽ xảy ra, giữa cô và người đàn ông đã từng chi phối gần như cả cuộc đời cô. Mặc dù Lotiie nhận thức được một vài tiếng kêu lên của những người hầu gần đó, nhưng không ai trong số họ dám ngăn cản. Tất cả bọn họ đều sợ hãi Radnor, và họ sẽ không nhấc một ngón tay để cản trở việc mà lão muốn làm. Cô đã đoán trước điều mà lão định làm khi mang cô tới nơi này. Ngôi nhà ở London của lão là nơi đầu tiên sẽ bị điều tra khi mọi người khám phá ra rằng cô đã mất tích. Cô chắc rằng lão đã mang cô tới một nơi khác khiến mọi người khó có thể dễ dàng tìm ra.

Radnor kéo cô vào trong thư viện, khóa lại cánh cửa đóng chặt và trói Lottie vào một cái ghế. Giữ một tay lên vết tím bầm trên cổ họng, cô ngồi nhàu nát trên cái ghế. Một lúc sau, cô cảm thấy cái gì đó cứng và lạnh đập vào thái dương, trong khi một tay của lão kéo giật đầu cô ra phía sau lưng ghế.

Trái tim của Lottie như ngừng đập khi cô hiểu lý do mà Lord Radnor mang cô tới đây. Từ lúc lão không thể có được cô, thì lão đã nuôi ý định sẽ hủy diệt cô.

"Ta yêu em" Radnor thì thào, chất giọng hoàn hảo đúng mực, thậm chí cả khi nòng súng ngắn đang run rẩy trên đầu cô. "Ta muốn dâng tặng em tất cả mọi thứ".

Thật lạ lùng, Lottie nhận ra rằng cô có thể trả lời với một âm điệu bình thản, tựa như họ đang có một cuộc đối thoại thông thường và cuộc sống của cô không phải là sẽ kết thúc chỉ với một ngón tay kéo cò súng của lão. "Ngài chưa bao giờ yêu tôi". Cổ họng cô đau khi nói, nhưng cô cố bắt mình tiếp tục. "Ngài không biết ý nghĩa của từ đó".

Nòng súng run rẩy mạnh hơn. "Làm sao em có thể nói điều đó sau tất cả những điều ta đã dành cho em? Em thực sự có phải kẻ ngốc không?"

"Trong tất cả những năm mà chúng ta biết nhau, ngài đã thể hiện sự thống trị, ám ảnh, và ra mệnh lệnh... nhưng tất cả những điều đó không phải là tình yêu".

"Vậy hãy nói cho ta biết tình yêu là cái gì" Giọng lão đầy sự khinh miệt.

"Lòng quan tâm, sự chấp thuận, tính vị tha. Tất cả những điều mà chồng tôi đã thể hiện cho tôi chỉ trong vài tuần ngắn ngủn. Những thiếu xót của tôi chẳng là gì với anh ấy cả. Anh ấy yêu tôi vô điều kiện. Và tôi cũng yêu anh ấy như vậy".

"Em nợ ta tình yêu của em", hắn nói cục cằn.

"Có lẽ, tôi đã có thể nhận thấy điều gì đó về ngài nếu ngài là một người tốt". Lottie ngừng lại, nhắm mắt khi cô cảm nhận nòng súng thúc mạnh vào thái dương cô. "Kỳ lạ thay, nhưng tôi chưa từng nghĩ điều đó về ngài, dù cho tôi có quan tâm tới ngài hay không".

"Lẽ ra là vậy" Radnor nói giận dữ. "Ít nhất ta cũng xứng đáng được nhận điều đó từ em"

"Mỉa mai làm sao" Một nụ cười không hài hước tý nào nở trên đôi môi khô khốc của cô. "Ngài đòi hỏi sự hoàn hảo từ tôi – điều mà tôi có thể chẳng bao giờ đạt được. Và có một thứ tình cảm tôi có thể mang đến cho ngài – thì ngài dường như lại không bao giờ muốn".

