Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 107: Chương 107: Sự Lựa Chọn Của Anh




Băng! Em nghe đây! quyết định của anh là Bé Băng nhi, anh chọn bé Băng nhi!

Lâm rõng rạc nói, Định không thể tin vào tai mình nữa:

Cậu bị điên rồi sao Lâm.

Phải đó, mình bị ép đến phát điên rồi, mình không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa.. Hạ và mình đã không còn gì cả, có chăng cậu nên chọn cô ấy vì dù sao cô ấy cũng đang mang thai con của cậu, còn lại với mình lúc này chỉ có con bé thôi…( Lâm vừa nói vừa khẽ ra hiệu cho Định)

Ừm! cậu… cậu nói phải ha.. nhưng mình cũng không chọn Hạ đâu:

Sao cậu lại vậy, sao cậu lại làm vậy… cô ấy chẳng phải đang mang thai con của cậu mà!

Sao chứ! Ngay từ đầu mối quan hệ giữa chúng mình chỉ là một sự giả tạo, trên giả tạo mà thôi!

Cậu!

Lâm đấm Định một cái mạnh:

Tôi không ngờ cậu lại là người như vậy?

Hứ! đó mới là tôi, người anh yêu là em, chỉ có em mà thôi, Băng à, hãy tin anh đi!

Hay lắm! cuối cùng thì các anh cũng đã nhận ra giá trị mà mình hướng đến, cũng hết mù quáng!

Phải! anh chỉ hơi mù quáng chút thôi, nhưng rút cuộc anh đã kịp nhận ra rằng trên đời này chẳng có gì là tình yêu vĩnh cửu cả, tất cả chỉ là phù phiếm thôi!, em… hãy cứ làm điều em muốn, anh… sẽ mãi ủng hộ em mà!

Anh ủng hộ em!

Ừm! em biết anh mà, anh cũng giống em rất khó sửa tính cách… một khi đã thích cái gì thì nhất quyết không đổi thay, và anh yêu em cũng vậy, anh sẽ mãi mãi yêu em.

Anh nói thật chứ?

Ừm!

Mải nói chuyện với Định mà Băng không hề hay biết Lâm đã đánh lừa cô bởi Định, anh đã đi gần tới chỗ cô:

Em! Hãy tin anh, vì chúng ta giống nhau:

Không! Anh lừa em, anh không phải.

Băng lắc đầu quay lại:

Lâm! Sao anh lên được đây? hờ … là do anh cả anh nữa, hai người cố tình bày ra trò này để lừa tôi, … tôi thật là ngu ngôc vì đã có chút mềm lòng, nhưng là do anh tự chuốc lấy tôi sẽ cho các anh biết thế nào là lừa gạt, Băng rút con dao ra:

Nhìn đi! Tôi sẽ dùng nó để làm cho chuyện của chúng ta kết thúc:

Không! Băng nghe anh, dừng lại đi, đừng lấn sâu nữa, quay đầu lại đi!

Không! Quá muộn rồi! không thể nào làm lại được nữa

Băng hét lớn xuống phía dưới:

Nghe cho rõ đây:

Mẹ mày! mẹ mày là một con hồ ly tinh! hồ ly tinh!

Băng hét lớn, con bé khóc rất lớn:

Băng! Em điên rồi

Phải! em điên rồi! nhưng em vẫn nói, mẹ nó là một con hồ ly tinh, hồ ly…

Bốp! một cái tát như giáng trời của Lâm nó làm Băng ngã xuống sàn:

Tôi không ngờ em lại là người đàn bà thâm độc như vậy?

Thâm độc!

Băng ngồi dậy, nhìn thẳng vào Lâm:

Phải! Em thâm độc! nhưng sự thâm độc này là do anh, do anh khiến em phải vậy, chính anh là nguồn gốc bắt nguồn mọi sự thâm độc này trong em!

Em! tỉnh dậy đi! đừng có mê muội, tự làm hại bản thân nữa!

Băng cười lớn:

Không! Không đâu quá muộn rồi, mọi thứ đã không thể níu lại được!

