Sau một chàng giả thích dài dòng, thì tất cả đều ngồi chung một chiếc bàn,
Lâm với Hạ cùng Doãn Băng ngồi một bên, Bảo Nam, Phan Định ngồi một bên. Bảo Nam thấy không khí có vẻ căng thẳng nhất là khi Lâm ngồi giữa Băng
và Hạ, rồi ánh mắt như không có gì nhưng thực sự là một cuộc chiến ngầm
giữa Lâm và Định, nói chung là rất căng thẳng:
Nào! Mọi người sao
vậy? Sao căng thẳng quá vậy? Vui vẻ lên chứ dù sao cũng đã không hẹn mà
gặp mà!( Nam cố phá vỡ cái không khí căng thẳng này:
Phải đấy!
Định khẽ nhấp một chút nước, giọng nói lạc quan, rất trầm tính, Lâm khoác vai Hạ, trước mặt Băng và mọi người:
Ok! Dù sao cũng lỡ gặp rồi, đây chẳng phải duyên sao, phải không bà xã!
Khẽ liếc mắt ra Hạ, Lâm nháy mắt đầy ngụ ý, nó khiến Hạ thấy nhột, cảm giác mồ hôi lăn dài trên sống lưng, mặc dù Hạ biết là mình đâu có làm gì
chứ:
Ừm! Cậu gọi thêm món ăn đi Nam, mọi người ăn gì thì gọi đi!
Ừm! Tùy cậu!
Doãn Băng không muốn rời khỏi đây mặc dù sự có mặt của cô ở đây chẳng có ý
nghĩa gì, nhất là với Lâm anh ấy chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, Hạ vẫn
rất lịch sự;
Chị Băng cũng chọn đi, đừng ngại:
Ừm! Em cứ để chị tự nhiên( Doãn băng cười gạo)
Tuy là không khí có chút đỡ hơn nhưng vẫn rất căng thẳng. Họ ăn uống khá
yên lặng không nói gì nhiều, chỉ có Bảo Nam và Hạ tung hứng qua lại để
bớt căng thẳng nhưng chẳng ích gì. Sau khi ăn xong họ tạm biệt nhau ở
cửa:
Bảo Nam! Cảm ơn cậu vì bữa trưa này nha!
Cậu này làm mình thấy ngại không à, nói là mời cậu đi ăn mà lại để chồng cậu trả tiền, thật ngại quá!
Có gì đâu! Dù sao cũng là bữa tiệc ra mắt vì mọi người là bạn của Hạ, hơn nữa hôm cưới chúng tôi không có mặt vậy nên...
Ừm! Anh đúng là ga lăng thật, cậu may mắn lắm biết không?
Ừm! Cũng bình thường!( Hạ cười nhẹ một cái)
Thôi anh về đây, anh có việc nên xin phép mọi người tôi về trước!
Định từ chối về trước, hôm nay Định lạ lắm, anh cứ nhìn Hạ bên Lâm bằng một
cái nhìn khó hiểu, ít nói hơn hẳn mọi hôm, Hạ thoạt nghĩ Định không
thích Lâm:
Ừm! Mình cũng về đây!
Hai người nhanh chóng lên xe rời đi!
Doãn băng từ trong bữa ăn trưa cứ lẳng lặng không nói gì:
Mình vào thôi!
Doãn băng định mở cái cửa bước vào:
Băng!Anh xin lỗi nhưng em đi tắc xi đi, anh muốn đi với Hạ, tụi anh có chuyện cần nói;
Doãn băng có chút đứng hình, khuôn mặt xầm lại, nhưng cô rất giỏi giấu cảm
xúc của mình, nhanh chóng cất bộ mặt đó đi thay bằng một nụ cười tươi
nhưng có chút gượng gạo:
Ừm! Ok, hai người đi đi!
Anh! Sao lại thế, cứ để chị Băng đi cùng đi! Anh chở em về nhà thôi mà rồi hai người đi đến công ty như chẳng tiện hơn sao?
Hạ không muốn đi chung xe với Lâm nhất là chỉ có hai người, cô muốn giữ Băng ở lại như một tấm bia chắn:
Ồ! Không sao đâu, chị chợt nhớ ra là có chút việc cần làm, nên chị đi tắc xi cho tiện, hai người cứ về đi!
Doãn Băng quay người hướng ra đường vẫy tắc xi, Lâm cũng kéo Hạ lên xe, ngồi trong xe, nhưng ánh mắt Băng luôn nhìn theo hướng đó, Lâm rất nhẹ nhàng khi ở bên cạnh Hạ, đó là điều mà anh ấy không bao giờ thể hiện với
Băng, nghĩ đến câu nói thẳng thừng, tuyệt tình của Lâm, hay thái độ âu
yếm với Hạ còn lạnh nhạt với mình như người xa lạ vậy. Ánh mắt căm giận, khuôn mặt thánh thiện cùng với nụ cười gượng gạo nhanh chóng thay bằng
một khuôn mặt ghê rợn, rất đáng sợ. Đôi bàn tay siết chặt đặt lên đùi
hằn lên những vết bầm đỏ không che hết bởi chiếc váy quá ngắn, nhanh
chóng kêu người tài xế chạy đi.
Trên xe Lâm, Hạ vẫn ngồi đó không nói câu gì, Lâm cũng không muốn hỏi han gì, nhưng Lâm có vẻ tức giận không biết chuyện gì:
Anh đưa em về ngõ thôi, không cần về tận nhà đâu, mất thời gian lắm!
Lâm vẫn không nói gì, Hạ vẫn ngồi quay đầu ra bên ngoài cửa. Chiếc xe đi
rất bình thường, chợt Lâm thắng phanh gấp, Hạ bị bất ngờ lao về phía
trước, quá bực dọc:
Anh lái xe kiểu gì vậy?
Hạ giận điên lên trước thái độ này của Lâm. Lâm cũng bộc lộ luôn cái vẻ tức giận của mình, đấm mạnh vào vô lăng, quay sang nhìn Hạ, ánh mắt như muốn thiêu cháy cô. Hạ cảm thấy rất sợ, vội giật người ra:
Anh! Anh sao vậy?( Giọng nói run rẩy)
Lâm không nói gì, nắm chặt tay Hạ kéo cô lại gần, anh bức hôn Hạ ngay trên
xe, nghiền ngấu môi Hạ mặc cho Hạ giãy giụa, đôi bàn tay thô bạo luồn
sâu vào trong lớp áo, trời ơi anh ta điên rồi, giữa ban ngày ban mặt lại còn ngoài đường nữa. Hạ cố đẩy anh ta ra:
Anh điên rồi sao?
Lâm bị Hạ đẩy ra, tay vẫn không mân mê người Hạ, trên môi là một nụ cười xảo hoạt, nó luôn Hạ ghê rợn anh:
Buông ra đi!
Hạ đẩy Lâm ra, cố khép chặt tay lại:
Anh đúng là điên rồi!
Lâm kéo tay Hạ sát lại người mình, khẽ thì thầm vào tai Hạ, giọng nói nhỏ
nhẹ nhưng rất ma quỷ, nó khiến Hạ lạnh buốt sống lưng. Buông Hạ ra nhanh chóng cho xe rời đi, Hạ vẫn ngồi đó khuôn mặt sợ sệt khiến Lâm rất đắc
trí.