Điều kiện? Điều kiện gì?
Hạ rất lo lắng, khuôn mặt trở nên tái nhợt không còn một giọt máu:
Làm người phụ nữ của anh!
Anh! Anh nói gì?( Hạ không tin vào tai mình nữa)
Sao vậy? Em nên suy nghĩ kĩ đi! Anh không muốn làm khó em.
***
Sau khi rời khỏi công ty Định, Hạ đi như vô hồn, không còn sức sống nữa,
ngồi gục ở hàng ghế đá, suy nghĩ những dòng suy nghĩ xáo trộn trong đầu, Hạ không biết làm thế nào cho đúng nữa, vừa lúc đó trời đổ cơn mưa lớn
khi trời đang nắng gắt, nó giống như tâm trạng của cô lúc này, đang
trong lúc hoảng loạn thì điện thoại báo chuông tin nhắn, cố lấy cái điện thoại ra khỏi túi:
Đồng ý đi!
Dòng chữ hiển thị lên màn hình điện thoại, nó làm Hạ càng thêm dối, đôi tay ghì chặt vào thành ghế đá,
những giọt nước mắt không ngừng ứa ra, cô lao ra khỏi trời mưa, cả người ướt hết cả, nhưng nó làm cho cô tỉnh táo hơn một chút, những dòng suy
nghĩ đã thông đôi chút, vẫy tắc xi về nhà.
Vài ngày sau thì công ty
chính thức phá sản, Lâm không còn mặt mũi nào nhìn Hạ nữa, anh chìm đắm
trong men rượu. Hạ vẫn đứng trước cửa chờ Lâm, nhưng mãi không thấy Lâm, gọi điện không trả lời, Hạ rất lo lắng, lúc đó:
Đến đây đi!
Lại
là dòng tin nhắn đó, không suy nghĩ nhiều, Hạ lao đến điểm hen, đó là
một quán bar khá lớn, đi sâu vào trong, đứng trước cửa phòng, cố gắng
bình tĩnh mở nẹ cánh cửa.
Khi cánh cửa mở ra, một cảnh tượng đập vào
mắt Hạ, Lâm cùng với Doãn Băng, hai người họ đang rất vui vẻ, Lâm không
ngừng hôn Băng, Băng cũng rất tự nguyện, bàn tay ôm siết chặt Lâm, không thể nói lên lời nào nữa, Hạ đánh rơi cái túi, quỳ gục xuống sàn:
Hai người làm cái gì vậy?
Lúc này Lâm mới giật mình rời ra, Doãn Băng thì cố kéo cái áo lên, giả bộ khóc lóc, Lâm cũng vậy:
Hạ! Sao em lại ở đây?
Phải! Tôi ở đây thì mới có thể biết anh và cô ta đang làm cái chuyện đó sau lưng tôi, mà tôi không hề hay biết!
Hạ! Em nghe anh đi! Anh chỉ... anh chỉ say quá thôi( Lâm vẫn cố giải thích)
Say,anh say thì anh có quyền làm vậy sao( Hạ cố lau đi giọt nước mắt)
Anh! Anh biết lỗi rồi, em hãy tha thứ cho anh lần này đi!( Lâm siết chặt tay Hạ nài nỉ)
Tha thứ!tha thứ ư? Thật là nực cười, anh hết lần này đến lần khác phản bội
tôi, mà anh vẫn còn dám mở miệng ra xin tôi tha thứ sao, anh coi tôi là
gì, là con ngốc sao, mặc anh tùy chỉnh thế nào cũng được!
Lâm kéo tay Hạ ôm chặt cô:
Anh! Anh xin lỗi mà, anh xin lỗi!
Hạ đẩy Lâm ra:
Không! Muộn quá rồi! Chúng ta kết thúc rồi, kết thúc rồi!( Hạ hét lớn)