Em! Sao em ngang bướng như vậy chứ?

Ừm! chính anh, cả anh nữa các người đã làm tôi như vậy, đừng có trách gì tôi, là do các người tự chuốc lấy!

Khẽ vung dao lên:

Mọi chuyện lên kết thúc đi!

Băng! Em làm gì vậy? đừng làm chuyện dại dột mà!( Định run rẩy nói)

Phựt!

Á!

Không biết có phải do số trời không, khi Băng cắt đứt dây thì cô cũng lảo đảo mà té xuống tưởng chừng như cả người đều chết tại đây nhưng:

Hạ em không sao chứ?

Định đã nhanh tay nắm được dây, còn Lâm thì đã lại nắm được tay Băng:

Em đừng buông tay anh mà! giữ chặt đi! Anh sẽ kéo em lên!

Không! Em không muốn sống! anh hãy… hãy để em chết, em… muốn chết… vì cuộc sống này chẳng còn gì ý nghĩa với em nữa.

Không! đừng nói vậy, hãy nắm chặt tay anh, anh sẽ kéo em lên.

Không! Anh đừng cố gắng nữa, hãy… cứu Hạ đi, hai anh hãy cứu cô ấy, chỗ này rất cao, rất dốc nên anh… anh không thể một mình… cứu em đâu… buông tay em ra…

Không!

Định! Anh tin phải không? Tin là trên đời này còn có thứ… gọi là tình yêu chân chính, tình yêu cao thượng phải không… anh đang sở hữu nó… nghe em hãy cố níu giữ lấy nó, đừng có giống như em… đến khi kết thúc cuộc đời mà vẫn không biết đâu là…là tình yêu đích thực… anh… anh có biết anh làm em cảm thấy mình không phải bị cô lập, cô đơn, chí ít thì anh vẫn còn nói anh yêu em, em.. chỉ cần có vậy thôi!

Em đừng nói nữa, cố bám chặt tay Lâm, nhất định anh sẽ cứu được em, nhất định mà:

Em… cảm ơn anh đã cho em được hưởng chút ít thứ gọi là tình yêu, em sẽ mang nó đi sang bên kia, mang đến kiếp sau, anh nếu có kiếp sau anh có còn… yêu em không?

Dù là kiếp này, kiếp sau. Mãi mãi yêu em, anh sẽ mãi mãi yêu em!

Định khóc nấc nói lên từng tiếc, lúc này anh chỉ mong cô bám chặt tay Lâm, anh sẽ cố gắng cứu cô chỉ cần cô đừng từ bỏ, nhưng Băng thực sự không còn thiết tha gì nữa.

Lâm! Em xin lỗi vì mọi việc em đã làm, anh có thể tha thứ cho em không?

Anh.. tha thứ cho em, nhưng anh sẽ không tha thứ cho em nếu em buông tay anh ra đâu, hãy nắm chặt tay anh, anh nhất định sẽ cứu em mà!

Em! Em xin lỗi, em… không thể làm được!

Băng dần rời tay Lâm ra, Lâm vẫn cố bám chặt tay cô:

Băng em làm gì vậy? Đừng buông tay anh mà!

Định! Em xin lỗi vì em đã không thể nào giữ được đứa con này cho anh!

Băng! Em đừng làm vậy mà!

Con à! Mẹ xin lỗi con, nhưng con hãy đầu thai vào một gia đình khác, một người mẹ tốt hơn sẽ làm mẹ của con, không phải mẹ, mẹ… mẹ xin lỗi!

Dứt khỏi tay Lâm một cách dứt khoát, chưa bao giờ cô dứt khoát như vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng trong cuộc đời này mà cô dứt khoát. Nhìn Băng rơi xuống mà cả Lâm và Định đều tan nát, trong giây phút Định như người mất hồn không biết gì nữa. Kết cục của câu chuyện tình yêu giữa bốn người họ là như vậy sao, bắt đầu từ những mối tình mập mờ, và tự làm thương nhau để rồi kết thúc bi thảm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.