"Ta muốn nó bây giờ" Radnor khiến Lottie ngạc nhiên khi nói. Giữ nòng súng ấn vào đầu cô, lão di chuyển ra phía trước cô và quỳ xuống cho tới khi mặt họ ngang nhau. Khuôn mặt lão đỏ ké với màu sắc của sự thiêu đốt không phải trên bề mặt làn da mà là từ sâu bên trong. Mắt lão đen tối với sự thịnh nộ, hay có lẽ là nỗi thất vọng, và đôi môi mỏng dính của lão méo mó bởi sức mạnh của cảm xúc. Lotiie chưa từng nhìn thấy lão giống như vậy.

Cô không hiểu điều gì đã thay đổi lão, tại sao lão dường như có vẻ bị hủy hoại bởi sự mất mát, khi cô biết từ trong sâu thẳm tâm hồn mình rằng lão không có khả năng để yêu.

Móng vuốt của lão túm lấy cô, mang những ngón tay chống cự của cô tới bên má đẫm mồ hôi của lão. Cô sửng sốt nhận ra rằng lão đang cố làm cho cô chăm sóc lão.... tại đây, như thế này, với khẩu súng treo trên đầu cô.

"Chạm vào ta" lão thì thầm luống cuống. "hãy nói với ta rằng em yêu ta".

Lottie giữ những ngón tay của cô bất động và không cảm xúc trên lão. "Tôi yêu chồng tôi".

Radnor xúc động với sự giận dữ kiềm chế. "Em không thể".

Cô gần như thương hại lão khi cô nhìn chăm chú vào đôi mắt không thể hiểu nổi của lão. "Tôi xin lỗi". Cô nói. "Ngài không thể nhận thức được tình yêu của bất cứ ai không hoàn hảo. Đó thực là định mệnh cô đơn".

"Ta đã yêu em". Lão gào lên, giọng lão hằn học sự giận dữ. "Ta đã, khốn kiếp cái tâm hồn không chung thủy của em".

"Đó là ngài yêu người chưa bao giờ hiện hữu. Ngài đã yêu bằng trí tưởng tượng không thể nào có thực. Không phải tôi". Cô hất những giọt mồ hôi trên môi cô. "Ngài không biết bất kỳ điều gì về tôi".

"Ta biết em rõ hơn bất kỳ ai" Lão mãnh liệt nói. "Em chẳng là ai nếu không có ta. Em thuộc về ta".

"Không, tôi là vợ của Lord Sydney". Cô lưỡng lự trước khi nói với ý nghĩ xảy đến với cô hơn một lần trong vài ngày qua. "Và tôi khá là chắc chắn rằng tôi đang mang con của anh ấy trong mình".

Hai hốc mắt của Lord Radnor trở thành hai hố sâu đen tối trên khuôn mặt trắng nhợt. Cô nhận thức rằng cô vừa gây một cú sốc mạnh mẽ với lão, rằng ý nghĩ cô mang thai đứa con của một người đàn ông khác chưa từng xảy đến với lão.

Những ngón tay mảnh khảnh của Radnor rút khỏi cô, và lão đứng lên. Nòng súng lạnh lẽo không rời khỏi thái dương Lottie khi lão dịch chuyển về phía sau cô một lần nữa.

Cô cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi của lão trượt trên tóc cô khi lão âu yếm nó. "Cô vừa nói dối tất cả mọi điều". Lão nói với tông giọng đều đều kỳ lạ. Nòng súng hất lên, một tiếng kịch nặng nề dội lại trên làn da cô. "Chẳng còn gì cho ta nữa rồi. Cô sẽ không bao giờ là người mà ta đã muốn".

"Không". Lottie nhẹ nhàng đồng ý. "Nó luôn luôn không có hiệu quả".

Những giọt mồ hôi lạnh rỏ xuống mặt cô khi cô chờ đợi lão kéo cò súng. Trong tình huống mà sự thất bại đã quá rõ ràng, Radnor chắc chắn sẽ giết cô.

