Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 1: Chương 1: Một Ngày Đen Đủi




Một ngày bình thường bắt đầu với những ánh nắng mặt trời chói rọi khắp nơi, ánh nắng nhanh chóng lan tỏa đến một ngôi nhà bình dị, căn nhà khá cũ, với những mảng rêu lớn xung quanh, cùng với những vết rạn nứt. Trên tầng hai trên cao kia, những mảng rêu lớn, xanh đậm phủ kín ban công, trên thành đó là những chậu hoa ly, hoa hồng vàng, trắng đang đua nhau nở, chúng thật đẹp khi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, khi ánh nắng chiếu vào nó lung linh, mùi thơm thì nhè nhẹ, thổi thoảng qua khắp mọi nơi. Bên trong cánh cửa sổ có phần cũ nát, đang ngủ say sưa trên chiếc giường, một cô gái đang nằm mơ, miên man:

Hạ! Dậy ngay đi! Giờ này mà còn ngủ à? Con gái con đứa thế à?( Mẹ hạ)

Tiếng đập cửa phòng rầm rầm, cùng với tiếng quát mắng mỗi một to:

Vâng! Con dậy rồi đây, mẹ đừng gọi nữa( Hạ lúc này mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ)

Dậy ngay đi, hôm nào cũng thế à! Dậy ngay đi!

Dạ con biết rồi!

Hạ lững thững bước xuống giường bước vào nhà tắm, một căn phòng nhỏ, cũ, không tiện nghi, những vết rạn nứt trông mà ghê, Hạ bước tới phòng, thì va vào cái chậu, cố bám vào thành cửa thì trơn trượt thế là một cú vồ ếch, đau điếng, mãi mới đứng dậy được. Mãi lúc sau mới có thể xuống dưới tầng:

Lâu vậy? Lại ngủ thêm chứ gì( lại là mẹ hạ, bà cằn nhằn suốt thôi)

Đâu có, mẹ chỉ toàn nghĩ xấu như thế thôi à?

Phải đó! Mình à sao mình lại khắt khe với con bé như vậy( bố Hạ đang đọc báo, uống cà phê)

Đúng rồi! Chỉ có bố mới tốt với con như vậy thôi!

Vâng! Ông chỉ giỏi bênh nó thôi, không dậy dỗ nó thì mai kia về nhà chồng người ta lại chửi tôi là không biết dậy con.

Mẹ! Con còn lâu mới lấy chồng, ít ra con cũng phải ở với bố mẹ thêm ba bốn năm nữa!

Thôi tôi xin, cô hãy mau đi đi, đi sớm cho tôi nhờ!

Hạ ngồi xuống bàn với lấy cái bánh mì, kẹp với cái xúc xích:

Không!

Thôi ăn đi còn đi làm không muộn!

Vâng!

Mà sao tay chân lại dính đầy ơ gâu thế kia?

Hạ sờ lên rồi cười:

Thì đó! Ngã ở trên nhà tắm chứ còn gì nữa.

Chết! Thế có sao không?( Bố Hạ hỏi)

Dạ không! Chỉ đau chút xíu thôi!

Chả được cái bộ gì cả, sao chị em mà chẳng giống nhau gì cả.

Thôi đi mẹ lại cái điệp khúc, vâng con biết rồi, chị thủy vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang thế nên đã kiếm được anh rể vừa giàu có, giỏi giang đúng không?

Con nhỏ này, chỉ thế là giỏi thôi, liệu cô có được như chị cô không?

Con ý! Chắc là không đâu! Thôi con đi đây, hôm nay con có cuộc gặp với khách hàng!

Này không ăn nốt đi, bỏ dở ai ăn bây giờ?

Hạ với tay lấy cái bánh mì, vừa khoác cái túi nên, chạy vội ra cửa, chân vừa sỏ giầy, mồm ngậm cái mì:

Cẩn thận đi, đừng có vội không ngã bây giờ( Bố hạ lo lắng)

Không nói được vì mồm ngậm chiếc bánh mì, khi vừa kéo khóa chiếc giày lên, đang chào bố mẹ, quay ra, cộc một tiếng nghe rõ, không biết đây là lần thứ bao nhiêu Hạ va đầu phải nó, ban đầu thì vô cùng bực tức, nhưng sau rồi thành quen, có khi lại trở việc thường lệ vào mỗi buổi sáng, hôm nào không va phải thì đúng là chuyện lạ:

Ấy này! ( bố hạ kêu) có sao không?

Dạ không, con không sao, không sao?( Hạ ôm đầu vì đau đớn, nhưng vẫn cười tươi, nhanh chóng lao ra khỏi nhà trên chiếc xe máy cũ)

Con bé này! Không biết bao giờ mới lớn được đây?

Ừm( bố hạ gật gù cười tủm)

Trên đường lúc này rất đông, đường xá quá trời là xe luôn, xe đi ra từ mọi phía, mọi ngả đường, chốc chốc lại dừng, đi được một đoạn lại đợi, hạ có vẻ sốt ruột vì sắp trễ hẹn với khách nhưng với tình hình này thì khó qua được. Vừa kít xe, lao nhanh như gió xuống vào bên trong. Đứng ở trong thang máy vừa nhìn tầng hạ vừa đếm, vừa mới cửa thang máy, hạ phóng ra ngoài nhanh như một mũi tên đã được bắn ra khỏi cung tên không thể dừng lại:

Ui giời ơi, cô đi đứng cái kiểu gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.