Vừa đáp chiếc xe trên chiếc sân của ngôi biệt thự sang trọng, Doãn Băng khẽ tựa đầu ra ghế tựa, tay xoa xoa mắt, đôi mắt có phần mệt mỏi vì thức
trắng cả đêm để chăm sóc Lâm, Lâm vẫn chưa tỉnh, anh vẫn hôn mê. Với tay mở cái cửa bước ra ngoài, trời đã sẩm tối, người ở bệnh viện bảo cô về
nhà nghỉ ngơi chút cho đỡ mệt. Bước ra ngoài là một bầu không khí khác
hẳn trong xe, nó thoáng đoãng hơn vì trời lúc này trời khá gió, gió khá
lớn. Gió làm cho mái tóc dài xoăn của cô bay bay, chiếc váy mỏng xòe tôn lên vẻ quyến rũ cũng được gió thổi nhẹ lên, mặc dù mệt mỏi nhưng cô vẫn rất xinh đẹp. Nhanh chân rảo bước, bước chân vào nhà, đi một mạch lên
phòng, ném chiếc ví hàng hiệu lên giường nằm phục phịch lên giường, cô
có vẻ mệt vì thiếu ngủ, khẽ lấy tay xoa xoa nhẹ đôi mắt, vùng dậy tiến
lại gần phòng tắm. Nhưng ai vậy khi cô vừa mới xoay người đóng cánh cửa
nhà tắm, một bàn tay chắc nịch đã ôm lấy cô từ phía sau, người đó không
ngừng truyền những luồng hơi ấm sang người cô bằng những nụ hôn, bị kích thích bới hành động đầy sự quyến rũ này. Băng cảm giác như bay bổng
trên mây, cô muốn dứt ra mà không được. Nhẹ nhàng xoay người lại để nhìn lại người này, khi cô vừa mới xoay người lại lại một hành động bất ngờ
nhưng rất thích thú, anh ấy bế phốc cô lên, tới bồn nước nóng đang bốc
hơi ở phía trong, nhẹ nhàng thả cô xuống. Chao ôi một sự ấm áp không thể cưỡng lại được của làn nước nóng thấm dần qua lớp váy mỏng, Băng khẽ
tựa đầu vào thành bồn, nhắm nhẹ mắt tận hưởng sự thư giãn này, nó khiến
cô quên đi mọi mệt mỏi:
Anh! Đúng là chỉ có anh mới làm được vậy?
Cô khẽ mở choàng mắt nhìn anh, anh trông rất tuấn tú, rất quyến rũ, không
nói gì chỉ cười nhẹ, nụ cười đầy mê hoặc. Anh ta đưa đôi bàn tay luồn
sâu vào làn nước ấm, nhẹ nhàng mân mê khắp cơ thể cô, chiếc dây thắt
lưng bị kéo với một lực không mạnh nhưng đủ lớn để tuột ra khỏi cơ thể,
để lộ da nàn da trắng ngọc ngà không tì vết của cô. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bầu ngực căng đầy, nhanh chóng bị cuốn theo và trở lên bay
bổng.
***
Khẽ ôm cô trong lòng, hôn nhẹ lên cánh tay cô mân mê:
Sao anh lại ở đây?
Ừm! Thì anh biết em cần anh không phải sao?
Anh! Chỉ thế là giỏi thôi!( Khẽ đấm nhẹ vào người anh, cười nhẹ)
Em!
Sao vậy?
Không! Không có gì?
Sao vậy sao anh ấp úng vậy chứ, chẳng giống anh tẹo nào.
Em đâu có cần phải buộc mình phải khổ như vậy chứ?
Anh nói vậy là ý gì?
Là Lâm đó, anh ta không hề yêu em vậy thì sao lại cứ phải miễn cưỡng vậy chứ?
Anh! ... đó là việc của em không cần đến anh!( Băng thay đổi sắc mặt đến bất ngờ, khuôn mặt có chút cau lại có lẽ cô không muốn nhắc đến việc này kể cả anh)
Khẽ nhoài tay với lấy điếu thuốc, hút phì phào, quay mặt ra
ngoài dường như Định cũng tức giận trước câu nói của Băng, cô sau một
phút nóng giận lại ép sát đầu vào khuôn ngực vạng vỡ của anh, đôi tay
mân mê, giọng nói nhỏ nhẹ:
Anh giận rồi sao?
Không!
Thở phù một hơi, anh ta vẫn không đầu nhìn cô:
Anh!