Nhưng cô sẽ không lãng phí những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình để co rúm lại trong sự sợ hãi. Cô nhắm mắt lại và nghĩ về Nick... những nụ hôn của anh, nụ cười anh, vòng tay ấm áp của anh quanh cô. Những giọt nước mắt hối hận và sung sướng như kim châm bên dưới mi mắt của cô.

Nếu cô có thể có thêm thời gian bên anh.... nếu như cô có thể khiến anh hiểu rằng anh có ý nghĩa thế nào với cô. Cô thốt ra một tiếng thở dài, và chờ đợi gần như thanh thản hành động của Radnor.

Cùng với tiếng thở dài của cô, nòng súng nâng lên khỏi đầu cô. Trong một khoảng im lặng nặng nề kéo dài, Lottie mở mắt ra, bối rối bởi sự tĩnh lặng hiển nhiên. Cô không nghe thấy tiếng thở khò khè yếu ớt của Radnor, cô đã nghĩ rằng lão vừa rời khỏi phòng. Khi cô bắt đầu quay lại, đột nhiên cô bị tấn công bởi tiếng nổ khiến tai cô kêu o o. Cô ngã về phía sau, lưng cô đập xuống sàn nhà, trong lúc một dòng chất nóng kỳ lạ lan ra đất thấm vào váy và cánh tay cô.

Sững sờ, cô cố sức hít lấy một hơi thở và lóng ngóng lau đi những giọt màu đỏ rớt trên cánh tay cô cho tới khi chúng trượt dài xuống, những vết bẩn có màu rượu vang. Máu, cô sửng sốt nghĩ, và nhìn chăm chăm cái dáng nằm gục ngã của Radnor. Lão đã ngã trên sàn cách cô vài feet, cơ thể lão co quắp lại trong nỗi thống khổ của cái chết.

***

Miễn cưỡng đồng ý rằng họ sẽ báo cho Morgan, Nick và Sayer đi tới Bow Street. Nick đang trong tình trạng vết thương đáng kể, những cơ bắp căng ra ở phía bị bỏng, những ngón tay bị gẫy tấy lên bên dưới cái khăn mùi xoa anh dùng để cố định chúng. Anh cảm thấy mệt mỏi và đau đớn, và anh chật vật chờ để về nhà với Lottie. Cho tới khi họ bước vào tòa nhà cũ kỹ ấm cúng ở Bow Street, họ tiến thẳng tới văn phòng của Sir Grant với hy vọng rằng ngài đã quay trở lại từ buổi họp tòa buổi chiều. Người thư ký tòa, Vickery, nhảy ra khỏi bàn của anh ta khi anh và Sayer bước vào. Bộ mặt lúc nào cũng ngự trị cái kính của anh ta tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện lếch thếch của họ. "Mr. Sayer và Mr... er, Lord Sydney....".

"Chúng tôi có một cuộc đấu khẩu gần Fleet Ditch", Sayer nói. "Morgan có rảnh để gặp chúng tôi không, Vickery?".

Vì một lý do nào đó, viên thư ký tặng cho Nick một cái nhìn chằm chằm kỳ cục. "Lúc này ngài ấy đang bận tra hỏi ai đó", anh ta trả lời.

"Nó mất bao lâu?" Nick hỏi với sự phiền lòng.

"Tôi không biết, Lord Sydney. Sự việc có vẻ là một vấn đề cấp bách. Thực ra khách là người hầu của ngài đấy".

Nick lắc lắc đầu dường như anh không nghe rõ chính xác "Gì cơ?"

"Mr. Daniel Finchley" Vickery nói rõ.

"Anh ta làm cái quái gì ở đây?" Sự lo lắng đột ngột dâng lên, Nick đi thẳng tới văn phòng của Morgan và mở cửa mà chẳng thèm gõ.

Khuôn mặt Morgan khắc nghiệt khi ngài nhận ra Nick. "Vào đi Sydney. Anh đến đúng lúc lắm. Có chuyện gì với tay anh vậy?".

