Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 37: Chương 37: Cảnh Xuân Trong Văn Phòng.




Lâm vẫn ngồi im, không hưởng ứng, cũng không đuổi cô đi, với lấy bao thuốc, rút lấy một điếu châm và thở phì phào:

Anh! Anh sao vậy?

Cô gái khẽ đám nhẹ vào người Lâm giọng trách móc, Lâm xoay ghế lại nhìn cô gái, cô gái không giữ ý ôm lấy cổ anh, mắt nhìn anh bằng ánh mắt đưa tình:

Anh sao vậy? Sao mấy ngày nay cứ lạnh lùng với em thế, hay là anh sợ Hạ, sợ cô vợ xinh đẹp của anh biết quan hệ giữa chúng ta.

Doãn Băng giọng nói nhỏ nhẹ nhưng sắc nhọn, với cách nói chuyện rất có tình có lí này mà đã không ít hợp đồng lớn nhỏ đã được Băng dành được, đó có lẽ cũng là một lí do mà Lâm lại duy trì mối quan hệ này chăng, câu hỏi này tới giờ này mà cô cũng không biết chính xác câu trả lời nữa. Lâm không trả lời, chỉ cười nhếch môi:

Sao lại có chuyện đó chứ!

Lâm khẽ gạt tàn thuốc, thở một làn khói nhỏ vào Băng, nếu là Hạ thì chắc chắn thì sẽ bị sặc sụa nhưng đối với Băng thì khác, có lẽ Băng đã quá quen rồi. Vòng ra trước mặt Lâm, ôm cô Lâm, Lâm cũng ôm eo Băng, một hành động mà theo thói quen anh hay làm, tay vẫn cầm điều thuốc, một tay khác khẽ vuốt mấy cọng tóc dài trên khuôn mặt sắc sảo của Băng, có một điều khó hiểu là Doãn Băng mà Băng di là chị em sinh đôi nhưng giữa họ rất khác biệt, mặc dù Băng cũng xinh nhưng khác hẳn với Băng Di, trong khi Băng di xinh xắn, hiền thục thì Doãn Băng ngược lại vẻ đẹp của cô toát lên vẻ sành điệu, gai góc, sắc nhọn. Trong tâm trí Lâm lúc nào cũng coi Băng như một vũ khí bên mình bởi tính cách bên mình, chính vì vậy mà Lâm chưa bao giờ có suy nghĩ là cần phải bảo vệ cô giống như Băng di yếu ớt, thay vào đó anh luôn có chút đề phòng cô, lo sợ một ngày nào đó bất chắc Băng vì quá yêu mà thay đổi. Doãn Băng vẫn không ngừng kích thích Lâm bằng một đôi tay ma lực, vuốt ve nhẹ nhàng. Lâm cũng không phải giữ ý, anh kéo Băng lại gần mình, hơi thở kèm theo mùi khói thuốc quen thuộc phả đều đều, nhè nhẹ vào mặt Băng, khẽ nhếch môi cười, điệu cười này của anh thật sự rất quyến rũ, mọi cô gái đều không thể nào cưỡng lại được. Doãn băng nhanh chóng hôn môi Lâm một nụ hôn rất nồng nàn, rất nóng bỏng, nụ hôn này có thể làm tan chảy mọi trái tim của mọi chàng trai, nhưng trong tim Doãn băng thì kể từ khi cô biết nhận thức thì cô quyết tâm rằng cả đời này chỉ trao cho một người đó là Lâm. Doãn băng trước giờ luôn yêu Lâm không có một chút tiếc nuối, có có thể chao cho Lâm mọi thứ kể cả mạng sống của mình, nhưng từ trước tới giờ Lâm thì vẫn mãi không thuộc về cô, trước đây chị băng di còn Lâm chỉ coi Băng là một cô em gái, còn lúc này Băng với anh chỉ là một người thõa mãn niềm dục vọng của bản thân, Lâm đã từng hỏi là băng có hối hận không, nhưng câu trả lời luôn là không một cách dứt khoát.