Đấm nhẹ vào ngực anh, nhưng khi cô định rời đi, anh đã nhanh tay kéo lại,
thở một hơi thuốc vào khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều của cô, anh ta khẽ thì
thầm điều gì đó vào tai cô:
Anh!
Cô chống hai tay lên ngực anh để
tạo khoảng cách, nhưng với sức nặng này thì dường như không thể, anh ta
lại nhanh chóng chiếm đoạt cơ thể cô, bằng sự mạnh bạo nhưng rất lôi
cuốn. Trong lúc họ đang vui vẻ, điện thoại đổ chuông, Băng muốn dứt ra
nhưng khó lòng thoát được người đàn ông đang tràn đầy dục vọng này, cố
với lấy cái túi khi nãy vứt trên giường, mãi mới lấy được chiếc điện
thoại:
A Lô!
Tiếng trả lời của cô y tá trực, cô ấy thông báo là
Lâm đã tỉnh, khi nghe được tin, Băng vội đẩy mạnh người đàn ông trên
người mình ra:
Ok! Tôi sẽ đến ngay bây giờ?
Nhanh chóng lao xuống
giường lao vào phòng tắm,Định bị đạp ra ngoài vẫn nằm ở đó, khẽ lấy tay
châm một điếu thuốc phì phào cười nhếch môi, điệu cười có chút tinh
quái.
Trong bệnh viện:
Anh ấy sao rồi?
Doãn Băng hấp tấp chạy tới, vì quá vội mà không trang điểm nhưng cô vẫn rất xinh, người đó cũng đi ngay sau cô:
Dạ! Bác sĩ vừa khám cho anh Trần rồi, anh ấy ổn rồi!
Phù! Tạ ơn trời phật, bây giờ anh ấy tỉnh chưa?
Dạ! Anh ấy đã tỉnh rồi!
Vậy để tôi vào trong!
Băng khẽ xoay nhẹ người ra phía người đó:
Định! Anh về trước đi, không cần đợi em đâu, em sẽ ở lại đây!
Nói rồi cô nhanh chân rảo bước tiến lại phòng bệnh, Định vẫn đứng ở đằng sau dõi nhìn về cô, sau đó cũng cười nhẹ rồi rời đi.
Trong phòng khi Băng vừa mở cửa phòng ra:
Anh tỉnh rồi sao?
Ừm!
Anh còn đau không?
Băng khẽ đưa tay sờ lên trán Lâm, nhưng Lâm gạt phắt ra:
Anh không sao? Em không cần lo lắng như thế đâu?
Anh!( Doãn băng định gân lên nhưng lại phải cố kìm lại)
Em đi gặp bác sĩ để hỏi tình hình anh vậy?
Không cần đâu, anh có thể lo mà, hơn nữa đây là bệnh viện của gia đình anh mà, em không cần ở lại đâu, cứ về nhà nghỉ ngơi đi!
Trước thái độ lạnh lùng, giọng nói thờ ơ của anh, Băng không thể kìm được thêm nữa, cô xoay người lại nhìn thẳng vào Lâm:
Anh! Có nhất thiết phải đối xử với em như vậy không?( Giọng điệu trách móc)
Lâm vẫn thờ ơ không nhìn cô lấy một cái:
Em về đi!
Được! Em về, em sẽ đi để anh không bao giờ nhìn thấy em nữa! Ý anh là vậy phải không?
Lâm không nói gì, Doãn Băng càng thêm tức giận, cô không để ý Lâm đang bị
thương liền đấm mạnh vào người anh, Lâm bị đau trở lên cáu gắt đẩy mạnh
cô một cái, Băng bị hất mạnh không thể đứng vững liền ngã xô vào bàn,
cánh tay có chút xước nhỏ những tia máu không ngừng ứa ra nhưng vết
thương này đâu có đáng gì so với sự lạnh lùng với Lâm chứ. Doãn Băng
ngồi đó, nước mắt ứa ra, tủi nhục là cảm giác của cô lúc này, nhưng
không thể yếu đuối như vậy, cố gắng đứng dậy, chân cô bị khụy xuống, nên cũng bị bầm tím. Nhìn thấy Băng đau đớn như vậy Lâm cũng có chút đau
đớn nhưng sự thương hại này của anh là điều mà cô luôn ghét nhất ở anh,
không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng. Không ai biết chuyện
này nhưng kể từ lúc cô bước vào phòng vẫn luôn vẫn có một ánh mắt dõi
nhìn họ, ngay sau khi Băng rời đi, người đó cũng cười rồi rời đi ngay
sau đó.