"Chẳng vấn đề gì với điều đó". Nick nói thiếu kiên nhẫn. Anh đã nhìn thấy vị khách đúng là Daniel, khuôn mặt của anh ta bầm dập và một bên mắt thì thâm đen, quần áo rách tươm. "Ai đã làm điều này với anh thế?" Anh hỏi với giọng quan tâm nghiêm nghị. "Tại sao anh lại ở đây, Daniel?".

"Tôi không thể tìm thấy ngài ở nhà, thưa ông chủ". Người hầu trả lời trong nỗi xúc động. "Tôi đã không biết phải làm gì, vì thế tôi đến đây và kể với ngài Grant. Có chuyện gì đó đã xảy ra với Lady Sydney".

Một tiếng chuông cảnh báo vang lên xuyên qua Nick, khuôn mặt anh chuyển thành trắng bệch. "Cái gì?".

"Lady Sydney đã tới thăm gia đình của bà sáng nay, để gặp em gái của bà. Bà đã bảo tôi đi cùng, và cảnh cáo tôi rằng có thể có một cuộc tranh cãi, khi nhà Howards không muốn từ bỏ cô con gái"

Anh ta mò mẫm vào trong túi và lấy ra một tờ giấy nhàu nhĩ, đưa nó cho Nick. "Lady Sydney để lại cái này trong xe ngựa".

Nick nhanh chóng liếc qua tờ giấy, ánh nhìn của anh rớt vào dòng đầu tiên. "Làm ơn hãy giúp em. Mẹ nói Lord Radnor sẽ tới đưa em đi...".

Chửi thề, Nick nhấc ánh mắt tới khuôn mặt tái nhợt của người hầu. "Tiếp đi" Anh gầm gừ.

"Chỉ một lúc sau khi Lady Sydney và tôi đi tới nhà Howard, Lord Radnor xuất hiện. Ông ấy đi vào nhà, và khi ông ấy đi ra, trông ông ấy gần như mất trí.

Tay ông ấy túm quanh cổ họng của Lady Sydney, và ông ấy mang bà vào trong xe ngựa của mình. Tôi đã cố gắng để ngăn cản, nhưng người hầu của ông ấy khỏe hơn tôi".

Một làn sóng hoảng sợ lạnh buốt tràn qua cơ thể Nick. Anh đã biết về sự ám ảnh đen tối mãnh liệt của lão bá tước. Vợ anh đang bị vùi dập bởi người đàn ông mà cô sợ hãi nhất... và anh đã không ở đó để giúp cô. Nhận thức này khiến anh phát điên.

"Lão ta đưa cô ấy đi đâu?" Nick gầm gừ, lắc chiếc áo choàng của gã người hầu bằng bàn tay không bị thương. "Họ ở đâu, Daniel?".

"Tôi không biết" Người hầu trả lời, run như cầy sấy.

"Tôi sẽ giết lão" Nick giận dữ, sải bước ra cửa. Anh sẽ xé London ra thành từng mảnh, bắt đầu từ căn nhà trong thành phố của Radnor. Anh chỉ cáu tiết rằng một người đàn ông không thể bị giết hơn một lần, khi mà anh nghĩ ra hàng nghìn cách chết khác nhau dành cho lão già khốn nạn đó.

"Sydney" Morgan nặng nề cắt ngang, di chuyển nhanh chóng tới cửa gần như cùng một lúc với Nick. "Anh sẽ không xông ra khỏi đây như một thằng điên vậy. Nếu vợ anh đang gặp nguy hiểm, cô ấy cần anh giữ cho cái đầu tỉnh táo".

Nick thốt ra một tiếng gầm gừ như dã thú. "Tránh đường cho tôi".

"Tôi sẽ thiết lập một sự tìm kiếm. Tôi có thể điều động bốn nhân viên và ít nhất khoảng ba chục cảnh vệ trong khoảng năm phút. Nói cho tôi những nơi nào Radnor có nhiều khả năng nhất sẽ đưa vợ anh tới, khi mà anh hiểu rõ về lão hơn tôi".

Cái nhìn điềm tĩnh của Morgan gặp mắt Nick, và ngài dường như hiểu rõ tận đáy những nỗi lo sợ của Nick, giọng nói của ngài nhẹ nhàng khi thêm vào.