Trong phòng lúc này thực sự rất nóng bỏng, sự nóng bỏng này do Doãn băng mang lại, không chỉ hôn Lâm không ngừng, cô còn không có chút e thẹn gì, kéo tay Lâm chạm vào ngực mình, luồn tay sâu vào trong lớp áo, sờ nắn bầu ngực, Doãn băng có một bầu ngực lớn, đầy đặn, rất quyến rũ, mặc cho cô mặc đồ công sở che kín nhưng mọi đàn ông đều không thể không nhỏ rãi trước bầu ngực này. Nhanh nhẹ dẩy Lâm sát lại tường, ghì sát vào tường, không ngừng hôn, đôi tay cũng nhanh chóng tháo chiếc thắt lưng của Lâm, kéo khóa quần xuống, Lâm lúc này mặc cho doãn bằng chủ động, anh cũng hưởng ứng nụ hôn này một cách nồng nhiệt, kéo chiếc quần của Lâm xuống, Doãn băng khẽ nhìn xuống, vật đó đang dựng lên, Lâm đang rất kích thích, cô có thể cảm nhận được, nhẹ nhàng tụt chiếc váy xuống, kéo áo lên, kéo người Lâm sát lại, nhanh chóng xoay người doãn băng lại đè sát cô vào tường, Doãn băng có chút xấu hổ, đôi má có chút ửng hồng. Rồi một cái vật đó của Lâm đâm sâu vào người Doãn băng, một cảm giác thăng hoa đến sung sướng, nhanh chóng ra vào một cách dồn dập, sự cuồng nhiệt của Lâm băng rất kích thích, đôi tay khẽ nắm chặt mái tóc Lâm, khẽ thì thầm vào tai lâm:

Anh! ... anh... nữa đi anh! Nữa đi...

Âm thanh thều thào, rất nhẹ nhàng, nó giống như thứ thuốc kích thích Lâm, nó khiến Lâm càng thêm kích thích ra vào mạnh hơn, càng lúc cả hai người đều lên tới đỉnh.

Ân ái nhau trong khoảng một tiếng, cả hai người cùng mệt:

Được chưa!

Lâm rời ra , trong phút chốc Doãn băng như mất điểm tựa, cả thân người như trống rống, trượt nhẹ trên tường xuống, Lâm cúi xuống, khẽ vuốt mái tóc Băng:

Em sao vậy?

Doãn băng không nói, chỉ ôm mặt không muốn nhìn Lâm, lâm kéo tay Băng ra:

Em xấu hổ sao?

Khẽ đấm nhẹ vào người Lâm:

Anh! Anh xấu lắm! Xấu lắm!

Khẽ hôn nhẹ lên tay Băng:

Đúng vậy! Anh xấu như vậy! Mà anh xấu như vậy mà sao em vẫn cứ bám lấy anh.

Lâm khẽ cười nụ cười quyến rũ, anh lại chủ động hôn Băng, Băng cũng đáp trả nụ hôn đó một cách cuồng nhiệt, Lâm đè băng xuống sàn, khẽ thì thầm vào tai Lâm:

Anh vẫn muốn sao?

Khẽ chống người lên người Băng:

Đúng! Anh chưa bao giờ hết muốn em!

Anh! Em có một điều rất thắc mắc?

Là gì?

Đó là Thực sự anh là ai... mà khiến em cứ quấn lấy anh không thôi!

Em thực sự muốn biết!

Ừm!

Vậy thì anh sẽ nói cho em biết, thực sự anh là một con ác quỷ không có trái tim, trái tim anh đã bị một người con gái đánh cắp rồi!

Người con gái?

Khẽ cắn nhẹ vào tai Băng:

Tất nhiên không phải là em!

Anh!

Doãn băng định vùng dậy, nhưng bị Lâm đè chặt không nhúc nhích được, Lâm nhanh chóng chiếm hữu thân thể băng ngay chính sàn nhà. Doãn băng thì không thể nào có thể thoát khỏi sự kích thích của lâm, chẳng mấy chốc đã cuốn theo Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.