Trong bệnh viện.
Ngồi ở hàng ghế chờ, Lâm không ngừng vò đầu, bứt tai, mái tóc mọi khi được
vuốt chỉn chu nhưng nay đã vò cho rối bù, cả người ướt đẫm máu của Hạ,
trên chán vã mồ hôi lấm tấm, Lâm chưa bao giờ có cảm giác sợ sệt như
vậy, vì Lâm đã tự rèn cho trái tim mình phải trở thành thép, anh không
cho phép mình được cảm động với bất cứ ai, anh cũng cho phép mình có thể rơi một giọt nước mắt nào khác ngoài Băng Di, vậy mà hôm nay Hạ lại
khiến trái tim thép này đập từng lại từng hồi, hơn nữa mỗi nhịp đập đều
khiến Lâm đau đớn đến tột cùng, nước mắt không ngừng rơi. Lâm không dám
báo cho hai gia đình, nhất là gia đình Hạ, anh muốn tự mình giải quyết
mọi việc, đây luôn là cách giải quyết của anh. Doãn băng từ lúc nào đã
theo Lâm đưa Hạ tới bệnh viện, nhưng Lâm không thèm nhìn cô lấy một lần, Doãn băng đứng im lặng dựa vào tường, nước mắt không thể rơi, nó như
nuốt ngược vào trong. Hạ ở trong đó đã rất lâu rồi, ánh đèn đỏ trên bệnh viện vẫn chưa tắt trên cửa, làm Lâm càng lo lắng, anh đi đi lại lại.
Cánh cửa mở ra một vị bác sĩ già bước ra:
Bác sĩ! Cô ấy sao rồi?
Ừm! Vết thương ngoài ra thì không đáng ngại, nhưng ...
Lâm không còn đủ kiên nhẫn đã nắm cổ bác sĩ gằn giọng:
Nhưng sao?
Cái thai không giữ được, hơn nữa tử cung bị tổn thương nặng, nên rất khó có thai lại, anh và gia đình nên chuẩn bị tinh thần vì cô ấy có thể bị vô
sinh.
Vô sinh?
Vâng!
Không! Các người bằng mọi giá phải chữa cho cô ấy, tôi không cho phép!
Cái này phải phụ thuộc vào cơ thể cô ấy, chúng tôi không thể làm gì khác , mong anh thông cảm.
Lâm không nói gì, chỉ đấm mạnh vào tường, đôi mắt tỏ vẻ tức giận, đôi tay ghì chặt nên ứa máu sau cú đấm vừa rồi!
Tại nhà:
Vài ngài sau Hạ được xuất viện, trong suốt những ngày Hạ ở viện Lâm không
lúc nào rời mắt khỏi Hạ. Hạ ngủ li bì không tỉnh chỉ tỉnh dậy ăn một
chút rồi lại ngủ. Lại một lần nữa Hạ tỉnh dậy, khẽ nhích người một cái:
Em dậy rồi sao?
Hạ không nói gì:
Ăn chút cháo nha, ăn rồi để còn uống thuốc!
Hạ quay mặt không nói gì:
Ngoan nào nghe lời anh!
Hạ cố sức ăn vài thìa cháo, Lâm cẩn thận bón từng thìa cho Hạ.
Trong những ngày này Lâm cho hộ lý đến chăm sóc Hạ rất cẩn thận, chỉ có một
việc anh không làm đó là không báo cho gia đình Hạ. Vài ngày trôi qua
sức khỏe của Hạ đã đỡ hơn rồi, Hạ đang đi dạo trong khuôn viên vườn nhỏ, đã nhiều ngày Hạ không ra ngoài rồi, suốt ngày ở trong phòng bức bối
lắm, hít nhẹ một hơi, không khí trong lành quá, Hạ ngồi nhâm nhi một
chút trà nhẹ cảm giác thoải mái, dễ chịu. Lâm đã đứng quan sát từ đằng
xa, nhưng anh muốn tới gần, vì chỉ như vậy thì càng khiến Hạ thêm đau
đớn, Anh hiểu Hạ giận, và căm thù anh đến mức nào, nhưng thỏa thuận của
họ chưa hết nên Lâm chưa thể nào buông tay thả tự do cho cô, anh vẫn
muốn giữ Hạ ở lại bên mình.
Bữa tối
Ngồi trên chiếc bàn dài, Hạ và Lâm ngồi hai đầu bàn, khoảng cách giữa họ rất xa, rất khó với tới được. Trong khi Hạ không nói gì, Lâm cũng không nói gì chỉ nhấp một chút
rượu, đưa đôi mắt nhìn Hạ:
Em sao rồi? Đỡ hơn chưa?
Hạ không nói,
không nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh, Lâm có chút hụt hững nhưng không thể
nào trách Hạ, lại nhấp một chút rượu rồi uống ực hết luôn một lần, cái
ly đặt mạnh xuống bàn tạo ra âm thanh đáng sợ. Ngôi nhà được chăng rất
nhiều đèn nhưng trong lòng Hạ thì rất lạnh lẽo, đầy u tối. Lâm rời ghế
tiến lại gần Hạ, Hạ không nhìn anh, Lâm mạnh tay bóp mạnh miệng Hạ:
Em hận anh lắm phải không?
Hạ vẫn không nói, Thái độ này khiến Lâm càng tức giận:
Em hận tôi đến vậy sao?
Hạ gạt phắt Lâm ra, ánh mắt căm phẫn nhìn anh chằm chằm:
Đúng! Em sẽ hận anh đến chết!
Câu nói khiến Lâm như nổi điên, đôi mắt hừng hừng máu đỏ ngầu trông rất ghê rợn, tay Lâm nắm chặt, ghì sát tay hạ khiến Hạ đau đớn hét lên:
Buông ra! Anh làm em đau quá!
Hạ cố giật mạnh ra, Lâm buông tay ra, Hạ ngã ra sàn, mái tóc rũ xuống. Lâm ngồi xuống, Hạ lùi lại:
Anh tránh ra! Đừng gần tôi! Đừng lại gần tôi!
Hạ hét lớn, Lâm kéo tay cô, giữ chặt:
Em càng muốn rời xa anh, thì anh lại càng không buông tha em!
Anh! Anh là một quỷ hút máu người, quỷ dữ!
Đúng vậy đó!
Lâm kéo Hạ về phía mình, bị Lâm kéo mạnh tay Hạ như đứt ra:
Buông ra!
Hạ cố giãy ra, nhưng Lâm cương quyết không tha cho cô.
Ép sát Hạ xuống sàn, cả cơ thể dồn sát lên Hạ;
Anh điên rồi!
Lâm không còn nghe Hạ nói nữa, Anh lao vào cào cấu, cắn xé Hạ, ép Hạ phải
quan hệ với anh, Hạ cương quyết không chịu, cố giãy ra, lâm rất thô bạo
xé toạc áo Hạ, anh ta như điên cuồng. Hạ vừa mới khỏi bệnh cơ thể vẫn
còn rất yếu, vết thương chưa lành hẳn đã bị hành động thô lỗ của Lâm làm cho rỉ máu lại. Hạ rên rỉ trong đau đớn. Lâm ép Hạ buộc phải chấp nhận
anh, nhưng anh càng làm vậy chỉ càng khiến Hạ thêm đau đớn đến tột độ,
càng thêm hận anh đến thấu xương.