"Anh không cô đơn trong chuyện này, Sydney. Chúng ta sẽ tìm ra cô ấy, tôi hứa đấy".

Ngay sau đó, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. "Ngài Grant" Vickery bước vào với giọng thì thào "Ngài có một vị khách khác".

"Không phải bây giờ" Morgan nói cộc lốc. "Hãy nói anh ta quay lại vào ngày mai".

Có 1 chút ngập ngừng. "Er... ngài Grant?"

"Cái quái gì vậy, Vickery?" Morgan gửi một cái nhìn ngờ vực về phía cánh cửa đóng kín.

"Tôi không nghĩ ngài muốn từ chối đâu ạ".

"Tôi không cần biết anh ta là thằng quái nào, hãy nói với anh ta....".

Giọng của Morgan trượt đi khi cánh cửa hé mở.

Ánh mắt đau khổ của Nick bắn vào vị khách, và anh gần như khuỵu gối trước cảnh tượng đó. "Lottie".

Bẩn thỉu và nhuốm máu, Lottie kiềm chế một nụ cười nhợt nhạt khi cô nhìn thấy gương mặt trắng bệch cứng đơ của chồng mình. "Hôm nay dường như em đã có một ngày bận rộn" Cô nói.

Âm thanh giọng nói của cô dường như mở ra một cơn lũ cảm xúc hoang dại. Lẩm bẩm tên cô, Nick bước tới bên cô chỉ với hai sải chân. Anh kéo mạnh cô vào lòng trong một cái ghì mạnh bạo có nguy cơ nghiền nát cô.

"Máu..." Anh nói rời rạc, bàn tay to lớn của anh di chuyển khắp người cô điên cuồng tìm kiếm.

"Không phải của em. Em vẫn khỏe, trừ một vài lúc". Lottie rời ra, mắt cô mở to khi cô nhìn thấy cái khăn quấn quanh tay anh. "Nick, anh bị thương".

"Nó chẳng sao hết" Nick quay đầu cô lại, ánh nhìn đau khổ của anh xoi khắp khuôn mặt cô. Những ngón tay run rẩy của anh vạch một đường trên má và hàm cô. "Chúa ơi. Lottie...".

Tiếp tục thăm dò trong sợ hãi, anh khám phá ra vết thâm tím trên cổ họng cô, và anh thốt ra một tiếng nức nở của sự giận dữ "Khốn kiếp! Cổ của em. Lão dám làm thế... Anh sẽ xẻ thịt lão khốn nạn đó..."

Lottie đặt ngón tay cô lên môi anh. "Em ổn mà", cô nói nhẹ nhàng. Cảm nhận cơ thể to lớn của anh run rẩy, cô đưa tay lên ngực anh và làm dịu đi những nhịp đập gấp gáp.

Sau những chấn động trong vài giờ vừa qua, thật tuyệt diệu khi lại được ở bên anh khiến môi cô cong lên thành nụ cười run rẩy. Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt đầy bụi và những vệt mồ hôi của anh với sự quan tâm. "Thực ra, em tin rằng em có thể ở trong tình trạng tốt hơn anh đấy, anh yêu ạ".

Một tiếng rên rỉ nguyên thủy phát ra từ cổ họng anh, và anh ghì chặt lấy cô bằng cánh tay phải, nghiền nát cô với sự đói khát. "Anh yêu em", giọng anh trầm thấp và run rẩy "Anh yêu anh rất nhiều, Lottie". Môi anh bao phủ môi cô với một nụ hôn mãnh liệt nồng nàn.

Rõ ràng anh đã chẳng do dự để nhớ rằng còn có những người khác trong căn phòng. Lottie quay mặt lại với một tiếng cười nghẹn " Em cũng yêu anh", cô thì thầm. "Không phải ở đây, anh yêu. Để sau, với nhiều sự riêng tư hơn, chúng ta có thể..." Cô im lặng khi Nick chiếm đoạt môi cô lần nữa.

Đột nhiên cô thấy bản thân bị nhấc bổng lên dán vào tường bởi một người đàn ông cao sáu feet đang khuấy động cuống quýt. Nhận ra rằng không có hy vọng gì để kiềm chế anh, Lottie vuốt ve tấm lưng rộng của anh trong nỗ lực cố gắng xoa dịu anh. Anh chiếm hữu cô trong những nụ hôn sâu, nồng nhiệt. Phổi anh làm việc mãnh liệt đến mức cô có thể cảm nhận lồng ngực anh giãn ra trong mỗi nhịp thở. Cô cố gắng để khiến anh thoải mái, nhẹ nhàng chà xát phía sau gáy anh khi miệng anh dữ dội cuốn lấy môi cô. Hơi thở anh trở nên ngắt quãng rời rạc, và giữa những nụ hôn anh thì thầm tên cô tựa như đó là một lời cầu nguyện. "Lottie... Lottie...".

Mỗi khi cô cố gắng để trả lời, anh lại lấp đầy miệng cô lần nữa.

"Sydney". Ngài Grant lên tiếng sau vài tiếng hắng giọng kéo dài thất vọng để giành lại sự chú ý của ngài. "Ahem, Sydney...".

Sau một lúc lâu, cuối cùng Nick nhấc đầu lên. Lottie đã bị đẩy xuống dưới ngực anh, khiến anh phải nới lỏng vòng ôm cô. Mặt đỏ dừ và thở không ra hơi, cô nhận ra rằng Saywer thì có vẻ thể hiện sự ham mê nghiên cứu thời tiết bên ngoài cửa sổ, trong khi Daniel đã tự thối lui chờ ở bên ngoài.

"Tôi xin lỗi đã làm gián đoạn sự sum họp với Lady Sydney, thưa ngài" Sir Grant nói đầy hối tiếc. "Dù sao đi nữa, tôi phải đòi hỏi tin tức về điều gì đã xảy ra với Lord Radnor, và ngay lúc này thì ngài ấy đang ở đâu, đặc biệt tình trạng quần áo của Lady Sydney hiện giờ".

Nhận ra rằng ông đang ám chỉ tới những vết máu trên váy cô, Lottie gật đầu. Nick vẫn ôm cô trong khi cô giải thích. "Lord Radnor đã tự sát", cô nói với ngài quan toà. "Ngài ấy mang tôi tới nhà của mình, và sau khi chúng tôi nói chuyện được vài phút, ngài ấy đã tự kết liễu cuộc đời mình".

"Theo cách nào vậy". Sir Grant bình tĩnh hỏi.

"Ngài ấy dùng súng lục". Lottie cảm nhận sự chấn động xuyên qua cơ thể Nick khi cô nói ra điều đó. "Tôi rất bối rối để có thể giải thích rõ mọi hành động của ngài ấy, ngoại trừ việc nói rằng dường như ngài ấy đã hoàn toàn phát điên. Tôi đã nói với những người hầu giữ nguyên hiện trường xác ngài và không được chạm vào bất cứ vật gì, khi mà có thể ngài muốn gửi một vài thám tử tới điều tra hiện trường".

"Làm rất tốt, thưa bà" Sir Grant nói. "Liệu tôi có thể thuyết phục bà trả lời thêm vài câu hỏi không?"

"Để mai" Nick nói cục cằn. "Cô ấy đã trải qua đủ thứ cho một ngày hôm nay. Cô ấy cần nghỉ ngơi".

"Tôi cảm thấy rất vui được kể lại cho ngài mọi chi tiết có liên quan" Lottie trả lời Sir Grant. "Nếu ngài sẽ mang một bác sĩ tới chăm sóc cho bàn tay của Lord Sydney, cũng như xem xét cho người hầu của chúng tôi".

Đôi mắt xanh của ngài quan tòa nheo lại. "Chúng tôi sẽ gửi bác sĩ Linley tới ngay".

"Tôi sẽ đi tìm anh ấy" Sayer tình nguyện và nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

"Tuyệt vời" Morgan nhận xét, mắt ngài quay trở lại Nick. "Và trong khi chúng ta chờ đợi Linley, thưa ngài, có lẽ ngài có thể giải thích cho tôi tình huống dẫn đến vết thương của ngài... và tại sao ngài nhìn đầy vẻ và có mùi tựa như ngài vừa mới lang thang qua Fleet Ditch vậy".

Thật lâu sau đó, khi họ nằm trên giường trong nhà mình và nói chuyện dường như cả tiếng đồng cô, Nick đã kể cho Lottie về ý nghĩ của anh trong giây phút gặp nạn, khi anh nghĩ rằng anh sẽ chết trong căn nhà kho đó. Khi Lottie lắng nghe, cô rúc mình vào cánh tay anh gấp lại, ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên đám lông ngực anh. Giọng anh trầm và lơ mơ từ tác dụng của thuốc giảm đau do bác sĩ Linley cứ khăng khăng bắt dùng trước khi nắn và nẹp những ngón tay anh lại. Nick đã chỉ dùng nó bởi vì viễn cảnh không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc bị đè xuống sàn nhà bởi Sayer và Morgan trong khi viên bác sĩ đổ thuốc xuống cổ họng anh.

"Anh chưa bao giờ ham muốn được sống nhiều như lúc đó, treo lơ lửng trên cái xà nhà mục nát ấy" Nick nói. "Anh không thể chịu đựng được cái ý nghĩ sẽ không bao giờ được nhìn thấy em lần nữa. Tất cả mọi thứ anh muốn là thời gian bên em. Để dùng cả cuộc đời của anh sống bên em. Anh không quan tâm đến bất kỳ điều gì khác".

Thì thầm về tình yêu của cô dành cho anh, Lottie hôn lên lớp da rắn chắc trên vai anh.

"Em có nhớ khi anh đã từng nói một lần với em về lý do khiến anh trở thành một thám tử không?" Anh hỏi.

Lottie gật đầu. "Anh đã nói rằng anh là người ham mê sự thách thức và nguy hiểm".

"Anh sẽ không như vậy nữa", anh mạnh mẽ nói.

"Tạ ơn chúa vì điều đó". Lottie nói với một nụ cười, chống khuỷu tay nhỏm dậy.

"Bởi vì anh đã trở nên nghiện em hơn rồi". Nick vạch tay theo đường cong của ánh trăng trên lưng cô. "Và cuối cùng anh đã biết cần phải ước điều gì".

Bối rối, cô nhìn xuống anh trong khi những lọn tóc dài của cô kéo lê trên ngực và vai anh. "Cái gì cơ?".

"Cái giếng ước", anh nhắc nhở cô.

"Oh... vâng" Lottie chúi mặt cô vào ngực anh và xục vào đám lông mềm mại, nhớ lại buổi sáng đó trong rừng. "Anh không ước một điều nào hết".

"Bởi vì anh khi đó anh không biết anh muốn gì. Và bây giờ anh sẽ làm".

"Anh muốn gì?" Cô hỏi dịu dàng.

Bàn tay anh trượt ra đằng sau đầu cô, nâng miệng cô lên với anh. "Ước được yêu em mãi mãi". Anh thì thầm trước khi môi họ chạm nhau.

Epilogue (The end)

Một giờ sau khi Master John Robert Cannon được sinh ra, Sir Ross bế cậu con trai sơ sinh bước ra phòng khách, nơi mà bạn bè và cả gia đình đang chờ đợi. Một tràng những tiếng kêu vui thích nhẹ nhàng chào đón chiêm ngưỡng cậu bé đang ngủ được quấn trong cái chăn mỏng.

Trao cậu bé cho người mẹ rạng rỡ của mình, Catherine, Sir Ross bước tới một chiếc ghế và tự ngồi xuống với một hơi thở dài.

Học tập người anh rể, Nick làm như anh chưa từng trông thấy ngài nhìn quá kiệt sức và mất bình tĩnh. Ngài Ross đã bất chấp luật lệ bằng việc ở lại bên vợ mình trong lúc cô lâm bồn, khi ngài không thể nào chờ đợi bên ngoài trong khi cô đang phải trải qua những cơn đau thắt của việc sinh nở. Với mái tóc đen rối bời và lòng tự trọng cuối cùng của ngài tạm thời bị bỏ sang một bên, Sir Ross thể hiện vẻ trẻ trung khác xa thường lệ... một người đàn ông bình thường sẽ rất cần một ly rượu.

Nick đổ một ly brandy ở bàn và mang nó đến cho ngài. "Sophia thế nào?" Anh hỏi.

"Khốn nạn là tình trạng của cô ấy còn khá hơn tôi nữa". Sir Ross thừa nhận và vui vẻ nhận cốc rượu. "Cảm ơn".

Nhắm mắt lại, ngài uống một ngụm brandy, để cho chất lỏng đó xoa dịu những dây thần kinh đã quá căng thẳng. "Ơn chúa, tôi không biết tại sao phụ nữ lại làm thế" Ngài lẩm bẩm.

Hoàn toàn mù tịt về lĩnh vực sinh đẻ của phụ nữ, Nick ngồi xuống một chiếc ghế gần đó và quan tâm với cái nhìn bối rối. "Sophia đã rất khó khăn trong lúc đó à?"

"Không. Nhưng thậm chí những ca sinh nở dễ dàng nhất dường như cũng đòi hỏi sự ráng sức đối với tôi".

Dường như để xả hơi, Sir Ross uống thêm brandy. Ngài khiến Nick ngạc nhiên bởi sự thật thà hiếm có. "Nó khiến cho một ông chồng sợ hãi mỗi khi trở lại giường với vợ anh ta, biết rằng cuối cùng sẽ dẫn đến điều gì. Khi cô ấy đang sinh nở, tôi thật khó để tin rằng tôi là người chịu cái trách nhiệm đặt cô ấy vào tình trạng đó". Ngài mỉm cười nhăn nhó. "Nhưng sau đó, tất nhiên, những bản năng tự nhiên của một người đàn ông cuối cùng sẽ chiến thắng mọi thứ".

Nick đột ngột liếc qua Lottie với sự khiếp đảm.

Như những người phụ nữ khác, cô đang thì thầm trò chuyện với đứa bé, khuôn mặt cô thư giãn và rạng rỡ. Một bàn tay cô nhẹ nhàng đặt trên đường viền của bụng, nơi đứa con của họ đang lớn lên. Cảm nhận cái nhìn của anh, Lottie nhìn lên với một nụ cười và nhăn nhăn cái mũi tinh quái.

"Khốn thật" Nick lầm bầm, nhận ra rằng rồi anh cũng sẽ rơi vào tình trạng chẳng tốt đẹp gì hơn Sir Ross khi đứa con của anh được sinh ra.

"Anh sẽ sống sót thôi" Sir Ross quả quyết với anh bằng một nụ cười toe toét đột ngột, đọc thấu những suy nghĩ của anh. "Và tôi sẽ ở đó để giót brandy cho cậu khi xong xuôi".

Họ trao đổi một cái liếc nhìn thân thiện, và Nick cảm thấy một cảm giác bất ngờ của sự ưa thích đối với người đàn ông đã từng là kẻ đối địch với anh nhiều năm trước. Lắc lắc cái đầu với một nụ cười rầu rĩ, anh đưa tay ra với Sir Ross. "Cảm ơn".

Sir Ross lắc tay anh ngắn gọn, một cái siết chặt dường như hiểu điều mà Nick muốn cảm ơn ngài là về cái gì. "Nó thật đáng giá, phải không?" Ngài hỏi lặng lẽ.

Ngồi lại vào ghế của mình, Nick nhìn vợ anh một lần nữa, cảm thấy yêu cô với một cảm giác mãnh liệt anh chưa từng tin rằng mình có thể có. Lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, anh cảm thấy thư thái đối với bản thân cũng như với thế giới, không còn nữa sự săn đuổi của những cái bóng trong quá khứ.

"Đúng vậy", anh đơn giản nói, tâm hồn anh hân hoan tỏa sáng khi Lottie nhìn lại anh lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.